Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TỐI NAY CHÚNG TA NÓI CHUYỆN - 17

Điều đó thật thái quá, nhưng nó vẫn không diễn ra như anh dự định. Anh cứ nói mãi, nhưng đến lúc Chu Tỏa Tỏa chơi xấu, anh không thể cưỡng lại được, khi hai người rời khỏi phòng ngủ, đã qua được một khoảng thời gian dài.

Diệp Cẩn Ngôn theo Chu Tỏa Tỏa ra ngoài, cô vẫn làm mọi việc như bình thường, gọi điện cho bạn bè, Diệp Cẩn Ngôn cũng muốn coi là chuyện bình thường, nhưng tâm lý của anh kém hơn Chu Tỏa Tỏa một chút, vốn dĩ anh không có làm gì cả, nhưng sau đó ở trong phòng một hồi lâu, anh ngược lại cảm thấy có tật giật mình.

Diệp Cẩn Ngôn ngước mắt nhìn chiếc ghế sofa mới mua của mình, ba người trong phòng khách đang ngồi hoặc đứng, họ trò chuyện với Tỏa Tỏa bằng giọng điệu bình thường, nhưng anh luôn cảm thấy những người khác nhìn anh bằng ánh mắt khác thường, như thể họ bắt được nhược điểm của anh vậy.

Anh nghi ngờ bản thân đến mức cảm thấy không thoải mái khi ngồi ở đây. "Tiểu Phạm, chúng ta đi trước." Diệp Cẩn Ngôn không thể ứng phó loại tình huống này, nghĩ đến nên đi trước vẫn tốt hơn. Phạm Kim Cương trả lời: "Được." Nhưng anh lại nghe thấy Chu Tỏa Tỏa tiếp tục nói: "Đã gần trưa rồi, chúng ta cùng ăn đi."

Phạm Kim Cương không di chuyển và chờ đợi chỉ thị. Diệp Cẩn Ngôn nhìn Chu Tỏa Tỏa, "Hả?"

"Hả cái gì, em bảo anh ở lại ăn bữa cơm." Giọng Chu Tỏa Tỏa dịu đi.

Sự dịu dàng này đã kéo anh lại vốn đã không kiên định, trong lòng chưa kịp quyết định nhưng miệng anh đã nói: "Nga, được, được rồi."

Chu Tỏa Tỏa nói xong thì vào bếp, Diệp Cẩn Ngôn không có ý định ở lại với những người trẻ tuổi nên cũng không nói nhiều mà đi theo cô.

Vương Vĩnh Chính ngồi trên sô pha chỉ vào phòng bếp: "Để Tỏa Tỏa và anh Diệp cùng nấu ăn? Có phải không tốt lắm không?"

Nghe vậy, Tưởng Nam Tôn nói: "Vậy anh đi giúp đi."

Vương Vĩnh Chính cầm điều khiển từ xa trong tay, "Quên đi, anh vẫn xem TV."

Phạm Kim Cương cũng tự tìm công chuyện cho mình, "Vậy tôi sẽ đi vào trò chuyện với bà nội."

Khi Chu Tỏa Tỏa và Diệp Cẩn Ngôn ở nhà, họ cũng cùng nhau bận rộn trong bếp, lần này họ ở nhà Chu Tỏa Tỏa, và sự hiểu biết ngầm mà họ đã trau dồi trước đó đã phát huy tác dụng. Một người nấu, một người giúp, có rất nhiều món cần nấu, nhưng hai người giúp đỡ lẫn nhau, rất trật tự, các món ăn lần lượt được chuẩn bị xong, Chu Tỏa Tỏa từ trong bếp đi ra, gọi mọi người. Người trong phòng khách vội vàng chạy tới dọn đồ ăn. Phạm Kim Cương cùng bà nôi đi ra ăn.

Phạm Kim Cương, Chu Tỏa Tỏa và Diệp Cẩn Ngôn đang ngồi cùng một bên bàn, còn Nam Tôn, Vương Vĩnh Chính và bà nội ngồi ở phía bên kia. Một chai rượu được mở ra trên bàn, mọi người ăn mừng sự bình phục của bà nội, Chu Tỏa Tỏa phấn khích, cô đứng dậy bưng rượu lên, Diệp Cẩn Ngôn cũng đứng dậy cụng ly với mọi người.

Trên bàn ăn mọi người đang trò chuyện, Diệp Cẩn Ngôn ít nói, cũng không nhiều động đũa cho lắm, Chu Tỏa Tỏa vừa ăn vừa trò chuyện vừa giúp anh gắp đồ ăn. Diệp Cẩn Ngôn tiếp nhận sự quan tâm rõ ràng này, giả vờ nghiêm túc nói: " Cảm ơn" với vẻ mặt xa lạ. Tỏa Tỏa trông như thường lệ và nói: "Anh không cần phải khách sáo với em."

Sau bữa ăn vui vẻ, Phạm Kim Cương lấy cớ có việc phải làm trước tiên rời đi, Nam Tôn và Vương Vĩnh Chính thu dọn bát đĩa, Diệp Cẩn Ngôn nói anh phải rời đi, Chu Tỏa Tỏa lấy áo khoác cho anh và đưa anh xuống nhà.

Sau khi hai người nói tạm biệt một lúc, Chu Tỏa Tỏa mới nói với anh: "Tạm biệt."

Diệp Cẩn Ngôn đứng trước xe nói muốn rời đi, nhưng lại không có động tĩnh gì.

Anh nói lời tạm biệt với Chu Tỏa Tỏa, cô luôn muốn ôm anh mỗi khi họ chia tay, bây giờ họ sắp rời đi, Cu Tỏa Tỏa đứng trước mặt anh không nhúc nhích, và anh cảm thấy thiếu thiếu một điều gì đó. Chu Tỏa Tỏa đã đoán ra được khi anh trì hoãn chưa rời đi, cô tiến tới ôm anh một lúc như thường lệ, sau đó, trước khi họ tách ra, cô nhìn vẻ mặt anh và quan sát thấy người đàn ông này như được dỗ dành. Có lẽ anh đã ôm cô và cảm thấy hài lòng nên quyết định lên xe về nhà.

Diệp Cẩn Ngôn vui vẻ lái xe quay về, hiếm khi anh tham dự những chuyện náo nhiệt như vậy. Nhưng vì cô, anh thích kiểu sinh hoạt hàng ngày bình thường, giản dị nhưng lại khiến người ta cảm thấy ấm lòng.

Chu Tỏa Tỏa xin nghỉ vài ngày để chăm sóc bà nội, bà nội đã xuất viện thì cô cũng trở lại làm việc bình thường. Cô rời khỏi chỗ của Diệp Cẩn Ngôn, Tạ Hoành Tổ hầu như không trực tiếp làm phiền cô vì những lời đe dọa của Diệp Cẩn Ngôn, ngoại trừ việc thỉnh thoảng gọi điện cho Chu Tỏa Tỏa khi anh ấy uống quá nhiều và khóc để nói với cô rằng anh vẫn yêu em.

Một tuần sau, cửa hàng hoa mang hoa đến, nhưng vì Chu Tỏa Tỏa không có ở đây nên lần này họ không giao hoa đến nhà. Những bông hoa được giao đến công ty Tinh Ngôn, nói là được đặt gửi cho anh Diệp, Phạm Kim Cương giúp ký nhận và cầm hoa đi vào để đưa cho ông chủ, còn hỏi: "Anh Diệp, ai tặng hoa cho anh?"

Diệp Cẩn Ngôn nhìn bó hoa trên bàn, sau đó nhìn Phạm Kim Cương, thành thật trả lời: "Tỏa Tỏa."

Phạm Kim Cương làm vẻ mặt tự hào như thể đã đoán được: "Cô bé Tỏa Tỏa này thật chu đáo. ."

Tất nhiên mọi người trong công ty cũng thắc mắc xem ai đã gửi hoa cho anh Diệp, nhưng Phạm Kim Cương vẫn kín tiếng chỉ nói việc đó là do đơn vị hợp tác quyết định và không cho người khác có cơ hội bàn tán.

Hoa lần này là một bó hoa tím lớn, hoa tím thơm ngát, làm người ta nhớ đến người gửi.

Đến giờ tan sở, Diệp Cẩn Ngôn làm thêm giờ rồi mang hoa xuống tầng hầm, đặt hoa lên ghế phụ rồi gọi điện cho Chu Tỏa Tỏa.

"Tỏa Tỏa, em tan làm chưa?"

"Ân, đã tan làm."

"Vậy em về nhà chưa?"

"Còn chưa, em đang ăn tối với khách hàng."

"Khách hàng nào?" Diệp Cẩn Ngôn hỏi. Chuyện này không nên hỏi, nhưng không nên hỏi thì anh cũng đã hỏi, đã hỏi xong cũng không thể rút lại được.

Chu Tỏa Tỏa nhận điện thoại khi đang ăn tối với khách hàng mà chưa rời khỏi bàn, bây giờ Diệp Cẩn Ngôn hỏi câu hỏi này, cô ngừng một chút vẫn trả lời: "Với anh Triệu."

"Triệu Lợi Thần?" Anh hỏi.

"Ân, phải."

"Nhớ về sớm nhé."

"Được rồi, em biết rồi."

Điện thoại đã cúp, Diệp Cẩn Ngôn vẫn ngồi yên trong xe không nhúc nhích. Một bó hoa nở rực rỡ và đẹp đẽ nhưng lại kém đẹp hơn cô rất nhiều.

Tại bàn ăn tối, Triệu Lợi Thần hỏi: "Vừa rồi điện thoại là...?"

Zhu Suosuo trả lời anh ấy: "Một người bạn."

Triệu tổng lại hỏi: "Một người bạn cần kiểm tra như vậy? Là bạn trai em à? Tôi chưa bao giờ nghe nói em có bạn trai."

"Không phải, chỉ là một người bạn bình thường thôi."

"Là bạn bè bình thường là tốt rồi, nếu không tôi sợ sẽ có người lo lắng nếu tôi mời cô Chu đi ăn tối." Triệu Lợi Thần dường như có điều gì đó muốn nói, anh vẫn nhớ Chu Tỏa Tỏa đã đi cùng ai trong bữa tiệc trên du thuyền.

"Anh Triệu, chúng ta hãy nói chuyện làm ăn."

"Được rồi, nếu không có sự hợp tác, tôi sẽ không thể hẹn được với cô Chu."

Sau bữa ăn, Triệu Lợi Thần nhất quyết muốn chở cô về nhà nhưng Chu Tỏa Tỏa hết lần này đến lần khác chống cự, Triệu tổng cứ nói chỉ là vì tiện đường.

Chu Tỏa Tỏa nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra nên ngồi vào ghế sau xe của Triệu Lợi Thần và quá giang xe của anh ta.

Khi họ đến trước tòa nhà, xe của Triệu tổng dừng lại, Triệu Lợi Thần theo Chu Tỏa Tỏa xuống và muốn nói điều gì đó khác. Chu Tỏa Tỏa lui cách xa Triệu Lợi Thần rất nhiều, giữ khoảng cách an toàn và nói: "Cảm ơn anh Triệu, tôi quay đi đây."

Lúc này phía sau vang lên tiếng cửa xe đóng lại, sau đó Chu Tỏa Tỏa nghe thấy có người gọi cô: "Tỏa Tỏa."

Cô nghe thấy giọng nói và quay người lại, nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn xuống xe được đậu gần đó, đi về phía cô: "Lão Diệp, sao anh lại tới đây."

"Anh có việc, lại đây chờ em."

Diệp Cẩn Ngôn đứng cạnh Chu Tỏa Tỏa, nhân tiện, anh đã chào một người quen bị bỏ lại phía sau "Anh Triệu, thật trùng hợp."

Triệu Lợi Thần không khỏi chế giễu khi nhìn thấy người đến: "Thật sự là trùng hợp. Anh Diệp và nhân viên cũ của anh không rõ ràng lắm. Lời này nếu truyền ra cũng không dễ nghe."

"Trước đây chúng tôi là đồng nghiệp, hiện tại là bạn bè." Diệp Cẩn Ngôn liếc nhìn Chu Tỏa Tỏa, "Tìm bạn bè có việc, cũng không có gì không nghe được."

Mặc dù đều nói là bạn bè, nhưng nhìn xa cũng thấy được sự khác biệt, Triệu Lợi Thần đứng từ xa, không có gì để nói nên cũng không ở lại lâu hơn, sau khi lên xe, tài xế lái xe ra khỏi tiểu khu.

Sau khi xe chạy đi, Chu Tỏa Tỏa hỏi anh : "Anh tìm em có việc?"

"Có việc."

"Có việc gì vậy?"

"Anh đã nhận được hoa em tặng."

"À, hôm nay cửa hàng hoa gọi đến. Em nghĩ sẽ không tiện qua nhà anh nhận nên đã gửi đến công ty anh."

"Bông hoa nhìn có vẻ mỏng manh, em đặt nên em đổi đi. Anh sợ không giữ gìn được, thật đáng tiếc cho tâm ý của em."

"Những bông hoa này đều được cắt rất tốt. Anh có thể mang về chỉnh sửa một chút, thêm chút nước rồi cắm vào bình."

"Được thì được, nhưng là...." Anh dừng lại và không nói.

"Nhưng sao?" Chu Tỏa Tỏa ngưng nói, đợi anh cắn câu.

"Nhưng luôn có chút gì đó thiếu sót." Diệp Cẩn Ngôn nói.

Chu Tỏa Tỏa hỏi anh điều mà anh không muốn nói: "Vậy anh muốn em qua nhà anh đổi bình hoa?"

"Ân." Anh nhẹ nhàng đáp lại, như thể anh rất bình tĩnh và như chưa đưa ra bất kỳ yêu cầu quá mức nào.

"Được rồi, đi thôi." Chu Tỏa Tỏa đã trả lời anh, nắm tay anh và đi về phía xe của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro