Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NGƯỜI TRONG MỘNG - CHƯƠNG 32

Chú tôi là người quyết đoán trong kinh doanh nhưng về mặt tình cảm thì chú chẳng khác gì một học sinh cấp hai.
_________________________________________

Khi Diệp Đình An trở lại chỗ ngồi, anh cảm thấy rõ ràng có điều gì đó không ổn giữa Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa. Đôi mắt của Chu Tỏa Tỏa đỏ hoe, sắc mặt của Diệp Cẩn Ngôn cũng không đẹp lắm, anh có chút bối rối, Chu Tỏa Tỏa có khóc không? Chẳng lẽ là Diệp Cẩn Ngôn làm cô khóc sao? "Con nghĩ đã muộn rồi, tại sao chúng ta không đưa Tỏa Tỏa về nhà nhỉ?" Diệp Đình An đề nghị. Diệp Cẩn Ngôn không trả lời, Chu Tỏa Tỏa cũng không nói gì. Tạ Hoành Tổ nói: "Tôi... tôi có thể đưa Tỏa Tỏa về nhà."

Diệp Cẩn Ngôn lúc này mới nói: "Không cần phiền phức cậu, chúng tôi đưa Tỏa Tỏa về nhà sẽ thích hợp hơn." Diệp Đình An gật đầu, nghĩ thầm: Cuối cùng cũng có phản ứng.

Diệp Cẩn Ngôn trên đường về vẫn không nói gì, vì vậy Diệp Đình An đành phải nói: "Tỏa Tỏa, tuần sau chúng ta đi công tác, còn cần chuẩn bị một số tài liệu, có thể sẽ phiền phức, cô phải làm thêm giờ trước chuyến công tác."

Chu Tỏa Tỏa gật đầu và nói "Ừm." Diệp Đình An tiếp tục: "Việc nghiên cứu của cô tiến triển như thế nào?" Chu Tỏa Tỏa suy nghĩ một lúc: "Tôi nghĩ tốt hơn là nên đi thực địa để có những ý tưởng sâu sắc hơn."

"Cũng đúng" Anh quay sang hỏi Diệp Cẩn Ngôn: "Chú có yêu cầu gì ở bộ phận thiết kế của chúng con?"

"Bộ phận kế hoạch chỉ đề xuất một nguyên mẫu, nghĩ rằng mánh lới quảng cáo này sẽ rất hấp dẫn. Cuối cùng, chúng ta vẫn cần bộ phận thiết kế của cháu đưa ra ý tưởng." Anh ta dừng lại: "Chú đã yêu cầu họ tìm thêm thông tin. Nay mai sẽ có bản kế hoạch chi tiết hơn, khi nào có thời gian chúng ta sẽ bàn bạc vấn đề này."

DIệp Cẩn Ngôn vừa bắt đầu nói chuyện thì không khí trong xe đã thoải mái hơn rất nhiều, vì vậy Diệp Đình An quyết định bắt đầu trò chuyện về cuộc sống thường ngày: "Tỏa Tỏa, cô có thời gian để mua những đồ dùng cần thiết cho chuyến công tác của cô chưa?"

"Tôi...cuối tuần tôi sẽ đi mua."

"Cuối tuần này tôi và Dịch Hàm cũng đi mua sắm, có thể đi cùng nhau." Anh quay đầu nhìn Diệp Cẩn Ngôn: "Chú cần không?"

"Phạm Kim Cương sẽ mua cho chú."

Diệp Đình An phàn nàn: "Phạm Kim Cương là thư ký hay trợ lý riêng của chú vậy?"

"Cậu ấy là thư ký riêng của chú, chú trả lương cho cậu ấy, việc xử lý việc riêng của chú cũng nằm trong phạm vi công việc của cậu ấy." Diệp Cẩn Ngôn đúng lý hợp tình nói.

Diệp Đình An gật đầu: "Được, vậy cuối tuần con sẽ kêu Phạm Phạm đi cùng, để chú ở nhà một mình."

Diệp Cẩn Ngôn cau mày nói "chậc", nhưng xét đến việc Chu Tỏa Tỏa cũng ở đây nên anh kiềm chế không mắng Diệp Đình An. Diệp Đình An rõ ràng cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn của Diệp Cẩn Ngôn, anh tin rằng Diệp Cẩn Ngôn chắc chắn đã bị Tạ Hoành Tổ kích thích, nhưng để biết chi tiết thì phải đợi đến khi anh hỏi Chu Tỏa Tỏa.

Đến tầng dưới nhà Chu Tỏa Tỏa, Diệp Đình An đỗ xe, Chu Tỏa Tỏa mở cửa bước xuống xe, nhưng Diệp Cẩn Ngôn lại thờ ơ. Chu Tỏa Tỏa đóng cửa xe, Diệp Đình An trợn to hai mắt nhìn Diệp Cẩn Ngôn: "Chú là đàn ông hay không vậy?"

"Sao cháu không đưa cô ấy lên?"

"Con có một cô bạn gái."

Diệp Cẩn Ngôn nhìn Chu Tỏa Tỏa đang chậm rãi đi về phía tòa nhà, nói "chậc", mở cửa và xuống xe. Diệp Đình An nhìn Diệp Cẩn Ngôn đi theo Chu Tỏa Tỏa và phàn nàn: "Lão già bướng bỉnh, thú mỏ vịt! Chú xứng đáng độc thân cho đến bây giờ!"

Chu Tỏa Tỏa biết Diệp Cẩn Ngôn đang theo sau, nhưng cô không muốn dừng lại cũng không muốn chú ý đến anh, nếu Diệp Cẩn Ngôn không vui thì cô cũng có tính nóng nảy. Trong khi chờ thang máy, Chu Tỏa Tỏa nhận được tin nhắn từ Diệp Đình An: "Tôi về đến nhà sẽ liên lạc với cô. Cho tôi biết chú tôi đã nói những điều ngu ngốc gì. Đừng giận chú ấy, chú ấy thiếu kinh nghiệm và kiêu ngạo." Sau đó anh ấy còn đính kèm là biểu tượng cảm xúc 😂. Chu Tỏa Tỏa sau khi xem xong không khỏi bật cười, nhưng Diệp Cẩn Ngôn lại tưởng tin nhắn này là của Tạ Hoành Tổ nên không khỏi phát ra một tiếng "Hừ" nhẹ nhàng, Chu Tỏa Tỏa liếc nhìn anh một cái, nhưng vẫn phớt lờ anh.

Sau khi thang máy đến, Chu Tỏa Tỏa bước vào, đứng trong thang máy nhìn Diệp Cẩn Ngôn ở ngoài thang máy, Diệp Cẩn Ngôn chỉ lặng lẽ nhìn cô mà không nói một lời. Chu Tỏa Tỏa cắn môi và đóng cửa thang máy lại. Vì thế Diệp Cẩn Ngôn đứng ở nơi đó, sửng sốt. Cô cứ như thế quay trở về như thế này?

Khi Diệp Cẩn Ngôn quay lại xe, Diệp Đình An đang nhắn tin cho Tần Dịch Hàm, thấy Diệp Cẩn Ngôn quay lại nhanh như vậy, anh ngạc nhiên hỏi: "Chú không đưa cô ấy lên à?"

Diệp Cẩn Ngôn hắng giọng: "Còn sớm như vậy đưa cái gì?"

"Việc này cũng không liên quan gì đến vấn đề thời gian đi?"

"Cô ấy không nói gì cả."

"Chú không thể tự mình nói chuyện à?"

"Lái xe của cháu!"

Diệp Đình An vẫn không nhịn được "Sách" một tiếng, rồi phàn nàn nói: "Chú có phong độ không vậy?"

Sau khi về nhà, Diệp Cẩn Ngôn chơi đàn suốt hai tiếng đồng hồ, từ tiếng đàn của Diệp Cẩn Ngôn, Diệp Đình An có thể biết tâm trạng của anh ta không tốt, rất không tốt, rất không tốt. Anh đã nghe tiếng đàn piano của Diệp Cẩn Ngôn và lời "than phiền" của Chu Tỏa Tỏa. Sau đó anh đi đến kết luận: "Chắc chắn chú ấy đang ghen tị. Chú ấy tức giận vì cô và Tạ Hoành Tổ ăn cơm mà không nói cho chú ấy biết."

"Anh cố ý đưa anh Diệp đến đó à?"

"Vô nghĩa." Diệp Đình An trợn mắt, hai người mỗi người đều ngốc hơn người kia: "Nếu không, khi nào chú ấy mới biết chú thật sự rất quan tâm đến cô? Hơn nữa, chú ấy cũng không đưa cô lên chỉ vì chú ấy đã tức giận. Thật trẻ con."

"Nhưng...nhưng anh ấy không bao giờ đưa tôi lên."

Diệp Đình An cảm thấy có chút không nói nên lời: "Chú ấy... chú ấy... bảo thủ hơn." Cả hai im lặng một lúc, Diệp Đình An nói: "À, đúng rồi, lạt mềm buộc chặt , cô muốn chú tôi đưa cô lên lầu, lại không mở miệng, cũng không cùng chú ấy nói, cái này kêu lạt mềm buộc chặt. Cô đi ăn tối với Tạ Hoành Tổ cũng không nói cho chú ấy biết, để chú ấy tự phát hiện cái này cũng là lạt mềm buộc chặt."

"Vậy là lạt mềm buộc chặc chỉ là để khiến anh ấy ghen tị thôi sao?"

"Phải, cũng không phải. Cô phải để chú ấy phải suy nghĩ, để chú ấy tự suy nghĩ và miên man suy nghĩ. "

Chu Tỏa Tỏa đang cố gắng tiêu hóa những gì Diệp Đình An nói, Diệp Đình An nói: "Bất quá, cô đừng suy nghĩ quá nhiều và nghỉ ngơi thật tốt. Đúng là tôi nói cô phải làm việc ngoài giờ, cô sẽ rất bận rộn cho đến khi đi công tác, phải chuẩn bị tinh thần nhé."

"OK, tôi biết."

"Ngoài ra, hãy xem xét những gì cô cần mang theo khi đi công tác. Mặc dù ở Giang Tô có mọi thứ, nhưng dù sao chúng ta cũng sẽ đi từ hai đến ba tuần. Nếu cảm thấy nhớ nhà, cô có thể mang theo thứ gì đó mang hương vị quê hương..."

Hai đến ba tuần, Diệp Đình An nghĩ: Anh không tin là anh không thể giải quyết được chuyện này trong chuyến công tác.

Cuối tuần sắp đến, Tạ Hoành Tổ thật sự rất nghe lời, không xuất hiện nữa, nhưng rất có thể lại bị Tạ Gia Nhân cấm túc. Chu Tỏa Tỏa không nói chuyện với Diệp Cẩn Ngôn khi gặp anh, mặc dù hàng ngày vẫn mua cà phê cho anh, nhưng cô chỉ đặt nó lên bàn và không để ý đến anh. Diệp Cẩn Ngôn không bỏ xuống được mặt mũi để chủ động nói chuyện với Chu Tỏa Tỏa, ngay cả Dương Kha khi biết được cũng không khỏi lắc đầu: "Cậu đúng là số khổ." Anh ta nói với Diệp Đình An. Diệp Đình An thở dài: "Thật ra nhìn hai người họ như thế này cũng khá thú vị. Chú tôi là người quyết đoán trong kinh doanh, nhưng về mặt tình cảm thì chú ấy không khác gì một học sinh cấp hai." Anh ấy tự nghĩ. : Chẳng trách chú ấy phải lòng thần tiên tỷ tỷ mà không dám theo đuổi.

Diệp Đình An cũng hỏi Phạm Kim Cương, coi anh ấy đã đặt loại phòng khách sạn nào, Phạm Kim Cương nói: "Giống như khi anh Diệp đi công tác."

"Cái loại, một phòng, một phòng khách, một phòng tắm, một chiếc giường lớn, chú ấy sống một mình à?"

Phạm Kim Cương gật đầu, Diệp Đình An thở ra, Phạm Kim Cương hỏi: "Cậu có ý tưởng gì?"

"Vậy em và Dịch Hàm sẽ ngủ ở đâu?"

"Bốn người, một người một phòng."

"Có phải hơi quá sang trọng quá rồi không?"

"Hả?" Phạm Kim Cương không biết nói sao. 

"Có phòng thông nhau không? Hoặc phòng Executive Suite."

"Loại đó có hai phòng ngủ và một phòng khách? Hai phòng tắm, hai giường lớn? Bốn người ở cùng nhau à?"

Diệp Đình An gật đầu: "Điều này thuận tiện cho việc họp và thảo luận. So với việc đặt bốn phòng có tiết kiệm chi phí hơn không? Tuy nhiên, mỗi người cần một chiếc giường."

"Cậu làm vậy để mọi chuyện dễ dàng hơn với cậu và Dịch Hàm phải không?"

"Em muốn bốn người chúng em thuận tiện! Bốn người chúng em sống cùng thì có thể làm gì với Dịch Hàm? Nếu thật sự muốn làm gì với cô ấy, em sẽ tự mình kiếm một phòng."

"Được rồi, anh hiểu lầm rồi, à, đừng kích động, đừng tức giận." Sau khi thừa nhận sai lầm của mình, Phạm Kim Cương hỏi: "Vậy anh hỏi anh Diệp xem anh ấy có đồng ý không?"

"Không cần hỏi, chỉ cần đặt chỗ thôi. Bây giờ không phải là mùa du lịch cao điểm, khách sạn nhất định sẽ cho chúng ta đổi phòng." Sau đó anh ta nói với giọng điệu như Diệp Cẩn Ngôn "Cậu có thể làm được phải không?" Phạm Kim Cương không khỏi lắc đầu, chú cháu hai người trừ cách xử lý tình cảm khác nhau ra thì mọi thứ khác đều giống hệt nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro