Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TỐI NAY CHÚNG TA NÓI CHUYỆN - 16

Trong một đêm, từ lúc Diệp Cẩn Ngôn đến bệnh viện tìm cô, đến lúc Chu Tỏa Tỏa tìm thấy anh ở nhà, sau đó anh đưa cô về, trong thời gian ngắn anh đã gặp cô ba lần, chỉ vì cô nói đi vào phòng ngủ ngồi nghỉ ngơi một lúc, anh không nghĩ đi chút nào nhưng ý nghĩ bị dụ dỗ, anh lại theo cô vào cửa.

Ngồi xuống ghế, Diệp Cẩn Ngôn nói: "Nếu Tạ Hoành Tổ lại làm phiền em, em nói cho anh biết."

Chu Tỏa Tỏa chống khuỷu tay lên, gần như dựa vào giường, "Em nói cho anh biết rồi anh có thể làm gì, anh định đánh anh ta à?"

Diệp Cẩn Ngôn nghe vậy bật cười, sau đó nửa đùa nửa thật nói: "Nếu các giải pháp khác không có tác dụng thì việc duy nhất còn lại là ra tay đúng không? Đánh nhau cũng không thành vấn đề phải không?"

Diệp Cẩn Ngôn vừa nói vừa chú ý đến phản ứng của cô, anh không quan tâm trong câu nói nổi giận vì người đẹp này có bao nhiêu mơ hồ, anh chỉ cảm thấy đó là gừng càng già càng cay và không muốn thừa nhận thất bại.

Chu Tỏa Tỏa nhanh chóng khẳng định anh: "Anh đánh nhau nhất định không có vấn đề gì, khẳng định anh thắng."

Anh rất hưởng thụ lời khen ngợi này, Diệp Cẩn Ngôn rất vui vì lời nói của cô.

"Ngồi một lát, em thay quần áo." Chu Tỏa Tỏa từ trên giường đứng dậy, mở tủ lấy đồ.

Diệp Cẩn Ngôn nhận ra mình không nên vào những thứ không phù hợp nên nhanh chóng quay lại chỗ ngồi.

Chu Tỏa Tỏa lấy bộ đồ ngủ và đi vào phòng tắm. Khi cô quay lại anh mới cảm thấy thả lỏng , khi nhìn thấy bộ quần áo cô đang mặc, Diệp Cẩn Ngôn không khỏi nhìn chằm chằm cô thêm một lúc nữa.

Chu Tỏa Tỏa nhận thấy điều đó và nói một cách tự nhiên: "Bộ đồ ngủ là của anh. Gần đây em ở nhà anh mặc quen rồi nên em đã mang về. Anh có phiền không?"

Diệp Cẩn Ngôn nhanh chóng trả lời , "À, anh không phiền."

Lúc anh đưa bộ đồ ngủ cho cô là vì thật sự không còn gì để mặc, nhưng khi cô về nhà, cô vẫn mặc quần áo của anh, khiến anh có chút suy nghĩ.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh nhanh chóng nhận ra mình ở lại lâu hơn không thích hợp nên đứng dậy chào tạm biệt cô: "Em đi ngủ sớm đi, anh về."

"Anh đi sao?" Chu Tỏa Tỏa chậm rãi hỏi.

Diệp Cẩn Ngôn gật đầu: "Ừm."

Chu Tỏa Tỏa đi tới ôm anh, dựa vào vai anh, tóc xõa ra, bộ đồ ngủ mới thay gần sát anh. Một tay của cô đặt lên ngực anh, ngón tay cô cử động không ngừng, quấy nhiễu trong lòng anh.

Chu Tỏa Tỏa ôm anh và nói: "Anh xem, em không nỡ để anh đi."

Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy để cô nói thêm vài lời nữa chắc sẽ xảy ra chuyện gì đó, nên anh vội vàng để cô bỏ tay xuống, "Đến lúc anh phải đi."

"Được rồi." Chu Tỏa Tỏa lưu luyến đưa anh ra ngoài.

Diệp Cẩn Ngôn tạm biệt cô, xuống lầu, lên xe lái đi, về đến nhà anh cởi quần áo treo lên, hơi ấm của cô vẫn còn lưu lại trên quần áo. Anh thay bộ đồ ngủ rồi trở về phòng nằm, bộ đồ ngủ giống hệt của cô khiến anh không khỏi nghĩ về cô.

Anh không còn biết anh quan tâm đến cô đến mức nào, cô đã bước vào cuộc sống của anh, hiện giờ đột nhiên không còn thấy cô, anh cảm thấy mình không quen.

Anh như thường lệ sống một mình nhiều năm, cô chỉ đến ở có mấy ngày, nhưng anh thực sự cảm thấy mình không thể sống thiếu cô.

Cuối tuần bà nội xuất viện, Phạm Kim Cương chở Diệp Cẩn Ngôn đến bệnh viện đón bà. Chu Tỏa Tỏa và Nam Tôn đều có mặt ở đó, Vương Vĩnh Chính cũng vậy, hai chiếc xe lái về nhà, mọi người mang theo đồ đạc từ bệnh viện mang về.

Nam Tôn đỡ bà nội vào phòng, vừa về đến nhà, bà nội ánh mắt sắc bén, lập tức hỏi: "Tỏa Tỏa, trong nhà sofa đã đổi cái mới sao?"

Chu Tỏa Tỏa mỉm cười không nói gì, nhìn về phía Phạm Kim Cương, Thư ký Phạm lập tức giải thích: "Bà nội, anh Diệp bảo thay chiếc ghế sofa này. Chiếc ghế sofa cũng cũ rồi, thay cái mới trong nhà thoải mái hơn."

"À, làm phiền các con sắp xếp dì Chu đến. Tốn kém lắm rồi. Bây giờ lại đổi đồ dùng rong nhà, đều là nhờ Tỏa Tỏa."

Mọi người đi theo vào phòng bà nội, Diệp Cẩn Ngôn gọi lại Tỏa Tỏa.

"Anh mang đến cho em một thứ, chúng ta cùng xuống lấy được không?"

"A, được." Cô có chút tò mò là cái gì, nhưng cô có thể lấy nó ngay dưới tầng nên không cần phải hỏi.

Đến tầng dưới, Diệp Cẩn Ngôn mở cốp xe, trên tay xách một chiếc hộp khá lớn.

Chu Tỏa Tỏa nhìn chiếc hộp lớn màu trắng, cầm nó lên nhìn và hỏi Diệp Cẩn Ngôn: "Như thế nào anh mua cái này?"

Diệp Cẩn Ngôn tựa hồ cũng cảm thấy không thích hợp, nhưng lại có lý do chính đáng, "Nghe nói hôm nay dọn dẹp đã làm mất rất nhiều đồ của em, nên anh sẽ bồi thường cho em."

"Được rồi." Chu Tỏa Tỏa mỉm cười tiếp nhận lời nói của anh.

Ở tầng trên, Vương Vĩnh Chính đang ngồi trên ghế sofa, ngồi lên ngồi xuống kiểm tra độ đàn hồi của ghế sofa, "Tại sao anh Diệp vì Tỏa Tỏa lại thay ghế sofa ở nhà?"

Tưởng Nam Tôn đứng dựa lên ghế sofa, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì Tạ Hoành Tổ sống ở đây nên anh Diệp đã đóng gói và ném ra ngoài."

Vương Vĩnh Chính tỏ ra ngạc nhiên: "Không thể nào? Anh Diệp là người như vậy sao? Hồi trước anh cũng bảo Tạ Hoành Tổ theo đuổi Tỏa Tỏa, đem cô ấy theo đuổi tới tay. Anh Diệp có vì chuyện này mà trói anh lại và ném anh ra khỏi Tinh Ngôn không?" ?"

Phạm Kim Cương nói, "Cậu thật đúng là không còn gì để nói. Nếu cậu đứng sai nhóm trong vấn đề lớn này, cậu cũng có thể đi báo cáo với bộ phận nhân sự."

Đang trò chuyện thì Chu Tỏa Tỏa và Diệp Cẩn Ngôn quay lại, vừa vào, xách đồ đi vào phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại.

Vương Vĩnh Chính hỏi: "Anh Diệp đang cầm trên tay cái gì vậy?"

Tưởng Nam Tôn trả lời: "Em không biết, nhìn trông giống như chăn bông? Đúng không, Thư ký Phạm."

Phạm Kim Cương cười tự hào, "Chắc là vậy, nghe nói hôm nay Julia đến dọn dẹp và bỏ đi rất nhiều thứ. Trọng điểm là có bỏ một cái chăn bông." Phạm Kim Cương vừa nói chuyện vừa rất vui vẻ.

Tưởng Nam Tôn cũng thấy buồn cười. Chỉ có Vương Vĩnh Chính là tiếp tục lo lắng: "Nam Tôn, chăn của anh còn ở đó không?"

Tưởng Nam Tôn đánh vào vai anh ta, "Anh lo lắng cái gì vậy? Chăn của anh ở trong phòng em."

Vương Vĩnh Chính lại nói: "Anh Diệp sẽ không chuyển đến đây phải không? " Anh nhìn Phạm Kim Cương và Tưởng Nam Tôn với vẻ mặt sợ hãi.

Kết quả là cả hai đều lắc đầu: "Không biết."

Trong phòng, Chu Tỏa Tỏa lấy đồ đạc Diệp Cẩn Ngôn đưa ra, đặt trên giường, mở từng cái một, gấp lại rồi đặt lại, chất liệu mềm mại, ôm sát vào da, kiểu dáng cũng có cảm giác quen thuộc. Diệp Cẩn Ngôn hỏi: "Có giống của em không?"

Ye Jinyan gật đầu, "Dùng nhãn hiệu mà em quen dùng."

"Anh đã chọn à?"

Diệp Cẩn Ngôn nói, "Anh không giỏi trong việc lựa chọn. Dù sao thì cứ mua cái đắt tiền cũng không sai."

Chu Tỏa Tỏa thu dọn đồ đạc và đặt lại vào tủ, hôm nay cô hơi ngạc nhiên, cô đã biết việc thay ghế sofa và vứt đồ tối qua, nhưng anh còn mua một chiếc chăn bông mới là một bộ bốn món, thật sự là bất ngờ. Món quà này thật gần gũi và riêng tư, nó luôn có cảm giác hơi vượt quá những gì anh sẽ làm, nhưng anh có lý do chính đáng để làm vậy.

Diệp Cẩn Ngôn vẫn luôn đứng ở bên giường, Chu Tỏa Tỏa đi tới bên cạnh anh, cô đứng rất gần anh, trong mắt dâng lên cảm xúc mãnh liệt, Diệp Cẩn Ngôn đột nhiên cảm thấy căng thẳng.

Anh luôn căng thẳng khi nhìn thấy Chu Tỏa Tỏa như thế này, sợ cô sẽ nói điều gì đó mà anh không thể trả lời được, "Anh có thích em không? Em muốn yêu đương với anh, Diệp Cẩn Ngôn, tại sao anh lại nghĩ quá nhiều?" Đột nhiên, tất cả những gì cô đã nói hiện ra, khiến đầu óc anh quay cuồng.

Chu Tỏa Tỏa ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng nói với anh: "Cảm ơn."

Sự căng thẳng trong lòng Diệp Cẩn Ngôn cuối cùng cũng dịu đi, cảm ơn trời đất, cuối cùng cô cũng không nói gì để không trả lời được,

"Ra ngoài đi, những người khác đều ở bên ngoài." Diệp Cẩn Ngôn thật sự muốn thoát khỏi bầu không khí chỉ có hai người này.

Nhưng Chu Tỏa Tỏa không để anh đi, "Em không muốn, em chỉ muốn ở lại với anh."

Diệp Cẩn Ngôn ho nhẹ, nói: "Bên ngoài có nhiều người như vậy, chúng ta ở đây không thích hợp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro