TỐI NAY CHÚNG TA NÓI CHUYỆN - 2
"Cậu ta làm gì ở đây? Làm sao cậu ta biết em ở đây? Đây là lịch trình của công ty Tinh Ngôn." Diệp Cẩn Ngôn rõ ràng là tức giận và bắt đầu run rẩy trong khi nói chuyện.
Chu Tỏa Tỏa đặt hai tay vào giữa hai chân anh, chống người lên ghế: "Làm sao anh ấy biết? Làm sao em biết được..." Khi nói, cô ấy cong môi và dùng tay đung đưa qua lại trên ghế.
"Đừng cử động." Diệp Cẩn Ngôn nghiêm khắc nói với cô.
Mặc dù Chu Tỏa Tỏa đã quen với việc bị sếp mắng, nhưng sau khi hỏi Diệp Cẩn Ngôn là anh có thích cô không, cô lại trở nên rụt rè một chút, vì vậy cô nhìn Diệp Cẩn Ngôn đang rung chân và đẩy anh ra "Vậy thì anh đừng rung."
Lời cô nói khiến Diệp Cẩn Ngôn không nói gì được. Anh im lặng một lúc rồi nói: "Anh không phản đối các bạn trẻ yêu nhau."
Anh vừa nói xong thì Chu Tỏa Tỏa đã trả lời: "Ai muốn yêu thiếu niên? Em muốn yêu anh."
Diệp Cẩn Ngôn vốn nhìn cô và định bắt đầu thuyết giáo, nhưng chưa kịp nói thì đã bị "tình yêu" của Chu Tỏa Tỏa đánh bại, anh không thể trực tiếp đối mặt với vấn đề nên Diệp Cẩn Ngôn né tránh câu hỏi, "Em có thể tập trung vào công việc của em được không?"
"En không muốn chỉ có công việc. Ai lại muốn trở thành một người chỉ có một công việc?"
Chu Tỏa Tỏa nghe lời thuyết giáo của anh, phản ứng đầu tiên là buột miệng thốt ra những lời như vậy, người nói là vô tâm, nhưng người nghe lại hữu ý, Diệp Cẩn Ngôn là người chỉ làm việc. Ai muốn, có thể anh không muốn, nếu anh được lựa chọn. Nhưng anh không có lựa chọn nào khác, và đây có thể cũng là một hình phạt dành cho anh.
Có lẽ lời Chu Tỏa Tỏa nói đã khơi dậy trong lòng anh một ít suy nghĩ mơ hồ, Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy có chút nặng nề, nhưng suy nghĩ một lúc vẫn hỏi: "Vậy em trả lời Tạ Hoành Tổ như thế nào."
Khi anh nói điều này, Diệp Cẩn Ngôn quay mặt về phía bàn và tránh nhìn cô. "Câu trả lời của em là gì? Em có ý định đồng ý cầu hôn?"
"Đúng vậy. Em...nói gì thế?"
Chu Tỏa Tỏa nhớ lại câu trả lời của cô, lúc đó cô đang đợi Diệp Cẩn Ngôn, tất nhiên cô ngay lập tức từ chối Tạ Hoành Tổ. Nhưng bây giờ Diệp Cẩn Ngôn hỏi như vậy, cô cũng không muốn nói ra sự thật, "Em chỉ nói, em sẽ suy nghĩ lại."
"Em còn có ý định cân nhắc sao?" Khi được hỏi vấn đề này, Diệp Cẩn Ngôn nhíu mày khó hiểu.
"Ừ." Chu Tỏa Tỏa nói dối, vẻ mặt không thay đổi, "Em chỉ nói là em vẫn đang đợi câu trả lời của Diệp Cẩn Ngôn. Nếu anh ấy từ chối em, em sẽ..."
"Em đang nói cái gì vậy? Em còn định làm gì nữa?" Giọng nói của Diệp Cẩn Ngôn bất giác vang lên rất nhiều.
Chu Tỏa Tỏa nhanh chóng trả lời: "Tại sao anh lại lớn tiếng với em?"
Diệp Cẩn Ngôn dùng ngón tay xoa xoa chiếc cốc trên bàn, trong lòng tức giận, quả nhiên cô bé chỉ đang tùy hứng đùa giỡn với cảm xúc của anh mà thôi. Diệp Cẩn Ngôn tức giận bắt đầu đuổi người đi, "Em nhanh rời đi đi."
Nhìn thấy bộ dáng đột nhiên tức giận của anh, Chu Tỏa Tỏa muốn cười nhưng cô không nhịn được, cô cố ý nói: "Anh bảo em rời đi, em sẽ rời đi sao?"
Nói xong, Chu Tỏa Tỏa đứng dậy và đi về phía cửa.
Dĩ nhiên Diệp Cẩn Ngôn đã đuổi cô đi, nhưng anh không khỏi suy nghĩ nhiều hơn thâm ý trong lời nói của Chu Tỏa Tỏa. Diệp Cẩn Ngôn xoay ghế lại nói: "Chờ một chút."
Chu Tỏa Tỏa dừng lại và hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Diệp Cẩn Ngôn tựa hồ đang cân nhắc có nên hỏi hay không, anh do dự hết lần này đến lần khác, nhưng bởi vì thực sự lo lắng nên vẫn nói: "Em nói như vậy, tối nay cậu ta sẽ không đến nữa đúng không?"
Chu Tỏa Tỏa nghe thấy câu hỏi của Diệp Cẩn Ngôn, quay lại nhìn lên trần nhà, "Làm sao em biết? Chân ở trên anh ấy, mà em cũng không quan tâm."
Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy rất tức giận với cô, nhưng anh lại thực sự lo lắng Tạ Hoành Tổ dây dưa, vì thế đứng dậy nói: "Đi thôi, anh đưa em về."
Chu Tỏa Tỏa lúc này ngừng nói, mỉm cười với anh và ngoan ngoãn gật đầu.
Diệp Cẩn Ngôn đóng cửa phòng, anh đi phía trước, Chu Tỏa Tỏa ngoan ngoãn đi theo sau. Khi đến phòng, Chu Tỏa Tỏa quẹt thẻ và cho anh vào.
Vào phòng, Chu Tỏa Tỏa ngồi trên giường, Diệp Cẩn Ngôn bước vào và nhìn thấy những cuốn sách cô đặt trên bàn. 'Trăm Năm Cô Đơn' được mở ra và đặt phẳng trên bàn, trên đó có vẽ những bức phác họa và ghi chú. Diệp Cẩn Ngôn sờ sờ chữ viết của cô, hỏi cô: "Em đọc sách chưa?"
Chu Tỏa Tỏa trả lời anh: "Đọc một chút."
Diệp Cẩn Ngôn dường như đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, tâm tình vừa thăng trầm của amh cũng bình tĩnh lại một. "Vậy em đi ngủ sớm đi, anh đi trước."
Chu Tỏa Tỏa nghĩ thầm, Diệp Cẩn Ngôn vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô, nhưng sau khi hỏi cô cả đêm, cô không muốn nhắc đến chuyện đó nữa nên ngồi trên giường nói "ừm".
Diệp Cẩn Ngôn đi tới cửa, tựa hồ muốn nói nhưng lại do dự, một lúc sau mới nói: "Đừng tùy tiện mở cửa cho người khác."
Chu Tỏa Tỏa nghe được lời dặn dò của anh càng trở nên hưng phấn hơn: "Anh quan tâm đến em à?"
Diệp Cẩn Ngôn không muốn thừa nhận, chỉ nói: "Em vẫn là nhân viên của công ty, anh phải lo lắng cho sự an toàn của em."
Chu Tỏa Tỏa chọn những lời anh không thích và nói: "Nếu Tạ Hoành Tổ đến lần nữa thì sao?"
Diệp Cẩn Ngôn đứng yên nói: "Em không phải nói không thích cậu ta sao?"
"Ừ, em thích anh." Cô lại nói.
Nghe xong lời của cô, anh có chút tránh đi ánh mắt của cô, nhưng vẫn nói: "Vậy em nên kiên quyết hơn trong việc từ chối."
"Vậy thì sao?"
"Vậy em đi ngủ nhanh đi. Anh đi đây."
Nói xong, Diệp Cẩn Ngôn dọc theo con đường đá xanh rời khỏi phòng, mặc bộ đồ thể thao, hăng hái bước đi trong đêm. Mặc dù Chu Tỏa Tỏa không nhận được câu trả lời như mong muốn nhưng cô vẫn rất vui.
Khi chuẩn bị đi ngủ, Chu Tỏa Tỏa đã mang cuốn 'Trăm Năm Cô Đơn' lên giường, tuy không biết tại sao anh lại đưa cuốn sách cho cô nhưng cô sẵn sàng đọc vì nó là do anh tặng.
Lật sách một lúc, Chu Tỏa Tỏa mở giao diện trò chuyện với Diệp Cẩn Ngôn, phần lớn nội dung đều là công việc mà hai người nói trước đây đều được lưu giữ lại, nhưng từ khi đêm đó đi xin lỗi và hỏi ý kiến của Diệp Cẩn Ngôn, cô càng có nhiều niềm vui mong chờ hơn.
Chu Tỏa Tỏa lật qua "Trăm Năm Cô Đơn" và quay một video ngắn để cho anh xem.
"Họ trở thành một cặp đôi hạnh phúc trong đám đông, thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ rằng tình yêu có thể là một cảm giác êm đềm và sâu sắc hơn niềm vui điên cuồng và ngắn ngủi của một cuộc hẹn hò qua đêm."
Một bức ảnh đã được cắt xén được gửi đi, một lúc sau, cô nhận được tin nhắn trả lời từ Diệp Cẩn Ngôn: "Hời hợt."
Chu Tỏa Tỏa nhanh chóng nhắn tin trả lời anh: "Em thật hời hợt, em chỉ nhìn thấy những gì mắt em có thể nhìn thấy."
Một lúc sau, anh trả lời: "Được rồi, đi ngủ nhanh đi."
Chu Tỏa Tỏa nhìn vào điện thoại của cô và vui vẻ một lúc lâu trước khi trả lời: "Được rồi, chúc anh ngủ ngon."
Diệp Cẩn Ngôn nhìn thấy những lời cô nhắn lại, anh bất lực mỉm cười lắc đầu. Anh đọc đi đọc lại tin nhắn chúc ngủ ngon của cô, lưỡng lự trước màn hình, cuối cùng tắt điện thoại và đặt nó sang một bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro