Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

KHÔNG QUÊN - CHƯƠNG 5

Anh cuộn người lại, không biết anh bị đau ở bộ phận nào, cảm giác này lan khắp người, anh nghi ngờ anh bị bệnh rất nặng.

Bây giờ anh chán nản, cho nên tự nhiên không chú ý đến tiếng động nhẹ của cánh cửa, "Diệp Cẩn Ngôn, sao anh lại khóc?" Khi anh nghe thấy cô nói, cô đã đứng trước mặt anh, cách anh chỉ vài bước chân, giống như trong một giấc mơ, giống như giấc mơ trong ga-ra.

Anh phản ứng vài giây rồi từ từ ngẩng đầu lên để chắc chắn anh nghe đúng, khi nhìn thấy khuôn mặt của cô, anh ngồi ngây người, không biết phải làm gì ngoài việc nhìn chằm chằm vào cô. Trước đây anh đã mơ thấy cô đứng trước mặt anh, bây giờ tình huống tương tự lại xảy ra, anh không dám chạm vào cô, nếu là một giấc mơ khác thì sao? Vừa chạm vào cô, cô sẽ biến mất.

Thấy anh không trả lời, cô tiến lên hai bước, hỏi: "Anh sao vậy?"

Anh mơ màng nhìn cô, cảm xúc lẫn lộn, tất cả gói gọn trong một câu: "Đây là mơ à?"

Tỏa Tỏa có chút kinh ngạc, cô chắc là tưởng anh vừa tỉnh ngủ hoặc bị thứ gì đó kích thích nên ngồi xổm, nhìn anh với ánh mắt đau khổ: "Đây không phải là mơ, đây là thật."

Nhưng anh không tin, có lẽ đây là mơ trong mơ của anh, kết quả lại là một giấc mơ khác, anh buồn bã nhìn cô: "Em luôn chạy quanh trong giấc mơ của anh, không biết bao nhiêu lần. "

Lời nói của anh khiến mắt cô đỏ hoe, cô không biết ở một nơi cô không thể nhìn thấy, đã bao nhiêu lần anh nản lòng, buồn bã đều là vì cô, cô tưởng anh mạnh mẽ nhưng thực ra anh cũng có những lúc yếu đuối như thế này. "Bây giờ em đang ở trước mặt anh, anh phải tin rằng đây là sự thật." Cô cố chịu đựng nỗi buồn, đưa tay chạm vào mặt anh, muốn cho anh biết đây không còn là ảo giác của anh nữa.

Anh lùi lại một bước, không cho cô chạm vào, cho anh một chút thời gian để sống chậm lại và cho anh không gian để suy nghĩ, nhất thời anh không thể định thần lại được, anh rất sợ khi cô chạm vào anh, cô sẽ lại biến mất. "Anh sợ rằng em sẽ biến mất một lần nữa ngay khi em đến gần anh." Anh lẩm bẩm nói, tâm trí anh chậm rãi phản ứng, và một chút hy vọng bùng lên trong lòng anh, "Tỏa Tỏa, điều này có thật không? "

Cô nắm lấy tay anh và cắn thật mạnh, anh cảm thấy đau nhưng không đành lòng rút tay ra, cơn đau này khiến anh tỉnh táo rất nhiều, đầu óc anh hoạt động lại nhanh chóng, mọi thứ xung quanh đều nhắc nhở anh đây là sự thật, không phải là mơ, bằng không sao lại đau thế này.

Cô cắn anh, lẽ ra anh là người phải khóc, nhưng cô lại khóc thay anh, anh chưa kịp nói gì thì cô đã ôm cổ anh, chui vào lòng ngực anh mà rơi nước mắt, "Diệp Cẩn Ngôn, anh còn nói không thích em, hãy nhìn xem anh đã tự hành hạ mình như thế nào khi không có em..."

Nước mắt của cô rất nóng, trong ngực anh lại dâng lên một cảm giác đau đớn, sau khi cô đến, anh thay đổi, trở nên đa sầu đa cảm, lo lắng được và mất, hoặc anh vốn là như vậy, và anh chỉ vì một mình cô.

Tỏa Tỏa vừa khóc vừa ngẩng đầu nhìn anh, "Anh nuốt hết nỗi đau vào trong bụng, tại sao không thể cùng em đối mặt? Anh đã có bao nhiêu giấc mơ về em? Anh có định sống cả đời trong mơ nếu em không tới?"

Cô rưng rưng nước mắt hỏi anh, giọng điệu trách móc thể hiện tình yêu của cô dành cho anh. Cô bé của anh, cô cũng đau lòng anh. Anh không đành lòng nhìn cô khóc. Nước mắt của cô luôn khiến trái tim anh ướt át. Tôi nâng tay anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô "Đừng khóc, Tỏa Tỏa của anh không khóc nữa, là lỗi của anh..."

Cô lao vào vòng tay anh, không cầm được nước mắt. Anh đã làm cô đau khổ. Cô rất dũng cảm, đã ba lần thổ lộ tình cảm với anh nhưng anh không hề đáp lại. Anh quá hèn nhát. Trong hôn lễ anh biết cô mong anh sẽ đưa cô đi, nhưng anh không làm vậy, anh đã làm cô thất vọng.

Anh chậm rãi ôm lấy lưng cô, giống như vô số lần trong mơ anh đã mơ, vừa cúi đầu xuống, nước mắt đã rơi trên vai cô, "Em giống như một con nhím nhỏ, có thể chích vào mọi ngóc ngách trong trái tim anh. "

Cô ôm anh chặt hơn, không muốn rời xa anh một giây nào, trầm giọng nói: "Diệp Cẩn Ngôn, anh đừng lừa dối nữa, anh thích em phải không?"

Anh thích cô, anh rất thích cô, có thể anh lừa được người khác, nhưng anh không thể lừa chính mình. "Ừ" anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cố gắng an ủi cô.

Đáng lẽ tâm trạng của cô sẽ tốt hơn, lặng lẽ nép vào trong ngực anh, cảm giác trong vòng tay anh rất thật, nhưng anh vẫn có chút sợ hãi, không khỏi hỏi: "Mọi chuyện tối qua là sự thật à?"

"Đúng vậy." Cô sụt sịt, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc của cô. "Tối qua trời mưa to, em đến tìm anh, nhưng anh còn giữ em lại ngủ cả đêm."

Hóa ra mọi chuyện đêm qua không phải là mơ, cô thực sự đã đến với anh, đêm qua anh say, cô đã ở bên cạnh ôm anh, tất cả đều là thật, không phải ảo giác của anh. Nhưng tại sao cô lại đi? Cô đi đâu? Giọng anh khàn khàn, có vẻ tủi thân: "Vậy tại sao lúc về anh lại không thấy em? Ngay cả chiếc váy cưới cũng không còn nữa. Anh chạy tìm kiếm tất cả các phòng cũng không tìm thấy em nên anh tưởng đó chỉ là một giấc mơ khác của anh thôi."

Cô có chút buông tay anh ra, hai tay ôm lấy cánh tay anh, vội vàng giải thích với anh: "Sáng sớm anh kêu Tiểu Trương nấu cơm cho em, em mượn điện thoại của anh ta gọi cho Nam Tôn. Cô ấy nói bà nội rất lo lắng em, trong lòng bà không yên, em sợ bà sẽ xảy ra chuyện gì. Em nhờ Nam Tôn mang quần áo đến cho em, sau đó em dọn dẹp phòng và mang rác đi bỏ. Sau khi ổn định xong bà nội, em vội vàng quay lại và gặp anh..." Cô cố tình dừng lại, sợ rằng anh không qua được nên làm nũng với anh. "Em xin lỗi, lẽ ra em phải nói với anh trước khi rời đi, nhưng lúc đó em quá lo lắng, là lỗi của em khiến anh lo lắng như vậy."

Lúc đó anh không chỉ lo lắng mà còn thất vọng, anh còn dựa quá nhiều vào trực giác của anh, tại sao anh không nghĩ đến việc hỏi Tiểu Trương? Anh chỉ đắm chìm trong nỗi buồn, có lẽ thần kinh của anh trong khoảng thời gian này không được bình thường, cho nên  đầu óc anh phản ứng chậm, hai giấc mơ liên tiếp làm anh không tiêu hóa được, giờ anh mới biết trong ga-ra chỉ là một giấc mơ, vậy cô đã đến với anh trong đêm mưa là thật. Bởi vì cô đi mà anh đau khổ, nhưng giờ cô đã trở lại, ngay bên cạnh anh.

"Em là một cô gái làm cho người khác lo lắng." Anh quay đầu đi không nhìn cô, đi cũng không nói với anh một tiếng, hại anh đau lòng.

Cô biết cô sai, thái độ rất tốt, quay sang anh xin lỗi rồi cười nói: "Em sai rồi, em đem mình bồi thường cho anh được không?"

Hành vi của cô khiến anh không muốn nói những lời gay gắt, nhưng anh chỉ nói nhẹ nhàng "Còn tổn hại về mặt tinh thần thì sao? Chu Tỏa Tỏa, sao em có thể kết hôn với người khác chỉ sau một đêm? Em đã làm thế nào vậy" Đề cập đến chuyện giữa cô với Tạ Hoành Tổ, anh còn có chút tức giận, rõ ràng cô nói thích anh, lại kết hôn rất nhanh.

Khi anh nhắc đến điều này, sắc mặt cô đột nhiên trở nên xấu đi, dù sao cũng là lỗi của cô nên cô lắc lắc cánh tay anh, "Em đã tỏ tình với anh ba lần, em con nói muốn yêu đương với anh, nhưng anh lại mạnh miệng không đồng ý, cũng không phải là lỗi của một mình em."

Anh hừ một tiếng, cô nợ anh nhiều hơn thế này "Em chỉ muốn yêu đương anh, nhưng lại muốn gả cho cậu ta phải không?"

"Không phải, đừng hiểu sai ý của em. Nếu em thực sự muốn gả cho anh ta, tại sao em lại đến tìm anh?" Tỏa Tỏa không ngờ anh lại nghiền ngẫm từng chữ một, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.

Anh chỉ nhìn cô thật sâu, đứng dậy và bước nhanh lên bậc thang, để cô một mình ở phía dưới, khi cô thấy anh phớt lờ cô, cô bĩu môi phàn nàn: "Lão Diệp, giúp em, mắt cá chân của em bị trẹo rồi. Nó vẫn còn sưng."

Lúc này anh mới nhớ ra mắt cá chân của cô xảy ra chuyện gì, cuối cùng anh cũng không tức giận với cô được nữa nên đi xuống đỡ cô lên, mở cửa cho cô ngồi trên ghế sofa, rồi đưa cho cô những thứ anh mua cho cô. "Của em đây."

Cô cầm lấy, mở ra xem, chợt mở to mắt: "Những bộ váy này đẹp quá, đắt quá đi." Khi cô mở hộp đựng điện thoại ra và nhìn thấy chiếc điện thoại, cô nhìn anh chằm chằm và mỉm cười "Đây không phải là cùng anh giống nhau sao."

Cô nhìn thấu những suy nghĩ nhỏ nhặt của anh và quay đầu anh đi một cách không tự nhiên, "Em nhầm rồi."

Cô chỉ mỉm cười. Không phải là cô chưa từng nhìn thấy điện thoại di động của anh trước đây. Làm sao cô có thể nhầm được? "Đi thử nó đi." Anh muốn nhìn thấy cô mặc vào chiếc váy này và thử kích cỡ của chúng.

"Được rồi." cô nhặt một ít quần áo đi đến phòng khách, thật ra chỉ cách mấy bước, nhưng mắt cá chân đã sưng lên, đi lại có chút khó khăn.

"Chậm lại." Anh ở phía sau nhìn thấy, cảm thấy đau ở anh trên người.

Để cô ít đi vài bước, anh đợi ở cửa phòng khách, khi cô mặc quần áo xong và mở cửa ra, anh có thể thấy cô đã thử xong, và mọi thứ mặc trên người cô đều đẹp mắt. Cô lớn lên có vóc dáng lại đẹp nên cô mặc gì cũng đẹp, kích thước vừa phải, không quá lớn, không quá nhỏ. Anh khá ngưỡng mộ thị lực của anh, giống như anh đã đo cơ thể của cô, không sai chút nào.

Khi thấy anh nhìn cô với ánh mắt khen ngợi, cô xấu hổ cụp mắt xuống, nhưng lại có chuyện khác: "Anh mua những thứ này cho em là vì muốn giữ em lại, không muốn em rời đi."

Có lẽ sau khi tan sở anh muốn mua cho cô những thứ này, anh muốn gặp cô ngay khi về, muốn giữ cô lại, nếu không anh đã không đích thân đi mua. Không có điện thoại di động để liên lạc, không có quần áo để đi ra ngoài, cô chỉ có thể ở lại Tư Nam đợi anh về, nhưng không ngờ cô gái này còn có biện pháp khác. Cô nhìn thấu suy nghĩ của anh, anh không tự nhiên ho một tiếng, không dám ở lại nữa, anh nói đi nấu ăn, cô nhìn bóng lưng anh cười khúc khích, anh biết cô đang cười cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro