Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TỐI NAY CHÚNG TA NÓI CHUYỆN - 15

Sau khi ôm một lúc rồi tách ra, Chu Tỏa Tỏa nói với anh: "Hôm nay em quay lại để lấy một số đồ. Ngày mai bà nội sẽ xuất viện, em phải quay về nhà chăm sóc bà."

Diệp Cẩn Ngôn trả lời cô: "Vậy anh đưa em về nhé?" 

"Ừm, được."

Diệp Cẩn Ngôn chở Chu Tỏa Tỏa về nhà, tới dưới lầu, Chu Tỏa Tỏa lấy vali từ trong cốp xe ra, Diệp Cẩn Ngôn nói: "Anh đem lên cho em."

"Không sao đâu, Lão Diệp, chỉ là mấy bộ quần áo thôi, mấy bước là tới, vào là có thang máy."

Diệp Cẩn Ngôn cầm lấy vali từ trong tay cô, nói: "Em không cần khách khí với anh."

Anh xách vali cho Chu Tỏa Tỏa, xách lên bậc thang rồi cùng cô bước vào thang máy. Có lẽ vì sắp chia tay nên không khí trong thang máy im lặng, không ai lên tiếng.

Sau khi ra khỏi thang máy, Diệp Cẩn Ngôn vẫn xách vali, từ thang máy xách một đường đi đến cửa nhà, Chu Tỏa Tỏa vừa đi qua, liền dừng lại, "Tạ Hoành Tổ, sao anh lại đến đây?"

Nghe xong, Diệp Cẩn Ngôn cầm vali lên nhìn xung quanh, liền nhìn thấy người đang ngồi xổm.

Tạ Hoành Tổ cũng đứng dậy ngay lập tức.

"Tỏa Tỏa, em về rồi à? Anh vừa xuống máy bay đã đến gặp em. Đến nhà anh mới biết bà nội đã nhập viện. Anh chỉ đến bệnh viện thăm bà nội rồi quay về đây đợi em. Nga, chú Diệp, chào chú."

Diệp Cẩn Ngôn xách vali đứng cạnh Chu Tỏa Tỏa, nhưng anh không đáp lại.

Chu Tỏa Tỏa lại nói: "Mau về đi, đừng ở nhà tôi nữa."

Tạ Hoành Tổ nói: "Không, Tỏa Tỏa, anh đã nói với em là chờ anh quay lại. Cho nên sau khi từ Indonesia về anh liền đến gặp em. Lần này anh đã nói chuyện về nhiều dự án với mẹ anh ở Indonesia. Anh sẽ học kinh doanh thật tốt, Tỏa Tỏa, em hãy tin tưởng anh."

Chu Tỏa Tỏa nghe những gì anh ta nói và quay lại nhìn Diệp Cẩn Ngôn bối rối, "Lão Diệp, hay anh quay lại trước đi."

Cô nói rồi với tay lấy chiếc vali của mình. Diệp Cẩn Ngôn xách vali không buông tay ra, "Chúng ta đã tới cửa nhà rồi, dù sao cũng phải vào ngồi một chút."

Diệp Cẩn Ngôn nói xong, Chu Tỏa Tỏa phải làm cho Tạ Hoành Tổ tránh đường để cô mở cửa.

Cửa vừa mở, Tạ Hoành Tổ lợi dụng vị trí của mình lẻn vào trước, Diệp Cẩn Ngôn xách vali bước vào và hỏi: "Anh có thể đặt nó ở đâu cho em?"

Chu Tỏa Tỏa cầm lấy rồi nói: "Để em đem vào phòng."

Vừa vào phòng, Tạ Hoành Tổ liền ngồi trên sô pha: "Tỏa Tỏa, tối nay anh ngủ ở đây, lúc trước chăn bông em đưa cho anh rất thoải mái."

Diệp Cẩn Ngôn liếc nhìn Tạ Hoành Tổ trên ghế sofa và nói với Chu Tỏa Tỏa, "Đi về phòng em đi."

Chu Tỏa Tỏa gật đầu và dẫn Diệp Cẩn Ngôn trở lại phòng của cô.

Tiêu Tạ vừa định lợi dụng chiếm chút tiện nghi, nhìn thấy hai người cùng nhau đi vào phòng ngủ, liền đứng dậy gõ cửa: "Tỏa Tỏa, bên ngoài không thể nói chuyện sao, một nam một nữ chung phòng quá làm người khác hiểu lầm."

Chu Tỏa Tỏa mở cửa và nói: "Không có hiểu lầm gì hết, Tạ Hoành Tổ, xin anh nhanh chóng rời đi đi!"

Chu Tỏa Tỏa lại đóng cửa lại, Diệp Cẩn Ngôn chọn một chiếc ghế trong phòng ngủ và ngồi xuống.

"Anh xin lỗi. Anh muốn giúp em giải quyết rắc rối, nhưng anh không thể giải quyết hoàn toàn. Suy cho cùng, đó chỉ trị được phần ngọn chứ không trị được tận gốc."

Chu Tỏa Tỏa tự nghĩ, bây giờ anh thừa nhận việc đuổi Tiểu Tạ đi là lỗi của mình.

"Không sao đâu, người trẻ tuổi chỉ được một lát, qua một đoạn thời gian sẽ không theo đuổi em nữa."

Mặc dù Chu Tỏa Tỏa tuy nói như vậy, nhưng Diệp Cẩn Ngôn còn nhớ, khi cô còn ở Tinh Ngôn thì Tạ Hoành Tổ đã gửi hoa và bóng bay tỏ tình với cô, và bây giờ cậu ta từ Indonesia trở về đã đuổi theo tới nhà.

"Anh đi cùng cậu ta nói chuyện." Diệp Cẩn Ngôn nói.

"Anh cùng anh ta tính nói cái gì?" Chu Tỏa Tỏa có chút kinh ngạc.

"Cùng cậu ta nói rõ ràng, làm cậu ta tránh xa em ra."

"Em đã nói với anh ta rất nhiều lần nhưng chẳng ích gì."

"Đợi anh chút."

Diệp Cẩn Ngôn từ trong phòng đi ra, Tạ Hoành Tổ cũng từ trên sô pha đứng dậy.

"Tiểu Tạ, tôi cần nói với cậu vài lời."

Tạ Hoành Tổ liếc nhìn Chu Tỏa Tỏa và bước tới, "Chú Diệp, cứ nói ở đây."

"Đi ra ngoài đi, bên ngoài có chỗ rất lớn." Diệp Cẩn Ngôn nói.

Tiểu Tạ mỉm cười và nói: "Sao vậy, chú Diệp muốn đánh nhau à?"

Diệp Cẩn Ngôn cũng rất thẳng thắn, "Còn tùy vào cuộc trò chuyện diễn ra như thế nào. "

Diệp Cẩn Ngôn bước ra khỏi cửa, Tạ Hoành Tổ đi theo, hai người xuống thang máy và đi đến sân dưới lầu.

Họ vừa bước xuống bậc thang, Chu Tỏa Tỏa đã điện tới, "Lão Diệp, anh đừng đánh nhau."

"Sẽ không, em đừng nghĩ miên man." Nói xong, Diệp Cẩn Ngôn liền cúp điện thoại.

Diệp Cẩn Ngôn cầm điện thoại trong tay nói: "Tạ Hoành Tổ, đừng làm phiền Chu Tỏa Tỏa."

Tạ Hoành Tổ tỏ vẻ bất cần đời, "Tỏa Tỏa không có bạn trai, nên tôi theo đuổi cô ấy cũng không phải là phạm pháp."

"Cậu theo dõi tới nhà một cô gái như thế này thật là quá đáng."

"Chú Diệp, chú đến phòng ngủ của Chu Tỏa Tỏa vào ban đêm. Chú mới là kỳ cục đi. Chú là gì của Chu Tỏa Tỏa? Bạn trai của cô ấy? Hay chú cho rằng mình là cha cô ấy?"

Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười, "Bất kể tôi là ai, tôi sẽ không nhìn cô ấy bị bắt nạt."

"Chú Diệp, chú nói đùa đi, tôi không bắt nạt cô ấy, tôi thật lòng thích cô ấy và muốn cưới cô ấy."

Sắc mặt Diệp Cẩn Ngôn trở nên u ám, "Tạ Hoành Tổ, cậu về nói với mẹ cậu xem nếu Tinh Ngôn không hợp tác kinh doanh bất động sản với Tạ gia thì hậu quả sẽ như thế nào."

Tạ Hoành Tổ nghiến răng nghiến lợi nói: "Diệp Cẩn Ngôn, chú có thể nói chuyện này một cách thật đạo mạo trang nghiêm? Chú thế mà lấy việc kinh doanh của gia đình tôi ra uy kiếp tôi?"

Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười, "Việc kinh doanh chỉ dựa vào thực lực. Tôi khuyên cậu nên rời khỏi nhà Chu Tỏa Tỏa ngay bây giờ và đừng làm phiền cô ấy nữa. Nếu không, tôi nghĩ Tạ gia sẽ không có cuộc sống tốt đẹp đâu."

Tạ Hoành Tổ có chút tức giận: "Diệp Cẩn Ngôn, chú cho rằng chú là ai? Chú dựa vào cái gì mà quản tôi? Chú có biết chú bao nhiêu tuổi không? Chú bằng tuổi mẹ tôi, lại còn cùng một chỗ với Tỏa Tỏa."

"Chàng trai trẻ, trở về sống cuộc sống như một công tử giàu có. Đừng vì một chút tình yêu mà hủy hoại Tạ gia. Tôi cũng nói với cậu tôi sẽ quản chuyện của Chu Tỏa Tỏa đến cùng. Nếu cậu còn quấy rầy cô ấy, đừng nhìn tôi già đánh cậu còn dư sức."

Tạ Hoành Tổ nghe xong những lời của Diệp Cẩn Ngôn rất muốn đánh nhau, nhưng anh ta đã quay lại chiếc xe sang trọng của mình và lái đi.

Diệp Cẩn Ngôn nhìn chiếc xe rời đi, đi lên bậc thang, đi thang máy về tầng của cô, gõ cửa, Chu Tỏa Tỏa đi tới mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Chu Tỏa Tỏa lại ôm lấy anh, "Thật sợ anh đánh nhau."

Diệp Cẩn Ngôn ôm cô và vỗ nhẹ cô, "Nếu thật sẽ đánh nhau, anh sẽ không thèm nói nhảm với cậu ta."

Chu Tỏa Tỏa đóng cửa lại, ôm cánh tay anh quay lại. Diệp Cẩn Ngôn đi đến phòng khách, dừng lại và nói: "Ngày mai anh sẽ đổi ghế sofa cho em."

Chu Tỏa Tỏa liếc nhìn chiếc ghế sofa, nhưng cô thực sự không thể nói chiếc ghế sofa này còn rất tốt.

Diệp Cẩn Ngôn tiếp tục, "Còn thứ gì để vứt đi không? Ngày mai để Phạm Kim Cương nói chuyện với người làm việc theo giờ, để họ dọn dẹp."

Chu Tỏa Tỏa nghe xong mỉm cười, "Được rồi, phòng ngủ của em là yên tĩnh nhất. Anh có thể vào ngồi nghỉ ngơi một lúc."

Diệp Cẩn Ngôn đi theo cô và nói: "Ân, được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro