Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TỐI NAY CHÚNG TA NÓI CHUYỆN - 33

Những ngày còn lại trong năm gần như bị chuyến đi xa và công việc tăng ca sau khi trở về, Tết không còn xa nữa, không khí khắp nơi đang chờ đợi kỳ nghỉ lễ cùng nghỉ ngơi.

Tại cuộc họp cuối năm, Chu Tỏa Tỏa đã làm việc ổn định, làm việc tốt và nhận được sự thăng tiến và tăng lương không chê vào đâu được trong vòng chưa đầy một năm sau khi chuyển công việc sang một công ty điều hòa không khí. Cô rất vui, cô đã chia sẻ điều đó với Diệp Cẩn Ngôn trong bữa tối, niềm hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời. Diệp Cẩn Ngôn bị sự vui vẻ của cô cuốn hút, nhưng ngoài miệng thì nói: "Em có như vậy tiền đồ."

Chu Tỏa Tỏa nheo mắt, giả vờ tức giận, nhưng bị anh kéo lại hôn và dỗ dành.

Năm mới đang đến gần, Diệp Cẩn Ngôn cũng không kém phần lo lắng, những thay đổi trong ngành bất động sản buộc anh phải cân nhắc những điều chỉnh lớn, nhưng kết quả hoạt động của công ty vẫn tốt, điều này cho thấy sự lo lắng cùng kế hoạch của anh có chút lo xa.

Hơn nữa, ngày trong năm càng ngày càng ngắn, lại phải đối mặt với tuổi tác của mình, chuyện này đối với Diệp Cẩn Ngôn trước khi gặp Chu Tỏa Tỏa và sau khi gặp cô đã trở thành hai vấn đề. Cô đến công ty Tinh Ngôn làm nhân viên bán hàng khi cô 24 tuổi, năm đó anh đã 55 tuổi, đã qua tuổi biết vận mệnh của mình, lúc đó anh vô cảm với thời gian, lại quen ở một mình, cho cuộc sống cá nhân phán tội chết, không quản thời gian trôi qua, không cần nhuộm tóc, cũng không lộ ra ngoài với ai.

Nhưng khi dùng một nữ trợ lý trẻ trung xinh đẹp, anh càng có nhiều thời gian và lý do chính đáng để giữ cô ở bên cạnh, sự trẻ trung của cô khiến anh càng cảm thấy rõ ràng mình đã già.

Đối với cuộc sống cùng tình cảm một lần nữa có chờ mong, thì khi đó mới cảm nhận lại được những khuyết điểm vốn được coi là không thể chữa khỏi trong cuộc sống cô đơn. Sự xâm nhập của cô đã thắp sáng thế giới của anh, và trước khi anh có thể tận hưởng sự ấm áp này được lâu, cô đã thực sự vì người khác mà bỏ công tác trốn đi. Người trẻ tuổi không tính toán lâu dài, nhưng người già lại không chịu nổi sự dày vò, ít nhất lúc đó anh cũng nghĩ như vậy.

Nhưng Chu Tỏa Tỏa đã dắt một sợi chỉ trong lòng anh, kéo hai người đến với nhau, dù anh đã nói nhiều điều không phù hợp vì thích cô, nhưng anh không cảm thấy mình trẻ trung vì ở bên cô. Sau Tết Nguyên đán, anh sẽ 57 tuổi, anh biết tuổi tác định mệnh trải dài từ trẻ đến già, nhưng càng gần 60 thì theo quan niệm truyền thống, càng gần tuổi già, nói nghe thuận tai thì còn vài năm, anh bực bội và không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa.

Sau khi Chu Tỏa Tỏa xúc phạm anh vài lần vì những viên thuốc, cô trở nên thành thật vì thủ đoạn của ai đó, mặc dù đôi khi cô vẫn muốn tạo ra những trò đùa ngẫu nhiên, nhưng hầu hết đều phải cân nhắc cẩn thận, cô chỉ dám thử một vài câu một cách cẩn thận và coi như một trò đùa. Diệp Cẩn Ngôn cũng dần dần nhận ra Chu Tỏa Tỏa chỉ hay đùa vui, suy nghĩ của cô rất đơn giản và thoải mái, cô thực sự không coi tuổi tác và sự chênh lệch tuổi tác có thể xảy ra vấn đề gì, điều này khiến Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy được an ủi đôi chút.

Buổi tối, sau khi thân mật, cô ngủ trong sự an ủi của anh, Diệp Cẩn Ngôn ôm và hôn cô bé đang ngủ say.

Không biết lúc mấy giờ Chu Tỏa Tỏa tỉnh dậy, cô choáng váng, hai tay định ôm anh nhưng trống rỗng, cô dụi dụi mắt miễn cưỡng mở mắt ra thì bên cạnh không có người. Cô chộp lấy chiếc điện thoại của mình trong bóng tối và nhìn đến mới hơn ba giờ. Diệp Cẩn Ngôn đi đâu rồi?

Cô bước xuống giường, xỏ dép vào, trong phòng tắm không thấy anh, cô dụi dụi mắt mở cửa phòng ngủ, nhìn ánh đèn trong phòng đối diện, cửa cũng không đóng, cô tiến vào, anh mặc bộ đồ ngủ đứng đó thậm chí còn cầm trên tay một ít rượu. Chu Tỏa Tỏa đi tới, lấy ly rượu của anh đặt lên bàn, ôm anh vào lòng hỏi: "Sao vậy? Anh nhớ Mẫn Nhi sao?"

Diệp Cẩn Ngôn lắc đầu, thở dài, ôm cô nói: "Chúng ta quay về ngủ đi."

Hai người cùng nhau trở về phòng, nhưng việc thức dậy cũng làm phiền giấc ngủ. Trong phòng bật đèn ngủ yếu ớt, Diệp Cẩn Ngôn nửa nằm nửa tỉnh, không có ý định ngủ, Chu Tỏa Tỏa dựa vào anh hỏi: "Anh không ngủ được sao? Đang suy nghĩ gì đó?"

Diệp Cẩn Ngôn ôm cô, thành thật nói: "Tỏa Tỏa, anh đã có một giấc mơ."

Chu Tỏa Tỏa nói: "Em mơ cả ngày lẫn đêm. Giấc mơ có vấn đề gì vậy?"

Anh cười nói: "Anh nằm mơ thấy em bỏ chạy cùng người khác."

Chu Tỏa Tỏa cười và nói anh đang nghĩ vớ vẩn.

Anh nói: "Không, anh nằm mơ thấy em cưới người khác, sống không tốt."

Sau khi nghe xong, Chu Tỏa Tỏa rúc vào người anh: "Không cùng anh ở bên nhau, đương nhiên em sẽ không có khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc rồi."

"Em nghĩ như vậy sao?" Diệp Cẩn Ngôn hỏi.

Chu Tỏa Tỏa hiếm có nghiêm túc: "Diệp Cẩn Ngôn, anh đã cố gắng rất nhiều để yêu em, anh dồn hết tâm huyết vào đó, không dám nghĩ nếu thua cuộc mình sẽ ra sao. "

Anh ôm cô chặt hơn vì lời nói của cô. Chu Tỏa Tỏa tiếp tục: "May mắn thay, anh vẫn tốt bụng và không muốn thấy em chịu khổ." Chu Tỏa Tỏa nói và mỉm cười.

Diệp Cẩn Ngôn cũng mỉm cười: "Nhưng trong giấc mơ anh thì không, anh nhìn thấy em kết hôn với người khác, thậm chí còn đến tiễn em."

Chu Tỏa Tỏa nắm tay anh, nhẹ nhàng nói với anh: "Anh choáng váng rồi."

Diệp Cẩn Ngôn cũng nghĩ như vậy, "Đúng vậy, nhưng anh cũng không hiểu có phải anh tự cho mình là đúng hay không. Có lẽ nếu kết hôn với người khác, cuộc sống của em sẽ tốt hơn bây giờ."

Chu Tỏa Tỏa không bàn chuyện không có khả năng xảy ra này với anh nữa, chỉ nói: "Nếu em thực sự có một cuộc sống không tốt thì sao?"

Diệp Cẩn Ngôn nói một cách chắc chắn: "Đó hẳn là trách nhiệm của anh."

Nếu cô sống không tốt thì anh không thoát được liên quan.

Trò chuyện một lúc, Diệp Cẩn Ngôn mới nói: "Được rồi, đi ngủ đi. Nằm mơ lại quầy rầy em cùng thức, thực sự là không nên chút nào."

Cô dựa vào anh hỏi: "Em ngủ không được làm sao bây giờ."

Diệp Cẩn Ngôn  ôm cô, chạm vào lưng cô: "Để anh dỗ em ngủ."

Sự việc này gieo vào lòng Diệp Cẩn Ngôn một chút nguy hiểm tiềm ẩn, khiến anh không khỏi suy nghĩ xem mình nên làm gì nếu cô thực sự muốn kết hôn với người khác. Ranh giới mà anh từng tự vạch ra cho mình là nếu cô không muốn thì tùy theo ý cô. Nhưng thất bại chưa bao giờ dễ dàng chấp nhận như vậy, ít nhất anh gần như nghĩ mình đã trải qua một lần.

Với tâm trạng lo lắng, buổi tối hai người đang ăn tối ở nhà, Diệp Cẩn Ngôn hỏi cô: "Em thật sự có thể kết hôn với người khác sao?"

Chu Tỏa Tỏa muốn hất chiếc đũa khỏi tay ra, nhưng vẫn giữ được chút duyên dáng: "Anh lại bắt đầu choáng váng rồi, em sắp kết hôn với người khác, anh phải làm sao đây?"

"Anh chẳng làm gì cả." Anh miễn cưỡng nói: "Trước kia anh cũng ở một mình, về sau anh cũng sẽ ở một mình."

Chu Tỏa Tỏa biết người này lại cần phải dỗ dành: "Em sẽ không kết hôn với người khác hoặc bỏ trốn theo người khác. Diệp Cẩn Ngôn, em sẽ luôn ở bên cạnh anh cho đến khi anh rất già và em cũng già." Cô nói xong thì mỉm cười, như thể được cùng anh già đi là một điều vô cùng hạnh phúc.

Diệp Cẩn Ngôn có chút thận trọng, không biết cô có nghe thấy không: "Em đã từng nghĩ đến việc kết hôn chưa?"

Chu Tỏa Tỏa chỉ biết anh đang hỏi cô có bỏ đi hay không liền trả lời: "Không."

"Em chưa nghĩ đến điều đó à?" Anh hỏi.

"Ân, em chưa nghĩ tới. Chẳng phải chúng ta ở cùng nhau sao? Tại sao em lại muốn kết hôn?" Cô vừa nói vừa nhìn vào ánh mắt dò hỏi của anh, như thể hiểu ra điều gì đó, vì vậy Chu Tỏa Tỏa trấn an anh: "Anh không cần phải suy nghĩ nữa. Em biết anh có quá nhiều tài sản. Nam Tôn cũng nói với em nếu Diệp Cẩn Ngôn muốn kết hôn, thì không độc thân cho đến bây giờ. Cô ấy cũng nói cái giá phải trả cho sự yêu thích của anh là quá cao, nhưng em nghĩ thích thì cứ thích. Em thích anh vì anh chứ không phải vì tiền của anh, em không muốn một đồng nào từ anh." Cô nói xong liền thoải mái, "Thực sự, đó là những gì em suy nghĩ."

Sau khi Diệp Cẩn Ngôn nghe cô nói một đoạn dài, anh luôn lo lắng cô sẽ bỏ chạy, vì những lời cô nói mà anh cảm thấy yên tâm hơn. Anh đứng dậy và kéo Chu Tỏa Tỏa lên cầu thang, "Đi, chúng ta đi lên."

Buổi tối, nhìn cô ngủ say, Diệp Cẩn Ngôn nhớ lại những gì cô nói.

Sao một người có thể ngốc đến thế? Đúng là một kẻ ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro