
TỐI NAY CHÚNG TA NÓI CHUYỆN - 14
Diệp Cẩn Ngôn ở lại với cô, hai người ngồi trên ghế ngoài phòng bệnh, Chu Tỏa Tỏa dựa vào vai anh.
"Diệp Cẩn Ngôn."
"Hả?"
"Sau khi bà xuất viện, bà cũng sẽ cần người chăm sóc. Có lẽ em sẽ phải chuyển về sớm thôi."
Diệp Cẩn Ngôn nghe xong có chút kinh ngạc, có chút thất vọng, nhưng anh lại trầm mặc một lát, chỉ nói: "Ân, được."
"Anh cũng phải chăm sóc bản thân mình tốt nhé?"
"Anh thì có cái gì? Anh không sao."
"Cha của Nam Tôn đã mất, mẹ cô ấy sang Úc, bà nội lại bị bệnh. Cô ấy vẫn phải trả rất nhiều tiền. Là bạn của cô ấy, em hy vọng có thể giúp đỡ cô ấy nhiều nhất có thể, nhưng em không làm được gì cả."
Nghe Chu Tỏa Tỏa chậm rãi nói xong, Diệp Cẩn Ngôn vỗ nhẹ vào tay cô và nói: "Tỏa Tỏa, em đã làm rất tốt."
Cô giơ tay lên đan xen những ngón tay của mình với những ngón tay của anh, "Em mong mọi người xung quanh em sẽ được khỏe mạnh, và em hy vọng mọi người sẽ hạnh phúc, để em cũng được hạnh phúc."
Diệp Cẩn Ngôn thầm nghĩ, cô đã khiến những người xung quanh vui vẻ hơn rất nhiều, nhưng anh chỉ tựa lưng vào ghế và không nói gì.
"Khi em còn nhỏ, em sống ở nhà chú, em luôn nghĩ xem mẹ em là ai, tại sao bà không cần em, tại sao bà sinh ra em lại không cần em. Còn ba em luôn trên biển, em cũng chưa gặp ông ấy được mấy lần, thứ mà em nhận được từ ông ấy là tiền sinh hoạt mà ông ấy gửi về ".
Vừa nói, cô vừa ngẩng đầu lên nhìn anh lần nữa, như muốn tìm kiếm một chút đáp lại hay đáp án nào đó từ anh.
Diệp Cẩn Ngôn giơ tay ôm cô gái vào lòng, nhưng anh không biết nên nói gì để an ủi cô, anh không phải là người giỏi an ủi người khác.
Nhưng Chu Tỏa Tỏa nhanh chóng bình tĩnh lại cảm xúc của mình, "Tuy nhiên, cho dù họ đã từng là người thân thiết nhất nhưng họ đã rời xa cuộc đời em đã lâu, em cũng nên tiến về phía trước và mong chờ tương lai."
Cô nói: "Sau đó em gặp được anh."
Diệp Cẩn Ngôn nghe cô nói, vẫn không buông cánh tay đang ôm cô.
Cùng cô ở trong bệnh viện một hồi, Diệp Cẩn Ngôn bị Chu Tỏa Tỏa thuyết phục nhanh chóng quay về nghỉ ngơi, lúc đó khoảng 11 giờ tối, sau khi bị cô thuyết phục rời đi, Diệp Cẩn Ngôn bị khuyên đi về nghĩ ngơi vẫn đang giải thích cho chính mình. "Đừng lo lắng cho anh, anh cả đêm đi Tân Thành cũng không sao."
Chu Tỏa Tỏa đưa anh ra xe, "Em biết, nhưng anh nhanh trở về nghĩ ngơi đi."
Một mình lái xe về, trong đầu Diệp Cẩn Ngôn vẫn còn lời nói của cô, anh cũng mong chờ rồi tiến về phía trước, sau đó gặp được cô.
Vì anh gặp Chu Tỏa Tỏa, cô đã thắp sáng cuộc đời anh, cô đột nhập vào chiếc lồng giam anh đã đặt cho mình, cô đánh cắp sự cô đơn của anh, khiến anh thậm chí không thể trở về nỗi cô đơn một mình.
Cho nên, liệu anh cũng có thể tiến về phía trước và mong đợi hạnh phúc không?
Bởi vì cô cùng Nam Tôn luân phiên chăm sóc bà nội, Chu Tỏa Tỏa không kịp trở về chỗ của anh. Tan làm, Diệp Cẩn Ngôn sẽ lái xe tới gặp cô, mang bánh hồ điệp cho bà nội, đồng thời mang cho Tỏa Tỏa một ít đồ ăn anh mua trên đường, trò chuyện với cô một lúc, Diệp Cẩn Ngôn sẽ tự mình về nhà.
Mấy ngày sau, buổi sáng Diệp Cẩn Ngôn đứng dậy làm bữa sáng, nhìn thấy bông hoa trên bàn đã được thay, những bông hoa hướng dương mạnh mẽ vốn có đã bị lấy đi, thay vào đó là một bó lớn hoa Tulip màu cam xinh đẹp.
Hôm qua anh về muộn, trong nhà không bật đèn, thậm chí hoa đã được đổi, anh cũng không biết.
Anh muốn gọi cho Chu Tỏa Tỏa, nhưng vì còn quá sớm nên anh sợ làm phiền cô nghỉ ngơi.
Chờ ở Tinh Ngôn tới buổi trưa, Diệp Cẩn Ngôn gọi điện cho Chu Tỏa Tỏa: "Tỏa Tỏa, hôm qua em có về không?"
Chu Tỏa Tỏa ở đầu bên kia điện thoại nói: "À, cửa hàng hoa nói hoa em đặt đã đến. Họ gọi cho em và nói đã giao đến tận nhà nên em quay về một chút."
"Nga." Anh trả lời đơn giản.
"Anh có thích nó không?" Cô hỏi.
Nó có màu sắc đậm đà, mang lại cảm giác ấm áp yên tâm, anh gật đầu trong điện thoại: "Cảm ơn, trông rất tuyệt."
"Không có gì, nếu anh vui thì em sẽ vui."
Cúp điện thoại, lời nói của cô vẫn còn văng vẳng bên tai anh, nếu anh vui thì em cũng sẽ vui.
Ban ngày, Diệp Cẩn Ngôn và Phạm Kim Cương lại đến bệnh viện, Phạm Kim Cương mang theo một bó hoa cẩm chướng lớn bước vào, sau khi cất hoa đi, anh ngồi trò chuyện với bà nội.
Khi Phạm Phạm chuẩn bị rời đi, Chu Tỏa Tỏa đã bước ra tiễn anh, "Sao hôm nay anh lại mang hoa đến cho bà nội?"
Phạm Kim Cương nói, "Anh Diệp đã mua."
Chu Tỏa Tỏa mỉm cười. Phạm Phạm nói thêm: "Đã lâu rồi anh ấy không có bất kỳ mối liên hệ nào với người khác ngoài đối tác kinh doanh. Bây giờ, anh gặp anh ấy hàng ngày đến gặp bà nội và gặp em." Phạm Kim Cương mỉm cười, "Anh nghĩ anh ấy như thế này khá tốt."
Tỏa Tỏa ôm lấy Phạm Phạm rồi tiễn anh ra xe, "Phạm Phạm, anh đau lòng anh ấy nhất."
Phạm Kim Cương đang định lên xe, nhưng trước khi rời đi, anh ấy đã nói: "Không phải là quá khiêm tốn sao? Muốn nói người đau lòng anh ấy nhất, không phải là em sao."
"Được rồi, anh đi đây." Phạm Phạm lên xe, cuối cùng cùng cô nói.
Chu Tỏa Tỏa vẫy tay chào anh.
Diệp Cẩn Ngôn ở lại với cô một lúc, nói chuyện với Chu Tỏa Tỏa một lúc rồi lái xe về nhà.
Về đến nhà, anh bật đèn phòng bếp và thay một ít nước cho hoa theo phương pháp vừa học được từ người bán hoa. Sau đó, anh tự rót cho mình một ly rượu, uống cạn rồi đi lên lầu, mở ra cửa phòng.
Căn phòng này có thể đã được người làm theo giờ dọn dẹp nhiều hơn so với lúc anh đến, khi anh mở cánh cửa này mấy năm trước, có lẽ anh đã muốn trừng phạt mình. Anh là một kẻ sát nhân đáy là tội ác mà anh không thể trốn thoát.
Có lẽ bởi vì nhớ lại quá khứ nên ngay cả tiếng mở cửa cũng không nghe thấy, anh không quay đầu lại cho đến khi có người đến gần và gọi anh, anh mới quay đầu lại.
"Lão Diệp." Cô mặc áo sơ mi trắng, đứng ở nơi vừa bước vào.
Nhìn thấy Chu Tỏa Tỏa, Diệp Cẩn Ngôn đi về phía cô hỏi: "Sao em lại quay về?"
"Nam Tôn tới rồi, em nghĩ, quay về gặp anh."
"Anh không sao." Anh nói.
Chu Tỏa Tỏa nhìn đồ đạc trong phòng và hỏi anh: "Đây là phòng của Mẫn Nhi à?"
Đôi mắt của Diệp Cẩn Ngôn lại đảo qua căn phòng, "Đúng vậy."
"Anh có phiền nếu em vào không?" cô hỏi.
Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười với cô và nói: "Không sao đâu."
"Anh có nhớ cô ấy không?" Chu Tỏa Tỏa hỏi anh.
Anh ở trong căn phòng này, trái tim anh như bị cắt bởi dây đàn, đối mặt với câu hỏi của cô, anh không trả lời.
"Anh phải rất nhớ cô ấy, anh cũng phải yêu cô ấy rất nhiều." Chu Tỏa Tỏa nói.
Nghe cô nói xong, Diệp Cẩn Ngôn tự giễu cười nhạo, "Anh làm không tốt, nếu không phải anh kiêu ngạo và hư vinh, Mẫn Nhi sẽ không..."
Anh không nói thêm nữa.
"Anh phải bao dung hơn với chính mình." Chu Tỏa Tỏa lại nói điều này.
Cô một tay nắm tay anh, tay kia ôm eo anh, dựa vào người anh, ôm anh thật lâu.
Chu Tỏa Tỏa nói với anh : "Để em ở cùng anh một lát."
Cô vừa nói xong, Diệp Cẩn Ngôn mí mắt có chút ươn ướt.
May mắn thay, ánh đèn trong phòng mờ mịt, cô lại tựa vào vai anh nên lúc này nhìn không tới mắt anh.
Không có nơi nào để phó thác sự yếu đuối của anh, anh giơ tay lên đặt lên lưng cô, coi cái ôm lúc này như một nơi trú ẩn để anh có thể tạm thời trốn tránh.
Anh không đẩy ra, tránh không khỏi trốn không thoát, anh ôm cô gái trong tay và dựa vào cô, anh không biết đây là một hình thức lạc lối khác dành cho anh, hoặc một sự phản bội của một sai lầm mà anh không thể quên.
Chu Tỏa Tỏa ôm anh vào lòng nói chuyện với anh: "Đừng trừng phạt bản thân nữa được không? Không cần phải chống đỡ một mình. Cho dù những chuyện đã qua thực sự không thể qua đi, em cũng không muốn anh phải đau khổ một mình. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh vẫn còn có em?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro