Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TỐI NAY CHÚNG TA NÓI CHUYỆN - 3

Sáng sớm hôm sau, Chu Tỏa Tỏa đến tìm Phạm Kim Cương và nói: "Phạm Phạm, hôm nay mấy giờ anh sẽ rời đi."

Phạm Kim Cương suy nghĩ về hành trình, "Ăn sáng xong, chúng ta sẽ khởi hành lúc 9 giờ 30, chuyến bay sẽ khởi hành lúc 4 giờ chiều." Nói xong, Phạm Kim Cương lại hỏi: "Tối qua anh Diệp có nói gì không?"

Chu Tỏa Tỏa suy nghĩ một lúc rồi chọn điều gì đó để nói: "Anh ấy nói muốn em tập trung vào công việc hơn."

Phạm Kim Cương nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm: "Đúng vậy. Hãy nghe lời Lão Diệp. Tại sao muốn từ chức? Hãy quay lại nhanh nhé."

Chu Tỏa Tỏa không nói gì, cô trở về phòng, thu dọn đồ đạc, cất ba cuốn sách Diệp Cẩn Ngôn đưa vào túi.

Khi chuẩn bị khởi hành, anh đứng cùng với nhóm người Tinh Ngôn, Chu Tỏa Tỏa xách túi, không quá xa cũng không quá gần.

Diệp Cẩn Ngôn liếc nhìn cô vài lần, cuối cùng gọi cho Phạm Kim Cương, "Tỏa Tỏa ngồi cùng xe với chúng ta. Cậu lái xe và để tài xế đi cùng với những người còn lại." Phạm Kim Cương đồng ý và ngay lập tức sắp xếp.

Diệp Cẩn Ngôn đi tới cùng cô nói: "Chờ đến sân bay, anh sẽ sắp xếp em về Thượng Hải trước."

Chu Tỏa Tỏa nhìn anh và nói: "Em đã từ chức rồi."

Diệp Cẩn Ngôn nhìn chung quanh nói: "Mặc kệ em nghĩ thế nào, anh hứa với em nếu em có chuyện gì cần đều có thể tới tìm anh."

Chu Tỏa Tỏa nghe những lời anh nói mà nản lòng, như thể niềm hạnh phúc vô danh đêm qua chỉ là mộng tưởng, nghĩ đến Diệp Cẩn Ngôn còn muốn nhanh chóng đưa cô đi nên cô đã dùng gần hết dũng khí để đuổi theo anh. đó không phải là điều cô muốn, bì không có câu trả lời mà cô mong muốn, cho dù cô có cố gắng ép buộc thế nào đi chăng nữa, vẫn có vẻ xấu xí.

"Vậy anh đi khảo sát đi, em bằng lòng ở lại đây, em còn chưa chơi đủ." Chu Tỏa Tỏa xoay người đi về.

Phạm Kim Cương sắp xếp xe trở về, nhìn thấy một mình Diệp Cẩn Ngôn liền hỏi: "Tỏa Tỏa ở đâu?"

"Quay trở về." Diệp Cẩn Ngôn dùng giọng không tốt nói.

Phạm Kim Cương có vẻ bối rối, "Không, tại sao em ấy lại quay về? Em ấy không đi cùng chúng ta thì cũng nên quay lại Thượng Hải."

"Cậu hỏi thật nhiều, lái xe của cậu đi."

Xe bắt đầu du chuyển, Diệp Cẩn Ngôn ngồi ở ghế sau, Phạm Kim Cương lái xe, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng nói: Anh Diệp, anh nói Trần Gia Phố là một hiệu sách tốt, nhưng nơi này rốt cuộc cũng nằm trên một vách đá. Chu Tỏa Tỏa, em ấy suy nghĩ đơn giản, lỡ như em ấy có điều gì đó mà em ấy nghĩ không thông thì sao? Chúng ta vừa bỏ em ấy xuống. "

"Cô ấy có thể suy nghĩ cái gì?" Diệp Cẩn Ngôn bướng bỉnh nói.

Nghe được lời nói của Diệp Cẩn Ngôn, Phạm Kim Cương không thể nói được nữa. Nhưng xe chạy được một đoạn, Phạm Kim Cương nghe thấy người ngồi ở ghế sau nói: "Quay xe lại." Phạm Kim Cương sau khi nghe được điều này đã chạy chậm lại, nhưng trong khi giảm tốc độ, anh vẫn xác nhận lại: "Anh Diệp, ý anh là gì?"

"Tôi nói quay lại, không hiểu sao?"

Phạm Kim Cương trả lời ngay lập tức: "Được rồi, em sẽ lái xe về ngay."

Trở lại nơi xuất phát, Phạm Kim Cương nói: "Anh Diệp, em sẽ bảo tài xế ở lại, em sẽ đổi vé cho anh."

Diệp Cẩn Ngôn đã đi về phía thôn, chỉ để lại một câu: "Đã biết."

Sau khi Chu Tỏa Tỏa trở về, cô quay lại nhà nghỉ để thu dọn đồ đạc, sau đó quay lại hiệu sách Bình Dân. Cô không thích đọc sách, nhưng lại không có nơi nào để đi, đi loanh quanh trong hiệu sách hồi lâu, Chu Tỏa Tỏa đang chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong bộ đồ thể thao.

Cô khó có thể kìm nén sự phấn khích của mình, "Sao anh lại quay lại? Anh không phải muốn đi khảo sát sao?"

Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô, thở dài nói: "Em còn có gan hỏi."

Dù sao Chu Tỏa Tỏa cũng vui mừng nói: "Anh đi cùng em à?"
Diệp Cẩn Ngôn càng nghiêm túc nói: "Em muốn từ chức, lại cự tuyệt trở lại Thượng Hải, em muốn thế nào?"

Chu Tỏa Tỏa trả lời anh: "Anh không phải biết rõ em muốn gì sao?"

"Em thu xếp càng sớm càng tốt để trở về. Dù sao, khảo sát là công việc."

Diệp Cẩn Ngôn đang nói chuyện thì có một vị khách không mời mà đến xuất hiện: "Tỏa Tỏa, sao em không nghe điện thoại của anh?"

Diệp Cẩn Ngôn quay lại và nhìn thấy Tạ Hoành Tổ.

Tạ Hoành Tổ cũng lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Chú Diệp, cháu có chuyện muốn nói riêng với Tỏa Tỏa."

Diệp Cẩn Ngôn không có tư cách từ chối thay cô, liền xoay người đi vài bước tới một giá sách khác. Tạ Hoành Tổ không giấu diếm ý muốn nói: "Tỏa Tỏa, em hãy tin tưởng anh, cho anh một cơ hội."

Chu Tỏa Tỏa mặc dù đang nói chuyện với Tạ Hoành Tổ nhưng ánh mắt của cô vẫn không ngừng đuổi theo Diệp Cẩn Ngôn, khi nhìn thấy anh đi vòng qua giá sách đối diện, cô nhớ lại lời mình đã nói trước đó, cố ý nhắc đến: "Anh nói anh muốn tôi gả cho anh, phải không? nó vẫn được tính à?"

Hiệu sách không rộng lắm, từ giá sách đối diện Diệp Cẩn Ngôn có thể nghe rõ ràng, anh nửa chừng lấy ra một cuốn sách, cắn môi dừng lại.

"Tất nhiên là được tính. Tỏa Tỏa, đi với anh."

Chu Tỏa Tỏa tiếp tục nói: "Vậy anh có thể thuyết phục mẹ anh sao?"

"Về cuộc hôn nhân của anh, anh là người có quyền quyết định cuối cùng." Đó là khoảnh khắc hiếm hoi mà nhị thế tổ có thể cứng rắn.

Chu Tỏa Tỏa liếc nhìn Diệp Cẩn Ngôn qua khe hở trên giá sách, không nói gì, cùng Tạ Hoành Tổ bước ra khỏi hiệu sách.

Vừa bước ra bên ngoài, cô đã nghe thấy một giọng nói: "Chu Tỏa Tỏa."

Cô dừng lại quay người lại, chắp hai tay vào nhau, tỏ vẻ ngoan ngoãn và lễ phép, "Có chuyện gì vậy anh Diệp?"

Diệp Cẩn Ngôn đi theo cô ra ngoài nói: "Điểm dừng tiếp theo là Tần Hoàng Đảo, em có cân nhắc đi không?"

Chu Tỏa Tỏa nhìn anh nói: "Để em suy nghĩ một chút." Nói xong, một mình bỏ chạy.

Tạ Hoành Tổ do dự một chút, cuối cùng cũng không có đuổi theo cô, ngược lại quay đầu nói với Diệp Cẩn Ngôn: "Chú Diệp, cháu thật sự muốn nói chú và Tỏa Tỏa không hợp nhau, cô ấy còn trẻ như vậy, còn chú thì có thể là cha cô ấy."

Diệp Cẩn Ngôn hỏi: "Thì sao?"

"Vậy cháu sẽ cưới cô ấy, cháu sẽ có sự nghiệp hơn chú, sẽ giàu có hơn chú, và cháu sẽ đối xử với cô ấy tốt hơn chú."

"Cậu nói xong chưa? " Diệp Cẩn Ngôn hỏi.

Tạ Hoành Tổ thành thật trả lời: "Nói xong rồi."

"Vậy thì, mau tránh đường."

Tạ Hoành Tổ bước sang một bên. Sau đó anh cảm thấy có gì đó không đúng, lúc này không phải nên cùng tình địch đánh nhau sao?

Sau khi Chu Tỏa Tỏa suy nghĩ lại những gì vừa nói, cô đi lang thang đến quán cà phê, gọi cà phê, lấy cuốn 'Trăm Năm Cô Đơn' từ trong túi ra và đọc.

Nếu như Diệp Cẩn Ngôn không đưa sách tới, có lẽ cô đã không thể bình tĩnh suy nghĩ trước thái độ của anh.

Cho đến buổi chiều, Diệp Cẩn Ngôn gọi điện cho Chu Tỏa Tỏa và hỏi cô đang ở đâu, sau khi nói cô đang ở quán cà phê, Diệp Cẩn Ngôn không lâu sau cũng xuất hiện.

Anh ngồi xuống đối diện Chu Tỏa Tỏa và nói: "Tạ Hoành Tổ đã đi rồi."

Chu Tỏa Tỏa đóng sách trong tay lại: "Làm sao anh biết."

Diệp Cẩn Ngôn đáp: "Mẹ cậu ấy kêu về."

Chu Tỏa Tỏa mỉm cười và không ngạc nhiên.

Diệp Cẩn Ngôn lại nói với cô: "Anh đã đặt vé cho chuyến bay ngày mai cho em rồi."

"Với anh?"

Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô, đáp: "Em biết em đang hỏi cái gì không."

​Chu Tỏa Tỏa khẽ mỉm cười, ôm sách ngồi xuống bên cạnh anh, cô đặt cuốn sách sang một bên, nắm lấy cánh tay anh.

"Em đang làm cái gì vậy?" Anh nói.

Chu Tỏa Tỏa nói: "Ở đây không ai biết anh, anh còn sợ?"

Diệp Cẩn Ngôn muốn rút tay ra nhưng bị cô giữ lại.​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro