
TỐI NAY CHÚNG TA NÓI CHUYỆN - 34
Diệp Cẩn Ngôn đến trung tâm mua sắm để chọn nhẫn kim cương, nhân viên bán hàng rất nhiệt tình.
"Thưa ngài, ngài muốn chọn gì? Là một món quà tặng sao? Sinh nhật hay ngày kỷ niệm?"
Sau khi nghe điều này, Diệp Cẩn Ngôn nghĩ, ở tuổi của mình, anh chỉ có thể đáp ứng những nhu cầu này thôi? Anh nhìn quanh quầy và nói: "Giới thiệu cho tôi một chút."
Dựa trên kinh nghiệm nhận biết người được đúc kết tại quầy, nhân viên bán hàng dẫn khách hàng đến khu vực đắt tiền nhất và mang ra một hàng viên kim cương carat lấp lánh để khách hàng lựa chọn.
Diệp Cẩn Ngôn nhìn xem, không mấy hài lòng: "Có phải quá rực rỡ không?"
"Vậy ngài muốn chọn dạng nào?"
"Đơn giản một chút."
Rực rỡ thì quá đắt, đơn giản thì quá nhỏ, nhân viên bán hàng cao cấp bắt đầu tự hỏi, liệu mình đã đưa ra phán đoán sai lầm không? Dựa theo trang phục và khí chất của người tới đây, cô nhìn không giống kẻ thiếu tiền, làm sao có thể mua được một chiếc nhẫn kim cương có móc? Nếu cô không chắc chắn, tốt nhất nên hỏi rõ ràng: "Thưa ngài, ngài muốn tặng nó cho ai?"
Biểu cảm trên mặt vị khách rõ ràng cho thấy anh ta không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, do dự một lúc lâu rồi mới nói : "Một người rất quan trọng."
Nói cũng như chưa nói.
Nhân viên bán hàng lại hỏi: "Người mà muốn tặng ước chừng bao nhiêu tuổi?"
Diệp Cẩn Ngôn suy nghĩ một lúc: "Hơn 20 tuổi. " Anh nói xong nhìn người bán hàng rồi nói thêm: "Con gái tôi sắp lấy chồng."
"Vậy muốn tiêu tiền cho con rể sao?"
Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười: "Không, cậu ta đưa của cậu ta, còn tôi đưa của tôi."
Người bán hàng lúc này đã hiểu: "Nga, chả trách, ngài muốn tặng quà cho con gái mình nhưng lại không muốn cướp đi sự nổi bật của con rể. Ngài thật chu đáo."
Suy nghĩ kỹ như vậy để làm gì? Cuối cùng cũng tiêu nhiều hơn mà thôi.
Nếu khách hàng có yêu cầu thì sẽ mở rộng phạm lựa chọn, nhân viên bán hàng cho là lấy hình tròn trơn là dễ nhất nhưng tiếc là không bán được ở mức giá giá cao.
Nhưng sau khi nhìn quanh, Diệp Cẩn Ngôn đơn giản không thích, lựa chọn một hồi, cũng ngồi xuống, nghiêm túc hỏi: "Con gái 20 tuổi thích loại nào?"
Người bán hàng nói: "Sao ngài không dẫn con gái đi chọn cùng? Như vậy chắc chắn sẽ không sai đâu."
"Không thể để cô ấy biết được."
"Ngài định làm con gái ngạc nhiên sao."
Diệp Cẩn Ngôn gật đầu.
Người bán hàng lại bắt đầu sử dụng những chiêu trò hoa mỹ: "Con gái hy vọng nghĩ những gì ba dành cho mình là tốt nhất, tốt hơn những gì bạn trai cho. Như vậy con gái sẽ cảm thấy tự tin và yên tâm hơn trong một mối quan hệ của gia đình nhỏ. Sẽ không bị bắt nạt."
Diệp Cẩn Ngôn cười và hỏi: "Có thật không?"
"Tất nhiên rồi."
"Bạn trai của con gái ngài sẽ tặng bao nhiêu carat?"
Diệp Cẩn Ngôn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bạn trai của cô ấy? Bạn trai có nghĩ đến việc tặng một chiếc nhẫn kim cương hay không vẫn còn là một câu hỏi."
Người bán hàng đi theo anh và khen ngợi: "Vậy là ngài đã thắng ngay từ vạch xuất phát."
Phải nói mua đồ phải mang lại giá trị tinh thần, tuy là ba mua cho con gái nhưng việc bán hàng dựa trên việc làm cho khách hàng hài lòng, họ bán được một chiếc nhẫn kim cương lớn carat, được đặt chế tác riêng, mười ngày sau mới lấy được.
Mười ngày sau, Diệp Cẩn Ngôn nhận được chiếc nhẫn kim cương đã đặt hàng, cho vào hộp rồi nhét thẳng vào túi mà không thèm đóng gói. Sau khi về nhà, nói chuyện với Chu Tỏa Tỏa, anh có chút hụt hẫng, nên tặng quà nhân dịp gì? Nói thế nào nhỉ? Thực sự rất đau đầu. Nói chuyện làm ăn không khó lắm.
Không tìm được thời điểm thích hợp, Diệp Cẩn Ngôn bắt đầu suy nghĩ, nếu nghĩ không ra thì bắt đầu làm khó người xung quanh, khi ở Tinh Ngôn anh gọi Phạm Kim Cương tới: "Tiểu Phạm, cầu hôn thì nên làm gì? ."
Phạm Kim Cương giật mình: "Anh và Tỏa Tỏa sắp kết hôn?"
Diệp Cẩn Ngôn nghe thấy giọng nói lớn đột ngột của anh ta, vẻ mặt khiển trách: "Đừng ngạc nhiên."
"Việc lớn như vậy làm sao em có thể không kinh ngạc?" Tuy biết sếp và Chu Tỏa Tỏa rất hợp nhau nhưng không ngờ lại tiến tới hôn nhân nhanh như vậy.
Phạm Kim Cương sau đó hỏi: "Tỏa Tỏa nghĩ gì?"
Diệp Cẩn Ngôn mặt đen nói: "Nếu tôi muốn biết cô ấy nghĩ gì, tôi còn hỏi cậu?"
Phạm Kim Cương cũng tỏ ra oan ức: "Nếu anh hỏi em, êm không có kinh nghiệm, nếu không em giúp anh nghĩ xem ai có kinh nghiệm. Em chưa kết hôn, Đới Tây đã ly hôn, Đường hân thì đã ly hôn, Dương Kha còn chưa kết hôn."
Diệp Cẩn Ngôn tức giận: "Tại sao lại nhắc đến những người đã rời đi này?"
Phạm Kim Cương nói: "Không phải cũng là bạn cũ sao?"
Diệp Cẩn Ngôn nói: "Phạm Kim Cương, tôi đang hỏi cậu về chuyện cầu hôn, cậu đang giễu cợt tôi không biết dùng người sao?"
"Ai nha, Lão Diệp, đừng hiểu lầm, như vậy đi, em giúp anh tìm một công ty lập kế hoạch."
"Được."
Ngay sau đó, công ty quy hoạch đã đến, đầu tiên họ hiểu rõ nhu cầu của khách hàng, sau đó đưa ra phương án sơ bộ, Diệp Cẩn Ngôn sau khi nghe xong liền từ chối. Anh không đồng ý với kế hoạch này làm một cách công khai và không muốn để người khác biết anh cũng không muốn nhiều người biết, tất nhiên ngoại trừ Phạm Kim Cương đi theo nhiều năm như vậy.
Công ty kế hoạch cũng lo lắng, đã không muốn công khai thì sao lại đến tìm chúng tôi, nhưng dù sao khách hàng cũng là ông chủ của Tinh Ngôn Thượng Hải nên có thể hợp tác là tốt nhất. Người phụ trách kế hoạch cẩn thận giúp Diệp Cẩn Ngôn phân tích dựa trên nguyên tắc của khách hàng, đồng thời cũng nghe không ít chuyện tình ái, nghe xong cả người lập kế hoạch và trợ lý đều cảm động.
Sau vài tiếng trò chuyện, tuy phương án chưa được sử dụng nhưng giao tiếp khá vui vẻ, công ty kế hoạch cho biết tuy không phù hợp với lời cầu hôn nhưng có thể liên hệ với chúng tôi để tổ chức đám cưới . Diệp Cẩn Ngôn nói sẽ suy nghĩ về điều đó.
Cuối cùng, người lập kế hoạch nảy ra ý kiến, hỏi: "Vậy lần đầu tiên anh và bạn gái gặp nhau ở đâu."
Diệp Cẩn Ngôn suy nghĩ một lúc: "Là trong văn phòng này."
Người lên kế hoạch đã hiểu: "Vậy thì anh có thể cầu hôn trong văn phòng này, vừa riêng tư lại có kỷ niệm."
Diệp Cẩn Ngôn gật đầu nghĩ cũng có lý, nhưng ở cũng có nhiều khó khăn: "Nhưng cô ấy đã từ chức rồi."
Người lập kế hoạch nói: "Cô ấy nghỉ việc cũng không sao, cô ấy sẽ sớm trở thành vợ của ông chủ."
Diệp Cẩn Ngôn nghe xong cười lớn, đứng dậy bắt tay: "Nếu mọi chuyện đều suôn sẻ, hẹn gặp lại."
Người lập kế hoạch hiểu, điều này có nghĩa là đám cưới có thể hợp tác và đám cưới là hình thức kinh doanh phù hợp hơn so với việc cầu hôn. Tất nhiên, không chỉ là kinh doanh, trong cuộc trò chuyện với khách hàng, họ cũng cảm động trước tình yêu của hai người, ít nhất thì ông chủ bất động sản thận trọng và không biết cách cầu hôn này cũng thực sự yêu cô bạn gái nhỏ của mình.
Nhiệm vụ hẹn gặp Chu Tỏa Tỏa được giao cho Phạm Kim Cương.
"Tỏa Tỏa, em tan làm đến văn phòng của Lão Diệp một chút."
"Lão Diệp bảo em đến Tinh Ngôn? Anh ấy có chuyện gì vậy?"
"Anh ấy không có gì. Hôm nay anh ấy tăng ca, hỏi em có thể đến đợi anh ấy không."
"Nga, vậy sao anh ấy không tự gọi cho em."
"Ai nha, anh ấy không phải bận sao?"
"Được rồi, vậy em sẽ đi tìm anh ấy."
Tài xế lái xe tới đón cô đi đến Tinh Ngôn, sau khi tan việc, ngoại trừ thời gian đấu thầu, cô đã lâu rồi chưa đến. Mặc dù cô và Diệp Cẩn Ngôn sống cùng nhau, nhưng hai người luôn giữ thái độ khiêm tốn, đối với Tinh Ngôn, nếu không cần xuất hiện thì sẽ không bao giờ đến.
Khi cô đến công ty Tinh Ngôn thì không có ai ở đó, bình thường ở Tinh Ngôn vẫn có vài người làm thêm, nhưng hôm nay vắng lặng đến mức hình như nơi đó đã được dọn sạch.
Chu Tỏa Tỏa đi qua hành lang để tìm anh, khi cô đến văn phòng, ngay cả Phạm Kim Cương cũng không có ở đó, hôm nay chỉ có Diệp Cẩn Ngôn làm thêm giờ? Chu Tỏa Tỏa không khỏi cảm thấy có lỗi với ông già của mình.
Chu Tỏa Tỏa mở cửa bước vào, cô nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn đang dựa vào bàn làm việc, mặc bộ vest cô đưa cho anh, đồ đạc trong văn phòng không thay đổi nhiều. Kể cả bàn làm việc của cô kể từ khi cô rời đi cũng không có gì thay đổi.
"Lão Diệp, hôm nay anh tăng ca."
Anh xoay người khỏi chỗ đang tựa, giấu đồ trong tay ra sau lưng rồi bước đến gần cô.
Chu Tỏa Tỏa hỏi anh: "Sao hôm nay anh lại mặc bộ này? Không phải anh nói không phù hợp sao?"
Diệp Cẩn Ngôn rảnh tay, có chút khẳn trương kéo kéo áo rồi mỉm cười với cô.
"Vậy thì anh tăng ca nhanh đi, em đợi anh."
Cô nói rồi cởi chiếc áo khoác mang theo rồi đặt lên ghế sofa.
Diệp Cẩn Ngôn không có kế hoạch làm thêm giờ.
Cởi áo khoác xong quay lại thấy Diệp Cẩn Ngôn vẫn đứng, Chu Tỏa Tỏa không nhịn được hỏi anh: "Sao vậy? Anh không phải tăng ca sao? Anh tính đứng giữa văn phòng để tăng ca."
Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười gật đầu: "Đúng."
Chu Tỏa Tỏa đến gần hơn và chạm vào bộ đồ của anh: "Đừng đùa nữa, đi bận rộn đi, em sẽ ở lại với anh."
Diệp Cẩn Ngôn đưa tay ra sau lưng, chừa một tay rảnh rỗi để ôm cô. Sau khi ôm nhau, mặc dù do dự mấy lần nhưng cuối cùng anh cũng hạ quyết tâm, dù sao thì giấu chiếc hộp lâu như vậy cũng không giấu được nữa.
Anh dùng bàn tay giấu kín cầm lấy chiếc hộp, tay còn lại mở nó ra, hộp nhẫn kim cương được mở ra, những viên kim cương đang tỏa sáng, Diệp Cẩn Ngôn mím môi, mỉm cười nhìn cô.
Chu Tỏa Tỏa khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương thực sự rất ngạc nhiên, nhưng cô không nói gì, cô cũng để mình bình tĩnh một lúc lâu mới hỏi: "Ý anh là gì."
Anh dường như đã chờ đợi rất lâu, dường như anh đã âm thầm luyện tập, cuối cùng hỏi: "Tỏa Tỏa, em gả anh nhé."
Chu Tỏa Tỏa không trả lời mà ôm lấy anh bằng cả hai tay, dựa vào vai anh với đôi mắt đỏ hoe.
Diệp Cẩn Ngôn để cô ôm một lúc rồi mới bỏ tay ra, nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, lau nước mắt rồi đeo chiếc nhẫn kim cương vào cho cô.
"Sao em còn khóc?"
Sau khi đeo nhẫn vào, cô lại ôm anh, Diệp Cẩn Ngôn vỗ nhẹ cô nói: "Nếu em không nói, anh sẽ coi như em đồng ý."
Cô vẫn không nói, giấu nước mắt trên vai anh rồi lại rơi xuống.
Không nói tức là đồng ý, Diệp Cẩn Ngôn nghĩ, phải là như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro