TỐI NAY CHÚNG TA NÓI CHUYỆN - 28
Một cái ôm giống như một lời tỏ tình, sau đó là câu trả lời được bỏ qua thay thế đáp an. Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy có chút thất vọng, nhưng anh cũng cảm thấy mình không nên coi mọi thứ là điều hiển nhiên.
Khi hai người ôm nhau rồi tách ra, Henry đi tới và gọi cô: "Tỏa Tỏa."
"Ân." Cô quay lại và trả lời.
"Người hướng dẫn cùng với những người khác đã chụp ảnh từ những góc độ khác, có muốn đi xem không."
"Được rồi."
Henry vỗ lưng cô và cùng cô đi vài bước, rồi quay về dừng lại chỗ của Diệp Cẩn Ngôn. Khi Chu Tỏa Tỏa nhìn vào camera của người khác, cô thấy Henry quay đi, nhưng cô thực sự tò mò về những gì người khác chụp và không chú ý.
"Diệp Cẩn Ngôn." Người tới mở miệng nói thẳng, mang theo một loại tự nhiên địch ý.
"Xin chào." Anh chỉ có thể miễn cưỡng duy trì vẻ ngoài lễ độ, cảm thấy không có gì để nói cả.
"Anh thích Tỏa Tỏa?" Người tới hỏi anh.
Diệp Cẩn Ngôn gật đầu: "Đúng." Vào những lúc khác, anh có thể sẽ do dự khi nói về hai người họ, nhưng khi đối mặt với những người không quen biết, trực giác của Diệp Cẩn Ngôn khiến anh quyết định nói thật.
"Tôi cũng thích cô ấy." Henry nói điều đó một cách tự nhiên và dễ dàng, và có thể nhìn thấy nụ cười nhẹ trên khuôn mặt anh ta bên đống lửa.
Người đàn ông địa phương này rất quen thuộc với Bắc Âu nói thêm: "Trông anh có vẻ tuổi không nhỏ đi? Anh hơn Tỏa Tỏa 30 tuổi phải không?"
Đống củi trong đống lửa kêu lách tách, Diệp Cẩn Ngôn đáp lại anh ta: "Không cần người khác lo lắng." Đây là mối bận tâm mà trước đây anh vẫn giữ trong lòng, nhưng anh không ngờ nó được những người không liên quan dùng để bình luận.
Sau khi nghe Diệp Cẩn Ngôn nói, Henry nói: "Tỏa Tỏa nói với tôi là anh sẽ đến. Tôi khá ngạc nhiên. Ở tuổi như này, việc đuổi theo hàng nghìn km không hề dễ dàng, tinh thần thật đáng khen ngợi."
Khi họ đang nói chuyện, Chu Tỏa Tỏa quay lại, Henry ôm vai cô mà không hề có cảm giác xa cách, "Thế nào? Có hài lòng với chuyến đi này không."
Chu Tỏa Tỏa trả lời: "Hài lòng. Cảm ơn đã sắp xếp chuyến đi này."
Henry nói: "Nói cảm ơn làm gì. Có cơ hội nhớ đến lần nữa. Dù sao cũng không xa. Gần 20 thôi."
Chu Tỏa Tỏa mỉm cười, "Không xa đâu. Sau này sẽ định cư ở đây sao. Không quay lại Singapore à?" Diệp Cẩn Ngôn nghe xong đã hiểu, nhưng anh không ngờ Chu Tỏa Tỏa đến Singapore trước vì anh ta.
Henry nói: "Không quay về, không có gì lưu luyến hết."
Sau khi nghe điều này, Chu Tỏa Tỏa bước đến chỗ Diệp Cẩn Ngôn và nắm tay anh, "Đi thôi, lão Diệp. Chúng ta xuống núi."
Anh vốn đang nghe hai người trò chuyện, nhưng khi Chu Tỏa Tỏa kéo anh đi, họ mới thu dọn hành lý và chuẩn bị cùng nhau quay về.
Từ cáp treo đến toa trở về, Chu Tỏa Tỏa vẫn im lặng. Diệp Cẩn Ngôn ôm cô và hỏi: "Sao vậy?"
Cô ôm chặt cánh tay anh, "Không sao đâu, chỉ là lạnh quá thôi."
Diệp Cẩn Ngôn vòng tay qua người cô và ôm cô, "Em thấy đỡ hơn chưa?"
"Ân." Chu Tỏa Tỏa ở bên cạnh anh gật đầu.
Cô từ trên núi xuống cũng không nói nhiều, yên lặng tắm rửa xong, lặng lẽ trở lại giường, sau khi tắm xong Diệp Cẩn Ngôn liền đi tới ôm cô, sờ trán cô, không có cảm giác sốt. nhưng khi thấy cô xuống tinh thần, anh hỏi: "Em thấy khó chịu sao? Em bị cảm à? Anh đi lấy thuốc cho em."
Chu Tỏa Tỏa nắm lấy tay cô đặt dưới mặt, "Không, không có gì, anh cứ ở bên em."
Diệp Cẩn Ngôn nằm xuống ôm cô vào lòng, Chu Tỏa Tỏa âu yếm ôm lấy anh. Cái ôm thật chặt khiến nhiệt độ cơ thể tăng cao, đồng thời xuất hiện một số cảm giác khó kiềm chế. Diệp Cẩn Ngôn muốn tránh xa cô, nhưng cô lại bám chặt cũng không cho phép.
Diệp Cẩn Ngôn ôm cô, cảm giác lúc này anh chỉ muốn ôm cô, anh một bên rất muốn gần cô và một bên lại cự tuyệt theo bản năng. Đã nhiều năm rồi anh không thân mật với ai, không biết lúc này có nên cảm thấy may mắn hay không, dù tuổi đã lớn thế này rồi nhưng chưa có già đến thế.
Cô bé ở bên cạnh anh, thở nhẹ nhàng bên cạnh cổ anh, đôi tay mềm mại chạm vào eo anh, ôm lấy lưng anh, tựa mặt vào cánh tay anh, thỉnh thoảng động đậy.
Anh kiềm chế mình cách xa cô thì không sao, nhưng khi anh ở quá gần, dục vọng giống như cỏ dại mọc lên. Cô áp cả người vào sát anh, cái lạnh trên đỉnh núi lạnh lẽo lúc sáng sớm dần dần chuyển thành hơi nóng vì họ ở cạnh nhau.
Đây là sự giằng co của người trưởng thành, một bên là hơi thở nhẹ nhàng của cô, một bên là anh thậm chí còn không dám phát ra âm thanh khi thở.
Chu Tỏa Tỏa ôm anh, nhìn anh với đôi mắt ướt át, "Diệp Cẩn Ngôn."
"Ân." Anh chỉ có thể đáp lại bằng một giọng nói không dám có âm thanh.
Cô nhẹ nhàng nói: "Hôn em đi."
Anh mím môi, kìm nén một số xung động quá mức, hôn cô, chiếm lấy môi và lưỡi cô, hôn dọc theo cổ cô. Anh dùng môi khẽ cắn xương quai xanh qua quần áo của cô.
Cô phát ra một âm thanh thoái mái nhẹ nhàng vì cô không đủ sức để quấn chân mình quanh người anh.
Anh xoay người ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn cô. Cô rên rỉ khe khẽ, chạm vào tóc anh và ôm anh thật chặt.
Cô ở rất gần, ôm thật chặt và im lặng đến nỗi anh không dám có bất kỳ động thái tiếp theo nào. Diệp Cẩn Ngôn ôm cô hôn lên trán cô, "Ngoan, ngủ đi."
"Ân." Cô nghe lời.
Và ngủ yên trong vòng tay êm ái như vậy.
Anh vẫn đang chờ đợi, chờ đợi sự xúc động của mình biến mất, để không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh đêm nay.
Ngày hôm sau, họ rời thị trấn trên một chiếc ô tô thuê, đầu tiên quay trở lại Kiruna, sau đó bắt xe đến Västerås. Bắc Âu có rất nhiều nơi để tham quan, nhưng Chu Tỏa Tỏa chắc chắn đã trải qua tất cả trước khi đến, Diệp Cẩn Ngôn chỉ đang tìm người mà không mấy hứng thú đến việc đi đâu.
Khách sạn họ ở ở gần bờ biển, sau khi thu dọn đồ đạc, hai người đi dọc bờ biển một lúc. Trong khi gió biển thổi qua, Diệp Cẩn Ngôn nói với cô điều gì đó bằng tiếng Thụy Điển, Chu Tỏa Tỏa không hiểu ý nghĩa và hỏi anh: "Anh nói gì?"
Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười, nghĩ anh đã phải mất rất nhiều thời gian để học câu này một cách ngây thơ, nhưng anh không thể dịch ngôn ngữ xa lạ này lại, vì vậy anh chỉ nói: "Phong cảnh thật đẹp."
Chu Tỏa Tỏa mỉm cười, "Không hiểu, phong cảnh đẹp quá, C'estune ville pittoresque."
Chu Tỏa Tỏa đang nói tiếng Pháp mà cô học được khi học quản lý du lịch, Diệp Cẩn Ngôn nghe không hiểu, nhưng anh đoán nó không có ý nghĩa giống như câu tiếng Thụy Điển "Anh yêu em" anh vừa nói.
Đi loanh quanh một lúc, hai người trở lại phòng, Diệp Cẩn Ngôn hỏi cô: "Hôm nay em có kế hoạch gì?"
"Không có sắp xếp gì, nhưng em có thể ra ngoài một lát. Anh đợi em ở khách sạn được không."
"Ân." Diệp Cẩn Ngôn không biết cô đã sắp xếp gì, nhưng cô nói như vậy, anh vẫn đồng ý.
Nhưng anh không biết Chu Tỏa Tỏa đi ra ngoài lúc nào, dù sao khi anh không chú ý thì người đã mất tăm hơi. Ngoài ra còn mất áo khoác và điện thoại di động của cô. Diệp Cẩn Ngôn ban đầu nghĩ cô sẽ quay lại ngay. Nhưng cho đến chiều vẫn không thấy bóng người đâu.
Anh gọi cho Chu Tỏa Tỏa, "Tỏa Tỏa, em đang ở đâu."
"Em có việc phải làm."
"Có chuyện gì vậy? Lâu quá rồi." Diệp Cẩn Ngôn hỏi.
"Chỉ là chút chuyện cá nhân thôi, lát nữa em sẽ quay về."
Nhưng một giọng nói quen thuộc vang lên trong điện thoại, "Đến đây, Tỏa Tỏa, chúng ta cùng ăn cơm."
Đó là giọng của Henry.
Diệp Cẩn Ngôn hỏi: "Em đi cùng người đó à?"
Chu Tỏa Tỏa phát hiện đã bị nghe thấy, cô nói: "Gia đình Henry đang ở Westeros. Em đi đưa Henry."
Diệp Cẩn Ngôn cố gắng thuyết phục bản thân mình, "Đưa anh ta về? Có cần thiết phải đưa anh ta không?"
"Dù sao cũng là Henry chiêu đãi, đi đưa một chút cũng không sao. Được rồi, lão Diệp, lát nữa em sẽ về."
"Cho anh địa chỉ của em, anh tới đón em." Diệp Cẩn Ngôn nói.
"Em đang ở nông thôn, anh cũng không quen đường."
"Em quen sao?"
"Đừng lo lắng, em sẽ về an toàn." Chu Tỏa Tỏa cúp điện thoại.
Diệp Cẩn Ngôn đang ngồi ở bàn khách sạn gọi điện thoại, sau khi cúp điện thoại, anh tức giận ném điện thoại lên bàn. Rời đi không lời từ biệt một lần rồi hai lần, anh vẫn chưa hiểu được tại sao cô lại rời đi, cô lại biến mất vì người khác.
Thật nực cười khi anh vẫn học mấy từ nước ngoài vớ vẩn "Anh yêu em", cô đã bỏ trốn cùng ai đó rồi? Đay là bỏ trốn phải không, Chu Tỏa Tỏa. Diệp Cẩn Ngôn cảm giác như mình sắp bị chọc tức chết mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro