NGƯỜI TRONG MỘNG - CHƯƠNG 42
"Chu Tỏa Tỏa, em có bằng lòng làm bạn gái của anh không?"
___________________________________
Sau khi rời Tây Đường, họ đến Nam Tầm, Diệp Đình An và Chu Tỏa Tỏa tìm kiếm tư liệu đặc biệt chú ý đến Nam Tầm, bởi theo thông tin, Nam Tầm không chỉ là thủy trấn cổ nổi tiếng mà còn có nhiều di tích lịch sử. Quan trọng hơn, nó kết hợp các yếu tố Trung Quốc và phương Tây, đã thu hút sự chú ý của hai nhà thiết kế. Vì vậy, họ quyết định lướt qua những thủy trấn khác đi thẳng đến khu di tích cổ. Đến Nam Tầm đã gần giữa trưa, sau khi đặt hành lý xuống và ăn trưa, họ quyết định đi thẳng đến danh lam thắng cảnh. Khi đến Tiểu Liên Trang, họ nhìn thấy ao sen, hai bên ao đều có đình đài và lầu các, trong số đó có một tòa nhà kiểu Tây, Chu Tỏa Tỏa cảm thấy Tiểu Liên Trang không hề thua kém những khu vườn ở Tô Châu.
Sau khi rời khỏi Tiểu Liên Trang lại đến Thư viện Gia Nhạc Đường, tòa nhà chính là một tòa nhà màu trắng kết hợp giữa phong cách Trung Quốc và phương Tây. Người ta giới thiệu Tiểu Liên Trang được xây dựng bởi cháu trai của Lưu Dung, chủ sở hữu của làng Tiểu Liên. Diệp Đình An chỉ vào tấm biển ghi "Khâm Như Gia Nhạc" hỏi: "'Khâm Như Gia Nhạc' là hoàng đế nào ban tặng? Diệp Cẩn Ngôn thản nhiên nói: "Phổ Nghi." Tần Dịch Hàm ở một bên hỏi: "Nếu là từ Khang Hy thì càng quý giá hơn?" Diệp Đình An cười hỏi: "Sao em lại phàm tục như vậy?" Tần Dịch Hàm nhún vai: "Không có biện pháp, em học chuyên ngành kinh tế." Chu Tỏa Tỏa nói: "Đây đã là di tích quốc gia rồi phải không? Thảo luận nó có đáng giá không thì có ích gì?" Diệp Cẩn Ngôn cười nói: "Đúng vậy, Tỏa Tỏa vẫn là em sáng suốt." Diệp Đình An và Tần Dịch Hàm nhìn nhau, sau đó giữ khoảng cách với Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa. Diệp Đình An thấp giọng hỏi: "Chú ấy là đang khoe khoang tình cảm sao?" Tần Dịch Hàm gật đầu: "Có lẽ vậy."
Bốn người đi dạo quanh Thư viện Gia Nhạc Đường một lúc, Diệp Đình An hỏi Diệp Cẩn Ngôn: "Chú có dự định xây dựng một thư viện trong biệt thự thủy trấn không? Chú có thể học từ Gia Nghiệp Đường và lấy nó làm hình mẫu." Diệp Cẩn Ngôn suy nghĩ một chút: "Mặc dù muốn nhưng chỉ sợ ngay cả dự án biệt thự thủy trấn cũng không được phê duyệt, chứ đừng nói đến việc xây dựng thư viện bên trong." Diệp Đình An mím môi:" Mọi chuyện phụ thuộc con người." Diệp Cẩn Ngôn chỉ lắc đầu, không nói gì. Chu Tỏa Tỏa tuy không bày tỏ ý kiến gì nhưng vẫn ghi nhớ cuộc trò chuyện của hai chú cháu họ.
Sau khi rời khỏi thư viện, họ đi dọc theo bờ sông, chẳng mấy chốc đã đến nhà cũ của Trương Thạch Minh. Ngôi nhà có diện tích hơn 5.000 mét vuông, có bốn lối vào, hai lối vào trong cùng đều là những tòa nhà kiểu phương Tây, toàn bộ gạch lát sàn đều được nhập khẩu từ Pháp, bức tường bên ngoài cũng sử dụng gạch đỏ kiểu Pháp, bên trong thậm chí còn có cả phòng khiêu vũ theo phong cách châu Âu, kiểu kiến trúc kết hợp giữa phong cách Trung Quốc và phương Tây này không làm người cảm giác đột ngột. Diệp Cẩn Ngôn cảm khái nói: "Phong cách Trung Quốc được chế tác cẩn thận, còn phong cách phương Tây thì hoành tráng và sang trọng, xứng đáng là một trong những nhà ở đứng đầu Giang Nam." Anh và Diệp Đình An đã chụp rất nhiều ảnh và quyết định sẽ nghiên cứu kỹ sau này.
Sau khi rời khỏi nhà cũ của Trương Thạch Minh, họ đã đến điểm dừng cuối cùng: "Nhà Đỏ" Lưu thị thê hào. Diệp Đình An chỉ vào bảng giới thiệu, cười nói: "Tôi không biết Lưu thị thê hào, nhưng tôi biết Lưu gia thật sự rất có tiền." Hóa ra chủ nhân của ngôi nhà này là con trai thứ ba của Lưu Dung, chủ làng Tiểu Liên. Tần Dịch Hàm cười nói: "Xem ra lúc đó bọn họ thật sự rất giàu có." Trong ngôi nhà này có hai ngôi nhà gạch đỏ, chủ yếu được xây dựng theo phong cách kiến trúc của La Mã cổ đại, có những mái vòm tương tự như La Mã cổ đại và các cửa sổ đều được trang trí bằng kính cùng một màu của Pháp. Bốn người họ chỉ có cảm giác như đang ở nước ngoài chứ không hề giống như đang ở thủy trấn Giang Nam của Trung Quốc.
Sau khi tham quan những di tích này, Diệp Đình An nói: "Tôi nghĩ mình đã bị sốc văn hóa. Bây giờ chúng ta nên nghỉ ngơi thật tốt." Tình cờ cũng sắp đến giờ ăn tối nên họ trở về nhà trọ, định nghỉ ngơi một lát rồi mới ăn. Diệp Cẩn Ngôn không còn phải rối rắm với việc bố trí phòng nữa, hai cặp đôi đương nhiên là ở chung phòng với người yêu của mình. Chu Tỏa Tỏa mở cửa sổ trong phòng, ánh hoàng hôn chiếu xuống mặt sông, mặt sông phản chiếu lên bờ, như một tấm gương, yên tĩnh và đẹp đẽ.
Diệp Cẩn Ngôn đi tới phía sau cô và ôm lấy cô: "Em đang nhìn cái gì vậy?"
Chu Tỏa Tỏa cười, tựa vào trong ngực anh: "Nơi này phong cảnh thật sự rất đẹp, nếu mỗi ngày có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sẽ cảm thấy rất vui vẻ." Diệp Cẩn Ngôn gật đầu: "Rất đẹp." Sau đó lại hỏi: "Hôm nay em mệt mỏi sao?" Chu Tỏa Tỏa lắc đầu nói: "Khá tốt."
Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười và đặt một món đồ thủ công dệt bằng sợi dây màu đỏ vào tay Chu Tỏa Tỏa. Chu Tỏa Tỏa cẩn thận nhìn xem: "Đây là cái gì?"
"Nút thắt đồng tâm."
"Nút thắt đồng tâm?" Chu Tỏa Tỏa nhớ tới nút thắt đồng tâm là nam nữ cổ đại tặng nhau làm vật đính ước, cô quay lại nhìn Diệp Cẩn Ngôn: "Anh mua nó khi nào?"
"Khi chúng ta ở Tây Đường."
Chu Tỏa Tỏa suy nghĩ một lúc, sau khi Diệp Cẩn Ngôn tỏ tình với cô ở ngoài quán bar ở Tây Đường, họ gần như luôn ở bên nhau, nếu Diệp Cẩn Ngôn mua gì đó ở Tây Đường, như vậy anh đã mua nó trước khi tỏ tình với cô. Cô ôm lấy Diệp Cẩn Ngôn, trong mắt mang ý cười: "Sao anh không tặng em sớm hơn?"
"Vốn là anh muốn tặng em, nhưng ai biết em đã chạy đi mất." Chu Tỏa Tỏa chớp chớp mắt nhìn anh, nguyên lai là anh muốn đưa cho cô, trước khi cô uống rượu giải sầu hướng về anh phát giận. Cô nghiêm túc nhìn nút thắt đồng tâm rồi hỏi: "Vậy đàn ông thời xưa tặng nút thắt đồng tâm cho phụ nữ có ý nghĩa gì?"
Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô, mỉm cười: "Em đoán."
"Đồng tâm, chung lòng" Chu Tỏa Tỏa mỉm cười nhìn anh: "Mãi mãi đồng lòng, không bao giờ chia cách?"
"Đêm đó em đã hỏi anh, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không bao giờ từ chối em hay để em đi nữa." Anh nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve lưng Chu Tỏa Tỏa, chậm rãi nói: "Nếu em không bao giờ rời đi và không bao giờ bỏ cuộc, chúng ta sẽ nương tựa vào nhau cho đến khi chết".
Chu Tỏa Tỏa cắn môi: "Đây là tỏ tình sao?"
Diệp Cẩn Ngôn nhướng mày: "Không phải rõ ràng sao?" Chu Tỏa Tỏa mỉm cười, thấy anh không nói gì, hai người nhìn nhau, cuối cùng Diệp Cẩn Ngôn bại trận: "Chu Tỏa Tỏa, em có bằng lòng làm bạn gái của anh không?"
"Được!" Chu Tỏa Tỏa vòng tay qua cổ Diệp Cẩn Ngôn, chờ đợi động tác tiếp theo của anh, cô chỉ muốn Diệp Cẩn Ngôn chủ động, dù chỉ một lần. Diệp Cẩn Ngôn ôm chặt eo cô, mím môi, cúi đầu hôn cô say đắm.
Điều mà Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa không biết là họ đang dựa vào cửa sổ nhìn phong cảnh và nói chuyện tình yêu, trong khi Diệp Đình An và Tần Dịch Hàm sống ở phòng bên cạnh cũng đang dựa vào cửa sổ và lắng nghe mọi điều họ nói. Diệp Đình An nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, sau đó mỉm cười nói nhỏ với Tần Dịch Hàm: "Xem ra quán trọ này hiệu quả cách âm không tốt lắm, buổi tối chúng ta nên cư xử đàng hoàng."
Tần Dịch Hàm hỏi: "Anh có muốn nói cho chú Diệp không?"
"Em thật ngu ngốc, nếu chú ấy biết chúng ta vừa rồi nghe được bọn họ nói chuyện, chúng ta thật sự xong đời."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro