TỐI NAY CHÚNG TA NÓI CHUYỆN - 30
Diệp Cẩn Ngôn cuối cùng cũng quay lại làm việc, buổi sáng ở văn phòng, Phạm Kim Cương có chút phấn khích khi nhìn thấy sếp của mình bất ngờ xuất hiện.
"Anh Diệp, anh đã về rồi."
Diệp Cẩn Ngôn gật đầu với anh ấy, mở cửa đi vào.
Phạm Kim Cương đi vào, "Anh Diệp, anh tìm thấy Tỏa Tỏa chưa?"
Diệp Cẩn Ngôn đã ngồi vào sau bàn làm việc, nghe thấy những gì Phạm Kim Cương nói, ghế của anh xoay một chút, "Cái gì kêu tìm về?"
Phạm Kim Cương lẩm bẩm: "Không phải anh đi tìm Tỏa Tỏa sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy anh đã trở về, không phải anh tìm được Tỏa Tỏa sao?"
Diệp Cẩn Ngôn nói, "Đã quay lại. Không mất, hiểu chưa."
Nụ cười của Phạm Kim Cương lộ ra nếp nhăn, hóa ra ông chủ quan tâm đến điều này, "Đúng, không mất. Mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của anh Diệp."
Diệp Cẩn Ngôn lắng nghe lời tâng bốc một lúc rồi bắt đầu hỏi: "Gần đây công ty thế nào?"
Lúc anh đi ra nước ngoài, Phạm Kim Cương cũng không gọi điện thoại, những chuyện cần anh phê duyệt chắc chắn đã bị đè xuống, nhưng ít nhất điều đó có nghĩa là không có chuyện gì lớn, điều này khiến cho chuyến đi của Diệp Cẩn Ngôn rất yên tâm.
Phạm Kim Cương nghe vậy nói: "Em sẽ mang hồ sơ phê cần duyệt đến cho anh. Công ty không có gì quan trọng cả, chỉ là anh và Tỏa Tỏa đều vất vả."
Diệp Cẩn Ngôn rất khâm phục Phạm Kim Cương, anh ấy có thể nói bất cứ điều gì để mọi người đều cảm thấy thoải mái.
Phê duyệt tài liệu Phạm Kim Cương mang đến, Diệp Cẩn Ngôn nói: "Tiểu Phạm, thứ sáu có rãnh chúng ta cùng dùng bữa."
Phạm Kim Cương chỉ vào với chính mình : "Em?"
Diệp Cẩn Ngôn nói: "Ân, đúng vậy, cậu, tôi và Tỏa Tỏa."
Phạm Kim Cương hết lòng đồng ý: "Được."
Chỉ sau khi đi ra cửa, trên mặt anh mới lộ ra nội tâm: "Lão Diệp và Tỏa Tỏa mời mình đi ăn tối cùng nhau? Hai người này, không lẽ muốn chính thức công khai?"
Đêm thứ sáu rất nhanh đã đến, sau khi tan sở, Diệp Cẩn Ngôn lái xe rời đi, Phạm Kim Cương lái xe đến khách sạn đã đặt trước, anh ấy đến địa điểm đã đặt trước trước, một lúc sau mới nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa đang đi tới.
Khi họ mặt đối mặt, Chu Tỏa Tỏa tự nhiên nắm lấy cánh tay của Diệp Cẩn Ngôn, Phạm Kim Cương nghĩ thầm, đây không phải là muốn thông báo chính thức sao? Bây giờ đã thể hiện tình cảm luôn rồi.
Ba người ngồi xuống chiếc bàn ăn hình bán nguyệt, Chu Tỏa Tỏa đưa cho Phạm Kim Cương món quà cô mang theo: "Phạm Phạm, quà tặng anh là đồ em mang về từ Bắc Âu."
Phạm Kim Cương nhận quà cô tặng, nhận tiện nói: "Em chạy đủ xa, không sợ lạc luôn sao."
Vừa nói xong, Phạm Kim Cương nghĩ thầm, không nói gì cho bớt chuyện, ông chủ nghe xong không vui. Bất quá anh ấy cũng quan sát biểu tình của Diệp Cẩn Ngôn lại phát hiện anh Diệp cũng không để ý, tựa hồ Chu Tỏa Tỏa ở đây nên ông chủ cũng không chú ý đến.
Sau khi cảm ơn Chu Tỏa Tỏa đã nhớ mang quà cho anh ấy, Phạm Kim Cương hỏi: "Du lịch Bắc Âu thế nào?"
"Liền là như vậy." Chu Tỏa Tỏa có chút hứng thú.
Diệp Cẩn Ngôn ở bên cạnh trò chuyện: "Anh thấy em rất vui vẻ."
"Em có vui sao?" Chu Tỏa Tỏa hỏi.
Nghe cô nói vậy, Diệp Cẩn Ngôn cũng không nói thêm nữa, tùy theo cô.
Phạm Kim Cương tiếp tục đặt câu hỏi: "Tỏa Tỏa, sao em lại đi xa đến Bắc Âu? Anh nghe nói em thậm chí đã đến Bắc Cực?"
Chu Tỏa Tỏa dùng thìa khuấy cốc: "Không vì cái gì hết. Chính là mở bàn đồ ra tùy tiện chọn chỗ đi thôi."
Diệp Cẩn Ngôn ở bên cạnh nhìn cô, thật tố bố sung thêm những điều cô chưa nói: "Không phải là do một tên giả người nước ngoài sao?"
Phạm Kim Cương không hiểu Diệp Cẩn Ngôn đang nói gì, anh ấy còn chưa kịp hỏi, Chu Tỏa Tỏa đã thả thìa vào trong cốc, kim loại va vào gốm sứ phát ra âm thanh chói tai. "Diệp Cẩn Ngôn!"
Nghe thấy Chu Tỏa Tỏa tức giận, Diệp Cẩn Ngôn ngay lập tức chịu thua: "Được rồi, anh không nên nói vậy. Đó là bởi vì một người Trung Quốc ở Bắc Âu nợ cô ấy tiền nên đã trả cho cô ấy chi phí du lịch."
Phạm Kim Cương lúc này nghe liền hiểu được: "Thì ra là vậy."
Nhưng Chu Tỏa Tỏa vẫn không vui: "Diệp Cẩn Ngôn, nếu anh còn nói nhảm nữa thì bữa cơm hôm nay khỏi ăn."
Diệp Cẩn Ngôn mím môi không nói gì, trong khi Phạm Kim Cương nhanh chóng ra tay làm người hòa giải. Anh ấy vốn tưởng mình được mời đi ăn là do hai người muốn thông báo chính thức, nhưng không ngờ tới tìm anh để can ngăn lại.
"Được rồi, đừng tranh cãi nữa, ăn thôi, phục vụ, gọi món."
Sự việc ở Bắc Âu kết thúc như vậy, mặc dù Diệp Cẩn Ngôn đã phê bình kín đáo Henry khá nhiều trong bàn ăn tối giữa ba người nhưng Chu Tỏa Tỏa không cho nhắc đến nên anh cũng không nói gì thêm. Cùng Chu Tỏa Tỏa có cãi nhau vài câu trên bàn ăn, nhưng gần đây anh đã co được dãn được, rất nhanh liền dỗ cho cô vui vẻ.
Không lâu sau, Diệp Cẩn Ngôn sắp xếp một số việc đã nhận được phản hồi, sau khi nhận được email từ bên kia đại dương, Diệp Cẩn Ngôn trầm mặc hồi lâu trong phòng làm việc.
Vài ngày sau, Diệp Cẩn Ngôn đã mời Chu Tỏa Tỏa đi ăn tối cùng nhau. Chu Tỏa Tỏa hỏi anh: "Sao anh lại muốn ra ngoài ăn?"
Diệp Cẩn Ngôn nói: "Đã lâu rồi không đi ra ngoài, chúng ta hai người cùng đi, được chứ."
Diệp Cẩn Ngôn nói qua loa, Chu Tỏa Tỏa nhanh chóng hiểu được cuộc hẹn có mục đích và đồng ý với sự sắp xếp của anh.
Diệp Cẩn Ngôn lái xe đến nơi, Chu Tỏa Tỏa phát hiện ra đây là nhà hàng nổi tiếng trên Internet mà anh đưa cô đến lần đầu tiên, điều bất ngờ này khiến cô rất vui: "Sao anh lại đến đây?"
Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười và nói: "Ngồi đi."
Hai người gọi đồ ăn, đợi một lúc đồ ăn được mang ra, vừa ăn vừa trò chuyện, ước chừng nửa tiếng sau, người phục vụ bưng bánh tới, nến đã được thắp sáng.
Chu Tỏa Tỏa nhìn chiếc xe ăn nhỏ đang dừng lại và hỏi người phục vụ: "Có nhầm lẫn không?"
Người phục vụ nói: "Quý ngài này đã gọi."
Nói xong, người phục vụ mang bánh tới.
Diệp Cẩn Ngôn nói với cô: "Tỏa Tỏa, anh muốn tổ chức sinh nhật cho em."
Chu Tỏa Tỏa hơi ngạc nhiên: "Anh như thế nào lại nhớ đến? Với lại năm này anh đã tặng em bánh ngọt."
Sau khi từ Lệ Thủy và Anaya trở về vào ngày sinh nhật của cô, hai người chưa ở bên nhau, nhưng Diệp Cẩn Ngôn đã tặng cô một chiếc bánh cùng với một món quà.
Diệp Cẩn Ngôn thành thật nói: "Anh nghĩ muốn cùng em."
Cô rất vui, nhưng cũng có chút thận trọng: "Em tưởng anh sẽ để ý."
Trong niềm hạnh phúc của anh có chút buồn bã không muốn người ta nhìn thấy: "Không sao đâu, anh muốn làm em vui."
"Cảm ơn anh, Diệp Cẩn Ngôn." Chu Tỏa Tỏa mắt đỏ hoe.
Khi chuyến đi đó bắt đầu, Chu Tỏa Tỏa không có ý định nói với anh hay bất cứ ai. Nhưng Diệp Cẩn Ngôn bay tới, khiến cô cảm động, Chu a Tỏa biết anh thích cô, bởi vì anh sẽ lái xe 400 km chỉ vì quan tâm đến sự an toàn của cô, và anh cũng sẽ bay hàng nghìn km chỉ vì không biết cô có an toàn không.
Bây giờ cô cũng cảm động, vì anh chỉ nói muốn làm cô vui, còn anh giấu hết những điều khiến anh buồn.
Ăn xong hai người cùng nhau về nhà. Diệp Cẩn Ngôn có lời muốn nói, nhưng anh lại có chút sợ hãi vì thủ đoạn bất chính. Anh tổ chức sinh nhật cho cô là sự chân thành, anh không muốn nhân cơ hội này gây ấn tượng với cô rồi lại làm chuyện khác.
Anh chỉ cảm thấy có điều gì đó nên nói ra, anh không muốn cô gái nhỏ của anh một mình giấu kín rồi không vui.
Buổi tối trở về, hai người ngồi cùng nhau, Diệp Cẩn Ngôn suy nghĩ hồi lâu mới quyết định mở miệng.
"Tỏa Tỏa, anh có chuyện muốn nói với em."
"Chuyện gì?" Cô khá hoang mang.
"Anh xin lỗi, có lẽ em sẽ phiền nếu anh nói điều này. Vốn anh muốn tìm một cái cớ hay biên một câu chuyện, nhưng anh vẫn muốn thành thật với em."
"Diệp Cẩn Ngôn, có chuyện gì sao?" Chu Tỏa Tỏa hỏi.
"Tỏa Tỏa, anh... biết được một việc. Mặc dù em không muốn để cho anh biết."
"Anh đang nói cái gì?" Chu Tỏa Tỏa tuy nói như vậy, nhưng cô cũng đã có chút dự cảm.
Anh dừng lại một lúc rồi cuối cùng nói: "Anh nhớ công việc của ba em là thủy thủ phải không? Ông ấy đi Bắc Âu vì muốn định cư ở đó."
Chu Tỏa Tỏa đột nhiên đứng dậy từ nơi đang ngồi và bị tay bị Diệp Cẩn Ngôn giữ lại. Nhưng cô hất tay anh ra, rời khỏi phòng anh và đóng cửa lại.
Diệp Cẩn Ngôn đứng dậy đuổi theo cô ra ngoài cửa.
Cửa phòng cô đóng lại, Diệp Cẩn Ngôn gõ cửa nhưng không có phản hồi.
Diệp Cẩn Ngôn cau mày, trong lòng đau nhói.
Anh nhất thời hối hận vô cùng, tự nghĩ tại sao mình lại nhắc đến chuyện này.
Chu Tỏa Tỏa không nói gì, cô lén lút bỏ đi một mình vì không muốn cho ai biết, ngay cả khi Diệp Cẩn Ngôn đuổi theo cô cũng không nói gì, giấu kín danh tính chỉ bằng một cái tên tiếng Anh.
Diệp Cẩn Ngôn gõ cửa: "Tỏa Tỏa, anh xin lỗi, em có thể mở cửa được không?"
Một lúc sau, Chu Tỏa Tỏa mở cửa với đôi mắt đỏ hoe : "Anh cái gì đều biết, phải không?"
Anh nói: "Anh..."
Chu Tỏa Tỏa nói: "Em thật ngu ngốc phải không?" Cô không cầm được nước mắt, "Tất cả những gì em muốn nhận được và những kỳ vọng mà lẽ ra em không nên chờ mong, đúng không? Em sống hơn 20 tuổi cũng không gặp ông ấy mấy lần, cho nên em không nên chờ mong vào ba mình điều gì sao?"
Cô vừa khóc vừa nói: "Ông ấy và Mayila vừa mới sinh một đứa con. Ông ấy đã định cư rất xa để đến nhà mới và là nhà của Mayila. Ông ấy nói ở đây không còn lưu luyến điều gì và ông ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa, vậy thì em tính là cái gì? Em chưa bao giờ nhận được bất cứ thứ gì trong đời và ông ấy nghĩ có thể bù đắp mọi thứ bằng một chuyến đi này, thậm chí còn mời em đến nhà mới của ông ấy. Em có phải chết để thỏa mãn hạnh phúc của họ không?"
Diệp Cẩn Ngôn ôm người vào lòng: "Đừng nói bậy, Tỏa Tỏa, ngoan ngoãn và đừng khóc, được chứ."
Chu Tỏa Tỏa dựa vào vai anh, khóc thật lớn. Diệp Cẩn Ngôn ôm cô an ủi, trong lòng cảm thấy may mắn vì giờ phút này anh vẫn còn ở bên cô.
Diệp Cẩn Ngôn nắm tay cô, dẫn cô bé trở lại ngồi trên giường. Nỗi bất bình trong lòng cô dường như vơi đi sau khi cô khóc.
Chu Tỏa Tỏa nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe nói: "Diệp Cẩn Ngôn, hình như em chỉ có anh."
Mắt anh ươn ướt vì lời cô nói: " Đồ ngốc, anh cũng không phải như vậy sao? Anh chỉ có em, Tỏa Tỏa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro