NGƯỜI TRONG MỘNG - CHƯƠNG 40
Giường đơn chật quá, anh ngủ giường khác là tốt nhất.
_______________________________________
Chu Tỏa Tỏa quả thực rất dũng cảm, người khác có thể cho là vì cô còn trẻ, không có chút cố kỵ, nhưng trong thâm tâm Chu Tỏa Tỏa biết đó là vì Diệp cẩn Ngôn xứng đáng, xứng đáng cho sự dũng cảm đó. Diệp Cẩn Ngôn nhìn Chu Tỏa Tỏa, và đôi mắt anh trở nên ươn ướt khi nghe lời thừa nhận của cô. 30 năm, vì Chu Tỏa Tỏa, anh đã cự tuyệt tình cảm của rất nhiều phụ nữ, chịu đựng nhiều năm cô độc như vậy, may mắn 30 năm chờ đợi này cũng không phải là uổng phí, cô thật sự xuất hiện, cũng may cô có đủ dũng khí, Chẳng sợ anh nhút nhát như thế nào, anh cũng không thể từ chối cô.
"Vậy nên, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không bao giờ từ chối hay để em đi, phải không?"
Diệp Cẩn Ngôn xoa ngón tay lên cổ Chu Tỏa Tỏa và gật đầu.
Chu Tỏa Tỏa nhìn Diệp Cẩn Ngôn sống động và không thể kiềm chế được nữa, cô nghiêng người hôn lên môi Diệp Cẩn Ngôn, Diệp Cẩn Ngôn đáp lại cô, lưỡi của họ quấn vào nhau, hơi thở của họ ngày càng dồn dập và nhịp tim của họ đập ngày càng nhanh hơn. Họ hôn nhau và ngã về phía chiếc giường đơn, Diệp Cẩn Ngôn cởi áo khoác của anh và Chu Tỏa Tỏa, háo hức như một cậu bé. Anh đặt Chu Tỏa Tỏa dưới thân và hôn cô, từ môi đến tai, từ tai đến cổ, hai tay anh vuốt ve cơ thể cô, nán lại trên eo cô, Chu Tỏa Tỏa cũng kéo vạt áo anh ra, cô đưa tay chạm vào anh, da thịt chạm vào nhau, nhưng Diệp Cẩn Ngô đột nhiên dừng lại, anh hơi ngả người về phía sau, thở hổn hển nhìn Chu Tỏa Tỏa, sau đó quay người nằm bên cạnh Chu Tỏa Tỏa. Anh nhắm mắt lại và lắc đầu: "Không... quá... quá nhanh..."
Chu Tỏa Tỏa khó hiểu nhìn anh: "Sao vậy?"
"Chúng ta...chúng ta vừa mới ở cùng nhau...và bây giờ...còn quá sớm." Diệp Cẩn Ngôn ngập ngừng nói.
Chu Tỏa Tỏa nằm trong vòng tay Diệp cẩn Ngôn và nói: "Nhưng chúng ta đã mơ về nhau 30 năm rồi. 30 năm sao có thể coi là nhanh?"
"Chúng ta trong mơ không phải là anh và em trong thực tế..." anh ôm Chu Tỏa Tỏa vào lòng, "Chúng ta trong mơ đều tốt đẹp, có lẽ sau khi ở bên anh, em sẽ phát hiện ra anh không phải là người em tưởng tượng. Như vậy... em sẽ thất vọng và hối hận..." Anh cúi đầu nhìn xuống Chu Tỏa Tỏa: "Anh rất quý trọng em, anh không muốn em rơi vào tình huống em chưa thực sự hiểu anh. Trong nhất thời...trong nhất thời ý loạn tình mê, liền...cứ như vậy."
Chu Tỏa Tỏa biết Diệp Cẩn Ngôn là một người truyền thống và bảo thủ, cũng hiểu những gì anh nói có lý, nhưng khi nào mới không phải là "quá nhanh"? Cô nhớ tới Diệp Đình An và Tần Dịch Hàm đều bảo cô tấn công Diệp Cẩn Ngôn, dường như chỉ có cô là người duy nhất chủ động trong chuyện này. Im lặng mấy giây, cô mới nói: "Vậy anh... đêm nay anh có thể ôm em ngủ được không?" Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Cẩn Ngôn nói: "Em muốn tựa vào trong ngực anh."
Diệp Cẩn Ngôn mím môi, lại nuốt nước bọt, không có trả lời, Chu Tỏa Tỏa cười nói: "Yên tâm, Em... Em sẽ không làm gì anh." Cô đột nhiên cảm thấy mình và Diệp Cẩn Ngôn dường như đang trong một mối quan hệ mà vai trò nam và nữ bị đảo ngược. Diệp Cẩn Ngôn nghe vậy, mỉm cười gật đầu.
Nhưng sau khi Chu Tỏa Tỏa tìm được tư thế thoải mái và dựa vào trong ngực Diệp Cẩn Ngôn, Diệp Cẩn Ngôn đột nhiên nói: "Anh... anh muốn đi vệ sinh." Chu Tỏa Tỏa không thể không nhìn vào phần thân dưới của anh và nhìn thấy chỗ phình ra. Chu Tỏa Tỏa mỉm cười và rời khỏi vòng tay anh. Diệp Cẩn Ngôn có chút xấu hổ đứng dậy, đi vào toilet. Chu Tỏa Tỏa đợi cho đến khi anh bước vào nhà vệ sinh và đóng cửa lại, cô mới quấn chăn bông cười lên.
Khi Diệp Cẩn Ngôn ra khỏi nhà vệ sinh, Chu Tỏa Tỏa gần như đã ngủ. Diệp Cẩn Ngôn tắt đèn, đi đến bên giường nói với Chu Tỏa Tỏa: "Giường đơn chật quá, anh ngủ giường khác là tốt nhất."
Chu Tỏa Tỏa nhìn anh, lắc đầu và mạnh mẽ nói: "Không, em muốn anh ôm em ngủ."
"Nhỡ đâu Dịch Hàm quay về nhìn thấy..." Diệp Cẩn Ngôn vẫn đang cố gắng vùng vẫy cuối cùng, Chu Tỏa Tỏa nói: "Cô ấy nhắn tin cho em, nói tối nay cô ấy sẽ ở cùng Đình An, không quay về nữa."
Diệp Cẩn Ngôn không thể nói lại cô nên chỉ có thể nằm bên cạnh Chu Tỏa Tỏa với vẻ mặt đầu hàng. Chu Tỏa Tỏa nói: "Anh không ôm em." Diệp Cẩn Ngôn nhìn Chu Tỏa Tỏa, thở dài và ôm cô vào lòng. Chu Tỏa Tỏa cười hôn lên má anh: "Không thể buông ra nha!"
Diệp Cẩn Ngôn gật đầu, hôn nhẹ lên trán Chu Toa Tỏa: "Không buông ra. Ngủ đi." Chu Tỏa Tỏa hài lòng nhắm mắt lại, dựa vào ngực anh, cảm nhận được nhịp tim của anh có phần nhanh chóng. Diệp Cẩn Ngôn mở mắt nhìn trần nhà, trong lòng thầm thở dài: Cái này khó ngủ hơn là ngồi trên sàn dựa vào tủ nữa.
Trời đã sáng Chu Tỏa Tỏa tỉnh dậy lần nữa, cô vẫn nằm trong vòng tay của Diệp Cẩn Ngôn. Diệp Cẩn Ngôn ngủ say, nhưng hơi nhíu mày. Cô muốn kiểm tra đồng hồ trên bàn cạnh giường ngủ, nhưng khi cô lật người lại, Diệp Cẩn Ngôn càng ôm cô chặt hơn. Sau đó, cô cảm thấy có thứ gì đó cứng rắn đang ấn vào đùi cô qua nhiều lớp vải. Ban đầu cô hơi sửng sốt nhưng nhanh chóng nhận ra đó là gì. Cô mỉm cười vỗ nhẹ vào tay Diệp Cẩn Ngôn đang ôm cô: "Cẩn Ngôn..."
"Ân..." Diệp Cẩn Ngôn mơ hồ đáp lại, Chu Tỏa Tỏa nhẹ giọng nói: "Đứng lên."
Diệp Cẩn Ngôn bàng hoàng mở mắt ra, dùng tay còn lại gãi tóc, dụi mắt lần nữa, rồi cúi đầu nhìn Chu Tỏa Tỏa đang quay lưng lại trong vòng tay anh. Anh hôn lên đỉnh đầu cô, dùng giọng khàn khàn vừa mới tỉnh dậy: "Chào buổi sáng."
Chu Tỏa Tỏa quay đầu lại nhìn anh, hơi đỏ mặt nói: "Chào buổi sáng." Sau đó cố ý chạm vào chỗ đó của anh. Sắc mặt Diệp Cẩn Ngôn đột nhiên thay đổi, sau đó lỗ tai đỏ lên. Chu Tỏa Tỏa cười nhẹ nói: "Em đi đánh răng trước, anh có thể bình tĩnh lại."
Sau khi Chu Tỏa Tỏa đứng dậy, Diệp Cẩn Ngôn vén chăn bông lên nhìn em trai mình, anh có chút xấu hổ, nhưng cũng có chút may mắn, dường như đã lâu không sử dụng nhưng nó vẫn hoạt động bình thường.
Sau khi Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa tắm rửa xong không lâu, Diệp Đình An gõ cửa phòng họ: "Tỏa Tỏa, cô tỉnh rồi à?" Trong giọng nói có chút phấn khích. Diệp Cẩn Ngôn bỗng nhiên mở cửa, Diệp Đình An giật mình, sau đó bị Diệp Cẩn Ngôn trừng mắt nhìn, Diệp Đình An không khỏi lùi lại ba bước. Chú cháu nhìn nhau vài giây, Diệp Đình An mỉm cười: "Tối qua ngủ ngon không?"
Diệp Cẩn Ngôn vẫn không nói gì, Diệp Đình An nhìn vào trong phòng cũng không thấy Chu Tỏa Tỏa, anh lấy thẻ phòng đưa cho Diệp Cẩn Ngôn: "Thẻ phòng của chú." Cuối cùng thì sắc mặt Diệp Cẩn Ngôn trông tốt hơn. Sau khi lấy thẻ phòng xem xét, anh phát hiện thẻ này là phòng của Chu Tỏa Tỏa. Diệp Đình An cười vui vẻ nói: "Con và Dịch Hàm không cần tách ra nữa, chú và Tỏa Tỏa cũng vậy." Sắc mặt Diệp Cẩn Ngôn càng ngày càng tối lại.
Lúc này, Tần Dịch Hàm bước ra khỏi phòng, chào hỏi Diệp Cẩn Ngôn, hỏi: "Tỏa Tỏa ở đâu?" Diệp Cẩn Ngôn hắng giọng: "Trong phòng tắm." Tần Dịch Hàm gật đầu, đi vào phòng, sau đó tìm vali của mình, cô kéo vali vào phòng Diệp Đình An. Diệp Đình An cảm thấy vui mừng: Cô quả thực là bạn gái của anh, cô thật tốt! Anh nhìn Diệp Cẩn Ngôn: "Con kéo vali cho chú nhé?"
Diệp Cẩn Ngôn chưa kịp trả lời, Chu Tỏa Tỏa từ phòng tắm đi ra: "Chào buổi sáng." Diệp Đình An vẫy tay với cô: "Tối qua ngủ ngon không?"
Chu Tỏa Tỏa liếc nhìn Diệp Cẩn Ngôn và hơi đỏ mặt: "Không tệ."
Diệp Đình An mơ hồ mỉm cười: "Tôi nghĩ cũng không tồi, giường trong quán trọ này khá thoải mái." Sau đó anh nhìn về phía Diệp Cẩn Ngôn: "Chú nghĩ sao?" Tai Diệp Cẩn Ngôn đỏ bừng, sau đó Tần Dịch Hàm kéo vali Diệp Cẩn Ngôn bước ra, nghiêm túc nhìn anh ta: "Chú Diệp, hành lý của chú."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro