Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NGƯỜI TRONG MỘNG - CHƯƠNG 53

Khi Diệp Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên nhìn Chu Tỏa Tỏa, Chu Tỏa Tỏa nhìn thấy nước trên môi anh, toàn thân cô đỏ bừng.
___________________________________

Chu Tỏa Tỏa ngồi trên người anh, có thể cảm nhận được cơ thể dưới thân anh và hơi nóng xuyên qua lớp vải, cô nhẹ nhàng xoa xoa, một đôi bàn tay như ngọc nán lại giữa ngã ba đường. Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng an ủi thở ra, đưa tay ra khỏi vạt áo của Chu Tỏa Tỏa, nhẹ nhàng vuốt ve bên sườn cô. Sau đó anh chậm rãi tiến lên, anh phát hiện Chu Tỏa Tỏa ngay cả đồ lót cũng không có. Anh nuốt khan: "Em không mặc gì à?"

Chu Tỏa Tỏa ngượng ngùng nói: "Em mặc quần áo màu đen ở trong nhà, người khác cũng không nhìn thấy, không lẽ em lại phải đội mũ trùm đầu?" Nghe xong, Diệp Cẩn Ngôn hít một hơi thật sâu, ngồi dậy, ôm eo Chu Tỏa Tỏa để kéo cô lại gần mình hơn. Diệp Cẩn Ngôn hôn lên cổ cô, dùng tay xoa xoa hai ngọn đồi trong áo của cô, Chu Tỏa Tỏa ôm chặt cổ Diệp Cẩn Ngôn, tiếp tục xoa qua lại, Diệp Cẩn Ngôn cúi đầu hôn qua lớp vải chỗ phồng lên của cô, Chu Tỏa Tỏa không nhịn được nói: "Cẩn Ngôn, cho em..."

Sau khi tấm vải trước âm đạo của cô ướt đẫm, Diệp Cẩn Ngôn đã yêu cầu Chu Tỏa Tỏa quấn hai chân qua eo của anh, Sau khi tấm vải trước âm đạo của cô ướt đẫm, Ye Jinyan yêu cầu Zhu Suosuo quấn chân quanh âm đạo của anh, sau đó nhấc Chu Tỏa Tỏa lên, để cô nằm ngửa trên ghế sofa, đề lên người cô và hôn cô, anh đặt tay anh vào trong quần cô và xoa nhẹ, Chu Tỏa Tỏa nói "hmm" và đáp lại động tác của Diệp Cẩn Ngôn. Diệp Cẩn Ngôn hôn dái tai và một bên cổ của cô. Chu Tỏa Tỏa đưa tay chạm vào dưới cơ thể anh, vuốt ve trán anh. Diệp Cẩn Ngôn đột nhiên nắm lấy tay Chu Tỏa Tỏa và đẩy ra, và bản thân anh dừng lại mọi chuyển động.

Chu Tỏa Tỏa không biết tại sao, bối rối nhìn anh, Diệp Cẩn Ngôn ôm Chu Tỏa Tỏa, nhắm mắt lại, nằm bên cạnh cô hít một hơi thật sâu, Chu Tỏa Tỏa vuốt ve má anh: "Sao vậy?" Diệp Cẩn Ngôn im lặng một lúc. Vài giây trước khi mở mắt ra: "Không có bao cao su." Chu Tỏa Tỏa chớp mắt và nói, "Như vậy không phải tốt hơn sao?"

"Hả?"

Chu Tỏa Tỏa cũng nằm nghiêng đối diện với anh, hôn lên khóe môi anh, nhẹ nhàng nói: "Anh muốn hoàn toàn ở bên em mà không có bất kỳ rào cản nào..." Diệp Cẩn Ngôn vuốt ve lưng cô: "Embcó thể đang mang thai..."

"Anh không muốn có con sao?" Chu Tỏa Tỏa nhìn anh, cô rất muốn có con với Diệp Cẩn Ngôn. Diệp Cẩn Ngôn lắc đầu: "Không...em còn trẻ, sớm như vậy có con..."

"Anh cho em vẫn là đứa nhỏ sao?" Chu Tỏa Tỏa lại hỏi. Diệp Cẩn Ngôn lại lắc đầu: "Anh chỉ mong sau khi kết hôn mới có con, anh không muốn người khác nói chúng ta kết hôn vì con cái, anh không muốn nghe người khác nói em đang lợi dụng đứa con để trói anh lại, anh cũng không muốn nghe người khác nói anh đến với em là vì em có con anh" Anh không muốn Chu Tỏa Tỏa phải chịu một chút bất bình nào, dù chỉ một chút.

Chu Tỏa Tỏa nhẹ nhàng vuốt ve gò má của anh, trong mắt rưng rưng: "Vậy vì con của anh mà cưới em?"

Diệp Cẩn Ngôn nắm tay Chu Tỏa Tỏa: "Đương nhiên là không."

"Nếu chúng ta đều biết thì tại sao lại quan tâm người khác nói gì? Ai không nói sau lưng người khác, ai không nói người khác sau lưng? Hơn nữa,...Bản thân cuộc sống là một điều kỳ diệu, và việc mang thai không hề dễ dàng...Cuộc sống là một điều kỳ diệu, anh và em cũng vậy. " Diệp Cẩn Ngôn nhìn Chu Tỏa Tỏa và cảm thấy cô suy nghĩ thấu đáo hơn anh, anh gật đầu: "Anh và em không chỉ là những điều kỳ diệu, về cơ bản chúng ta là một câu chuyện cổ tích." Suy cho cùng, trên đời này có lẽ chỉ có rất ít người có thể mơ về nhau suốt 30 năm.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, Chu Tỏa Tỏa liếm môi, nịnh nọt nói: "Còn muốn sao?" Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô, mỉm cười hôn lên môi cô, tiếp tục hành động còn dang dở vừa rồi, Chu Tỏa Tỏa bị anh chạm vào, cảm thấy nhột nhột, cô đưa tay nắm lấy phần thân dưới của anh, di chuyển lên xuống: "Cẩn Ngôn, nhanh đưa cho em...em muốn anh..." Cô cảm thấy người anh em của anh vốn đã rắn chắc và thậm chí còn to hơn.

"Em chưa đủ ướt... sẽ đau đấy."

Chu Tỏa Tỏa cũng biết anh không nhỏ nên bĩu môi nhìn Diệp Cẩn Ngôn, Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô, mỉm cười hôn cô rồi lè lưỡi vào, Chu Tỏa Tỏa nhiệt tình đáp lại anh, tay quàng qua cổ anh. Diệp Cẩn Ngôn dùng chính mình cọ xát huyệt động của cô qua lớp vải, hỏi: "Muốn vào phòng không?" Dù sao chiếc ghế sofa này có chút nhỏ, nhưng Chu Tỏa Tỏa lại lắc đầu: "Em muốn thử ở đây..." Giọng nói có thể quyến rũ nhất có thể. Diệp Cẩn Ngôn vẫn có chút ý tứ: "Sẽ khiến nơi này trở nên bẩn."

"Bẩn thì cứ dọn dẹp đi..." Chu Tỏa Tỏa giọng đã như khóc: "Anh...lúc sau anh không rút ra thì sẽ không bẩn đâu..."

Diệp Cẩn Ngôn nghe xong không nhịn được nữa, cởi áo sơ mi và áo choàng tắm nửa treo trên người của Chu Tỏa Tỏa ra, nửa quỳ xuống đất, cúi đầu hôn lên quả mận đỏ kiêu hãnh của Chu Tỏa Tỏa. Chu Tỏa Tỏa rên rỉ "A", Diệp Cẩn Ngôn tiếp tục đi xuống, hôn rốn của cô, khi anh đến lối vào, anh ngẩng đầu lên và liếc nhìn Chu Tỏa Tỏa. Chu Tỏa Tỏa cũng nhìn anh. Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười với cô, Chu Tỏa Tỏa cảm thấy nụ cười đó thực sự rất gợi cảm, ngay sau đó, Diệp Cẩn Ngôn cúi đầu và đưa viên ngọc trai lộ ra ngoài vào miệng.

Chu Tỏa Tỏa rên "Ừm" một tiếng, Diệp Cẩn Ngôn hơi di chuyển xuống, liếm hai cánh môi bên dưới, rồi đưa lưỡi vào. Chu Tỏa Tỏa hưng phấn chạm vào tóc Diệp Cẩn Ngôn: "Cẩn Ngôn..." Cô không thể diễn tả được cảm giác đó. Cô chỉ có thể gọi đi gọi lại tên anh. Diệp Cẩn Ngôn xoa viên ngọc bên dưới, tiếp tục hôn, phát ra một tiếng "tsk, tsk", sau đó đưa một ngón tay khác vào bắt đầu vuốt ve, rất nhanh lại thêm một ngón nữa. Chu Tỏa Tỏa run rẩy, cô nhìn Diệp Cẩn Ngôn với ánh mắt khao khát: "Cẩn Ngôn... nhanh lên... Em không được, em... Em không được rồi..."

Khi Diệp Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên nhìn Chu Tỏa Tỏa, Chu Tỏa Tỏa nhìn thấy nước trên môi anh, toàn thân cô đỏ bừng. Diệp Cẩn Ngôn lật Chu Tỏa Tỏa lại, để cô quỳ trên ghế sofa, anh đứng sau lưng cô, đỡ lấy huyệt động của cô, từ từ đẩy vào, đẩy đến cùng. Chu Tỏa Tỏa thoải mái "Ừm" một tiếng, cảm thấy mình so với vừa rồi ôm anh lại lớn hơn một chút, hoàn toàn bị anh lấp đầy, Diệp Cẩn Ngôn cũng cảm giác được Chu Tỏa Tỏa gắt gao kẹp chặt anh, anh nhịn không được nữa, anh ôm chặt eo Chu Tỏa Tỏa và bắt đầu di chuyển nhanh chóng, phát ra âm thanh va chạm rõ ràng.

Chu Tỏa Tỏa tiếp tục nói một cách xúc động, cô cảm thấy Diệp Cẩn Ngôn thậm chí còn mạnh mẽ hơn lần trước họ ở cùng nhau: "Em không được nữa...Cẩn... Cẩn Ngôn, em không thể làm được nữa... đừng..." Nhưng Diệp Cẩn Ngôn lại không có ý định dừng lại, nghe thấy tiếng khóc của Chu Tỏa Tỏa đang gọi anh, anh tách cửa động rộng hơn một chút, ra vào nhanh chóng như người đóng cọc: "Ha... ha...Thoải...Thoải mái?"

Chu Tỏa Tỏa nghe thấy tiếng thở của anh, cô biết Diệp Cẩn Ngôn rất thoải mái và thích thú: "Chậm lại...chậm hơn...không...quá nhanh...quá...quá nhanh..." Trên thực tế, cô ấy cũng rất thoải mái, nhưng Diệp Cẩn Ngôn thực sự quá mạnh mẽ. Cô không biết liệu cô có thực sự muốn anh chậm lại hay không, cô chỉ cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa. "Bảo bối... em có thoải mái không? Này... em có thích không?" Diệp Cẩn Ngôn thở hổn hển hỏi. Chu Tỏa Tỏa không có cách nào để trả lời anh, cô cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, sau đó cơ thể chỉ có thể co giật theo bản năng, cô hét lên an ủi rồi tiết ra.

Diệp Cẩn Ngôn biết Chu Tỏa Tỏa đang tiết ra nên anh dừng động tác, ôm chặt Chu Tỏa Tỏa và tận hưởng cảm giác ở bên trong cô. Hai người ướt đẫm mồ hôi, tiến đến gần nhau, vuốt ve hai đỉnh núi, hôn lên cổ cô cho đến khi Chu Tỏa Tỏa từ trên đỉnh đi xuống: “Em không sao chứ?”

Chu Tỏa Tỏa gật đầu, Diệp Cẩn Ngôn hôn môi cô: “Thích không?” Chu Tỏa Tỏa lại gật đầu, Diệp Cẩn Ngôn chậm rãi rút lui, Chu Tỏa Tỏa theo bản năng ôm lấy anh, Diệp Cẩn Ngôn cười vỗ vỗ mông cô, nói: “Thư giãn đi… để anh ra ngoài."

Chu Tỏa Tỏa vừa khóc vừa nói: "Đừng rời đi..."

"Yên tâm, anh còn chưa đến..." Sau khi chậm rãi rút lui, anh lại lật Chu Tỏa Tỏa lại, Chu Tỏa Tỏa bất lực, để anh làm thịt, Diệp Cẩn Ngôn dùng chính người anh em của mình nhẹ nhàng vỗ nhẹ cô, sau khi chạm vào cùng một huyệt đạo, Chu Tỏa Tỏa nói "Ừm" và không khỏi run rẩy toàn thân. 

Diệp Cẩn Ngôn nhìn Chu Tỏa Tỏa: "Lần trước, anh sợ em không thể thích ứng được." Anh lại hôn môi Chu Tỏa Tỏa, sau đó từ từ đẩy vào. Chu Tỏa Tỏa móc cổ Diệp Cẩn Ngôn và hai chân quanh eo anh. Diệp Cẩn Ngôn ôm mông cô đứng dậy đi vào. Chu Tỏa Tỏa phát ra một tiếng kêu khe khẽ, Diệp Cẩn Ngôn bế cô về phía phòng ngủ, Chu Tỏa sợ ngã nên ôm anh thật chặt, cảm thấy anh ở trong cô, hoàn toàn lấp đầy cô. Diệp Cẩn Ngôn đặt cô lên giường, mở rộng âm đạo của cô và bắt đầu di chuyển ra vào, Chu Tỏa Tỏa cắn ngón tay và rên sung sướng, gọi tên Diệp Cẩn Ngôn: "Không...nhưng...không sao đâu, nó sắp hỏng ..nó sắp hỏng...nó sắp hỏng rồi, vậy...nhanh quá...chà...không...đi tới...đừng...dừng lại , Em... không thể chịu đựng được nữa... Được rồi..." Dù nói vậy nhưng cô vẫn ôm chặt lấy anh. Diệp Cẩn Ngôn thở hổn hển nói: "Anh... thích em... như thế này, bởi vì em... vì em mà... giọng nói của em là thứ mà chỉ có anh... mới có thể nghe và nhìn thấy." Những lời này, lúc bình thường Diệp Cẩn Ngôn sẽ không bao giờ nói ra thành tiếng. Chu Tỏa Tỏa nhìn anh, muốn nói với anh là cô cũng thích nhìn anh phát điên vì cô, nhưng cô thực sự không còn sức lực để nói ra, cô chỉ có thể rên rỉ không ngừng cho đến khi Diệp Cẩn Ngôn đưa cô đến đỉnh núi, sau đó cảm nhận được thân thể Diệp Cẩn Ngôn từ trong người cô đi ra. Diệp Cẩn Ngôn nằm đè lên người cô để lấy lại hơi thở, sau đó xoay người ôm cô thật chặt, Chu Tỏa Tỏa cảm giác được anh chậm rãi cúi xuống rồi rút ra. Anh hôn lên trán Chu Tỏa Tỏa, vuốt ve mặt cô: “Tỏa Tỏa, anh yêu em.”

Chu Tỏa Tỏa cảm thấy mình sắp sụp đổ, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức ôm chặt lấy anh: "Diệp Cẩn Ngôn, em cũng yêu anh, yêu anh rất nhiều." Cô tựa vào trong ngực Diệp Cẩn Ngôn, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh, chậm rãi ngã xuống ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro