
TỐI NAY CHÚNG TA NÓI CHUYỆN - 10
Diệp Cẩn Ngôn đi công tác vài ngày cho một dự án ở nơi khác, khi anh trở về, Phạm Kim Cương đã đến gặp anh để báo cáo công việc, sau khi nói chuyện công việc, Phạm Kim Cương hỏi anh: "Anh Diệp, anh sẽ đến câu lạc bộ du thuyền vào thứ tư chứ?"
Diệp Cẩn Ngôn nghe xong nói: "Trước đó không phải đã nói với cậu là tôi không đi rồi sao? Hiện tại trí nhớ của cậu không tốt à, tôi lúc nào sẽ đi mấy cái lời mời này?"
Phạm Kim Cương mấy lần bị chỉ trích, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại: "Anh Diệp, trước đây anh thật sự không muốn đi, nhưng có một điều anh cần phải biết?"
"Nói."
Phạm Kim Cương chỉnh lại cà vạt: "Thứ tư ở câu lạc bộ du thuyền, Chu Tỏa Tỏa sẽ đến đó."
Diệp Cẩn Ngôn lúc này đành phải hỏi thêm vấn đề: "Làm sao cậu biết?"
"Không phải công ty của họ cũng nhận được thư mời sao? Tỏa Tỏa hỏi em có quan hệ tốt với ban tổ chức không, có thể lấy danh sách khách mời đưa cho cô ấy một bản không."
"Tại sao cô ấy lại muốn danh sách khách mời?"
"Không phải sao? Em cũng hỏi, em hỏi Tỏa Tỏa, em muốn cái này làm gì, cô ấy nói, hiện tại cô ấy đang cần khách tiềm năng, cô ấy chỉ muốn nhân cơ hội này để quen biết nhiều người hơn, điều này cũng giúp ích cho công việc kinh doanh của cô ấy."
Diệp Cẩn Ngôn nghe xong mỉm cười, "Vậy cậu có thể lấy được sao?"
"Anh Diệp, anh đang nói về danh sách khách mời phải không? Về phần danh sách, nếu em đi hỏi chắc sẽ không có vấn đề gì lớn."
"Được rồi, khi nào lấy được thì cho tôi một cái." Diệp Cẩn Ngôn nói: "Nhân tiện, đừng đưa cho Chu Tỏa Tỏa."
Phạm Kim Cương lại hỏi: "Thứ tư?"
"Đổi lịch trình."
Khi Phạm Kim Cương nghe những gì Diệp Cẩn Ngôn nói, anh biết anh ấy đã quyết định đi.
Sau khi sắp xếp hành trình cho Lão Diệp, Phạm Kim Cương vui vẻ đến chỗ đã hẹn Chu Tỏa Tỏa, để cảm ơn anh, Chu Tỏa Tỏa đã mời anh đến nhà hàng với món Dương Chi Cam Lộ yêu thích của anh, điều này khiến Phạm Kim Cương rất hài lòng.
Sau khi ăn món tráng miệng yêu thích của mình, Phạm Kim Cương tự hào nói: "Người đó? Anh đã nói rồi."
"Cảm ơn Phạm Phạm, Phạm Phạm, anh là tốt nhất."
Phạm Kim Cương nếm thử món tráng miệng, vẫn có chút bối rối: "Nếu em muốn hẹn với anh ấy thì cứ hẹn trực tiếp với anh ấy đi. Nếu em muốn anh Diệp chiêu đãi em, anh ấy có thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của em sao."
"Sao anh ấy không từ chối em? Anh quên chuyện đó ở Tùng Dương rồi à?"
(Huyện Tùng Dương ở Lệ Thủy, Chiết Giang)
Phạm Kim Cương cũng nhớ lại chuyện đã xảy ra cách đây rất lâu, nhưng anh lại nói thêm: "Ồ, Tùng Dương, cuối cùng anh ấy cũng bỏ đội khảo sát và quay lại tìm em. Sau đó, khi tụi anh đến Aranya, anh ấy cố tình từ chối không tham gia cùng tụi anh và yêu cầu anh cùng đoàn khảo sát rời đi trước."
Chu Tỏa Tỏa nghe xong bật cười, "Lần đó Lão Diệp cố ý à? Em tưởng nhóm khảo sát không thay đổi được lịch trình."
"Cái gì không đổi được. Anh thậm chí còn không mua vé máy bay để đợi anh ấy. Anh ấy thì kiểu không sao cả."
Lời nói của Phạm Kim Cương khiến Chu Tỏa Tỏa rất vui vẻ, cho dù Diệp Cẩn Ngôn nói gì đó ở Anaya, cô cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận.
"Chỉ là em không tìm được lý do gì để tìm anh ấy. Em cảm thấy những lý do mình nghĩ ra đều không dùng được."
Phạm Kim Cương nhìn cô và nói: "Tỏa Tỏa, em có phải thích Lão Diệp không?"
Chu Tỏa Tỏa hỏi lại: "Điều này không phải rất rõ ràng sao? Rất khó để nhìn ra sao?"
Phạm Kim Cương nhận được câu trả lời và nói: "Tỏa Tỏa, Lão Diệp, anh ấy rất bướng bỉnh. Đới Tây đã... nhiều năm như vậy..." Phạm Kim Cương nói được nửa câu, sau đó nhận ra mình đã nói quá nhiều, và anh không nói phần còn lại.
Sự tò mò của Chu Tỏa Tỏa trỗi dậy, "Dì của Nam Tôn, dì ấy thích anh Diệp?"
Phạm Kim Cương cố gắng đánh lừa cô, "À, ai đâu biết thật hay giả? Chuyện đã xảy ra nhiều năm trước rồi, ai mà biết được."
Chu Tỏa Tỏa vẫn im lặng. Phạm Kim Cương lại nói tiếp: "Dù sao thì Lão Diệp cũng có chút không tinh tế, nếu thích anh ấy thì phải chuẩn bị tinh thần cho việc toàn quân bị diệt."
"Em không quan tâm, Em all in."
"Tỏa Tỏa, nếu em thực sự bị đập đầu chảy máu, tới lúc em khóc, đừng nói là anh không có khuyên em."
"Yên tâm, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. Anh ấy không nỡ."
"Ai ui, vậy em chờ đi. Nhiều khi anh ấy ý chí sắt đá."
Chẳng bao lâu thứ tư đã đến, Diệp Cẩn Ngôn thay đổi lịch trình và đến câu lạc bộ du thuyền có sự tham gia của nhiều người nổi tiếng ở Thượng Hải. Diệp Cẩn Ngôn nhìn thấy Chu Tỏa Tỏa ở hàng ghế đầu tiên của lễ khai mạc, anh không biết liệu việc này có liên quan gì đến hoạt động kinh doanh tốt gần đây của cô hay không, công ty đã cho cô một suất tham dự.
Vị trí của hai người được ngăn cách bởi lối đi ở giữa hai bên, ngồi cạnh Chu Tỏa Tỏa là Tạ Hồng Tổ, cả hai đều làm việc trong ngành điều hòa không khí nên việc sắp xếp vị trí gần nhau là điều dễ hiểu. Diệp Cẩn Ngôn ở đối diện nhìn, Tạ Hoành Tổ một mực cùng Chu Tỏa Tỏa cười nói, có lúc nhìn xem tập sách trong tay, có lúc bị Tạ Hoành Tổ chọc cười, nhưng cô cũng không có quay đầu lại nhìn, cũng không biết Diệp Cẩn Ngôn cũng ở đó.
Tuy nhiên, Triệu Lợi Thần, người ngồi cách đó vài chỗ, đã lên tiếng chào trước: "Lão Diệp, câu lạc bộ du thuyền này đã định cư ở Thượng Hải được mấy năm rồi, chưa thấy anh tới. Như thế nào, hôm nay anh lại xuống trần gian à? Anh cũng muốn trải nghiệm cuộc sống xa hoa đúng không?"
"Theo đuổi sự sang trọng thuộc về các bạn trẻ. Tôi chỉ ở đây để tìm hiểu xu hướng của ngành và học tập thêm."
Triệu Lợi Thần tò mò hỏi: "Thế nào, anh Diệp lại có ý định đầu tư vào du thuyền?"
Diệp Cẩn Ngôn nói: "Với tình hình kinh tế hiện tại, thật khó để nói trước chúng ta sẽ đầu tư vào gì trong tương lai".
Triệu Lợi Thần nhìn sang phía bên kia và nói: "Này, nhìn kìa, Lão Diệp, Chu Tỏa Tỏa cũng ở đây."
Diệp Cẩn Ngôn giả vờ như vừa nhìn thấy: "Đúng vậy, cô ấy đại diện cho công ty nên cũng bình thường thôi."
"Không đi qua nói một câu?" Triệu Lợi Thần thăm dò.
"Tôi không đi." Diệp Cẩn Ngôn nói.
"Vậy tôi có chuyện muốn nói với cô ấy."
Sau lễ khai mạc, có người trước tiên rời đi đi tham quan sân ngoài, Triệu Lợi Thần nhanh chóng đi vòng sang phía đối diện, ngồi xuống một chiếc ghế trống và nói chuyện với Chu Tỏa Tỏa. Tạ Hoành Tổ nhìn cô từ bên cạnh, như thể trong mắt anh chỉ có Chu Tỏa Tỏa.
Diệp Cẩn Ngôn chán nản ngồi xuống, ngạc nhiên khi Chu Tỏa Tỏa đang trò chuyện nghiêm túc như vậy và không hề nhìn về hướng đối diện xem. Anh muốn đi ngang qua, nhưng việc đi đường vòng này quá cố ý.
Tuy nhiên, Chu Tỏa Tỏa không ở lại lâu, nói vài lời với hai người rồi tạm biệt rồi đi ra ngoài, Tạ Hoành Tổ và ông Triệu cũng quen biết nhau, hai người vừa đi vừa trò chuyện. Diệp Cẩn Ngôn hờn dỗi một lúc rồi đi ra ngoài.
Tại buổi triển lãm có rất nhiều người, nhưng vừa bước ra thì không thấy ai, Diệp Cẩn Ngôn đến đây là vì Chu Tỏa Tỏa, nhưng bây giờ cô bỏ chạy không thấy bóng người, anh cũng không có hứng thú mà nhìn vào các du thuyền khác nhau.
Chịu đựng hết lần này đến lần khác, Diệp Cẩn Ngôn cuối cùng cũng không nhịn được, tìm tới tìm lui cũng không tìm thấy người, đành gọi điện cho Chu Tỏa Tỏa.
Chu Tỏa Tỏa nhấc máy và nói: "Xin chào, anh Diệp, anh có việc gì thế?"
Diệp Cẩn Ngôn nghĩ tới người này mấy ngày trước còn nói ngọt ngào bên tai anh giờ lại quay lưng với anh nhanh như vậy, "Tỏa Tỏa, em ở đâu?"
"Em đang ở câu lạc bộ du thuyền."
"Anh biết em ở đây, anh hỏi em ở đâu."
"À, ở văn phòng ký kết, anh Diệp cũng đến đây mua du thuyền?"
"Anh nên mua loại du thuyền nào đây?" Diệp Cẩn Ngôn nói rồi cúp điện thoại.
Diệp Cẩn Ngôn đi theo hướng dẫn và nhanh chóng đi đến văn phòng ký kết, khi bước vào, anh nhìn thấy Chu Tỏa Tỏa, nhưng Tạ Hoành Tổ và Triệu Lợi Thần đều ở đó, điều này khiến Diệp Cẩn Ngôn không muốn đến đó.
Nhưng lần này anh không có cơ hội giả vờ như không nhìn thấy, vừa đi tới, Chu Tỏa Tỏa liền gọi anh: "Anh Diệp, anh đến rồi."
Diệp Cẩn Ngôn đành phải đi tới, vừa đến gần liền nghe thấy Tạ Hoàng Tổ nói: "Tỏa Tỏa, trong những chiếc thuyền này chiếc nào tốt nhất? Anh muốn đổi một chiếc du thuyền, em thích chiếc nào thì mua."
Chu Tỏa Tỏa muốn làm sáng tỏa mối quan hệ với anh ta: "Anh mua của anh đi, cùng tôi không quan hệ."
Nói xong, cô ngoan ngoãn chào hỏi Diệp Cẩn Ngôn, "Anh Diệp."
Tạ Hoành Tổ dường như không quan tâm đến việc lần trước ở Tùng Dương bị mẹ đưa về, anh ta nói với Diệp Cẩn Ngôn: "Chú Diệp, Tỏa Tỏa và tôi đến đây để mua một chiếc du thuyền. Chú có thể cho tôi lời khuyên không."
Diệp Cẩn Ngôn phớt lờ Tạ Hoành Tổ và chỉ nói: "Tỏa Tỏa, em đến đây làm việc à?"
Chu Tỏa Tỏa vội vàng gật đầu: "Ừ, là bởi vì công việc."
Triệu Lợi Thần ở bên cạnh hỏi: "Lão Diệp, anh cũng định mua du thuyền để chơi à?"
"Tôi có thể mua gì?" Diệp Cẩn Ngôn lại trả lời.
Triệu Lợi Thần lại nhìn Chu Tỏa Tỏa, "Tỏa Tỏa, Tiểu Tạ mượn tên của cô để kiếm lợi cho bản thân, hoặc mua nó cho chính mình. Tôi khác biệt. Cô thích cái nào, tôi sẽ mua cho cô."
Chu Tỏa Tỏa nhanh chóng trả lời: "Anh Triệu, xin đừng đùa."
Diệp Cẩn Ngôn nghe hai người nói với nhau có chút khó chịu, nói: "Tỏa Tỏa, em không phải muốn danh sách khách mời của Phạm Kim Cương sao? Anh có ở đây, nếu em muốn mở rộng kinh doanh thì có thể ra ngoài chúng ta nói chuyện."
"Được rồi, cảm ơn anh Diệp. Cảm ơn Hồng Tổ. Tạm biệt, anh Triệu."
Sau khi tạm biệt, Chu Tỏa Tỏa đã lấy danh sách khách mời từ tay Diệp Cẩn Ngôn, mặc dù Phạm Phạm nói Diệp Cẩn Ngôn đặc biệt yêu cầu không đưa cho cô nhưng hiện tại anh vẫn đưa cho cô.
Cô làm quen với danh sách, sau đó đi dạo quanh địa điểm, trò chuyện khi gặp được khách hàng phù hợp và tìm hiểu họ nếu có cơ hội hợp tác.
Diệp Cẩn Ngôn cách cô có chút xa, dường như đang đi lang thang một mình, dường như không để ý đến cô mà vẫn ở trong tầm mắt của Chu Tỏa Tỏa. Chu Tỏa Tỏa trò chuyện với những người khác một lúc và sẽ đến nói chuyện với anh một lúc.
Buổi tối, hai người cùng nhau rời khỏi địa điểm, Diệp Cẩn Ngôn chở cô về. Chu Tỏa Tỏa hỏi: "Anh Diệp, anh tự lái xe à?"
"Anh không thể tự mình lái sao?" Diệp Cẩn Ngôn hỏi ngược lại.
"Có, anh có thể tự mình lái 800km đi và về hồi ở Tân Thành. Tất nhiên là anh có thể."
Có vẻ như sắc mặt của Diệp Cẩn Ngôn càng trở nên tồi tệ hơn khi nhắc đến Tân Thành. Chu Tỏa Tỏa ngồi ở ghế phụ, dường như muốn làm dịu bầu không khí, "Anh Diệp, hôm nay anh đến đây vì muốn mua du thuyền à?"
"Anh nên mua loại du thuyền nào? Tại sao anh lại cần mua du thuyền?" Diệp Cẩn Ngôn lại dùng giọng điệu này.
Chu Tỏa Tỏa biết anh không vui nên tìm chuyện nói: "Các ông chủ đến đây đều là để mua du thuyền, em còn tưởng anh cũng vậy."
Có lẽ vì đang lái xe nên Diệp Cẩn Ngôn nói với giọng điệu kiềm chế, nhưng nội dung nghe có vẻ không mấy thân thiện, "Chu Tỏa Tỏa, anh nên làm như những ông chủ khác? Nếu em cho rằng ông chủ khác có thể mua cho em một chiếc du thuyền, thì em có thể đi với họ."
Chu Tỏa Tỏa ngồi trên ghế phụ cúi đầu, "Anh Diệp, em không có ý đó."
"Thật sao? Anh không biết." Diệp Cẩn Ngôn trả lời bằng một câu mơ hồ như vậy.
Chu Tỏa Tỏa không tiếp tục nói chuyện với anh mà mở cửa sổ xe ra một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ. Diệp Cẩn Ngôn vừa lái xe vừa liếc nhìn cô, nghĩ anh đã nói những điều gay gắt, làm cô thực sự tức giận. Nhưng anh lại không đành lòng nói ra những lời nhẹ nhàng, huống chi anh cả ngày đi theo người ta vẫn chưa bình tĩnh lại.
Chu Tỏa Tỏa thở một hơi và quay lưng lại với anh. Không phải cô tức giận, chỉ là vì nghe anh nói vậy cô thấy anh đáng yêu nên quay đầu đi không để anh nhìn thấy.
Cô đã từng trải qua ánh mắt tức giận của Diệp Cẩn Ngôn một lần. Kiểu nói này khiến người khác tức giận lần đầu và miễn nhiễm ở lần thứ hai. Bây giờ Chu Tỏa Tỏa có thể bình tĩnh lại và cảm nhận được suy nghĩ của mình.
Cô thậm chí còn nhớ rõ lần trước mình tức giận, Diệp Cẩn Ngôn nói, lòng cô không ở công ty, anh thực sự quan tâm đến việc trái tim cô có ở công ty hay không sao? Có lẽ anh chỉ quan tâm đến việc anh có ở trong trái tim cô ấy hay không.
Mặc dù anh sẽ chỉ diễn đạt nó theo những cách khác nhau không thể giải thích được nhưng lần này, cô đã hiểu.
Xe chạy một mạch, chẳng mấy chốc đã đến đường Tư Nam, Diệp Cẩn Ngôn lái xe tới tận cửa mới nói: "Xin lỗi, anh đi sai đường, anh lái xe quay lại ngay." Sau đó Tỏa Tỏa mới nhớ ra anh đã trực tiếp đưa cô về Tư Nam, cô cũng không nghĩ có chuyện gì.
"Không sao đâu anh Diệp, em lên ngồi một lát nhé?"
"Được rồi."
Anh nói vài lời trong xe, có vẻ như đã bớt giận lại một chút.
Về đến nhà ngồi xuống, Diệp Cẩn Ngôn rót nước cho cô, anh không tiếp tục nói chuyện du thuyền mà chỉ nói chuyện xảy ra hôm nay.
"Tỏa Tỏa, Tạ Hoành Tổ còn trẻ, chưa trưởng thành lắm, có thể kết bạn. Những người khác dù sao cũng không thích hợp."
Chu Tỏa Tỏa gật đầu: "Ân, em biết."
"Anh Triệu, anh ta là một tên ăn chơi, mọi chuyện cần chú ý."
Chu Tỏa Tỏa lại gật đầu, "Ừ, em có thể phân biệt giữa công việc và chuyện riêng."
Đây chính là lần trước anh nói, Diệp Cẩn Ngôn nghe được cô còn nhớ rõ, liền yên tâm hơn rất nhiều.
Trò chuyện một hồi, Diệp Cẩn Ngôn mới nói: "Vậy anh đưa em trở về?"
“Em sẽ tự đi.”
“Anh đưa em đi.” Vừa nói, Diệp Cẩn Ngôn đã lấy chìa khóa trên bàn lên.
Chu Tỏa Tỏa đang định rời đi thì điện thoại di động của cô có cuộc gọi đến. Diệp Cẩn Ngôn nhìn thì màn hình sáng lên, hiển thị là Tạ Hoành Tổ.
Chu Tỏa Tỏa nhìn anh nhưng không có động thái gì.
"Nghe đi." Diệp Cẩn Ngôn nói.
Chu Tỏa Tỏa nghe anh nói xong liền nhấc điện thoại: "Muộn như vậy, anh còn muốn thế nào?"
"Tỏa Tỏa, anh ở nhà đợi em, bà nội vẫn nhắc đến em, khi nào em mới về?" Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy giọng nói bên kia điện thoại.
"Sao anh còn ở đây? Đã muộn như vậy rồi, anh nhanh chóng về đi."
"Anh không đi. Hôm nay anh sẽ ở lại đây."
"Tạ Hoành Tổ, xin đừng lộn xộn và rời đi đi."
"Anh ở cùng bà nội, Tỏa Tỏa, mau quay lại nhanh đi."
Cúp điện thoại, Diệp Cẩn Ngôn nghe được, vẫn hỏi cô: "Sao vậy?"
Chu Tỏa Tỏa do dự hồi lâu có nên nói hay không, vẻ mặt rối bời, cuối cùng cũng đưa ra lá bài của mình, "Tạ Hoành Tổ nói sẽ ở lại nhà em."
"Cái gì?" Diệp Cẩn Ngôn có chút kinh ngạc.
"Anh Diệp, em quay lại ngay bây giờ, em sẽ thuyết phục anh ấy rời đi."
“Anh ấy sống ở nhà em, có chuyện gì thế?”
“Chỉ là Tạ Hoành Tổ trước đó nói cải nhau với mẹ nên xách vali đến xin ở nhà em. Từ đó thỉnh thoảng anh ấy vẫn ở đây, em không nhịn được nữa rồi.”
“Trước đây cậu ta có từng ở nhà em không?”
Chu Tỏa Tỏa bất đắc dĩ gật đầu, "Có, ở lại mấy ngày."
"Bao nhiêu ngày?"
"Ba...ba hay năm ngày? Anh Diệp, em thực sự không liên quan gì đến anh ấy."
"Em có làm gì khác không?"
"Anh Diệp, em sai rồi, vậy em quay lại xử lý."
Diệp Cẩn Ngôn nói: "Sao em lại quay về?"
"Đó là nhà của em. Em không về thì em sống ở đâu?"
Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô: “Ở đây em không thể sống được sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro