Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NGƯỜI TRONG MỘNG - CHƯƠNG 35

"Đầu óc cháu thật kỳ lạ!"
_________________________________________

Chu Tỏa Tỏa gửi tin nhắn hỏi Diệp Đình An đàn ông và phụ nữ thời cổ đại tặng nhau những gì, Diệp Đình An nhanh chóng trả lời: ngọc bội, túi hương, ví, khăn tay và nút thắt đồng tâm. Trả lời nhanh như vậy, tựa hồ anh ta cùng Tần Dịch Hàm cũng tìm được một chỗ trú mưa. Không lâu sau, Diệp Đình An lại gửi một bức ảnh khác kèm dòng chú thích: Bán ở cổ trấn!

Chu Tỏa Tỏa mỉm cười và trả lời: Cảm ơn anh!

Cơn mưa ở cổ trấn đến rồi đi nhanh chóng và chẳng mấy chốc đã tạnh. Chu Tỏa Tỏa mỉm cười nói: "Chúng ta đi mua sắm nhé?" Diệp Cẩn Ngôn gật đầu, anh vừa bước ra khỏi quán nước giải khát, Chu Tỏa Tỏa đã nắm lấy cánh tay Diệp Cẩn Ngôn. Diệp Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn Chu Tỏa Tỏa đang nắm tay anh, sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Tỏa Tỏa, Chu Tỏa Tỏa mặt đỏ bừng: "Mặt đất trơn, em sợ trượt chân." Diệp Cẩn Ngôn không nói điều gì, nhưng Chu Tỏa Tỏa nhìn thấy khóe miệng của anh rõ ràng là nhếch lên.

Vì sáng hôm sau phải đi Chiết Giang nên Diệp Cẩn Ngôn nói không cần họp, mọi người nên nghỉ ngơi sớm, dù sao hành trình ngày hôm sau sẽ phải mất ba bốn giờ. Trong bữa tối, Diệp Đình An và Tần Dịch Hàm cảm nhận rõ ràng rằng bầu không khí giữa Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa có chút khác biệt, theo lời của Diệp Đình An, giữa họ có bong bóng màu hồng. Sau bữa tối, Tần Dịch Hàm dẫn Chu Tỏa Tỏa đi dạo quanh cổ trấn, trong khi Diệp Đình An và Diệp Cẩn Ngôn ở trong nhà trọ. Trước khi rời đi, Diệp Đình An nhẹ nhàng nói với Tần Dịch Hàm: "Đừng đi quá xa, đừng về quá muộn. Anh sẽ đợi em ở đây. Nếu em có cần gì thì cứ gọi cho anh." Tần Dịch Hàm cười gật đầu. Chu Tỏa Tỏa im lặng ăn miếng thức ăn cho chó này, trong lòng không khỏi ghen tị, cô và Diệp Cẩn Ngôn phải đợi bao lâu mới trở nên thân thiết như vậy? Cô quay đầu nhìn về phía Diệp Cẩn Ngôn, phát hiện Diệp Cẩn Ngôn cũng đang nhìn cô, sau khi nhìn nhau, hai người đồng thời quay mặt đi.

Sảnh tầng 1 của quán trọ nơi họ ở đã được chủ quán cải tạo lại để khách có thể hát karaoke ở đó, may mắn không phải là mùa du lịch cao điểm nên quán trọ tương đối yên tĩnh. Diệp Cẩn Ngôn được Diệp Đình An kéo tới đại sảnh uống rượu nói chuyện, nguyên nhân là: "Chúng ta chú cháu đã lâu không cùng nhau uống rượu."

Ngồi trong đại sảnh, Diệp Đình An hỏi Diệp Cẩn Ngôn: "Chú có thực sự muốn xây dựng một thủy trấn kiểu biệt thự không?" Diệp Cẩn Ngôn nhướng mày: "Nếu thật sự không được cũng không có biện pháp nào. "

"Chú dễ dàng bỏ cuộc như vậy? Nếu thật sự chú không quan tâm, chú đã không bỏ công việc ở công ty, để ra ngoài khảo sát vài tuần." Diệp Cẩn Ngôn không phải loại người quên công việc của mình vì lý do cá nhân. Đến đây khảo sát không chỉ vì muốn điều chuyển Tỏa Tỏa đi để ngăn cản Tạ Hoành Tổ đến gần.

Diệp Cẩn Ngôn cười nói: "Chú đã suy nghĩ mấy ngày, cháu nói đúng. Ban giám đốc sẽ không đồng ý nếu cháu đầu tư quá nhiều chi phí mà không thu hồi được vốn ban đầu. Nhưng nếu thành công đối với Tinh Ngôn có ý nghĩa phi thường." Anh vỗ vỗ Diệp Đình An vai: "Nếu như chú không làm được, đành phải dựa vào cháu."

Diệp Đình An cau mày: "Chú không làm được thì con làm sao làm được?"

Diệp Cẩn Ngôn cười nói: "Cháu có rất nhiều sáng kiến ​​thông minh."

Diệp Đình An nhìn anh ấy, mơ hồ có ý tưởng về một căn biệt thự ở thủy trấn, nhưng nó vẫn chưa thành hình, anh nghiêm túc nói: "Nếu chú thật sự muốn, con nhất định sẽ giúp chú đạt được. Hai chú cháu chúng ta liên thủ, chắc chắn có thể thực hiện được. Nếu bây giờ vẫn không được, chú chỉ cần đợi thêm vài năm nữa, nhất định sẽ tìm được thời cơ thích hợp."

Diệp Cẩn Ngôn trong lòng cảm động, nhiều năm như vậy, chỉ cần chuyện dặn dò Diệp Đình An đi làm, anh ấy đều tận tâm tận lực đi làm, không bao giờ làm anh thất vọng. Mặc dù anh ấy phản đối việc gia nhập ban giám đốc, cuối cùng cũng thỏa hiệp. Nói hai chú cháu nương tựa vào nhau thì hơi quá, nhưng trên đời này, người thân duy nhất của anh quả thực chính là Diệp Đình An, anh thở dài muốn nói điều gì đó. Nhưng Diệp Đình An lại cười nói: "Chú là chú của con." Diệp Cẩn Ngôn cười nói: "Đừng miễn cưỡng, cháu có thể vì chú làm những việc khác."

Diệp Đình An cười nói: "Ví dụ như giúp chú tìm bạn gái?" Diệp Cẩn Ngôn nói "sách": "Lại nữa!"

"Giữa chú và cô ấy rốt cuộc là thế nào?" Diệp Cẩn Ngôn do dự, thay vì trực tiếp trả lời "Không có gì" như trước, Diệp Đình An lại nói: "Rõ ràng là cô ấy thích chú, chú cũng thích cô ấy, còn chờ gì nữa?" Diệp Cẩn Ngôn im lặng một lúc rồi hỏi: "Con có phiền không khi có một người dì bằng tuổi cháu?"

"Không ngại!" Diệp Đình An nhìn Diệp Cẩn Ngôn, biết lần này cách thành công không xa: "Chỉ cần hai người yêu nhau thì sẽ ổn thôi. Cô ấy là một cô gái cũng không để ý, chú để ý cái ​​gì? Chú có biết Đỗ Đức Vỹ lớn hơn mẹ vợ anh ấy một tuổi không? " Dừng một chút, sau đó hỏi: "Chú... chú không phải... không được đi?"

"Cháu đang nói vớ vẩn gì vậy!"

"Cho nên chú không thành vấn đề?"

"Tất nhiên là không... không vấn đề gì."

"Đã bao lâu không sử dụng? Không sử dụng sẽ hỏng."

"Của cháu mới hỏng đó."

"Của con rất tốt!"

"Đầu óc cháu thật kỳ lạ!"

Chu Tỏa Tỏa và Tần Dịch Hàm đang mua sắm trong cổ trấn và đến một cửa hàng bán ví, Chu Tỏa Tỏa nhìn nó với vẻ thích thú, Tần Dịch Hàm nói: "Nếu cô thích thì cứ mua một cái."

Chu Tỏa Tỏa hỏi: "Anh Diệp thích màu gì?" Tần Dịch Hàm hiểu ý, nhưng lắc đầu: "Tôi không biết." Chu Tỏa Tỏa chọn một lúc lâu, cuối cùng chọn một cái, cô hỏi Tần Dịch Hàm: "Sao cô không mua một cái?" Tần Dịch Hàm cười nói: "Đình An và tôi đã vượt qua giai đoạn này." Chu Tỏa Tỏa đột nhiên bắt đầu buôn chuyện: "Cô và Đình An bắt đầu như thế nào?"

Tần Dịch Hàm suy nghĩ một chút: "Lúc đầu tôi khá ghét anh ta."

"Hả? Thật hay giả?"

Tần Dịch Hàm gật đầu: "Lúc đó tôi có cảm giác người đàn ông này suốt ngày tươi cười vui vẻ, không có chút nghiêm túc nào, nhưng sau khi làm việc cùng nhau, tôi phát hiện ra anh ấy thực sự rất tận tâm trong công việc. Đầu óc anh ấy suy nghĩ rất nhanh, có lẽ là do anh ấy nghĩ quá nhanh nên người khác không theo kịp, đó là lý do tại sao anh ấy luôn tỏ ra bất cần đời và luôn có bộ dáng không sao cả. Có lẽ đó là lúc tôi yêu anh ấy."

"Vậy đầu tiên là ai chủ động?"

Tần Dịch Hàm cười nói: "Kỳ thực lúc anh ấy tỏ tình với tôi, tôi cũng thích anh ấy, nhưng vì anh ấy tỏ tình trước, tôi nghĩ anh ấy chủ động." Dừng một chút: "May mắn thay, anh ấy không giống chú Diệp."

Chu Tỏa Tỏa nói: "Nhưng, anh ấy nói với tôi là anh ấy quấn lấy cô mới theo đuổi cô được."

Tần Dịch Hàm cười nói: "Lạt mềm buộc chặt." Chu Tỏa Tỏa giật mình: "Cho nên đây chính là lạt mềm buộc chặt..."

Tần Dịch Hàm nói: "Nhưng tôi nghĩ cô dùng chiêu này đối với chú Diệp, nhất định phải có chiêu khác."

"Vì cái gì?"

"Đình An nói đúng, chú của anh ấy là đầu gỗ. Nếu cô tiếp tục 'lạt mềm' chú ấy, rất có thể chú ấy sẽ bị 'lạc mềm' và biến mất."

"Vậy thì chúng ta nên làm gì đây?" Tần Dịch Hàm mỉm cười, cầm chiếc ví Chu Tỏa Tỏa đã chọn lên và lắc lắc: "Lao tới thôi."

Nhưng hiện tại đương nhiên không phải lúc Chu Tỏa Tỏa tấn công Diệp Cẩn Ngôn. Khi Chu Tỏa Tỏa và Tần Dịch Hàm trở về nhà trọ, Diệp Cẩn Ngôn và Diệp Đình An mỗi người uống hết hai chai bia. Khi Diệp Đình An nhìn thấy Tần Dịch Hàm quay lại, anh ta lập tức chào đón: "Em đã trở về!" Tần Dịch Hàm gật đầu, thấy tay cô trống rỗng, Diệp Đình An hỏi: "Em không mua gì cho anh à?"

Tần Dịch Hàm cười nói: "Anh không thiếu cái này đúng không?"

Diệp Đình An bĩu môi: "Không lãng mạn chút nào." Chu Tỏa Tỏa và Diệp Cẩn Ngôn bị buộc phải nhìn hai người họ thể hiện tình cảm. Diệp Cẩn Ngôn ho nhẹ: "Mọi người hãy về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta phải dậy sớm." Sau đó Diệp Đình An miễn cưỡng nói lời chúc ngủ ngon với Tần Dịch Hàm, Diệp Cẩn Ngôn không khỏi trợn mắt. Sau khi họ trở về phòng, Diệp Đình An nói: "Chú xem, có bạn gái thật tuyệt." Diệp Cẩn Ngôn không khỏi phàn nàn: "Nhưng cô ấy không mua gì cho cháu cả."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro