
TỐI NAY CHÚNG TA NÓI CHUYỆN - 19
Buổi chiều, lúc Diệp Cẩn Ngôn đang ở trong văn phòng, Phạm Kim Cương tới hạt đồ ăn, sau khi đặt đồ xuống, Phạm Kim Cương không nhịn được hỏi: "Anh Diệp, dạo này anh và Tỏa Tỏa thế nào rồi?"
Diệp Cẩn Ngôn nhìn điện thoại mà không nhìn lại anh ta, "Tôi với Chu Tỏa Tỏa cái gì?"
"Chính là, anh và Tỏa Tỏa có phải có quan hệ tình cảm đúng không?"
"Cái gì?" Diệp Cẩn Ngôn hỏi.
Phạm Kim Cương thay đổi cách nói: "Anh và Tỏa Tỏa trông rất giống hai người đang yêu nhau."
"Trông thế nào?" Diệp Cẩn Ngôn để điện thoại xuống, nhìn Phạm Kim Cương.
Bây giờ Thư ký Phạm không nói nên lời, liếc nhìn trần nhà rồi cay đắng đi ra ngoài.
Chu Tỏa Tỏa tan sở về nhà và đang trò chuyện với Tưởng Nam Tôn, Nam Tôn hỏi cô: "Gần đây cậu và Diệp Cẩn Ngôn thế nào rồi?"
Chu Tỏa Tỏa nói: "Vẫn vậy, không có tiến triển gì."
Nam Tôn nói đùa: "Mình thấy anh Diệp thường đến nhà nấu cơm cho cậu, mình còn tưởng anh ấy sắp bước vào nhà rồi."
"Bạn bè bình thường cũng có thể tới nhà chúng ta làm khách." Chu Tỏa Tỏa tựa người vào ghế sô pha nói.
"Cậu kiên nhẫn với Diệp Cẩn Ngôn như vậy. Ai có thể làm Chu Tỏa Tỏa theo đuổi lâu như vậy?"
Chu Tỏa Tỏa phụ họa nói, "Ai bảo anh ấy là Diệp Cẩn Ngôn?"
"Vậy cậu định kéo nó như vậy mãi à? Nếu anh ấy không thừa nhận, cậu có bằng lòng không rõ ràng như vậy không?"
Chu Tỏa Tỏa suy nghĩ và nói đùa: "Đúng vậy, mình nên hỏi anh ấy, Diệp Cẩn Ngôn, khi nào anh định chịu trách nhiệm với em."
Tưởng Nam Tôn thấy cô bình tĩnh vững vàng, còn có thể nói đùa nên cũng không lo lắng cho cô nữa.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Chu Tỏa Tỏa được đặt trên ghế sofa reo lên. Cô nhìn màn hình sáng rực, không giấu được vẻ vui mừng, "Diệp Cẩn Ngôn gọi điện."
Chu Tỏa Tỏa nhấn điện thoại trả lời cuộc gọi, trong khi Tưởng Nam Tôn phàn nàn: "Cái này còn nói là có tiến triển, cậu còn muốn thế nào?"
Chu Tỏa Tỏa một bên nghe Diệp Cẩn Ngôn gọi điện, một bên cũng không thèm trả lời, giơ tay lên làm dấu hiệu OK với Tưởng Nam Tôn.
"Tỏa Tỏa, em về nhà rồi à?" Diệp Cẩn Ngôn hỏi trong điện thoại.
Bình thường anh đợi trước công ty, thường là trước khi cô tan sở, nhưng hôm nay anh lại đến muộn, anh nghĩ Chu Tỏa Tỏa có thể đã về nhà.
"Em về rồi, em đang ở nhà. Có chuyện gì vậy?"
"Anh ở dưới lầu nhà em." Diệp Cẩn Ngôn nói.
"Nga." Cô đáp lại.
"Ân...anh lên tìm em nhé?" anh hỏi.
"Được, vậy em mở cửa cho anh."
Một lúc sau, có tiếng gõ cửa, Chu Tỏa Tỏa mang dép chạy tới, cửa vừa mở đã ôm lấy người đó.
Diệp Cẩn Ngôn bị cô ôm, tay anh đang mang thứ gì đó mà duỗi sang một bên, phải rất lâu mới nói với cô: "Đừng như vậy coi chừng té."
Chu Tỏa Tỏa buông anh ra, nhường đường cho anh vào cửa, khi anh bước vào, cô kiễng chân lên nói vào tai anh: "Chỉ cần anh vững vàng là đủ rồi."
Diệp Cẩn Ngôn đi vào phòng, trong phòng khách không có người, Nam Tôn vừa nghe nói Diệp Cẩn Ngôn sẽ tới liền trở về phòng nhường chỗ cho bọn họ.
Diệp Cẩn Ngôn cởi áo khoác, khoác lên tay. Chu Tỏa Tỏa lấy nó từ tay anh và nói: "Về phòng của em đi?"
Buổi tối những người khác đều đã đi nghỉ ngơi, Diệp Cẩn Ngôn cũng đi gật đầu chào hỏi.
Khi đến phòng ngủ của Chu Tỏa Tỏa, cô lấy một cái móc và giúp Diệp Cẩn Ngôn treo áo khoác của anh lên, sau đó kéo anh ngồi lên giường.
Chu Tỏa Tỏa ngồi bên cạnh anh và hỏi: "Đến gặp em, anh có gì muốn nói với em không?"
Diệp Cẩn Ngôn nói: "Không có, anh chỉ muốn gặp em thôi."
Chu Tỏa Tỏa đáp lại lời anh: "Ừ, không sao đâu. Anh không hề nhớ em chút nào. Anh chỉ lo lắng việc em có gửi hoa cho anh hay không. Dù sao thì trong lòng anh cũng không có em."
Diệp Cẩn Ngôn lập tức vặn lại: "Sao không có em?"
Chu Toả Tỏa đặt tay lên vai anh và hỏi: "Có sao, sao em không thấy."
Diệp Cẩn Ngôn giơ tay gỡ tay cô đang đặt trên vai anh ra, sau đó đứng dậy đi đến chiếc bàn đặt đồ đạc cạnh cửa. Anh mang cái túi tới cầm trên tay, lại ngồi cạnh cô rồi đưa đồ cho cô.
Chu Tỏa Tỏa nhận lấy, cầm chiếc hộp và hỏi anh: "Là cái gì?"
Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô và nói: "Em nhìn là biết."
Chu Tỏa Tỏa lấy chiếc hộp ra khỏi túi, nhưng trước khi mở ra, cô lại hỏi anh: "Tặng cho em à?"
Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng đáp: "Ân."
Cô cầm chiếc hộp trong tay, nhìn nhãn hiệu trên hộp, Chu Tỏa Tỏa có lẽ đoán được đó là một bộ quần áo.
Cô mở hộp và thấy một chiếc áo màu đỏ hình hộp có cổ chữ V.
Chu Tỏa Tỏa đặt đồ lên giường, "Anh tặng áo cho em."
Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô, ánh mắt lại né tránh, "Em không phải thấy sao?"
Cô đột nhiên nhắc tới chuyện khác, "Em đã thay bộ chăn ga gối đệm anh tặng cho em rồi."
Diệp Cẩn Ngôn ban đầu nghĩ việc anh tặng đồ đạc là chuyện bình thường, nhưng nghe cô nói thật là mơ hồ.
Chu Tỏa Tỏa nói thêm, "Chưa có ai tặng em quần áo cả." Tất nhiên, thậm chí sẽ không có ai nghĩ đến việc cho cô chăn ga gối đệm.
Diệp Cẩn Ngôn tự giải thích: "Trời đã lạnh, em đừng suy nghĩ nhiều."
Diệp Cẩn Ngôn nghĩ thầm, cố tặng anh khăn quàng cổ anh đã nhận, bạn bè tặng quà qua lại rất bình thường, sao anh đưa quần áo cho cô làm sao còn bị hỏi đông hỏi tây?
Chu Tỏa Tỏa nói: "Vậy em mặc cho anh xem."
Diệp Cẩn Ngôn cố tình tránh né, "Em có thể thử sau."
Nhưng lời anh nói chẳng có tác dụng gì, Chu Tỏa Tỏa lấy quần áo trong hộp ra, mở cửa tủ, quay lưng về phía anh, chuẩn bị thay đồ.
Nơi Diệp Cẩn Ngôn đang ngồi, không có cách nào chặn cửa tủ mở ra, thấy không còn kịp thuyết phục cô, Diệp Cẩn Ngôn nhanh chóng đứng dậy, di chuyển đến vị trí an toàn ở đầu giường.
Có thể mơ hồ nghe thấy tiếng cô thay quần áo, mấy chục giây trôi qua tựa như một năm. Cuối cùng Chu Tỏa Tỏa thay quần áo xong, đóng cửa tủ lại, đi về phía anh, nắm lấy tay anh hỏi: "Trông có đẹp không?"
Chiếc váy đỏ trên người cô rực rỡ và động lòng người, giống như một bông hồng đang nở rộ. Tay Diệp Cẩn Ngôn nắm trong tay cô, nghe được câu hỏi của cô thì nhẹ nhàng đáp: "Đẹp hơn hoa."
So với 99 bông hồng đang nở rộ, cô còn đẹp hơn những bông hoa.
Chu Tỏa Tỏa ôm lấy anh và hỏi: "Diệp Cẩn Ngôn, đến bây giờ anh vẫn không muốn thừa nhận à?"
"Thừa nhận cái gì." Anh giả vờ như không biết.
"Em chỉ muốn hỏi anh, mối quan hệ của chúng ta là gì?" Lúc đầu cô không định hỏi, nhưng màu đỏ như lửa, cô không biết liệu nó có thiêu rụi sự rút lui và tứ chối của anh không.
"Chúng ta... Tỏa Tỏa, em đừng hỏi nhiều như vậy được không?" Lời nói của anh vừa giống tránh né, vừa giống như cầu xin nhẹ nhàng.
"Không muốn, em muốn cho chúng ta một câu trả lời, em nguyện ý chờ đợi." Cô nói.
Chính cô là người chờ đợi, chiều chuộng hết lần này đến lần khác, dẫn dắt hai người tiến về phía trước không chút đắn đo, còn có chướng ngại vật nào không thể vượt qua.
Nhưng rõ ràng là anh vẫn không có câu trả lời.
May mắn thay, Chu Tỏa Tỏa vẫn còn thoải mái, cô buông anh ra một chút, vòng tay qua eo anh, "Diệp Cẩn Ngôn, làm anh chấp nhận em khó khăn như vậy sao."
Cô nói rồi ngừng lại, khiến anh cũng căng thẳng.
Chu Tỏa Tỏa ghé sát vào tai anh, giọng dịu dàng nói: "Anh có thể coi em như con gái, em không ngại đâu."
Diệp Cẩn Ngôn khác thường đem đẩy người ra xa, hô hấp lên xuống, không mấy bình tĩnh, "Em đang nói nhảm cái gì vậy."
Chu Tỏa Tỏa đừng lại tại chỗ, cô mặc bộ quần áo màu đỏ, toàn thân như một ngọn lửa nhỏ, thiêu đốt vô cùng đau đớn.
"Em biết anh thích em, nhưng anh lại không phân rõ loại thích nào. Anh rất cưng chiều em trong công ty và chăm sóc em rất tốt, nhưng em luôn cho rằng đó chỉ là vì sinh nhật của em mà thôi. Nếu vì điều này, thì anh cứ coi em như con gái cũng được thôi, đúng không ba."
Phản ứng đầu tiên của Diệp Cẩn Ngôn là nói: "Đừng hồ nháo, anh không phải như vậy."
Những gì cô nói chính là những lời anh từng từ chối cô ở bãi biển.
Lúc đầu anh đặc biệt chú ý đến cô, anh dùng sự trùng hợp về ngày sinh nhật của cô để thuyết phục bản thân. Nhưng thời gian trôi qua, điểm đó xen lẫn với sự bù đắp còn thiếu, xen lẫn những cảm xúc và thôi thúc không thể giải thích được, khiến mọi thứ càng trở nên hỗn loạn hơn.
Bây giờ Chu Tỏa Tỏa là người bóc kén, cô đưa ra tất cả những điều này một câu trả lời giống như trái cấm, dường như đủ để vượt qua sự vướng mắc về mặt lý trí và bước đường cùng về mặt đạo đức.
Cô giống như con rắn đang dụ dỗ anh sa dọa, "Không sao đâu, anh coi em như con gái mình thì sao, giống như người khác nói em là luyến phụ thì thế nào, phải không."
"Tỏa Tỏa, đừng nói nữa." Anh bị đẩy đến rìa vách đá, suýt chút nữa bước hụt.
"Kia, được thôi." Cô dường như đã ngoan ngoãn ngừng cuộc thăm dò của mình vì sự ngăn lại của anh.
Dường như cảm thấy chủ đề không nên dừng lại ở đây, Diệp Cẩn Ngôn nói thêm: "Nếu em cảm thấy được, thì cũng có thể đi."
Anh không biết làm thế nào để anh tìm được một còn đường lui cho mình, một con đường nghe có vẻ dễ dàng. Dù sao bọn họ cũng chỉ có mối quan hệ nho nhỏ này thôi, nếu không có quan hệ gì thì có lẽ chỉ là quan hệ bình thường mà thôi.
"Ân." Chu Tỏa Tỏa ngoan ngoãn gật đầu, "Được."
Cô nhanh chóng thích nghi với vai trò mới của mình, "Cảm ơn vì món quà, nga, đúng, cảm ơn ba."
Giọng nói của cô ngọt ngào giống như đã đánh thức một phần trải nghiệm của anh mà anh không thể tiếp cận được nữa, anh dường như đã ổn định trong thân phận mới, nghe cô gọi và những gì cô nói, anh lại gật đầu như thế này, như ngầm chấp nhận.
Có lẽ như cô đã nói, trái tim luôn hỗn loạn của anh luôn dùng thủ đoạn lừa dối để có đạt được sự bình yên tạm thời.
"Được rồi, đi nghĩ ngơi sớm chút." Thích ứng với thân phận giả trưởng bối luôn rất dễ dàng, anh đã có thể bình tĩnh nói chuyện với cô, lúc chia tay, anh cũng bình tĩnh hơn trước một chút.
"Được rồi, tạm biệt."
Anh vốn tưởng mọi chuyện chỉ như vậy, nhưng anh chưa kịp bước đi thì Chu Tỏa Tỏa đã ở khoảng cách rất gần, hai tay vòng qua cổ anh, cô lại hôn anh.
Anh bị thiếu oxy vì cử động đột ngột của cô, phải rất lâu cô mới dừng lại, lúc này Diệp Cẩn Ngôn mới nhìn thấy người chủ động, trên mặt giả vờ xin lỗi. Chu Tỏa Tỏa giơ tay chạm vào đôi môi đỏ hơn vì bị hôn, ngoan ngoãn xin lỗi: "Xin lỗi, em quên mất, con không thể làm điều này với ba."
Cô xin lỗi về hành vi vừa rồi của mình, nhưng lại hỏi anh: "Ba nói có đúng không, ba."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro