Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NGƯỜI TRONG MỘNG - CHƯƠNG 10

"Bởi vì chúng tôi là người thân duy nhất của nhau trên thế giới này đi."
_________________________________________

Diệp Cẩn Ngôn sửng sốt, chậm rãi quay đầu nhìn Chu Tỏa Tỏa, cô đang nhìn anh đầy mong đợi. Anh liếm môi, ho nhẹ, sau đó nhìn Chu Tỏa Tỏa và nói: "Làm việc chăm chỉ, công ty sẽ không đối xử tệ với em." Chu Tỏa Tỏa nghe xong gật đầu, nhưng Phạm Kim Cương, người đứng bên cạnh anh, lại cau mày: Tại sao anh ấy lại nói điều này một lần nữa? Diệp Đình An nhận thấy vẻ mặt của Phạm Kim Cương nên vẫn tóm lấy Diệp Cẩn Ngôn và nói với Chu Tỏa Tỏa: "Diệp tổng đã xem bản vẽ thiết kế mà cô vẽ. Diệp tổng trong lĩnh vực vẽ bản vẽ thiết kế cũng lợi hại. Sau này, cô cũng có thể xin Diệp tổng chỉ giáo một chút." Sau đó anh nhìn Diệp Cẩn Ngôn và hỏi: "Diệp tổng, chú nghĩ thế nào về bản thiết kế do Chu Tỏa Tỏa vẽ?"

"Bản thiết kế... không tồi." Diệp Đình An, Phạm Kim Cương và Chu Tỏa Tỏa chăm chú nhìn Diệp Cẩn Ngôn, Diệp Cẩn Ngôn chỉ có thể nói thêm vài từ: "Thiết kế nói chung là khá tốt, nhưng cần chú ý hơn vào chi tiết." Cả Diệp Đình An và Phạm Kim Cương đều nhận thấy tai của Diệp Cẩn Ngôn đỏ lên, họ nhìn nhau và gật đầu hiểu ý. Diệp Đình An nói: "Về phương diện chi tiết gì đó, hẳn là Diệp tổng rất có ý tưởng."

Diệp Cẩn Ngôn cuối cùng cũng nói với Diệp Đình An: "Con là giám đốc thiết kế, những chuyện này không phải con mới là người chỉ dẫn sao?"

Diệp Đình An có chút nịnh nọt nói: "Đúng đúng, con nên cho cô ấy một ít lời khuyên, nhưng con cũng cần chú cho lời khuyên." Diệp Cẩn Ngôn liếc anh một cái, sau đó anh cúi đầu nhìn chú anh đang nắm tay mình, Diệp Đình An giả vờ mỉm cười rồi buông ra. Lúc này, Chu Tỏa Tỏa nói: "Cảm ơn Diệp tổng, em sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ." Diệp Cẩn Ngôn liếc nhìn Chu Tỏa Tỏa, trái cổ của anh cuộn lên cuộn xuống và rời khỏi bộ phận thiết kế với âm thanh "Ừm". Diệp Đình An nhìn bóng lưng anh và nghĩ: Chú ấy đã tiến bộ rồi, chú đã bình tĩnh lại rất nhiều.

Diệp Đình An tìm một quán bar có sân khấu nhỏ và một ban nhạc chỉ có một ca sĩ chơi guitar và một người chơi keyboard. Mặc dù cả bộ phận thiết kế đều nghỉ làm sớm để chúc mừng Chu Tỏa Tỏa, nhưng nhiều người đến một lúc rồi rời đi, hiếm khi kết thúc công việc sớm, một số người về nhà chăm sóc con cái, và một số đi hẹn hò với người yêu của họ. Chưa đầy một giờ, những người ở lại cũng không còn nhiều người, đến cuối cùng chỉ còn lại Diệp Đình An và Chu Tỏa Tỏa.

Diệp Đình An chọn một bài hát và quay trở lại chỗ ngồi của mình: "Họ mỗi lần tụ tập đều như vậy, đừng bận tâm." Diệp Đình An nói với Chu Tỏa Tỏa. Chu Tỏa Tỏa mỉm cười nói: "Không sao, tôi hiểu." Một khi các nhà thiết kế bắt đầu cống hiến hết mình cho việc sáng tạo, đôi khi họ thực sự làm việc cả ngày lẫn đêm, nên khi họ có thể nghỉ ngơi, có lẽ sẽ không có nhiều người muốn dành thời gian cho một bữa tiệc với đồng nghiệp. "Bộ phận của chúng ta thường xuyên tụ tập sao?" Cô đến Tinh Ngôn đã ba tháng, thường xuyên bị gọi ra ngoài đi ăn cơm. Diệp Đình An nhấp một ngụm rượu, nói: "Cả bộ phận cũng không thường xuyên tụ tập, nhưng giữa các nhóm nhỏ quan hệ tốt với nhau, đại khái hai tuần sẽ có một lần đi."

"Anh sẽ tham dự chứ?" Diệp Đình An chớp mắt và cố tình cường điệu: "Làm sao tôi có thể có nhiều thời gian như vậy?" Dừng một chút: "Họ mời tôi vì khách sáo, và họ không thực sự muốn mời tôi tham dự. Bữa tiệc mà có cấp trên ở thì họ không thoải mái phàn nàn về công ty. Nhưng nếu họ tiếp tục mời tôi, tôi vẫn sẽ đi... có lẽ họ cần người đứng ra thanh toán hóa đơn."

Chu Tỏa Tỏa mỉm cười nói: "Mối quan hệ giữa các đồng nghiệp trong công ty thực sự rất tốt." Diệp Đình An nhìn cô: "Không phải bộ phận nào cũng như vậy." Chính trị văn phòng ở đâu cũng khó tránh khỏi, nhưng nhân viên trong bộ phận thiết kế thì thực sự không có thời gian để tâm đến khía cạnh này, dù sao muốn leo lên bộ phận thiết kế, người đó thực sự cần phải dựa vào thực lực của mình, nếu bản vẽ thiết kế không tốt, bản vẽ sẽ bị từ chối và khiếu nại liên tục, có chỗ dựa cũng vô ích. Chu Tỏa Tỏa hỏi: "Có phải vì anh phụ trách bộ phận này nên tương đối yên bình không?"

Diệp Đình An sờ cằm: "Có lẽ họ đã cho chú tôi thể diện." Chu Tỏa Tỏa nhấp một ngụm rượu và rời mắt khỏi Diệp Đình An: "Anh và Diệp tổng cảm tình thật tốt." Diệp Đình An cười "Hehe" hai lần: "Bởi vì chúng tôi là người thân duy nhất của nhau trên thế giới này đi." Bây giờ nhắc đến Diệp Cẩn Ngôn, Diệp Đình An muốn tiếp tục cuộc trò chuyện: "Tỏa Tỏa, cô thực sự không có bạn trai à?" Chu Tỏa Tỏa nhìn Diệp Đình An, tự hỏi mục đích câu hỏi của anh là gì, Diệp Đình An tiếp tục: "Một khi người ta bắt đầu đi làm về cơ bản họ không có thời gian riêng tư để yêu. Vì vậy, người đi làm rồi muốn gặp người khác để kết đôi, không phải ở công tác nhận biết thì cũng chính là đồng nghiệp lâu ngày sinh tình, rồi phát triển thành cặp đôi. Cho nên nếu thật sự không có bạn trai thì phải chuẩn bị tinh thần." Chu Tỏa Tỏa nói: "Tôi sẽ đặt công việc lên hàng đầu."

"Ý tôi không phải vậy" Anh suy nghĩ một lúc rồi cố gắng nói rõ ràng: "Theo quan điểm của một nhà thiết kế, tôi nghĩ việc yêu nhau có thể khơi dậy cảm hứng. Một câu chuyện nhỏ nhặt hoặc một câu nói cũng có thể khơi dậy cảm hứng. Yêu nhau sẽ thúc đẩy cảm hứng sáng tạo hơn nên tôi cũng không phản đối việc nhân viên của mình yêu nhau, tuy nhiên, nếu bây giờ cô không có bạn trai thì sau này cô sẽ ngày càng bận rộn hơn và có ít thời gian gặp gỡ người khác hơn. Trừ khi họ là người trong công ty." Anh cố ý dừng lại: "Nhưng đáng tiếc, công ty chúng ta không thể có chuyện tình cảm nơi làm việc." Chu Tỏa Tỏa chớp mắt: "Tinh Ngôn cấm chuyện yêu đương trong công ty?" Diệp Đình An gật đầu: "Thực không nhân tính, đúng không? Không biết bao nhiêu hạt giống tình yêu đã bị giết chết. Có lẽ là chú tôi đã đặt ra quy định này để tránh gặp một số vấn đề. Haha, bây giờ chú ấy xứng đáng được độc thân."

Đôi mắt của Chu Tỏa Tỏa sáng lên: "Diệp tổng... Anh ấy độc thân à?" Cá đã cắn câu, Diệp Đình An gật đầu: "Chú ấy độc thân. Chú ấy đã độc thân nhiều năm. Tôi không biết chú ấy đang chờ cái gì? Chắc chú ấy đang chờ người yêu trong mộng đi." Anh nhìn Chu Tỏa Tỏa, thăm dò: "Vậy cô thích mẫu con trai như thế nào? Đừng lo lắng, công ty nghiêm cấm yêu đường nơi làm việc, những tôi chắc chắn không có phản đối chuyện này."

Chu Tỏa Tỏa cười xấu hổ: "Nói thật, tôi cũng không biết."

"Cô chưa từng yêu à?" Không thể nào? Cô ấy xinh đẹp như vậy mà không có ai theo đuổi cô ấy sao?

"Tôi cũng từng nói qua chuyện tình cảm, nhưng mấy tháng sau liền kết thúc." Diệp Đình An nhìn cô, dùng ánh mắt của anh khuyến khích cô nói nhiều hơn. Có lẽ vì uống rượu nên hộp chat của Chu Tỏa Tỏa đã mở ra: "Đó là lúc tôi học đại học, được một bạn cùng lớp đuổi theo. Lúc đó tôi cũng muốn thử một lần, nhưng tôi không có cảm giác gì nên chủ động chia tay."

"Cảm giác? Cảm giác là thứ thật hư vô mờ mịt."

Chu Tỏa Tỏa cười gật đầu: "Đúng vậy, nhưng không thích chính là không thích, cho dù đối phương tốt đến đâu cũng không thích."

"Đối phương có tốt không?" Diệp Đình An bắt đầu có chút lo lắng cho chú mình. Chu Tỏa Tỏa nghiêm túc suy nghĩ: "Anh ấy là một người tốt và đối xử rất tốt với tôi, nhưng tôi không nghĩ đây là điều tôi muốn. Anh ấy... có phần trẻ con, đôi khi tôi cảm thấy anh ấy không hiểu tôi suy nghĩ cái gì và anh ấy còn mê chơi."

"Ồ" Diệp Đình An gật đầu: "Cho nên cô thích người thành thục vững vàng, sẽ cân nhắc ý kiến ​​của Cô?" Chu Tỏa Tỏa gãi đầu: "Có lẽ là vậy."

"Cô có chấp nhận nếu người kia lớn hơn cô rất nhiều tuổi không?"

"Lớn đến mức nào?"

"Thì là... rất lớn, lớn hơn cô 10 20 tuổi." Diệp Đình An bắt đầu thử quảng cáo cho người đàn ông kia: "Nghe nói đàn ông lớn tuổi hơn người yêu của mình thì có nhiều lợi ích, như chiều chuộng cô ấy, trưởng thành, ổn định và có khả năng tài chính, sẽ làm người yêu của mình yên tâm, anh ấy sẽ biết nhiều hơn, sẽ làm cô gái này sẽ có tầm nhìn rộng hơn, sẽ tiến bộ hơn trong cuộc sống và sự nghiệp." Dừng lại một chút: "Nhưng tất nhiên sẽ có một số vấn đề, nhưng nếu hai người thực sự yêu nhau thì nhiều vấn đề sẽ có thể giải quyết được." Trong đầu Chu Tỏa Tỏa lóe lên khuôn mặt của Diệp Cẩn Ngôn, sắc mặt của cô có chút hồng lên: "Nếu như anh nói, thì chắc không có vấn đề gì." Cô cố gắng chuyển chủ đề, nếu không cô sợ não tắc nghẽn: "Đều nói về tôi, còn anh thì sao? Anh thích kiểu con gái như thế nào?"

Diệp Đình An mỉm cười hỏi: "Cô có định giới thiệu cho tôi không?" Chu Tỏa Tỏa cười và nói: "Tôi rất vui được giới thiệu cho anh một người phù hợp."

Diệp Đình An cười nói: "Tôi đã có người thích rồi, cô không cần phiền phức." Chu Tỏa Tỏa mở to hai mắt, lòng buôn chuyện bỗng nhưng hừng hực dấy lên: "Thật sao? Cô ấy trông như thế nào? Có ảnh chụp nào không?" Diệp Đình An thích người chắc chắn phải rất xuất sắc. Diệp Đình An có chút xấu hổ: "Tôi thích cô ấy, nhưng cô ấy vẫn chưa chấp nhận tôi. Dù sao thì cô ấy cũng xinh đẹp. Cô ấy có năng lực, độc lập và có cá tính." Diệp Đình An đột nhiên tỉnh táo lại, và tốt nhất là anh nên nhanh chóng tìm cho chính mình một người dì mới phải: "Hiện tại có người theo đuổi cô không?" Chu Tỏa Tỏa lắc đầu, Diệp Đình An tiếp tục hỏi: "Cô có thích ai không?" Chu Tỏa Tỏa do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu, Diệp Đình An không hiểu có chút khẩn trương: "Vậy anh ta là người như thế nào?"

Chu Toa Tỏa đỏ mặt nói: "Thật ra tôi không biết. Tôi và anh ấy... không quen lắm."

"Hàng xóm? Hay là bạn bè?" Chu Tỏa Tỏa lắc đầu: "Cũng không phải."

Diệp Đình An nhất thời không biết nên hỏi như thế nào: "Hai người... quen nhau bao lâu rồi? Làm sao gặp được?" Chu Tỏa Tỏa thở dài, nên nói là quen biết nhau từ khi còn nhỏ, hay chỉ mới quen nhau được vài tháng? Hay nên nói là chúng tôi gặp nhau trong mơ hay ở công ty? Chu Tỏa Tỏa thở dài: "Chúng tôi mới gặp nhau cách đây không lâu. Chúng tôi gặp nhau vì công việc." Trực giác của Diệp Đình An cảm thấy rằng cô ấy đang nói về Diệp Cẩn Ngôn. Phản ứng của Chu Tỏa Tỏa trong cuộc trò chuyện này làm Diệp Đình An cảm thấy rằng Chu Tỏa Tỏa có ấn tượng rất tốt với Diệp Cẩm Ngôn, ít nhất cô ấy cũng có hứng thú, nhưng làm sao để anh ấy biết Chu Tỏa Tỏa cảm thấy thế nào về chú mình? Anh ấy không thể trực tiếp hỏi "Cô có thích chú của tôi không?" Anh im lặng thở dài, chỉ có thể bàn bạc lại với Phạm Kim Cương để tìm ra giải pháp.

__________

Nội tâm của Diệp Đình An: Chú ơi, cháu thực sự lo lắng cho chú, chú có thể chủ động đuổi theo dì không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro