Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TỐI NAY CHÚNG TA NÓI CHUYỆN - 21

Ngay khi Chu Tỏa Tỏa đồng ý, Diệp Cẩn Ngôn bắt đầu khuyến khích cô di chuyển đồ đạc. Cô nói  có vài bộ quần áo không đem theo cũng không sao, nhưng Diệp Cẩn Ngôn nói không được, phải tạo ra cảm giác nghi lễ.

Tan giờ làm, anh lái xe đợi dưới tầng hầm của tòa nhà công ty Chu Tỏa Tỏa, đợi rất lâu, anh xuống đi dạo một vòng mua hai tách cà phê. Tiếp theo, anh lái xe xuống tầng dưới nhà Chu Tỏa Tỏa và thúc giục cô chuyển nhà mỗi ngày.

Sau khi chuyển nhà được một tuần, Chu Tỏa Tỏa nói: "Không còn đồ gì để mang theo. Chỉ còn một cái sofa. Nam Tôn thậm chí còn hỏi em có phải tuyệt giao với cô ấy không." Diệp Cẩn Ngôn lái xe và nở một nụ cười nói, "Nếu em thích sofa này thì có thể mua lại."

Quả nhiên, Diệp Cẩn Ngôn đã mua một bộ ghế sofa khác giống hệt bộ ghế sofa ở nhà Chu Tỏa Tỏa, anh đặt chúng trên ban công tầng hai vì không còn chỗ để, Chu Tỏa Tỏa thỉnh thoảng sẽ uống một ly rượu và buổi tối ngồi trên ghế sofa cạnh ban công, luôn là Diệp Cẩn Ngôn tìm thấy người rồi tiến tới bế cô đi, nguyên nhân là do cửa sổ không kín, dễ bị cảm lạnh. Nhưng Chu Tỏa Tỏa thích ở đây một mình, thích được anh tìm thấy và được anh kéo về.

Chu Tỏa Tỏa dọn tủ quần áo, những vật dụng cần thiết hàng ngày, cốc nước, máy tính, hoa và đặt những cuốn tạp chí bừa bộn của cô vào kệ sách mới mua của anh, trên bàn trong phòng có một chiếc kệ nhỏ xếp chồng lên nhau, một số thứ cô thường dùng được đặt lên kệ, còn có ba cuốn sách do Diệp Cẩn Ngôn đưa cho.

Khi Chu Tỏa Tỏa trở về muộn, Diệp Cẩn Ngôn đã lén lấy những cuốn sách trên kệ xuống và lật xem. Cô đã đọc <Trăm Năm Cô Đơn> và ghi chép nhưng nửa chừng bỏ cuộc vì cô không phải là người mê sách. Diệp Cẩn Ngôn thậm chí còn nghĩ đến việc cô đang làm gì với món quà dành cho cô. Cô đọc chưa đầy năm trang của <Vây Thành> và nó đã bị gãy một góc, dường như không thể chịu đựng được nữa. Trước đó không có dấu vết đã đọc sách <Lương> của cô, nhưng phần thư vẫn được mở ra, trên trang đầu tiên có một câu do cô viết: "Diệp Cẩn Ngôn, anh có ý gì???" Diệp Cẩn Ngôn nhìn một lúc rồi anh tìm thấy một cây bút trên bàn của cô ấy, để lại một dòng chữ dưới nét chữ của cô và thêm dấu chấm câu, "Không có ý gì!!!"

Sau khi bí mật viết xong, anh lặng lẽ đóng cuốn sách lại và đặt nó trở lại vị trí ban đầu.

Sau khi chuyển đến đây, Chu Tỏa Tỏa thỉnh thoảng về nhà, phần lớn thời gian cô đều sống ở Tư Nam, ở đó lâu nên đồ đạc của cô vương vãi khắp nơi. Cô đang sơn móng tay trên ghế sofa và nó chất đầy bên cạnh sách của anh. Sau khi đọc xong tài liệu dùng cho công việc khi tăng ca cô lại để rải rác khắp nơi, sau khi rời đi, Diệp Cẩn Ngôn cất chúng đi cho cô, đặt trên bàn trong phòng khách để dễ lấy. Túi đi mua sắm và đi lại, hôm nay cái này, ngày mai cái kia, khi về đến nhà, cô vui vẻ vứt chúng khắp nơi, cái này cái kia. Buổi tối trở về Diệp Cẩn Ngôn đọc sách, cô cũng chọn sách trên kệ sách của anh để đọc, nhưng sau khi đọc xong lại không nhớ cất lại. Ly uống nước, pha trà, pha cà phê, giữ ấm, ly hoạt hình thì cứ mua vì dễ thương, có thể tìm thấy ở nhà bếp, phòng khách, phòng ngủ.

Diệp Cẩn Ngôn vốn là thuê người làm theo giờ về nhà dọn dẹp, nhưng từ khi Chu Tỏa Tỏa chuyển tới đây, anh cũng không thuê người nữa, có thời gian nghỉ ngơi, hai người cùng nhau làm việc nhà, không thể nói là có trật tự, nhưng nó có thể được gọi là có trật tự trong sự hỗn loạn.

Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy thế này cũng tốt, về đến nhà bật đèn lên, nhìn đâu cũng biết cô đang ở.

Sau khi về nhà tắm rửa, Chu Tỏa Tỏa nằm ở trên ghế sô pha trong phòng khách, chiếc sofa hoàn toàn bị chiếm giữ bởi chiều cao của một người. Diệp Cẩn Ngôn không có chỗ ngồi nên anh đi tới đỡ chân cô lên, nhấc lên rồi ngồi xuống, sau đó để hai chân cô tựa lên người anh. Chu Tỏa Tỏa nhanh nhạy hỏi anh gần đây đã xảy ra chuyện gì, "Nghe Phạm Phạm nói, Tinh Ngôn đang đồn chuyện anh và em."

Diệp Cẩn Ngôn đặt điện thoại sang một bên, tay anh không có nơi nào để lên nên đành phải đặt nó lên đùi cô, "Đúng là người ngu dốt không bao giờ có thể tìm ra chân tướng sự việc."

Chu Tỏa Tỏa đứng dậy khỏi tư thế nằm, cong chân lại gần anh, "Sự thật là gì? Ý anh là cha hiền con hiếu?"

"Thật ra, nói ít sẽ dễ sống hơn." Diệp Cẩn Ngôn nhấc chân khỏi ghế sofa, đứng dậy đi xem sách của anh.

Vội vàng bận bịu, trong nháy mắt đã lật qua những trang lịch còn lại của cuốn lịch, tháng 12 sắp qua và năm mới sắp bước tới, Tỏa Tỏa dành thời gian cùng bà nội, Nam Tôn và những người khác, vì điều này, Diệp Cẩn Ngôn lại được tham gia vào sự náo nhiệt của nhiều người.

Sau khi tham gia hết lễ hội trở về Tư Nam, Chu Tỏa Tỏa rót một ít rượu, sau nửa đêm, hai người cụng ly để ăn mừng. Chu Tỏa Tỏa hỏi anh trước đây sống như thế nào, Diệp Cẩn Ngôn nói: "Anh có thể sống như thế nào? Một người trôi qua."

Chu Tỏa Tỏa bị choáng váng bởi sự vắng lặng trong giọng nói của anh, bất chợt nói với anh: "Từ giờ trở đi em sẽ đồng hành cùng anh."

Có người tỉnh táo, không hiểu phong tình, nhưng tựa hồ cũng có chút suy nghĩ: "Tương lai nói đi."

Diệp Cẩn Ngôn là người giỏi chọc tức người khác nhất, Chu Tỏa Tỏa nhất thời không biết làm sao trút giận, tình cờ đến gần anh, cắn một cái xuyên qua bộ đồ ngủ của anh.

Diệp Cẩn Ngôn rít lên và chịu đựng cơn đau. Anh cau mày nhìn Chu Tỏa Tỏa, "Như thế nào còn cắn người?"

"Thứ e m cắn là tim sói và phổi của chó." (Lang tâm cẩu phế)

Tim sói đã bị cắn, phổi của chó đã bị cắn, anh đã học được cách thừa nhận sai lầm của mình và sửa chữa chúng, "Anh sai rồi. Anh hy vọng sau này, điều đó thành  sự thật, được chứ?"

Chu Tỏa Tỏa càng tức giận hơn với anh và đứng dậy khỏi ghế sofa và trở về phòng.

Một lát sau Diệp Cẩn Ngôn cũng trở về phòng ngủ, nằm xuống ngủ, lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Vào đi." Anh trả lời, đứng dậy khỏi giường và mang dép vào.

Khi ngồi bên giường, anh nhìn Chu Tỏa Tỏa mang theo tăm bông và cồn i-ốt bước vào.

"Để em xem." Khi Chu Tỏa Tỏa tức giận không biết nặng nhẹ, cô cũng không biết có bị thương nặng lắm không.

"Nhìn cái gì?" Diệp Cẩn Ngôn từ chối, "Em có nghĩ cần tiêm phòng không?"

Chu Tỏa Tỏa phớt lờ anh, đến gần và cởi một nút trên đồ ngủ của anh, kéo áo anh ra và nhìn vào vai anh.

Diệp Cẩn Ngôn vốn là muốn ngăn cản cô, nhưng cô động tác quá nhanh.

Có vết răng hình tròn, có cái màu xanh, có cái màu tím nên chắc chắn không cần khử trùng. Chu Tỏa Tỏa đặt tăm bông và cồn iốt sang một bên.

"Còn đau không?"

"Không đau, không sao đâu." Diệp Cẩn Ngôn nói.

Anh nói rồi lại ho, chỉnh lại bộ đồ ngủ rồi tự mình cài lại nút trên cùng.

Chu Tỏa Tỏa đứng dậy nói với anh: "Có vẻ như anh không muốn có em trong cuộc sống của anh."

Diệp Cẩn Ngôn ngước mắt lên và lén nhìn cô một cái, "Làm sao có thể ? Anh chỉ không biết mình có nên hay không thôi."

Chu Tỏa Tỏa tức giận không giảm bớt, "Anh chính là nên làm." Chu Tỏa Tỏa chạm vào vai anh, "Em phải để lại dấu vết vĩnh viễn cho anh để anh nhớ, anh, Diệp Cẩn Ngôn, là người của Chu Tỏa Tỏa."

Cô vừa dứt lời, người đàn ông đột nhiên ôm cô vào lòng, dùng 100% sức lực và sự quyết đoán đột ngột ôm chặt cô không chịu buông ra.

Chu Tỏa Tỏa vốn dĩ rất tức giận, nhưng vì hành động của anh, cô không khỏi mềm lòng. Cô được ôm vào trong ngực, một tay đỡ lưng anh, một tay chạm vào mái tóc đã bạc trắng của anh.

Cô làm sao mà không hiểu, chỉ là cô hiểu anh quá rõ nên mới chiều chuộng anh đến mức này.

Tóc chạm vào lòng bàn tay cô, dính vào lòng bàn tay cô, Chu Tỏa Tỏa chiều chuộng anh ôm cô, "Được rồi, em thật sự sẽ không làm gì anh đâu."

Nói xong, cô tự mắng mình, Chu Tỏa Tỏa, cô thật sự choáng váng không chỉ một ngày hai ngày.

Sau kỳ nghỉ tết, Chu Tỏa Tỏa bận chuyện công ty, cô sẽ về muộn không cần tới đón, cô cũng để lại lời nhắn trên WeChat: "Tối nay em sẽ ăn tối với khách hàng, còn anh có thể tự mình ăn tối."

Diệp Cẩn Ngôn tự mình về nhà, vào bếp nấu một ít đồ ăn, bày mấy món ăn lên bàn ăn. Chu Tỏa Tỏa có thói quen đặt hoa cho gia đình và anh đã quá quen với việc đó.

Khi quay lại, cô thấy Diệp Cẩn Ngôn đang đợi trên ghế sofa và hỏi anh: "Anh đã ăn gì chưa?"

Diệp Cẩn Ngôn gấp cuốn sổ anh dùng để làm thêm và gật đầu với cô, "Chưa, đang chờ em."

"Em đã nói với anh trên WeChat em sẽ đi ăn cùng khách hàng."

"Anh không nhìn thấy." Diệp Cẩn Ngôn nói. Anh đã nhìn thấy, nhưng anh có thể giả vờ như không thấy.

Chu Tỏa Tỏa đặt túi xuống, đi đến nhà bếp, rửa tay và bưng đồ ăn nóng cho anh, "Chờ em làm gì, đồ ăn đều nguội."

Diệp Cẩn Ngôn đi theo đứng bên cửa, "Thức ăn nguội thì không ăn."

Khi đồ ăn đã nóng, Chu Tỏa Tỏa  bưng bát vào bàn ăn.

Diệp Cẩn Ngôn tùy ý ăn một ít, trọng điểm hỏi cô: "Em đi ăn cùng ai?"

"Triệu Tổng." Chu Tỏa Tỏa nói.

"Lại là Triệu Lợ Thần à?" Diệp Cẩn Ngôn chất vấn.

"Đó là khách hàng lớn của em, chỉ ăn bữa cơm làm sao vậy?"

"Anh đã nói với em đừng giao thiệp với người như thế này ?"

Chu Tỏa Tỏa trả lời: "Em sẽ không cùng tiền không qua được."

Diệp Cẩn Ngôn ăn không ngon, ăn xong một chút liền cất bát đĩa đi. Anh dọn dẹp xong nhà bếp rồi quay lại phòng khách.

Sau khi tắm xong, hai người ở trong phòng khách cho đến sáng sớm.

"Sau này về sớm chút." Anh nói Chu Tỏa Tỏa.

"Không phải mới mười một giờ thôi sao?"

"Mười một giờ vẫn còn sớm à?" Diệp Cẩn Ngôn nói với giọng dạy bảo.

"Tại sao, vẫn còn giờ giới nghiêm? Em đi chơi với ai, về nhà lúc mấy giờ, có phải em yêu ai hay cưới ai đều muốn quản."

"Đúng vậy." Diệp Cẩn Ngôn trả lời quyết đoán.

Nghe vậy, Chu Tỏa Tỏa từ tư thế lười biếng ngồi dậy và nói: "Vậy anh nghĩ em nên cưới ai?"

"Không kết hôn." Diệp Cẩn Ngôn nói không hề có lý.

"Anh cảm thấy anh nói có lý sao?" Chu Tỏa Tỏa cố gắng thuyết phục anh khôi phục não mạch bình thường.

"Đừng nói." Diệp Cẩn Ngôn nói thẳng.

Cô nói đạo lý còn anh thì xấu tính.

Sau khi tranh cãi một lúc lâu, Diệp Cẩn Ngôn đứng dậy đi lên lầu, "Chúng ta đi ngủ thôi."

Chu Tỏa Tỏa đứng dậy đi theo anh, rồi dừng lại ở cầu thang, "Anh quản nhiều như vậy, thích làm ba của người khác à?"

Diệp Cẩn Ngôn nắm lấy tay nắm cầu thang, xoay người đi mấy bước lại quay đầu nhìn cô: "Không phải, là thích em."

Chu Tỏa Tỏa vì lời nói đột ngột của anh mà cười, có một số người là như vậy, bởi vì họ có mối quan hệ tưởng tượng hư cấu và có thể nói bất cứ điều gì.

"Diệp Cẩn Ngôn, sao mặt anh dày thế?"

Chu Tỏa Tỏa muốn mắng anh.

"Em không nên nói như vậy..." Diệp Cẩn Ngôn nói "Nói" với cách phát âm dài.

Chu Tỏa Tỏa hỏi, "Nói gì cái gì?"

Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười, bước xuống bậc thang và nắm tay cô đi lên lầu, "Em không nên nói như vậy về ba."

Chu Tỏa Tỏa bị chọc tức giận sắp chết, nhường anh một bước , anh có thể giở trò như vậy.

Được người nào đó nắm tay đi lên lầu, Chu Tỏa Tỏa chậm rãi bước đi, cuối cùng cũng lên đến tầng hai, cô cũng thở phào nhẹ nhõm, chưa nói xong nên cô nói tiếp: "Diệp Cẩn Ngôn, sao anh lại như vậy..."

"Cái gì?"

Chu Tỏa Tỏa không thể chửi bới nên phải nói: "Nếu nước trong thì sẽ không có cá."

Diệp Cẩn Ngôn nghe xong cười lớn. Anh dường như hiểu được nửa câu sau của câu chuyện, khi kéo người lên lầu, tay anh không hề buông ra. Lúc này, anh cảm nhận bị nội hàm nên buông tay ra.

"Được rồi, đi ngủ đi. Nếu về muộn thế thì để anh đón nhé."

Chu Tỏa Tỏa quay người trở về phòng, để lại một câu trước khi đóng cửa lại: "Anh đón em với tư cách gì? Thật là."

Diệp Cẩn Ngôn giơ tay về phía cánh cửa cô đóng lại, nhưng vì cửa đóng nên tay anh đưa lên không trung.

Anh bỏ tay xuống và tự nhủ: "Anh cũng muốn biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro