Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TỐI NAY CHÚNG TA NÓI CHUYỆN - 32.1

Nghe được lời nói của Chu Tỏa Tỏa, "Em yêu anh rất nhiều", trái tim của Diệp Cẩn Ngôn đã treo lơ lửng mấy ngày nay cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Chu Tỏa Tỏa chỉ nói lời cảm ơn, mấy ngày nay tâm trạng của anh không tốt lắm, anh hay nói không quan tâm, nhưng trong lòng anh lại làm không được, đem tình yêu lấy ra căn nhắc tính toán, một bên so sánh một bên mắng chính mình, hóa ra khi không lương tâm đẩy cô ra xa đáng ghét như thế, trước kia luôn lấy lý do làm cô tốt mà làm nhiều chuyện thiếu đạo đức, một chuyện rồi lại một chuyện, ước gì có thể quay lại để mắng tỉnh chính mình.

Câu nói "Anh yêu em" chợt thốt ra, anh đã giữ nó trong lòng rất lâu, ở tuổi của anh mà nói chuyện như vậy có quá phù phiếm hư vô hay không, nên anh nghĩ, thỉnh thoảng anh pha rượu, hay càng quấy mà học tiếng nước ngoài. Nhưng đến khi Chu Tỏa Tỏa khóc, trái tim anh rối bời, anh đau khổ ôm cô vào lòng, anh không biết mình có thể dùng lời nào để dỗ dành cô, anh chỉ muốn nói cô luôn được yêu thương.

Hôm nay, khi nghe được câu trả lời chậm trễ của cô, giọng nói của cô thật ngọt ngào, dường như nó đang quấn lấy trái tim anh bằng tình yêu vô tận, trái tim của họ được kết nối bởi tình yêu của nhau. Anh đã rất hạnh phúc khi lần đầu tiên nghe cô tỏ tình, từ lần đầu tiên nghe cô nói thích anh, anh không giấu được nụ cười trên môi, đến việc xác nhận tình yêu của cô hết lần này đến lần khác, cuối cùng anh bay đi tìm cô, chỉ vì anh sợ.

Diệp Cẩn Ngôn thầm nghĩ, anh không thể mất đi cô lần nữa, đặt trong lòng anh, người anh yêu thương nhất, sợ không dậy nổi nếu mất cô một lần nữa.

Từ Disney trở về đã không còn sớm, hai người thay quần áo thường ngày rồi nghỉ ngơi, Diệp Cẩn Ngôn nói cô nên đi nghỉ ngơi đi.

Chu Tỏa Tỏa nói anh không còn yêu cô nữa.

Diệp Cẩn Ngôn nói cô đang nói bừa.

Chu Tỏa Tỏa nói bây giờ đã muốn ngủ riêng giường, lúc này mới qua mấy ngày.

Chỉ mới có mấy ngày, nhưng Diệp Cẩn Ngôn lại cảm thấy có chút tức giận, mấy năm nay, có lẽ anh đã rơi vào trạng thái ngủ đông sau khi bị thương về mặt tâm lý, không có hứng thú với gia đình và tình yêu cuộc sống, anh cũng không nghĩ tới có vấn đề vì anh quá bận rộn trong công việc. Cuộc sống cá nhân cực kỳ đơn giản, khi tuổi dần lớn, mọi thứ đều theo quy luật tự nhiên, và sở thích tình dục cũng dần tẻ nhạt nên không có vấn đề gì phải lo lắng.

Anh không nghĩ việc lừa Chu Tỏa Tỏa nhân danh con gái mình đến sống chung với nhau không có gì sai, anh cho rằng mình đang duy trì sự cân bằng giữa phẩm giá và sự ích kỷ, đồng thời lấy con gái mình làm cái cớ để giữ cô ở bên mình, được một ngày thì một ngày. Nhưng đột nhiên xa nhau, anh sợ khi tìm được cô sẽ rời đi, cô sẽ không còn thuộc về anh nữa, nên anh không muốn có bất kỳ khoảng cách nào cả.

Nhưng Chu Tỏa Tỏa gần đây rõ ràng đang trải qua một giai đoạn đau thương kỳ lạ, không biết liệu cô có thực sự chấp nhận việc chia tay với tên người nước ngoài giả kia không, tóm lại, cả hai điều đó dường như đang bù đắp cho đứa trẻ chưa bao giờ có được tình yêu thương.

Những điều này cũng không có vấn đề gì, anh vốn đã quen thuộc với việc làm cha của Chu Tỏa Tỏa, sau khi biết cha ruột của cô rõ ràng không đáng tin cậy, Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy có lẽ anh tốt hơn cha ruột của cô nhiều.

Nhưng sự thoái lui sau chấn thương tâm lý của Chu Tỏa Tỏa thậm chí còn ảnh hưởng đến hành vi của cô, cô thậm chí còn bắt đầu tận hưởng sự thân mật và ôm ấp đơn giản, mỗi lần anh ôm cô và cảm thấy cô thật tốt, Diệp Cẩn Ngôn phải tự trách mình vì đã có những suy nghĩ tội lỗi.

Anh muốn ôm cô, hôn cô, và nghĩ muốn... cô. Anh nghĩ về điều này điều kia hơi nhiều, nhưng vẫn là đừng nghĩ, Suy nghĩ nhiều như thế nào để không làm... thất vọng ? Xem ra cô cũng chưa chuẩn bị, anh lại suy nghĩ như vậy chẳng phải cầm thú sao.

Chu Tỏa Tỏa cũng muốn khai mở, dù sao hôn nhẹ ôm cũng tốt, nhưng họ phải gắn bó với nhau, những cái ôm chặt chẽ và thân mật giống như ánh nắng, sự ấm áp và dịu dàng nuôi dưỡng trái tim cô, khiến cô cảm thấy ngày càng được yêu thương, phần trái tim đã đó của cô dường như được lấp đầy từng chút một bởi sự dịu dàng, những tiếc nuối trong cô đã được lấp đầy theo những cách mới sau khi ở bên anh. Anh cùng cô làm nhiều trò ngốc nghếch như trẻ con, đi đến khu vui chơi, đứng đợi cô khi cô ngốc nghếch đòi đi vòng quay ngựa gỗ, cùng cô đi chợ đêm, khi cô lộn xộn đòi đi ăn thì anh ngắm nhìn cô vui vẻ, cùng nhau đi dạo trên đường dành riêng cho người đi bộ, cùng đi mua rất nhiều món đồ mới lạ, dễ thương rồi chất thành đống ở nhà, nhìn như thế nào cũng thấy thích. Bởi vì sự chiều chuộng dung túng của anh không có ranh giới nên cô hoàn toàn có được cảm giác an toàn, và vì cảm giác này, cô cảm thấy ở bên anh dù thế nào đi nữa đều tốt. Có một số việc, dù sao cô cũng không vội, cô có thể hiểu được mối bận tâm của Diệp Cẩn Ngôn, cho dù không tốt lắm cũng không sao, cô đã sớm hiểu rõ.

Tan làm về, Chu Tỏa Tỏa nấu cháo rau cho anh, cháo có vị nhạt, cho một ít muối, rau xanh xắt nhỏ vào luộc cho mềm, phối hợp đơn giản với tôm đã lột vỏ, cháo được bưng ra, Chu Tỏa Tỏa kéo anh qua ăn.

Một chút cháo đơn giản khiến anh hài lòng và thoải mái, anh thật may mắn khi có Chu Tỏa Tỏa trong đời bận rộn như vậy vì anh.

Cháo và các món ăn kèm nhẹ như nước, lúc nào cũng có ai đó đi cùng. Thật là một ngày tuyệt vời. Sao trước đây anh không biết có cô tốt như vậy, nhưng bây giờ anh mới biết vẫn chưa quá muộn, ngoại trừ, khụ khụ...

Buổi tối, như thường lệ, anh thuyết phục Chu Tỏa Tỏa về phòng mình ngủ, nhưng cô lại bám lấy anh, chen vào nhau. Hai người đang ôm nhau chuẩn bị đi ngủ, Chu Tỏa Tỏa không hiểu sao lại hỏi anh: "Anh có muốn thử viên thuốc nhỏ màu xanh không?"

Diệp Cẩn Ngôn không hiểu: "Cái gì?"

Chu Tỏa Tỏa lấy hộp thuốc ở đầu giường ra: "Chính là cái này."

Diệp Cẩn Ngôn cầm lấy hộp thuốc, đọc rõ ràng tên thuốc, vẻ mặt khó coi.

Chu Tỏa Tỏa thấy sắc mặt anh càng ngày càng tệ, không khỏi nói với anh: "Anh không cần giấu bệnh, tránh chữa trị, cho dù không chữa cũng không sao cả, nghe nói thuốc này hình như có tác dụng phụ. Em cũng tùy tiện mua, anh không muốn dùng thì cứ để đó."

Diệp Cẩn Ngôn cau mày: "Vậy em có mua cái kia sao?"

Cô hỏi: "Cái gì?"

Diệp Cẩn Ngôn nói: "Áo mưa."

Chu Tỏa Tỏa nói: "Em mua áo mưa gì, trời lại không mưa."

Diệp Cẩn Ngôn đứng dậy ném hộp thuốc vào thùng rác, chưa hết giận, lại lấy từng viên thuốc ra muốn bỏ. Chu Tỏa Tỏa ở một bên ngạc nhiên: "Anh nên xem cách sử dụng và liều lượng. Anh lấy hết ra tưởng như đang ăn cơm vậy."

Vì lời nói kỳ lạ của Chu Tỏa Tỏa, Diệp Cẩn Ngôn đã kéo cô đứng dậy cùng nhau đi vào phòng tắm của phòng ngủ chính, ném các viên thuốc vào bồn rửa.

Chu Tỏa Tỏa nhìn nó: "Quên đi, không sao đâu, như bây giờ cũng rất tốt."

Diệp Cẩn Ngôn thay quần áo và chuẩn bị ra ngoài mà không nói một lời. Chu Tỏa Tỏa không hiểu nhịn không được nói với anh: "Cho dù không muốn sử dụng, anh cũng không cần phải trốn khỏi nhà."

Diệp Cẩn Ngôn đã muốn xuống lầu, cô theo anh đến mép cầu thang, hét lên: "Anh thật sự đã bỏ nhà đi à."

Diệp Cẩn Ngôn nói: "Anh sợ trời mưa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro