TỐI NAY CHÚNG TA NÓI CHUYỆN - 29
Diệp Cẩn Ngôn tức giận một hồi, sau đó mới lo lắng điện thoại của mình có bị hỏng hay không. Một lúc sau, điện thoại di động của anh reo lên, Chu Tỏa Tỏa gọi tới.
"Không phải anh nói sẽ đến đón em sao?"
"Ân." Tuy rằng anh tức giận, nhưng lý trí của anh vẫn còn đó.
"Em sẽ gửi địa chỉ cho anh."
Diệp Cẩn nhận được địa chỉ, bắt taxi và đi đến vùng nông thôn mà cô ấy đề cập, trên một con đường dài và hẹp ở nông thôn dừng lại, đằng xa có một ngôi nhà.
"Anh tới rồi." Anh gửi tin nhắn WeChat cho Chu Tỏa Tỏa.
Khi anh vừa biết được cô định đi đâu, cơn giận vô danh của Diệp Cẩn Ngôn như ngọn lửa thảo nguyên thiêu đốt trái tim anh, nhưng khi Chu Tỏa Tỏa liên lạc với anh, anh lại kìm nén cơn giận xuống và nghe lời cô, anh chạy đến đón cô.
Dừng xe bên đường, Diệp Cẩn Ngôn nhận được câu trả lời của Chu Tỏa Tỏa: "Anh ra ngoài đi."
Diệp Cẩn Ngôn xuống xe, đóng cửa taxi lại, từ ven đường vào nhà có một con đường nhỏ khó thấy, một lúc sau đã thấy có người từ trong nhà đi ra.
Hai bóng người càng ngày càng gần, Diệp Cẩn Ngôn khoanh tay chờ ở bên đường. Anh không biết cái này tính là gì, có lẽ anh không thể làm gì được cô.
Sau khi đến gần hơn, Henry nói lời tạm biệt với cô, "Tỏa Tỏa, khi nào có thời gian lại đến chơi nhé."
Chu Tỏa Tỏa đứng cạnh Diệp Cẩn Ngôn và nói: " Nếu có cơ hội."
Diệp Cẩn Ngôn coi mình như biển báo dừng bên đường, để cô chờ đợi và tựa vào anh. Những lúc choáng váng, anh nghĩ nếu cô lại thích ai đó, một người phù hợp, người có thể cho cô hạnh phúc, người trẻ tuổi hơn anh thì anh sẽ rút lui khỏi cuộc đời cô và để cô sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nhưng hết người này đến người khác xuất hiện ở xung quanh cô, anh căn bản không thể thực hiện cái gọi là rút lui, thay vào đó anh muốn biến thành thuốc diệt cỏ, đem một đám quét sạch gọn gàng sạch sẽ.
Henry và Chu Tỏa Tỏa ôm nhau tạm biệt trước mặt anh, rồi cuối cùng người Trung Quốc sống ở Bắc Âu cũng quay trở lại nhà.
Diệp Cẩn Ngôn mở cửa xe cho cô, bảo cô vào trước, sau khi ngồi xuống Tỏa Tỏa tránh chỗ cho anh, Diệp Cẩn Ngôn lên xe đóng cửa lại, cô dựa vào anh.
Diệp Cẩn Ngôn đẩy cô ra và giật lấy bàn tay đang ôm của cô ra.
Chu Tỏa Tỏa lập tức đi thẳng vào vấn đề, "Đừng hiểu lầm em, người ở nước ngoài thường có phép xã giao như thế này."
"Ân, anh không hiểu lầm." Diệp Cẩn Ngôn nghĩ thầm, anh tức giận không phải là một cái ôm lịch sự, mà là có một điều gì đó vượt quá phép lịch sự mà không cho anh bất kỳ lời giải thích nào.
Nhưng khéo ở chỗ, anh không có thân phận gì cho phép để anh tra hỏi, yêu cầu giải thích, điều này cũng khiến anh ý thức được, đây không phải chỉ là nói giỡn, giả vờ không có thân phận cũng được. Có chút thời điểm phải có danh phận, khi đó mới đủ tư cách để làm những việc tương ứng. Chính sự do dự của anh đã khiến mối quan hệ giữa hai người kéo dài đến tận bây giờ, và dường như lúc này anh không có tư cách để trách móc cô.
Sau khi suy ngẫm lại bản thân, Diệp Cẩn Ngôn lại ôm cô. Cho dù một người không phải của mình, anh vẫn có can đảm đẩy ra.
Từ nông thôn ngồi xe về khách sạn, Chu Tỏa Tỏa quay lại tắm rửa, nghỉ ngơi, ôm anh lên giường rồi ngủ một giấc đến sáng hôm sau.
Mới tờ mờ sáng, Chu Tỏa Tỏa tỉnh dậy. Cô tỉnh dậy, Diệp Cẩn Ngôn đang ôm người trong lòng cũng tỉnh.
Cô nói với anh bằng giọng lười biếng, "Diệp Cẩn Ngôn."
"Ân, anh ở đây." Diệp Cẩn Ngôn rất nhanh đáp lại, anh không biết vì sao gần đây Chu Tỏa Tỏa lại hành động dị thường, nếu quả thực là vướng mắc tình cảm thì chỉ có nghĩa là anh còn có rất nhiều uy hiếp.
Chu Tỏa Tỏa dựa sát vào anh, ánh mắt chân thành và yếu đuối, khi cô vừa tỉnh dậy đã nói những điều mơ hồ khiến anh bối rối: "Anh nói coi em như con gái, vẫn còn tính sao? "
Diệp Cẩn Ngôn nhất thời không trả lời được, không hiểu tại sao lại quay về chủ đề này. Anh thừa nhận anh thích cô, hỏi cô có nhớ chuyện đã nói trước kia không, hỏi cô có muốn ở bên nhau không, cuối cùng Chu Tỏa Tỏa đã hỏi anh điều gì?
"Tỏa Tỏa, sao em lại hỏi điều này?"
"Em chỉ muốn hỏi có còn được tính không."
Diệp Cẩn Ngôn chỉ có thể thở dài, không biết có tính hay không, anh làm sao biết Chu Tỏa Tỏa muốn câu trả lời gì?
Diệp Cẩn Ngôn không nói gì, không nhúc nhích nhìn Chu Tỏa Tỏa, nhìn vẻ mặt cô, anh nhận ra cô có vẻ không vui.
Thấy cô buồn bã, Diệp Cẩn Ngôn mềm lòng đến mức không quan tâm đến điều gì khác, anh lập tức trả lời: "Quên đi, nghe em là được, lại đây, để anh ôm em nhé."
Diệp Cẩn Ngôn ôm người vào lòng, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy buồn bực.
Sau khi ôm cô bé dỗ dành một lúc, cô nhẹ nhàng nằm ở bên cạnh anh, Diệp Cẩn Ngôn vuốt tóc cô nói: "Tỏa Tỏa của anh làm sao vậy?"
"Không có gì, em chỉ không vui thôi."
"Có liên quan gì đến người đó không? Nếu anh ta làm chuyện gì, anh sẽ đến gặp anh ta để giải quyết."
Chu Tỏa Tỏa ôm anh, nhìn anh:" Anh lại muốn đánh nhau sao?"
Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười, "Đồ ngốc, có rất nhiều cách để giải quyết vấn đề, nhưng dù có chuyện gì xảy ra với em, em đều có anh."
"Chúng ta bay trở về thôi, quay lại Thượng Hải, em muốn về nhà ."
"Được."
Vasteras rất gần Stockholm, hai người nhanh chóng mua vé khứ hồi, sau đó mua vé ở Stockholm để bay về Thượng Hải, mười tám giờ sau, hai người đã hạ cánh xuống sân bay Hồng Kiều.
Khi Diệp Cẩn Ngôn đi ra, xe đã đậu ở sân bay, khi anh chở Chu Tỏa Tỏa về Tư Nam. Đỗ xe xong, Diệp Cẩn Ngôn nói với cô: "Tỏa Tỏa, chúng ta về đến nhà."
Chu Tỏa Tỏa ngồi ở ghế phụ, nói với anh: "Ân, chúng ta về nhà."
Diệp Cẩn Ngôn từ ghế lái xuống xe và đi đến ghế phụ, nắm tay cô đi về phía cửa.
Anh không quan tâm, anh sẽ không hỏi, cô nói gì cũng được.
Cô nói đây là nhà thì đây là tổ ấm của cả hai người.
Cô gái nhỏ của anh về nhà, lên lầu, tắm rửa rồi trở về phòng. Diệp Cẩn Ngôn gõ cửa, cô đã nằm xuống, chỉ lộ ra đầu.
Tỏa Tỏa của anh ngày xưa khi ở gần anh, rất dũng cảm, độc lập và luôn tỏ ra tràn đầy tình yêu thương. Anh không biết chặng đường đó có quá vất vả hay không nhưng cô đã bộc lộ nhiều điểm yếu mà anh chưa từng thấy.
Diệp Cẩn Ngôn ngồi ở bên giường nói với cô: "Chúng ta sang phòng bên cạnh đi."
Cô bé phiền muộn lắc đầu, "Không đi, con đã lớn quá rồi, không thể ngủ với ba được."
Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười, "Thật là rối loạn mà."
Anh nói tiếp, "Nếu em không đi, anh sẽ bế em đi."
Cô có vẻ có chút mong đợi, "Vậy anh bế em đi."
Diệp Cẩn Ngôn cởi chăn bông, bế cô từ nách và đầu gối lên, từ trong phòng bế cô trở về phòng ngủ chính.
Trên giường trong phòng ngủ chính, hai người ở Tư Nam cuối cùng cũng ôm nhau sau một thời gian dài ở ngoài.
Chu Tỏa Tỏa có chút nghịch ngợm nói: "Anh ở dưới cực quang hỏi em, em đột nhiên cảm thấy không muốn đồng ý."
Diệp Cẩn Ngôn nghe vậy mỉm cười, hôn người trong ngực anh, "Nếu không đồng ý thì không đồng ý đi, em ở bên cạnh anh, chúng ta cùng nhau, chúng ta có một gia đình, dù em có đồng ý hay không, em có thể làm bất cứ điều gì em muốn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro