TỐI NAY CHÚNG TA NÓI CHUYỆN - 31
Hai người nói xong dường như đều im lặng vì bại lộ nội tâm có chút mềm yếu.
Diệp Cẩn Ngôn đợi một lúc rồi nói: "Mặc kệ khi nào cũng không được nói như thế."
Chu Tỏa Tỏa cũng cảm thấy lời mình vừa nói có vẻ hơi xui xẻo, đặc biệt là cô có thể hiểu được, tại sao Diệp Cẩn Ngôn lại bận tâm.
Nhưng vừa rồi cô đang khóc trong vòng tay anh, trong đầu cô hiện lên một câu nói, cô cúi đầu: "Em chỉ nói bậy thôi, anh đừng để trong lòng."
"Không được nói lung tung." Diệp Cẩn Ngôn cầm tay cô.
Chu Tỏa Tỏa nắm lấy bàn tay áp của mình: "Được."
Hai người lại không nói chuyện, một lúc sau, Chu Tỏa Tỏa nói: "Thật ra em cảm thấy không có chuyện gì."
Vì nhà của Mayila ở Bắc Âu nên ông ấy muốn định cư ở đó. Mời cô đi du lịch như một món quà tặng muộn màng, càng giống một lời ly biệt hơn. Cô không muốn nói với ai, cô không thể diễn tả cho người khác biết ý nghĩa của được và mất, và cô không muốn nhận được sự thương hại hay cảm thông không cần thiết trong vấn đề này.
Chỉ cần giả vờ như là một chuyến công tác và mọi thứ đều ổn cho đến khi Diệp Cẩn Ngôn nói: "Anh đã đến Singapore."
Cô muốn giấu chuyện này với Diệp Cẩn Ngôn, nhưng không ngờ anh sẽ đến vì cô, cô không biết mình đã hạnh phúc đến mức nào khi chờ đợi Diệp Cẩn Ngôn, người đã vượt qua hàng nghìn km ở thị trấn Bắc Cực từ rạng sáng.
Kết thúc chuyến đi, ba cô nói ông muốn mời cô đến nhà nhìn xem.
Đột nhiên nói điều này, giọng điệu giống như mời cô đến thăm quan hơn. Vì lịch sự, cô nghĩ mình nên đi, cô lén lút đi mà không nói cho Diệp Cẩn Ngôn biết, nhưng cô lại muốn bỏ chạy trong khi nhìn gia đình ba người của người khác đang vui vẻ.
Cô gọi điện hỏi Diệp Cẩn Ngôn có thể đến đón cô không, trong đầu cô chỉ nghĩ là, mình không thể chỉ đứng nhìn hạnh phúc của người khác, mình cũng có người yêu mình phải không?
May mắn thay, Diệp Cẩn Ngôn đã đến đón cô.
"Tỏa Tỏa của anh, chịu ủy khuất rồi." Anh ôm eo cô, để cô dựa vào mình.
"Không có việc gì," Cô nói, "Em về rồi," Chu Tỏa Tỏa mỉm cười với anh, "Em về nhà của chúng ta rồi."
Một lúc sau, Diệp Cẩn Ngôn hỏi cô: "Tỏa Tỏa, anh muốn hỏi thêm một câu nữa."
"Cái gì?" Cô nói.
"Em không muốn nói thì anh có thể hiểu. Vậy ba em, cũng không đồng ý giới thiệu ông ấy à?"
Mặc dù sau đó Diệp Cẩn Ngôn nghĩ lại, điều ông Chu hỏi dường như là sự quan tâm của một người cha.
"Em nói với ông ấy là em có một người bạn đến."
"Ân."
"Sau đó em đã nói," Chu Tỏa Tỏa suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: "Ai nha, đừng hỏi."
Cô nói với ba, cô thích một người, cô rất thích anh ấy, anh ấy muốn đến đây với cô, nhưng anh ấy tuổi lớn một chút, con sợ anh ấy sẽ cảm thấy áp lực khi nói cho anh ấy biết thân phận của ba.
"Cậu ta cũng bị áp lực, vậy cậu ta bao nhiêu tuổi?"
Chu Tỏa Tỏa nói: "Lớn hơn ba."
"Lớn bao nhiêu tuổi."
"Vài tuổi."
"Vài tuổi là bao nhiêu?"
Chu Tỏa Tỏa nói chung chung.
Ba Chu tính toán nói: "Chênh lệch nhiều như vậy? Con có thực sự thích cậu ấy?"
Chu Tỏa Tỏa nói: "Đúng vậy, cả đời này con sẽ không bao giờ thích ai khác."
Ba Chu đồng tình: "Không nói cũng không sao, nhưng ba vẫn phải điều tra."
Sự việc còn lại là như vậy, cũng không thấy ba cô điều tra cái gì, nên đã giữ bí mật từ đầu đến cuối.
Nhưng cô không có ý định nói cho Diệp Cẩn Ngôn chuyện này, Chu Tỏa Tỏa không nghĩ ra được lý do chính đáng nên cô chỉ lừa anh.
"Được rồi, không hỏi." Diệp Cẩn Ngôn vẫn là người dễ nói chuyện, cô không cho hỏi liền không hỏi nữa.
"Vậy anh làm sao mà biết." Sau khi khóc lóc và được anh dỗ dành để dễ chịu hơn, Chu Tỏa Tỏa cuối cùng cũng tỉnh táo và hỏi câu hỏi này.
Diệp Cẩn Ngôn không hề nghĩ đến việc tránh né, chỉ thành thật nói: "Anh cho điều tra."
Khuôn mặt Chu Tỏa Tỏa cẩn thận lại nghiêm túc: "Có hay không đánh rắn động cỏ?"
Diệp Cẩn Ngôn thích thú với cách lựa chọn từ ngữ kỳ lạ của cô: "Không có."
Trong lòng anh đang nghĩ, Tỏa Tỏa của anh, chính mình chưa có được gì nhưng vẫn quan tâm đến hạnh phúc của người khác.
Chu Tỏa Tỏa thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại hỏi: "Vậy sau này em còn có bí mật gì nữa?"
Diệp Cẩn Ngôn hôn cô: "Trong tình huống tương tự ở tương lai, anh sẽ xin sự đồng ý của em trước."
"Nếu em không đồng ý thì sao."
Diệp Cẩn Ngôn thái độ ôn hòa: "Vậy anh hỏi lại."
Chu Tỏa Tỏa mỉm cười, miễn cưỡng tính anh trả lời chính xác.
Điều mà ban đầu cô dự định bí mật giấu đối phương đã trở thành ký ức của hai người vì sự xuất hiện của anh, cô nói: "Nghĩ lại cũng không sao, nếu không có cơ hội này thì em cũng sẽ không được nghe một số điều anh nói."
Cô nói mơ hồ và có ý gì đó.
Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười, tự nhiên hiểu được lời cô nói, nếu không phải vì sợ đột nhiên mất cô, có lẽ lúc này anh vẫn đang lừa dối chính mình.
Vượt qua ngàn sông núi, anh đưa cô về nhà cũng mang trái tim cô cùng về nhà.
Đêm nay cô khóc thảm thiết trên người anh, cô gái nhỏ của anh đã phải chịu đựng một mình bấy lâu nay, cô không muốn chia sẻ sự yếu đuối và khuyết điểm của mình với anh, bởi vì anh đã vượt quá giới hạn và biết được sự thật, đột nhiên trao cho anh tất cả niềm tin.
Diệp Cẩn Ngôn nắm tay cô hôn lên mặt cô, "Có lẽ trước kia anh lo lắng không thể ở bên em đủ lâu, nhưng hiện tại anh hy vọng cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng có thể ở bên cạnh em. Vui hay buồn, anh hi vọng anh đều ở đây, để ở bên em lâu nhất có thể. Tỏa Tỏa," anh ngập ngừng rồi cuối cùng nói: "Anh yêu em." Thay vì giấu kín trong lòng, anh muốn nói với cô gái nhỏ, khi cô đã chịu ủy khuất như vậy.
Cô nghe những lời này, hai mắt cô nóng lên, nước mắt lại rơi xuống, cô đưa tay lau nước mắt, sau đó nhào lên vai anh ôm lấy anh vì anh đột nhiên nói ra điều mà cô không ngờ tới, thậm chí không dám nghĩ tới. Cô có chút nói không mạc lạc và phản hồi trực quan không gì khác ngoài: "Cảm ơn anh, Diệp Cẩn Ngôn."
Anh ôm lấy vai cô nên không nhìn thấy biểu cảm của cô, anh chỉ vỗ lưng cô rồi mỉm cười vì phản ứng của cô. Nghe một lời cảm ơn vào lúc này chẳng khác nào được cấp thêm một tấm thẻ người tốt vì đã làm những việc tốt không cần thiết.
Nhưng không sao cả, ai kêu cô là Chu Tỏa Tỏa?
Diệp Cẩn Ngôn thầm nghĩ anh không thể tranh cãi với cô dù chỉ một chút.
Sau khi trở về Thượng Hải sau mấy ngày, cuộc sống đã trở lại như trước khi rời đi, sau kỳ nghỉ phép hàng năm của Chu Tỏa Tỏa, cô bận rộn xử lý một đống công việc tích tụ do vắng mặt, Diệp Cẩn Ngôn thường đưa cô đi làm và đón cô sau giờ làm việc. Tối cuối tuần ở nhà, Chu Tỏa Tỏa nói với anh: "Lão Diệp, cuối tuần em muốn đi chơi, anh có thể đi cùng em được không."
Cô mang theo một chút nũng nịu, như đang xin kẹo.
"Được." Diệp Cẩn Ngôn trả lời trước rồi hỏi: "Em muốn đi đâu."
Chu Tỏa Tỏa có vẻ hơi xấu hổ, đợi một lúc rồi nói. : "Disney, anh có đi hay không?"
Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười, gật đầu đáp: "Được rồi, đi thôi."
"Anh bằng lòng đi, em tưởng anh sẽ cảm thấy ngây thơ."
"Tại sao? Nếu em muốn đi, anh sẽ đi cùng em." Anh nhìn cô với vẻ mặt dịu dàng, giơ tay vén một lọn tóc ra sau tai cô, nói với giọng điệu không quan tâm và dĩ nhiên: "Anh đương nhiên dành cuối tuần với con gái."
Loại lẫn lộn thân phận khó hiểu này, giống như một cái cớ hay một trò đùa, có chút thủ đoạn không công bằng để đạt được mục đích, khi đem người lừa trở về nói như vậy, lúc nói ra lời thật lòng cũng nói như vậy, chỉ là vì anh đã nghĩ về điều đó nên dã nói ra.
Hoặc có thể là do cô nhìn thấy được một chút tâm tư trong suy nghĩ của cô bé. Trái tim của ai đó sẽ thiếu đi một hai mảnh là điều khó tránh khỏi, nếu lỡ xảy ra thì tốt nhất là hàn gắn lại. Ai có thể nói họ không thể lấp đầy những khuyết điểm bên trong của nhau, khi không thể tìm thấy được nữa.
Ngay cả sau khi trải qua một số chuyện, còn cảm thấy có thể sửa chữa được. Diệp Cẩn Ngôn thầm nghĩ, dù sao thì người nước ngoài giả mạo vô trách nhiệm đó cũng hận không thể sớm giao những trách nhiệm nào đó cho anh.
Chu Tỏa Tỏa sau khi nghe những gì anh nói đã mỉm cười, thậm chí còn kề vào ngực anh và nói "Cảm ơn ba" có chút nghịch ngợm và mang theo chút hấp dẫn của cấm kỵ.
Khi hai người thức dậy vào sáng sớm, chuyến đi đến Disneyland đã trở thành hiện thực, vì cuối tuần có rất nhiều người nên Diệp Cẩn Ngôn đã mua Speed Spass. Chu Tỏa Tỏa nhìn thấy liền loạn mua đồ ăn và đồ uống trong công viên, một lúc thì cô đang cầm bắp rang, một lúc thì đang cầm trà sữa, dù sao đến lúc đổi món khác thì nó đã nằm trong tay Diệp Cẩn Ngôn.
Anh chỉ đi theo cô, hành động như một cái máy lấy hành lý, chỉ cần quẹt thẻ để mua bất cứ thứ gì, chẳng mấy chốc trong người anh đã tràn ngập những thứ kỳ lạ khiến Chu Tỏa Tỏa bật cười.
Anh trìu mến nhìn cô tùy cô muốn đùa sao thì đùa, dù sao anh cũng muốn làm cô vui.
Trước kia anh chỉ dám nói khi cô gặp khó khăn thì đến tìm anh, bây giờ anh mong cô sẽ luôn ở bên anh, con gái anh, cô bạn gái nhỏ của anh vẫn không chịu đồng ý, gia đình anh và người yêu anh.
Chơi cả ngày, Chu Tỏa Tỏa chơi chán, chuẩn bị rời khỏi công viên, còn nịnh nọt nói anh cõng cô trên lưng, mấy thứ bừa bộn mua ngày đó gần như đã vứt đi. Anh nói được rồi, và cô nhảy lên. Lão già không quên nói "bình tĩnh nào" dùng anh làm phương tiện di chuyển. Sau khi bị Diệp Cẩn Ngôn cõng đi được một chút, Chu Tỏa Tỏa làm ầm ĩ muốn đi xuống.
Thoạt nhìn Chu Tỏa Tỏa nhất thời hứng khởi, nhưng những điều này làm cô vui vẻ, cùng anh đi chơi được một ngày, chu Tỏa Tỏa đã ôm anh không chịu rời đi khi anh chuẩn bị ra ngoài.
"Diệp Cẩn Ngôn, em yêu anh rất nhiều."
Sau khi nghe điều này, Diệp Cẩn Ngôn trả lời: "Nga."
Chu Tỏa Tỏa phản ứng lại và đem người đẩy ra: "Nga cái gì?"
Diệp Cẩn Ngôn nói: "Nga chính là đã biết."
Không phải chỉ là một tấm thẻ người tốt sao? Thứ này không có khoảng cách tuổi tác. Có vẻ như anh đã xem ở đâu đó một đoạn video ngắn hoặc biểu tượng cảm xúc, kèm theo đó là một câu hiện lên trong đầu anh: Đến, chúng ta cùng làm tổn thương nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro