
TỐI NAY CHÚNG TA NÓI CHUYỆN - 23
Suy cho cùng, Chu Tỏa Tỏa rất dễ dỗ dành, hôm đó Diệp Cẩn Ngôn đến quán bar mua một đống đồ uống cô đã gọi, nhét vào một nơi dễ thấy trong tủ rượu của anh, còn nói với cô là cô có thể uống ở nhà nếu cô muốn. Chu Tỏa Tỏa nói anh không biết cách pha chế đồ uống, Diệp Cẩn Ngôn nói anh có thể học, sau đó anh mua một loạt dụng cụ pha chế và sách tham khảo, mày mò hồi lâu và tạo ra một cốc fizz tím cho Chu Tỏa Tỏa. Chuyện này cuối cùng cũng qua.
Khi tan sở đến đón cô, Chu Tỏa Tỏa ngoài cô ra còn có một chiếc túi được bọc kín, Diệp Cẩn Ngôn liếc nhìn nhãn hiệu rồi hỏi cô: "Từ đâu có vậy."
Chu Tỏa Tỏa không hề né tránh: "Là khách hàng tặng."
"Khách hàng tặng đồ đắc tiền như vậy."
Chu Tỏa Tỏa nhìn vào nhãn hiệu và hỏi Diệp Cẩn Ngôn bởi vì cô không biết nhiều về hàng xa xỉ, "Đắt lắm sao?"
Diệp Cẩn Ngôn lái xe, "Em nhận mà em không biết sao."
Chu Tỏa Tỏa đặt chiếc túi lên đầu gối, "Khách hàng nhờ người gửi, em không biết."
"Em liền nhận?"
"Người gửi để lại, với lại em không ở công ty, có cơ hội em trả lại."
Lái xe được một lúc, Diệp Cẩn Ngôn lại hỏi cô: "Là ai?"
Chu Tỏa Tỏa nhìn anh và không nói gì.
Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười nói: "Đã biết."
Chu Tỏa Tỏa trở về nhà, đặt chiếc túi chưa mở lên bàn phòng khách, Diệp Cẩn Ngôn lấy nó ném ra cửa, vứt xong anh đi rửa tay.
Chu Tỏa Tỏa kéo anh lại, "Này Diệp Cẩn Ngôn, không phải anh nói nó khá đắt sao?"
Diệp Cẩn Ngôn rửa tay xong đi ra, "Cái gì đắt tiền? Không giá trị."
"Em còn muốn đi trả lại."
"Rác rưởi để dưới sàn nhà cũng không bị gì đâu."
Chu Tỏa Tỏa không nói lại anh, cứ để chiếc túi trên mặt đất, dù sao cũng không hư.
Ngày hôm sau, Chu Tỏa Tỏa hẹn với Triệu Lợi Thần để trả lại đồ cho anh ta.
Triệu Lợi Thần hỏi cô: "Em không suy xét chút sao?"
Chu Tỏa Tỏa nhấp một ngụm trà và có thái độ tốt với khách hàng, "Triệu tổng, anh có bạn gái rồi."
"Bạn gái có thể thay đổi, chỉ cần cô Chu đồng ý."
"Làm tổn thương người khác là không tốt."
Sau khi ăn bữa tối, cuối cùng cô cũng trả chiếc túi về.
Diệp Cẩn Ngôn đang đợi đón ai đó, Triệu Lợi Thần hỏi cô đó là xe của ai. Lúc này, mối quan hệ hư cấu đã phát huy tác dụng, Chu Tỏa Tỏa nói anh ta là họ hàng.
Một thời gian sau, lãnh đạo trực tiếp của công ty đã nói chuyện với Chu Tỏa Tỏa.
"Tỏa Tỏa, cô đã ký một số đơn đặt hàng. Tốt nhất cô nên kiểm tra bản thân và chú ý đến các khâu khác."
"Sao vậy Hứa Tổng?" Cô không hiểu công việc đã xảy ra chuyện gì.
"Có thể đã xảy ra chuyện gì đó với Triệu Lợi Thần, sắp có tin tức rồi."
"Thật sao? Có chuyện gì vậy."
"Chi tiết vẫn chưa rõ ràng. Tóm lại, cô nên sắp xếp mọi thứ liên quan đến anh ta và chuẩn bị tinh thần để tránh trở tay không kịp."
Trở về vào ban đêm, Chu Tỏa Tỏa nghĩ đến việc này và nói chuyện với Diệp Cẩn Ngôn khi hai người đang trò chuyện, nói: "Hôm nay, lãnh đạo công ty nói có thể Triệu Tổng đã xảy ra chuyện."
"Ân." Diệp Cẩn Ngôn thản nhiên đáp lại.
"Anh không nghĩ hơi bất ngờ sao?"
Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười, "Bất ngờ? Những người như Triệu Lợi Thần sớm hay muộn cũng có chuyện."
Chu Tỏa Tỏa nói thêm: "Lãnh đạo công ty cũng yêu cầu em chú ý đến các công việc kinh doanh liên quan."
"Em sẽ ổn nếu làm việc đúng theo quy định. Hơn nữa, có điều tra cũng không tới chỗ em."
Chu Tỏa Tỏa hỏi anh, "Làm sao anh biết."
Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô, "Em đừng quản làm sao anh biết, em đừng lo, yên tâm là được."
Vài ngày sau, ban lãnh đạo của Công ty Chứng khoán Tín Lợi đã thay đổi rất nhiều, nhưng hậu quả của Triệu Lợi Thần dường như chẳng đi đến đâu trong một thời gian. Người trong công ty chỉ trích Chu Tỏa Tỏa, nhưng công việc kinh doanh của cô không có vấn đề gì, những lời đàm tiếu cũng dần dần lắng xuống.
Chu Tỏa Tỏa dự định cuối tuần sẽ nghỉ thêm vài ngày, cũng công sắp xếp xong, cô hỏi Diệp Cẩn Ngôn liệu anh có cân nhắc đến việc đi chơi cùng nhau không. Diệp Cẩn Ngôn hỏi cô đi đâu, cô nói, đi đến nơi ấm áp hơn.
Diệp Cẩn Ngôn nói nghe sự sắp xếp của cô.
Chu Tỏa Tỏa chọn miền Nam, cô sắp xếp mặc quần áo dày khi đến nơi mới thay quần áo mỏng, sau khi xuống máy bay nhận phòng khách sạn.
Diệp Cẩn Ngôn dùng CCCD đăng ký, sau khi vào phòng, Diệp Cẩn Ngôn thấy chỉ có một chiếc giường lớn. Anh hỏi, "Không phải có phòng trong sao?"
Chu Tỏa Tỏa trả lời anh, "Anh nghĩ khách sạn như anh nghĩ khi ra ngoài à, ông chủ lớn."
Diệp Cẩn Ngôn không nói gì nữa, để đồ đạc xuống, hai người cùng nhau đi đến bãi biển, buổi chiều đi dạo trên bãi biển và ở đó cho đến khi mặt trời lặn.
Lần cuối cùng cô đến bãi biển là ở Aranya. Khi đó, Diệp Cẩn Ngôn nói với cô là anh từng có một cô con gái.
Sau này thái độ của Chu Tỏa Tỏa đối với câu nói của anh là: vậy thì sao.
Bây giờ Diệp Cẩn Ngôn nghĩ đến điều đó, chỉ có thể nói, Chu Tỏa Tỏa đôi khi nói anh là kẻ đạo đức giả, có lẽ vậy.
Sau khi đi chơi ở bãi biển về, hai người cùng nhau trở về phòng, Diệp Cẩn Ngôn lại phàn nàn về căn phòng nhỏ, giục cô đi tắm trước.
Hai người sáng sớm đáp máy bay, dành cả buổi chiều đi dạo, dù sao cũng có chút mệt mỏi, sau khi tắm xong, Diệp Cẩn Ngôn nằm trên giường, chỉ là một chiếc giường mà thôi. Chu Tỏa Tỏa tựa vào lòng ngực của anh và gối đầu lên cánh tay anh.
Diệp Cẩn Ngôn lại muốn mắng khách sạn.
Nhưng sau khi Chu Tỏa Tỏa tắm xong, hương thơm mát nhẹ nhàng tựa vào người anh, anh không thể chửi ra miệng.
"Tỏa Tỏa, kế hoạch tương lai của em là gì."
"Anh đang hỏi về mặt nào?" cô hỏi.
"Về mọi mặt." Diệp Cẩn Ngôn nói.
"Công việc thì đi một bước tính một bước. Em thấy mức lương hiện tại ổn, nếu hai năm nữa em làm không tệ, có lẽ nên xem xét thay đổi công việc một lần nữa."
Diệp Cẩn Ngôn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Kinh doanh bất động sản không còn dễ dàng nữa, anh cũng có thể có kế hoạch khác."
Chu Tỏa Tỏa quay lại, nằm trên giường nhìn anh , "Được rồi, anh làm gì em đều ủng hộ anh."
Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô và mỉm cười, "Em nha."
Anh lại hỏi: "Chuyện cá nhân em nghĩ thế nào?"
"Tình cảm cá nhân?" Chu Tỏa Tỏa hỏi anh.
"Ân, đúng rồi."
Chu Tỏa Tỏa lại tựa vào trong ngực anh, áp sát vào người anh, một tay ôm lấy anh, "Đương nhiên là phải đợi một thanh niên tài tuấn, có triển vọng, tốt nhất là người xuất sắc về mọi mặt."
Diệp Cẩn Ngôn dường như đang nghe câu chuyện của người khác, "Như thế nào được xem là xuất sắc?"
"Xuất sắc có nghĩa là đáng tin cậy hơn. Đừng dựa dẫm vào mẹ, chính là không làm được việc. Nếu không thể chịu được khó khăn, chính mình bỏ chạy hoặc là tự gục ngã."
Diệp Cẩn Ngôn nghe xong cười lớn, "Có vẻ như yêu cầu của em khá cao."
Chu Tỏa Tỏa trả lời: "Không phải là em có yêu cầu cao, mà là em bị ép phải có yêu cầu cao."
Anh hỏi: "Sao lại nói vậy?"
"Không phải anh muốn kiểm tra cẩn thận cho em sao?" Chu Tỏa Tỏa nói.
"Vớ vẩn." Diệp Cẩn Ngôn không thừa nhận.
"Được rồi, em nghỉ ngơi đi, anh đi đây." Ôm hương thơm ấm áp trong ngực, nhưng anh nói anh sẽ rời đi.
"Liền một căn phòng và một cái giường, anh đi đâu vậy?" Chu Tỏa Tỏa vẫn ôm anh vào lòng không nhúc nhích.
"Anh sẽ thuê một cái khác." Anh nói.
Diệp Cẩn Ngôn nói, vỗ nhẹ cô rồi đứng dậy khỏi giường.
Anh lấy số điện thoại phòng và gọi cho quầy lễ tân, "Có phòng trống không?"
"Thưa ngài, còn."
"Được rồi. Tôi sẽ đi xuống."
Diệp Cẩn Ngôn đứng dậy khỏi giường, theo sau là Chu Tỏa Tỏa.
Anh vỗ về dỗ dành: "Được rồi, em nghỉ ngơi thật tốt nhé."
"Em không cho anh đi."
Anh nói, "Như vậy sao được?"
Nói xong, người cũng muốn đi. Rất nhanh, anh cũng thay quần áo.
Chu Tỏa Tỏa hỏi anh, "Ra ngoài chơi và ở chung có vấn đề gì?"
Diệp Cẩn Ngôn không giải thích rõ ràng, chỉ nói: "Anh xuống trước."
Chu Tỏa Tỏa kéo anh lại và hỏi: "Lão Diệp, thực ra anh không cần phải bận tâm nhiều như vậy. Dù sao, ở tuổi của anh, em hiểu. Nếu anh không giỏi, dù có cùng ngủ trên giường cũng an toàn, phải không?"
Diệp Cẩn Ngôn bị lời nói của cô kích động, anh do dự muốn nói ra những gì muốn nói, cuối cùng, anh nhìn cô hồi lâu, không nói gì, tức giận đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro