NGƯỜI TRONG MỘNG - CHƯƠNG 37
Anh còn chưa kịp nói với Chu Tỏa Tỏa là anh cũng thích cô, cũng chưa nói với cô là anh cũng đã mơ về cô ba mươi năm.
_________________________________________
Trên thực tế, rất nhiều thủy trấn ở Giang Nam trông đều giống nhau, sự khác biệt là đi cùng ai để ngắm cảnh trên đường. Diệp Cẩn Ngôn và những người khác sau khi đến Tây Đường có chút mệt nên quyết định nghỉ ngơi một ngày và đợi đến ngày hôm sau để đi dạo một chút ở Tây Đường. Nghe được lời này, tâm trạng của Diệp Đình An lập tức tốt lên, liền dẫn Tần Dịch Hàm đi mua sắm, Chu Tỏa Tỏa không muốn nhìn thấy Tạ Hoành Tổ nên nhốt mình trong phòng, không muốn bị làm phiền. Diệp Cẩn Ngôn thật hiếm có ra ngoài để đi mua sắm. Tối hôm đó, bốn người họ hẹn nhau cùng ăn tối.
Khi Diệp Đình An và Tần Dịch Hàm trở lại vào buổi tối, Diệp Cẩn Ngôn đã trở lại và đang đọc tài liệu trong phòng, nhưng Tần Dịch Hàm lại phát hiện ra Chu Tỏa Tỏa đã mất tích. Cô gọi điện cho Chu Tỏa Tỏa nhưng không liên lạc được nên nhanh chóng thông báo cho hai chú cháu Diệp Cẩn Ngôn. Điều đáng sợ là Diệp Đình An phát hiện ra Tạ Hoành Tổ cũng mất tích.
Ba người nhanh chóng đi đến sảnh hỏi người phục vụ xem họ có nhìn thấy Chu Tỏa Tỏa và Tạ Hoành Tổ không, người phục vụ nói có lẽ họ đến quán bar cạnh nhà trọ cách một con phố. Phố nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn, nhưng quán bar cũng không ít, tìm người không dễ, Diệp Cẩn Ngôn đề nghị: "Chúng ta tách ra tìm kiếm đi."
Chu Tỏa Tỏa đang ngồi trong quán bar, trời đã tối, Tạ Hoành Tổ ngồi bên cạnh cô và nói chuyện không ngừng, Chu Tỏa Tỏa có thể hiểu tâm trạng của Chí Tôn Bảo khi đối mặt với Đường Tăng trong [Đại Thoại Tây Du], cô càng nghe càng phiền, nên không nhịn được mà càng uống càng nhiều. Cuối cùng cô nói với Tạ Hoành Tổ: "Tạ Hoành Tổ, anh có thể im lặng được không?"
Tạ Hoành Tổ sửng sốt: "Tỏa Tỏa, em... em không vui sao?"
Chu Tỏa Tỏa nhìn Tạ Hoành Tổ: "Anh có thấy tôi vui vẻ không?" Tạ Hoành Tổ ngừng nói, nhưng Chu Tỏa Tỏa lại tức giận: "Anh có thể ngừng đi theo tôi và ngừng làm phiền tôi được không?" Ngày hôm đó, cô đưa cho Diệp Cẩn Ngôn một chiếc ví để thổ lộ tình yêu của cô với anh. Diệp Cẩn Ngôn dường như đã quyết định chấp nhận cô, nhưng Tạ Hoành Tổ đã đến trước khi cô kịp nói hết lời. Cô không biết câu trả lời của Diệp Cẩn Ngôn nên rất buồn bực. Mấy ngày nay Diệp Cẩn Ngôn vẫn giữ khoảng cách với cô, cô buồn bực muốn chết mất mà Tạ Hoành Tổ còn liên tục làm phiền.
Tạ Hoành Tổ nhìn cô, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi: "Em có thích Diệp Cẩn Ngôn không?" Chu Tỏa Tỏa liếc nhìn anh không trả lời, Tạ Hoành Tổ tiếp tục hỏi: "Thật sao?"
"Đúng vậy, tôi thích Diệp Cẩn Ngôn, tôi không thích anh."
"Tỏa Tỏa, em là luyến phụ, đi cùng ông ta sẽ không có kết quả."
"Tôi luyến phụ thì thế nào? Tôi chỉ thích anh ấy thôi."
"Em cùng ông ta ở bên nhau không hạnh phúc đâu?." Tạ Hoành Tổ kích động nói: "Anh có điểm nào kém ông ta?"
Chu Tỏa Tỏa vốn không muốn dùng lời nói của cô làm tổn thương anh ta, nhưng tâm tình cô vốn đã không tốt cùng với việc đã uống rượu, mùi rượu dâng lên: "Anh căn bản không thể so sánh với anh ấy được." Dừng một chút, cô nói thêm: "Điều duy nhất anh giỏi hơn anh ấy là anh trẻ hơn anh ấy, nhưng cho dù anh có bằng tuổi anh ấy hiện tại, anh cũng không có được thành tích của anh ấy."
"Là bởi vì ông ta giàu hơn anh sao? Cho anh mười năm, anh nhất định thua kém ông ta."
"Tôi không thích tiền của anh ấy, tôi thích con người của anh ấy! Tôi từ nhỏ đã mơ về anh ấy. Tôi đã mơ về anh ấy hơn 20 năm rồi! Tôi đã tìm kiếm anh ấy, tôi chỉ thích anh ấy, tôi chỉ muốn ở bên anh ấy." Sau khi nghe điều này, Tạ Hoành Tổ sững sờ tại chỗ, sau đó anh nhận ra rằng anh đã thua ngay từ đầu.
Chu Tỏa Tỏa liếc nhìn đồng hồ trong quán bar, phát hiện đã hơn tám giờ tối, cô nhớ ra cô và Diệp Cẩn Ngôn bọn họ cùng nhau ăn tối. Cô loạng choạng đứng dậy, Tạ Hoành Tổ chạy tới đỡ cô nhưng lại bị cô đẩy đi: "Đừng theo tôi nữa." Cô lấy điện thoại di động ra định liên lạc với Tần Dịch Hàm, nhưng sau đó cô phát hiện ra điện thoại của cô hết pin nên đã tắt nguồn. Chẳng trách cả đêm điện thoại không có thông báo gì. Cô cất điện thoại vào túi rồi lảo đảo bước ra ngoài. Tạ Hoành Tổ lo lắng, chỉ có thể bí mật đi theo phía sau từ xa.
Diệp Cẩn Ngôn lo lắng đến đổ mồ hôi đầm đìa, Diệp Đình An nói cả anh ấy và Tần Dịch Hàm đều chưa tìm thấy Chu Tỏa Tỏa, dù có gọi thế nào cũng không được. Anh tìm hết quán bar này đến quán bar khác nhưng vẫn không tìm thấy cô, anh lo lắng Chu Tỏa Tỏa sẽ xảy ra chuyện gì đó, anh nắm chặt chiếc ví Chu Tỏa Tỏa tặng cho mình, anh còn chưa kịp nói với Chu Tỏa Tỏa là anh cũng thích cô, cũng chưa nói với cô là anh cũng đã mơ về cô ba mươi năm. Anh không biết anh đã tìm kiếm bao lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Chu Tỏa Tỏa, vội vàng đi về phía cô: "Tỏa Tỏa!"
Đôi mắt của Chu Tỏa Tỏa đỏ hoe khi nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn đứng trước mặt cô, và cô loạng choạng đi về phía trước sau khi tránh anh. Diệp Cẩn Ngôn nắm lấy cánh tay của Chu Tỏa Tỏa: "Em đi đâu vậy? Theo anh đi về."
Chu Tỏa Tỏa giãy dụa: "Anh buông ra!"
"Tỏa Tỏa!" Diệp Cẩn Ngôn cau mày: "Em uống rượu một mình ở bên ngoài không an toàn. Theo anh trở về." Chu Tỏa Tỏa nghe xong liền bật khóc: "Em sẽ không quay về với anh, anh lại phớt lờ em, anh lại phớt lờ em! Tạ Hoành tổ đến gặp em không phải lỗi của em, tại sao anh lại phớt lờ em?" Diệp Cẩn Ngôn nắm lấy tay Chu Tỏa Tỏa và kiên nhẫn dỗ dành: "Chúng ta quay về nói sau."
Chu Tỏa Tỏa không chịu nghe, tiếp tục giãy giụa: "Anh ta vừa đến, anh liền giữ khoảng cách với em, em nói em thích anh, nhưng anh lại không nói gì, cũng không để ý đến em. Em rất thích anh, em chỉ thích anh thôi." Sau khi Chu Tỏa Tỏa thoát ra, cô nói: "Nếu anh không thích em thì đừng đến tim em. Em không muốn quay về với anh."
Diệp Cẩn Ngôn lo lắng, kéo Chu Tỏa Tỏa vào lòng: "Anh thích em!" Chu Tỏa Tỏa sửng sốt và không thể phản ứng trong giây lát, trái tim Diệp Cẩn Ngôn rung động, anh vòng tay qua eo Chu Tỏa tỏa, tay còn lại đặt sau gáy Chu Tỏa Tỏa, cúi đầu hôn. Nụ hôn của Diệp Cẩn Ngôn có chút gấp gáp, có chút bá đạo, đây vốn là khoảnh khắc Chu Tỏa Tỏa vô cùng mong chờ, nhưng khi chuyện đó thực sự xảy ra, Chu Tỏa Tỏa không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể đứng ngây ngốc ở đó để Diệp Cẩn Ngôn hôn mình.
Sau nụ hôn, Diệp Cẩn Ngôn lau nước mắt trên mặt cô và nói: "Anh luôn thích em. Anh thích em vào ngày em đến phỏng vấn." Chu Tỏa Tỏa nhìn Diệp Cẩn Ngôn với khuôn mặt đỏ bừng, rồi cúi đầu xuống nép vào vòng tay anh: "Vậy... vậy thì tại sao, tại sao anh luôn trốn tránh em?"
Diệp Cẩn Ngôn không trả lời, anh nhẹ nhàng thở dài: "Chúng ta về trước đi." Mặt anh cũng đỏ bừng, anh phát hiện xung quanh có rất nhiều người đang nhìn anh và Chu Tỏa Tỏa, thậm chí có người còn huýt sáo vỗ tay. Chu Tỏa Tỏa gật đầu, Diệp Cẩn Ngôn nắm lấy tay cô và đi về phía nhà trọ. Cô không biết là do tác dụng của rượu hay là do nụ hôn của Diệp Cẩn Ngôn mà lúc này cô chỉ cảm thấy nhẹ nhõm và thoái mái.
Tạ Hoành Tổ, người đi theo Chu Tỏa Tỏa, nhìn thấy cảnh này và đau lòng, anh biết rằng anh không còn hy vọng, Chu Tỏa Tỏa rõ ràng đã từ chối anh. Bây giờ anh nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn hôn Chu Tỏa Tỏa. Rõ ràng là Diệp Cẩn Ngôn đã chấp nhận Chu Tỏa Tỏa, anh có cơ hội gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro