NGƯỜI TRONG MỘNG - CHƯƠNG 15
"Em chỉ hy vọng Chu Tỏa Tỏa có đủ kiên nhẫn và can đảm."
_________________________________________
Đêm đó, Diệp Đình An đưa Phạm Kim Cương đến KTV để bàn bạc kế hoạch. Sau khi hát xong bài [Độc Nhất Vô Nhị] mà anh luôn chọn và hát mỗi lần đến KTV, anh thở dài nặng nề. Anh nhấp một ngụm nước trái cây rồi kể cho Phạm Kim Cương tất cả chuyện những giấc mơ mà Chu Tỏa Tỏa đã kể cho anh. Phạm Kim Cương mở to mắt: "Điều này sao có thể được?" Diệp Đình An nhún vai: "Em nghĩ trên đời này không có gì là không thể."
"Vậy cậu có tin không?"
"Em tin." Anh ta lại nhấp một ngụm nước trái cây: "Anh còn nhớ lúc đó chúng ta nói Chu Tỏa Tỏa là người yêu trong mộng của chú em không? Có lẽ, chú em cũng mơ thấy Chu Tỏa Tỏa."
"Thật ngạc nhiên..."
Diệp Đình An gật đầu: "Cho nên, chúng ta nhất định phải giúp bọn họ."
"Cậu lại có kế hoạch gì?" Phạm Kim Cương nhìn Diệp Đình An, mặc dù mỗi lần anh ta đều nói không quan tâm, nhưng chẳng bao lâu anh ta sẽ lại lo lắng. Phạm Kim Cương không khỏi nghĩ, nếu như Diệp Đình An mở công ty mai mối, chắc chắn sẽ thành công lắm.
"Không phải em đến để bàn chuyện này với anh sao?"
Phạm Kim Cương ho nhẹ: "Hay là cậu giả vờ theo đuổi Chu Tỏa Tỏa, kích thích anh Diệp và khiến anh ấy ghen tị, biết đâu anh ấy sẽ ra tay?"
"Chú em là một người rất nóng nảy, em sợ nếu em chọc tức chú ấy, lỡ như chú ấy thật sự cho rằng em và Tỏa Tỏa là một cặp hoàn hảo, một lòng muốn thành toàn thì làm sao?"
"Không thể nào?" Phạm Kim Cương gãi đầu.
"Hơn nữa, chú em và em nhìn lên không thấy nhìn xuống cũng thấy. Nếu em theo đuổi Tỏa Tỏa, chú ấy sẽ giết em, vì vậy em nghĩ anh truy đuổi Tỏa Tỏa sẽ thích hợp hơn."
"A?" Phàm Kim Cương giật mình: "Cậu cho rằng anh Diệp sẽ tin anh đang truy đuổi Tỏa Tỏa sao?"
Diệp Đình An mím môi: "Vậy cầu Dương Kha giúp đỡ?"
"Anh sợ chuyện giả thành thật."
Hai người im lặng một lúc, sau đó Phạm Kim Cương lại lên tiếng: "Khi nữ theo đuổi nam, cách màn sa, vậy tại sao không nhờ Tỏa Tỏa chủ động?"
"Em nghĩ rằng Tỏa Tỏa theo đuổi chú, đó không phải là cách màn sa mà là một tấm sắt. Em sợ rằng cô ấy càng chủ động, chú sẽ càng lùi lại." Diệp Đình An thở dài: "Cây vạn tuế của chú em khi nào mới nở hoa??"
"Nếu Tỏa Tỏa phớt lờ anh Diệp, liệu anh Diệp có quan tâm đến Tỏa Tỏa nhiều hơn không?"
"Chú em không có tự trọng như vậy sao?"
"Hầu hết đàn ông đều xấu tính."
Diệp Đình An không đồng tình nhìn Phạm Kim Cương, Phạm Kim Cương cuối cùng thì thầm: "Kỳ thực, anh cũng nghĩ thủ thuật này cũng không có tác dụng. Âng ấy đã hơn nửa năm không phản ứng rồi."
Diệp Đình An thở dài: "Em nghĩ làm cho Tỏa Tỏa xảy ra chuyện gì đó, không phải chuyện gì to tát, có chút rắc rối, nhưng cô ấy không thể tự mình giải quyết được, chú em mới sẽ lo lắng. Giống như ngày hôm nay, làm chú ấy lo lắng và hồi hộp, họ sẽ có bước đột phá."
"Vậy muốn chuyện gì xảy ra?"
Diệp Đình An lắc đầu: "Em chỉ hy vọng Tỏa Tỏa có đủ kiên nhẫn và can đảm."
Phạm Kim Cương nhìn Diệp Đình An: "Nói thật, Tỏa Tỏa cũng trạc tuổi cậu, cậu gọi cô ấy là dì có ngại không?"
Diệp Đình An vẻ mặt thờ ơ nói: "Em không gọi cô ấy là dì thì không tốt lắm. Sau khi cô ấy gả cho chú em, em vẫn sẽ gọi cô ấy là Tỏa Tỏa."
"Không phải vấn đề xưng hô, mà là vấn đề tuổi tác." Phạm Kim Cương thở dài: "Anh cá với cậu lý do anh Diệp chưa ra tay là vì anh ấy cảm thấy khoảng cách tuổi tác giữa mình và Tỏa Tỏa quá lớn. Nếu anh Diệp trẻ hơn mười tuổi, anh tin anh ấy sẽ không trốn tránh như bây giờ, anh ấy lo lắng không thể đi cũng Tỏa Tỏa đến già, lúc đó chỉ còn lại Tỏa Tỏa một mình."
Diệp Đình An cau mày: "Nếu cả hai người đều chân thành và bị thu hút bởi nhau, vì cái gì phải suy nghĩ nhiều như vậy? Ai lớn tuổi hơn không nhất thiết là người đó sẽ ra đi trước. Giống như bố mẹ em, không phải họ ra đi khi còn trẻ hay sao. Chú em độc thân nhiều năm như vậy, chẳng phải chú ấy chỉ đang chờ đợi người trong lòng sao? Bây giờ người này đã xuất hiện, chú ấy không nên bỏ cuộc chỉ vì tuổi tác. "
Phạm Kim Cương lắc đầu: "Anh đã theo chú của cậu nhiều năm như vậy và anh cũng hiểu anh ấy như cậu. Anh ấy có thân phận, có địa vị, còn có rất nhiều chuyện phải lo lắng, cho dù không nghĩ đến mình, anh ấy vẫn phải nghĩ cho Tỏa Tỏa. Cậu đã bao giờ nghĩ lời nói của người khác khó chịu đến mức nào chưa? Họ sẽ nói rằng anh Diệp già mà không đứng đắn, còn Tỏa Tỏa thì hâm mộ hư vinh... Lời nói của người khác thật đáng sợ, dù hai người chân thành thì sao? Người ngoài thích nói chuyện thị phi mà không quan tâm đến cảm xúc của người trong cuộc, dù sao người bị tổn thương không phải là chính mình." Phạm Kim Cương nói xong, cả hai đều im lặng, bài hát [Độc Nhất Vô Nhị] vẫn phát đi phát lại trong hộp KTV:
"Anh hy vọng em là độc nhất vô nhị của anh
Hãy giữ nó sâu trong trái tim, cho dù người khác có nói điều đó khó chịu đến đâu
Những thứ anh có bây giờ
Chính em đã cho anh một nửa tình yêu."
Diệp Đình An nhìn lời bài hát và nói với vẻ nghiêm túc hiếm có: "Chỉ cần hai người thực sự yêu nhau, hạnh phúc với nhau và đủ dũng cảm, họ có thể vượt qua mọi vấn đề ngoại trừ sự sống và cái chết. Vì cái gì hai người có tình cảm với nhau, tại sao người ngoài cứ nhất quyết đưa ra những lời nói vô trách nhiệm như vậy? Rõ ràng là thích người này, cũng không làm người thứ ba, Không phải ngoại tình, mà là lùi lại chỉ vì để ý lời nói của những lời người không liên quan, sau này nghĩ lại, lòng mình có đau hay không? Sau đó có hối hận rằng mình không đủ dũng cảm và quyết tâm không? Người đi cùng mình là người đó chứ không phải những người ngoài này. Anh cho rằng buông tay làm đối phương tốt hơn, chính là sau này đối phương bất hạnh thì sao. Anh còn phải lãng phí thêm bao nhiêu năm nữa?"
Hai người ngồi trong phòng rất lâu nhưng cuối cùng vẫn không đưa ra được kết luận nào, thay vào đó họ cảm thấy rất buồn bã và chán nản. Có lẽ tất cả những gì Diệp Đình An và Phạm Kim Cương có thể làm là âm thầm hỗ trợ họ, tạo cơ hội cho họ, rồi để tự nhiên diễn ra. Họ tin rằng nếu Diệp Cẩn Ngôn và Chu Tỏa Tỏa thực sự có duyên thì sẽ có kết quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro