Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TỐI NAY CHÚNG TA NÓI CHUYỆN - 20

Khi đang làm việc, Chu Tỏa Tỏa đã gọi điện cho Diệp Cẩn Ngôn.

"Tỏa Tỏa, có chuyện gì vậy?"

"Tối nay anh có rảnh không?"

"Không có, em nói đi."

"Buổi tối em muốn đi dạo, anh có thể đi cùng em không."

"Đi dạo cái gì?" Diệp Cẩn Ngôn hỏi.

"Đi mua sắm."

"Có gì để xem không?"

"Em chỉ muốn đi, làm sao vậy, anh có đi hay không."

Diệp Cẩn Ngôn không nói gì trong điện thoại.

"Được rồi, nếu anh không đi thì em cúp máy đây."

"Đi." Diệp Cẩn Ngôn vội vàng nói một câu, điện thoại liền cúp máy.

Sau giờ làm việc, Diệp Cẩn Ngôn đến dưới công ty của cô để đón.

Chu Tỏa Tỏa từ xa đi tới, trên tay cầm một chiếc áo khoác và mặc chiếc áo màu đỏ anh tặng. Cô ngồi vào ghế phụ, dùng tay duỗi thẳng mái tóc xõa, ngồi xuống và nói với anh: "Đi thôi."

Diệp Cẩn Ngôn hỏi cô: "Đi đâu."

Chu Tỏa Tỏa ngồi gần anh hơn một chút, chạm nhẹ vào vai anh, "Anh mua đồ tặng em ở đâu?"

"Em hỏi như vậy làm gì?" Diệp Cẩn Ngôn tránh né câu hỏi.

"Anh mua ở đâu thì em tới đó mua." Chu Tỏa Tỏa nói.

Diệp Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn cô, trong xe là tiếng hít thở của hai người.

"Được rồi, nhanh ngồi xuống đi." Diệp Cẩn Ngôn nói rồi khởi động xe.

Chu Tỏa Tỏa ngồi lại vào chỗ ngồi, biết anh đã xác định được điểm đến của mình.

Khi đến tầng hầm và đỗ xe, Chu Tỏa Tỏa đi theo anh, hai người lần lượt bước vào thang máy, Diệp Cẩn Ngôn trực tiếp ấn vào tầng mình muốn đi.

Diệp Cẩn Ngôn hai tay đút trong túi áo khoác, Chu Tỏa Tỏa đứng ở bên cạnh nắm lấy cánh tay anh.

Diệp Cẩn Ngôn liếc nhìn cô, "Làm sao vậy?"

Chu Tỏa Tỏa không buông tay ra, "Sao vậy, không được sao, ba?"

Diệp Cẩn Ngôn nghiến răng nghiến lợi không còn gì để nói.

Cửa thang máy vừa mở ra, Diệp Cẩn Ngôn nhanh chóng bước ra khỏi thang máy, tự nhiên bàn tay cô đang nắm cũng buông lỏng ra vì không đuổi kịp.

Diệp Cẩn Ngôn bước đi rất nhanh, Chu Tỏa Tỏa theo anh ra khỏi thang máy, rất nhanh đã đi tới một hiệu quần áo nữ.

Diệp Cẩn Ngôn đứng bên ngoài nhìn cô ra hiệu, như thể thẻ đã sẵn sàng để cô tùy tiện quẹt.

Chu Tỏa Tỏa đi dạo và nhìn thấy chiếc váy giống hệt của cô trên người mẫu. Cô quay người lại nói với anh: "Ai nói em đi mua quần áo nữ."

"Vậy em muốn mua gì?" Diệp Cẩn Ngôn nhướng mày hỏi cô.

Chu Tỏa Tỏa cũng rất nghiêm túc, "Em đến đây để mua quần áo cho anh."

Diệp Cẩn Ngôn nhanh chóng từ chối: "Không cần em mua."

Chu Tỏa Tỏa nhìn anh và hỏi: "Không cần, phải không?"

Diệp Cẩn Ngôn cắn răng qua lại trong môi, cuối cùng liếm môi, "Chúng ta qua bên kia đi."

Hai người đi đến khu quần áo nam, Chu Tỏa Tỏa đang mua sắm, Diệp Cẩn Ngôn đi theo, thỉnh thoảng cô lấy đồ ra, thử lên người anh.

Người bán hàng bước tới và đề cử: "Thưa ông, ông có thể thử xem. Bộ đồ này mặc lên rất có khí chất."

Chu Tỏa Tỏa giơ bộ đồ lên và hỏi anh: "Thử xem đi?"

Diệp Cẩn Ngôn gật đầu, đưa tay cầm đi thay.

Sau khi thay quần áo xong và bước ra, anh bước về phía cô.

Người bán hàng ngọt ngào nói: "Bộ đồ này rất hợp với chồng cô, và nó rất hợp với chiếc váy đỏ của cô."

Diệp Cẩn Ngôn tình cờ đi bên cạnh cô và nghe thấy tất cả những gì người bán hàng nói.

Chu Tỏa Tỏa nhìn anh và hỏi: "Anh có thích không?"

Ye Jinyan nói, "Xem em."

Chu Tỏa Tỏa nhìn xung quanh và nói, "Thử cái khác đi."

Diệp Cẩn Ngôn phối hợp cởi quần áo đang thử đưa cho Chu Tỏa Tỏa, cô treo quần áo lại lên móc rồi đưa cho người bán hàng, còn nói: "Đây không phải chồng tôi, đây là ba tôi." 

Người bán hàng trẻ tuổi nhanh chóng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi đã hiểu lầm. Cô và ba có mối quan hệ thực sự tốt. Ba cô chắc hẳn rất hạnh phúc khi có được một cô con gái biết quan tâm như vậy."

Chu Tỏa Tỏa gật đầu, "Tất nhiên là rất vui, đúng không ba."

Cô lại nắm lấy cánh tay anh.

Diệp Cẩn Ngôn trước mặt người khác không thể nổi giận, chỉ có thể để cho nàng nói nhảm.

Chu Tỏa Tỏa lại đưa anh đi xem các thương hiệu khác, thỉnh thoảng thốt ra một hai chữ "Ba" khiến anh đau đầu.

Hai người đi dạo trung tâm mua sắm hết tầng này đến tầng khác, Chu Tỏa Tỏa hành động như một đứa con gái chu đáo, ghé thăm hết cửa hàng đồ hiệu này đến cửa hàng khác. Sau khi đi loanh quanh gần hai tiếng đồng hồ, cô vẫn chẳng thu hoạch được gì.

Diệp Cẩn Ngôn hỏi cô: "Em đã chọn được đồ em thích chưa?"

Chu Tỏa Tỏa suy nghĩ rồi nói: "Chúng ta lại đến cửa hàng đầu tiên nhé?"

Diệp Cẩn Ngôn gật đầu đồng ý, hai người lại vòng trở về.

Cuối cùng, anh chọn một chiếc áo khoác, người bán hàng giúp anh đóng gói quần áo, đưa túi cho anh mà không quên nói: "Con gái anh có khiếu thẩm mỹ thật đấy."

Diệp Cẩn Ngôn không có lý do gì để giải thích, đành dũng cảm thừa nhận: "Cảm ơn."

Diệp Cẩn Ngôn lấy quần áo xong định tính tiền thì bị Chu Tỏa Tỏa ngăn lại, "Để em trả."

Diệp Cẩn Ngôn lắc đầu, "Đắt."

Chu Tỏa Tỏa nhét túi quần áo vào tay anh, "Đắt thì làm sao vậy? Em có lương, còn có hoa hồng."

Diệp Cẩn Ngôn nghĩ đến bảng giá rồi nói: "Tỏa Tỏa, đừng tốn nhiều tiền như vậy."

"Anh chờ chút."

Chu Tỏa Tỏa đến quầy thu ngân để quẹt thẻ. Diệp Cẩn Ngôn bị bỏ lại đi lang thang trong cửa hàng và còn được người bán hàng hâm mộ: "Con gái ngài kiếm được tiền, còn muốn mua quần áo cho ngài. Thật chu đáo."

Diệp Cẩn Ngôn nghe lời khen ngợi mà không có lương tâm trả lời, "Đúng vậy, rất chu đáo."

Diệp Cẩn Ngôn đang cầm túi đồ mua trên tay chờ đợi, Chu Tỏa Tỏa quẹt thẻ rồi quay lại nói: " Đi thôi."

Diệp Cẩn Ngôn gật đầu đồng ý, hai người sóng vai nhau bước đi. Diệp Cẩn Ngôn đang cầm một chiếc túi trên tay, Chu Tỏa Tỏa trên tay vẫn đang cầm áo khoác của chính mình.

Cô nắm lấy tay anh bằng tay kia.

Trên con đường đi bộ của trung tâm thương mại, có người lạ tới lui, Diệp Cẩn Ngôn không buông tay, hai người nắm tay nhau đi dạo chậm rãi.

Sau khi về nhà, Diệp Cẩn Ngôn treo đồ mua Chu Tỏa Tỏa đưa cho anh, nó không đắt so với những bộ khác của anh, bởi vì tấm thẻ Chu Tỏa Tỏa quẹt khiến anh cảm thấy không nỡ.

Vào buổi tối, Diệp Cẩn Ngôn chuyển tiền cho Chu Tỏa Tỏa.

Cuối cùng, Chu Tỏa Tỏa gọi điện lại mắng anh.

Diệp Cẩn Ngôn nhận được đồ của cô tặng cùng lời lẽ thô lỗ của cô, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào.

Vài ngày sau sự việc này, Phạm Kim Cương lại nhắc đến chuyện đó, "Anh Diệp, anh và Tỏa Tỏa có đi trung tâm thương mại không?"

"Làm sao cậu biết? Tỏa Tỏa nói với cậu à?" Diệp Cân Ngôn vẫn đang thắc mắc tại sao Chu Tỏa Tỏa lại nói với Phạm Kim Cương việc này.

"Tỏa Tỏa nói với với cậu sao?" Phạm Kim Cương giải thích, "Anh bị đồng nghiệp ở công ty Chu Tỏa Tỏa chạm mặt và chụp ảnh. Chuyện này truyền tới truyền lui, cũng sẽ truyền sang Tinh Ngôn."

Phạm Kim Cương cho Diệp Cẩn Ngôn xem điện thoại di động, Diệp Cẩn Ngôn nhìn ảnh chụp, từ xa chụp lại, hai người nắm tay nhau, rất dễ dàng nhận ra.

Diệp Cẩn Ngôn trả lại điện thoại cho Phạm Kim Cương và nói: "Đã biết."

Nhìn thấy sự bình tĩnh quá mức của Diệp Cẩn Ngôn, Phạm Kim Cương không khỏi hỏi: "Anh Diệp, hiện tại cả Tinh Ngôn đang đồn về anh và Chu Tỏa Tỏa."

Diệp Cẩn Ngôn nhìn Phạm Kim Cương cười nói: "Tin đồn, tôi mà sợ tin đồn sao?"

"Anh không sợ, nhưng Tỏa Tỏa là một cô gái, có nhiều người nói rất khó chịu." Diệp Cẩn Ngôn nói, "Người khác nói gì tôi mặc kệ, tôi không phải ba bọn họ."

Phạm Kim Cương ôm tài liệu đứng sang một bên, có chút vui vẻ, "Vậy thì anh thừa nhận? Anh cùng Tỏa Tỏa yêu đương."

Diệp Cẩn Ngôn liếc nhìn anh ta, "Cậu đang nói cái gì vậy? Lo tốt chuyện của chính mình đi."

Phạm Kim Cương nghe ngóng tin đồn từ những người khác ở Tinh Ngôn, tận dụng lợi thế trong công việc để hỏi thăm Diệp Cẩn Ngôn trước, khi ra khỏi văn phòng, anh gửi ảnh cho Chu Tỏa Tỏa, sau đó gọi điện thoại.

Ngay khi điện thoại được nhấc lên, Phạm Kim Cương bắt đầu nói: "Chu Tỏa Tỏa, em làm rất tốt."

"Sao vậy, Phạm Phạm."

"Em có thể tự xem ảnh trên WeChat."

Điện thoại dừng một lúc rồi tiếp tục, "Có người đã bí mật gửi ảnh cho anh."

Phạm Kim Cương hỏi: "Tỏa Tỏa, em công khai như vậy ở nơi công cộng, Lão Diệp vẫn không thừa nhận các người đang yêu nhau?"

"Đúng vậy, không có yêu đương."

"Vậy tính sao."

"Tính cái gì? Chỉ là mối quan hệ cha con mà thôi."

"Cái gì? Em nói cho rõ ràng."

Qua điện thoại, Chu Tỏa Tỏa chọn ra những điểm quan trọng rồi kết luận: "Không phải anh ấy luôn coi em như con gái của anh ấy sao? Vừa lúc như ý nguyện của anh ấy còn gì."

Phạm Kim Cương nói thẳng mối quan hệ lộn xộn này: "Em làm càn cũng không sao. Lão Diệp thật sự là, sao chơi trò chơi trẻ con này với em."

Một ngày nọ, tại nơi làm việc, Phạm Kim Cương quan sát thấy Diệp Cẩn Ngôn vẫn làm mọi việc như bình thường và nghĩ những bức ảnh được chụp không ảnh hưởng gì đến anh. Ông chủ vẫn là ông chủ, một người làm việc còn người kia phụ trách.

Diệp Cẩn Ngôn liên tục hẹn cô, sau bữa ăn tối, Diệp Cẩn Ngôn lái xe trở về Tư Nam. Chu Tỏa Tỏa theo anh xuống xe, hai người sóng vai nhau đi bộ về, Diệp Cẩn Ngôn đột ngột nói với cô: "Tỏa Tỏa, chuyển tới Tư Nam đi."

Anh vừa định bước vào cửa, Chu Tỏa Tỏa đã dừng lại, đứng yên và hỏi anh: "Tại sao, không có lý do."

Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười, "Phải có lý do sao."

Chu Tỏa Tỏa trả lời: "Đúng vậy."

Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô, "Không phải em nói anh có thể coi em như con gái mình sao."

Chu Tỏa Tỏa không ngờ trò đùa trước đây, được anh dùng như một lý do nghiêm chỉnh như vậy.

Cô nắm tay anh khi bước vào cửa, "Được rồi, em đồng ý với anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro