Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TỐI NAY CHÚNG TA NÓI CHUYỆN - 22

Chu Tỏa Tỏa không để ý anh trong một ngày và Diệp Cẩn Ngôn có lẽ biết tại sao. Buổi tối Diệp Cẩn Ngôn nói sẽ đến đón cô nhưng cô không trả lời. Anh chờ cô ở tầng hầm công ty, nhưng anh không đợi được người. Sau khi trở về Tư Nam, Diệp Cẩn Ngôn gửi cho cô một tin nhắn.

"Em đã về nhà bà nội sao?"

Diệp Cẩn Ngôn đến đó, nhưng ở nhà bà nội không có ai.

Anh đang gõ chữ trên điện thoại.

"Tỏa Tỏa?"

"Trả lời tin nhắn khi em thấy."

Không trả lời, không cuộc gọi, tín hiệu bận.

Diệp Cẩn Ngôn suy nghĩ một chút, cuối cùng gọi điện cho Phạm Kim Cương.

"Cậu đi hỏi  một chút Tỏa Tỏa đang ở đâu không."

"Anh Diệp, hai người cải nhau à?"

"Không có."

"Không có, vậy sao anh không tự đi hỏi?"

"Sao cậu biết tôi không hỏi?"

"Tỏa Tỏa không để ý tới anh à?"

"Phạm Kim Cương, cậu có đi hỏi không?"

"Được rồi, em đi hỏi là được. Anh đợi tin tức của ." 

"Hỏi cô ấy nhớ gọi lại."

Diệp Cẩn Ngôn cúp điện thoại.

Điện thoại cúp máy, Phạm Kim Cương gọi cho Chu Tỏa Tỏa, "Tỏa Tỏa, em đang ở đâu?"

"Sao vậy, Phạm Phạm?"

"Lão Diệp đang tìm em, hỏi em sao còn chưa về."

"Em đang ở bên ngoài, anh nhắn tin cho anh ấy yên tâm đi."

"Anh ấy yên tâm cái gì, em gọi lại cho anh ấy nhanh nhé."

"Em hiểu rồi."

Sau khi tìm được người làm hòa, Chu Tỏa Tỏa  nhìn vào cuộc gọi nhỡ trên điện thoại của mình và gọi lại cho Diệp Cẩn Ngôn.

Có người nhắc máy điện thoại, Chu Tỏa Tỏa hỏi anh: "Có chuyện gì vậy?"

"Khi nào thì em về?" Diệp Cẩn Ngôn đè xuống tâm trạng không vui khi mất liên lạc, cố gắng bình tĩnh, duy trì bề ngoài thái độ kiềm chế.

"Không biết, cứ đợi đến khi vui đã." Chu Tỏa Tỏa trả lời anh.

"Vui vẻ? Em ở bên ngoài tìm vui vẻ cái gì??"

"Rất vui."

Chu Tỏa Tỏa cúp điện thoại.

Một tiếng sau, sau mười hai giờ, Diệp Cẩn Ngôn lại gọi điện, "Chu Tỏa Tỏa, đã qua ngày rồi."

"Ân, đúng rồi, Trời cũng sắp sáng rồi."

"Là khách hàng gì?"

"Hôm nay thực sự không có khách hàng nào cả, chỉ muốn nghỉ ngơi."

"Em ở đâu? Anh đến tìm em."

"Anh đừng quản em."

Sau một hồi mặc cả, cuối cùng Diệp Cẩn Ngôn cũng hỏi được địa chỉ. Anh có hơi tức giận sau khi cúp điện thoại, nhưng anh đã bình tĩnh lại để lái xe ra ngoài.

Đến quán bar mà Chu Tỏa Tỏa nói đến, đi vòng quanh tìm người, Diệp Cẩn Ngôn đi tới và gọi cô: "Theo anh về."

Chu Tỏa Tỏa nằm trên quầy bar, hình như đã say một chút, cô ôm cánh tay anh và trả lời anh: "Em không muốn về."

Khi anh đang nói, có một người trẻ tuổi đi tới bên cạnh Chu Tỏa Tỏa, bưng ly rượu đặt xuống trước mặt cô, nói: "Chị, rượu chị vừa gọi."

Nói xong, chàng trai cao lớn ngồi xuống chiếc ghế cạnh cô, rất gần cô.

Diệp Cẩn Ngôn đứng sang một bên, điều chỉnh tâm tình hỏi cô: "Là ai?"

Chu Tỏa Tỏa  nói, "Một đứa trẻ."

Diệp Cẩn Ngôn cố gắng kiên nhẫn, "Từ đâu tới?"

Chu Tỏa Tỏa nhìn anh, từ quầy bar ngẩng đầu lên và đến gần anh nói, "Thẻ nhỏ."

"Có ý gì?" Diệp Cẩn Ngôn cau mày, bác bỏ một số suy đoán không đúng.

Chu Tỏa Tỏa đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đến gần Diệp Cẩn Ngôn và nói: "Cậu ấy được trả tiền để đi cùng em, anh hiểu không?"

Diệp Cẩn Ngôn hiểu ý cô và nắm lấy cánh tay cô rời đi.

Chu Tỏa Tỏa lắc đầu, "Đừng kéo em, em còn chưa tính toán xong."

Diệp Cẩn Ngôn ra hiệu cho người phục vụ, thanh toán tiền rượu, sau đó hỏi cô: "Em có thể rời đi rồi sao?"

"Không đi."

Diệp Cẩn Ngôn hỏi cô: "Như thế nào, em vẫn định ở bên ngoài cả đêm à?"

Chu Tỏa Tỏa trả lời anh: "Đúng vậy, em tới tuổi trưởng thành, phản nghịch, không được sao? "

Đứa trẻ bên cạnh cũng hỏi: "Chị ơi, đây là ai vậy?"

Chu Tỏa Tỏa  nói: "Phụ huynh."

Cậu bé ngạc nhiên: "Chị ơi, bố chị vẫn quan tâm đến việc chị đến quán bar ở tuổi lớn như vậy."

Chu Tỏa Tỏa nhìn Diệp Cẩn Ngôn, "Không phải vậy sao, quản nhiều như vậy."

Diệp Cẩn Ngôn gọi cô, "Đừng gây rắc rối nữa, theo anh về."

"Không về."

Nói không được, Diệp Cẩn Ngôn động tay.

Anh còn chưa kịp phản ứng thì Chu Tỏa Tỏa  đã bị anh ôm vào lòng.

"Diệp Cẩn Ngôn, anh đang làm gì vậy."

Anh không nói gì, ôm người trong tay bước ra khỏi quán bar.

Chỉ sau khi rời khỏi cửa quán bar, Chu Tỏa Tỏa mới vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh.

"Diệp Cẩn Ngôn, anh điên à?"

"Không điên." Một chút cũng không, rất bình tĩnh.

Ngoài cửa gió lạnh thổi qua, Chu Tỏa Tỏa càng tỉnh táo hơn.

Diệp Cẩn Ngôn đưa cô về nhà, giục cô đi tắm, lại giục cô nhanh chóng đi ngủ. May mắn thay, anh biết cô không uống nhiều, nếu không anh sẽ phải lo lắng liệu cô có say hay không.

Sau khi tỉnh lại, ý nghĩ bất chợt của Chu Tỏa Tỏa đã chấm dứt. Diệp Cẩn Ngôn vẫn đón người ở địa điểm cũ và cùng cô về nhà.

Gần một tuần trôi qua, Diệp Cẩn Ngôn kêu cô nói chuyện, "Chu Tỏa Tỏa, chúng ta nói chuyện nhé."

Cô hỏi, "Nói chuyện gì."

"Nói về mấy ngày hôm trước."

Chu Tỏa Tỏa suy nghĩ một chút, ngày đó anh không có phát tác, sau đó cũng không hỏi, coi như thế là xong. "Sao bây giờ anh lại hỏi tới?"

"Tim anh không ổn, anh cần bình tĩnh lại." Diệp Cẩn Ngôn nói.

Nếu Chu Tỏa Tỏa không đọc báo cáo khám sức khoẻ của anh, cô sẽ thực sự tin những gì Diệp Cẩn Ngôn nói, "Em nghĩ nó khá tốt."

"Nếu em còn chọc giận anh thêm vài lần nữa, anh nghĩ nó cũng không khá hơn."

Chu Tỏa Tỏa ngồi xuống và hỏi anh, "Anh muốn nói chuyện gì?"

"Hôm đó là ai vậy?" Anh hỏi.

"Ai?"

"Em nghĩ thế nào?" Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô.

"Cậu bé đó? Có chuyện gì vậy?"

"Là sinh viên trường nghệ thuật à?" Diệp Cẩn Ngôn hỏi cô.

"Điều này anh cũng biết."

Diệp Cẩn Ngôn nói: "Em đã làm gì vậy?"

Chu Tỏa Tỏa suy nghĩ một lúc, "Không phải trái tim anh không tốt sao? Em không dám nói."

"Không sao đâu, mấy ngày nay anh đã điều dưỡng tốt."

"Để em suy nghĩ xem, ngoài việc uống rượu, em còn đi đâu nữa?"

Chu Tỏa Tỏa đang dựa vào ghế sofa, Diệp Cẩn Ngôn đến gần đề nặng vào cổ tay cô, "Tốt nhất là em nên nói sự thật."

Cô dùng một chút sức đẩy anh, "Anh làm em đau."

"Đau thì chịu đựng."

Diệp Cẩn Ngôn mấy ngày tích tụ cơn giận cũng bùng nổ.

Chu Tỏa Tỏa cử động cổ tay, "Thật sự rất đau."

Diệp Cẩn Ngôn nghiến răng nghiến lợi trước khi buông tay ra.

Chu Tỏa Tỏa đứng dậy chuẩn bị đi lên lầu, "Không nói nữa, khuya thế này em buồn ngủ rồi."

Diệp Cẩn Ngôn đứng dậy kéo cô lại, chỉ dùng chút sức để kéo cô tựa lưng vào vòng tay anh "Em có thể ngừng gây rắc rối được không? Anh già rồi, chịu không nổi sự phiền toái của em."

Chu Tỏa Tỏa bị ôm một cách bị động, miễn cưỡng dựa vào anh.

"Diệp Cẩn Ngôn, anh có thích em không?"

"Có."

"Còn tương lai thì sao."

"Tương lai anh còn có thể nói điều gì."

"Hiện tại không nói, chẳng lẽ đợi anh 70 80 tuổi sao?"

Anh cười: "Dù anh 70 hay 80 tuổi, em vẫn còn trẻ."

"Chỉ vì chênh lệch tuổi tác mà anh cái gì cũng không dám."

"Không phải."

"Vậy thì vì cái gì."

"Bất cứ khi nào em cần, anh sẽ ở đó. Nếu một ngày em thay đổi ý định, em sẽ không hối hận."

Chu Tỏa Tỏa đẩy anh ra, "Nếu em yêu, em sẽ không hối hận. Sau này em mà thực sự thay đổi, em sẽ bỏ anh một mình ở Tư Nam và chạy thật xa."

Chu Tỏa Tỏa khóa cửa và làm việc trên lầu một lúc trước khi chuẩn bị đi ngủ.

Diệp Cẩn Ngôn gõ cửa, cô mở cửa ra: "Còn có chuyện gì?"

Anh từ ngoài cửa bước vào, có chút nghiêm túc hỏi: "Em muốn chạy thì em chạy chỗ nào?"

"Anh hỏi làm gì?"

Diệp Cẩn Ngôn nói, "Anh chỉ nghĩ, bây giờ anh già rồi, còn những nơi nào anh có thể đến."

"Sao em có thể nói cho anh, anh đừng đi đâu cả ? Anh ở lại Tư Nam một mình thì tốt rồi."

Chu Tỏa Tỏa hôn anh, "Được rồi, anh đang làm phiền giấc ngủ của em đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro