KHÔNG QUÊN - CHƯƠNG 3
Tiếng nước trong phòng tắm chảy ầm ĩ, đầu óc anh choáng váng, say khướt, anh lắc mạnh để tỉnh táo. Tỏa Tỏa không có quần áo để thay, anh đi lấy cho cô ấy bộ đồ ngủ mới chưa dùng đến đặt trước cửa phòng tắm: "Tỏa Tỏa, anh đưa quần áo cho em thay, ngay trước cửa."
Cô đáp lại, anh nhìn xuống thì thấy mình cũng ướt, anh cũng cần tắm nên lên tầng hai tắm nhanh, anh vẫn cảm thấy như đang mơ, chờ anh đi xuống chẳng thấy Tỏa Tỏa đâu. Mọi thứ chỉ là tưởng tượng của anh. Không biết có nên để cô qua đêm hay không, lúc này anh chẳng nghĩ được gì, thậm chí đi lại cũng có chút khó khăn.
Anh cố ý ở trên đó một lúc, hy vọng có thể cho cô đủ thời gian tắm rửa mà không quá xấu hổ, vừa thay đồ ngủ, anh đã nghe thấy cô gọi anh: "Anh Diệp, anh Diệp?"
Anh vội vàng xuống lầu và đáp lại cô: "Anh ở đây."
Thấy anh, cô thở phào nhẹ nhõm, cô sấy tóc rồi mặc bộ đồ ngủ anh đưa cho, bộ quần áo quá rộng trên người cô, cô xắn tay áo lên, để lộ làn da trắng nõn, chỉ liếc nhìn một cái, tai của anh ửng đỏ. "Xin lỗi, anh không có quần áo phù hợp cho em mặc." Anh đi về phía cô, khẽ gật đầu.
"Không sao đâu. Người phải xin lỗi vì đến muộn thế này là em mới phải." Cô cúi đầu, nhẹ nhàng nói.
Cô hơi cau mày khi nói chuyện với anh, như thể cô đang chịu đựng cơn đau, anh nhìn xuống và thấy cô đang trẹo mắt cá chân phải: "Tỏa Tỏa, em bị sao vậy?"
"Trên đường đến đây vô tình làm trẹo chân." Cô không nói chi tiết hơn, anh cũng biết cô nhất định bị ngã, cô đã cố gắng không để anh phát hiện. Cô gái ngốc nghếch của anh, trước đó cô đã phải hứng chịu bao nhiêu là mưa để đến trước mặt anh.
"Để anh xem nào." Lòng anh thắt lại, giọng nói có chút lo lắng.
Cô không muốn anh lo lắng nên xin lỗi và nói: "Không sao đâu, ngày mai mọi chuyện sẽ ổn thôi".
Từ khi nào cô đã học được cách nói không quan trọng, giấu giếm nhiều cảm xúc như anh, chỉ để hoàn hảo trước mặt của nhau nhưng anh không muốn cô như vậy. "Nghe lời." Anh tìm hộp thuốc y tế, để cô không từ chối nên anh kéo cô ngồi lên ghế sofa, ra hiệu cho cô gác chân lên.
Tỏa Tỏa xấu hổ và di chuyển rất chậm, anh nắm lấy mắt cá chân của cô và đặt nó lên chân anh để kiểm tra, rõ ràng là cô chưa bao giờ bị ai đối xử như vậy, hành vi này cũng có một chút thân mật, vì vậy khi anh nhìn cô, anh nhận thấy cô đang đỏ mặt, "Nếu anh không bôi thuốc, nó sẽ sưng lên."
Mắt anh lại di chuyển đến mắt cá chân của cô, ở đó có một vết đỏ và hơi sưng sau khi dính nước quá lâu, khi chiếc tăm bông nhúng vào nước thuốc chạm vào đó, cô ấy rít lên, cố gắng hết sức không để anh nhìn thấy, động tác của anh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cô lắc đầu để kìm nén sự ủy khuất, im lặng cụp mắt xuống, nhìn thấy cô, anh càng thấy đau lòng hơn, lông mày vô thức nhíu lại: "Sao em không chăm sóc tốt bản thân mình đi, cô gái ngốc nghếch."
Anh mong cô chăm sóc bản thân thật tốt và trông giống hệt như anh nhớ về cô, anh không muốn cô đang đau đớn nhưng vẫn thể hiện cô không sao. Có lẽ vì lo lắng cho anh nên cô lại ươn ướt mắt, khụt khịt nói: "Bởi vì anh đã luôn giúp đỡ, bảo vệ em dưới đôi cánh của anh, nên em sẽ không lớn lên. Nếu anh thật sự không thích em thì cũng đừng tốt với em như vậy."
Vậy là cô biết anh đã làm gì cho cô, mua nhà họ Tưởng, nhường 12C, thuê bảo mẫu cho bà nội Tưởng, đổi nhà cung cấp máy điều hòa, đi Tân Thành... có quá nhiều, không chỗ nào là không vì cô. Anh muốn bảo vệ cô dưới đôi cánh của anh, không đòi hỏi cô phải đáp lại bất cứ điều gì, anh chỉ muốn cô được an toàn và hạnh phúc. Mặc dù anh không yêu cầu cô trả lại nhưng anh vẫn rất vui khi cô nói điều này, nhưng anh phủ nhận: "Anh là một thương nhân trong mắt anh chỉ có lợi ích, chỉ có tiền".
Cô không hiểu những lời nói mơ hồ của anh. "Diệp Cẩn Ngôn, em không còn là một đứa trẻ nữa. Anh nghĩ rằng em không nhìn ra sao? Tuy anh không nói ra nhưng trong lòng em hiểu."
Bên ngoài vẫn đang mưa lớn, đã mười một giờ rồi, cô phải đi ngủ rồi, anh không muốn nói thêm lời nào khiến cô không vui nữa. "Tỏa Tỏa, nếu không phiền thì ngủ ở phòng khách một đêm, ngày mai anh đưa em về, được không? "
"Anh đưa em đi đâu?" Cô không vui hỏi anh, rõ ràng là nghĩ anh muốn đuổi cô đi.
Anh không muốn dây dưa với cô vào lúc này, bây giờ cô đã ra ngoài, cô sẽ không quay lại chỗ của Tạ Hoành Tổ, anh cũng không thể để cô quay lại. "Chỗ của Nam Tôn."
Vẻ mặt cô dịu đi một chút, dường như không còn tức giận nữa: "Nam Tôn hỏi, anh giải thích thế nào, vì sao tối nay chúng ta lại ở cùng nhau?"
Anh không biết bên ngoài bây giờ thế nào, "Dùng điện thoại di động gọi cho Nam Tôn, đừng để cô ấy lo lắng."
Cô dường như đã có chuẩn bị trước: "Điện thoại bị ngập nước không thể mở lên được".
Cô muốn anh cho cô cho một câu trả lời rõ ràng, nhưng anh vẫn chưa có câu trả lời về việc cô ở lại, nên anh lấy làm lệ nói: "Ngày mai hãy nói chuyện đó nhé."
Cũng may cô không ép buộc anh mà gật đầu: "Được."
Anh dọn dẹp phòng khách một chút, nấu cho cô bát canh gừng cho ấm người rồi cô đi ngủ, còn lại anh một mình ở phòng khách một lát rồi vào phòng tắm tắm rửa. Anh không thấy bộ đồ cưới mà cô đã thay. Cuối cùng thì ở thùng rác anh đã nhìn thấy nó. Cô gái này, anh không khỏi bật cười, cô đi giày đế bằng đến chỗ anh, lại còn không có thời gian để thay quần áo.
Bên cạnh cô không có động tĩnh gì, chắc chắn là cô đã ngủ rồi, anh không muốn ngủ, anh chỉ muốn say trong đêm mưa này, rượu chưa uống hết đã được rót thêm, anh đứng trước tủ rượu rất lâu. Thời gian không thể bình tĩnh lại, anh muốn uống rượu đến tê dại, đầu anh rất đau nhưng anh không buồn ngủ, chắc là cả ngày anh chưa ăn nhiều nên bụng anh cũng đau.
Cửa phòng khách mở ra, anh ngẩng đầu nhìn thấy Tỏa Tỏa đang đứng ở đó, tay cầm ly rượu của anh khựng lại, cô nhìn chằm chằm vào ly rượu trong tay anh, hỏi: "Tối nay anh đã uống bao nhiêu rồi?"
Anh quay mặt đi, đậy nắp chai rượu rồi đặt lại vào chỗ cũ, anh không muốn cô nhìn thấy nhưng cũng không ngờ cô lại nhìn thấy, anh giả vờ dè dặt nói: "Em còn chưa ngủ"
"Em không ngủ được." Cô vừa nói vừa đi về phía anh, đột nhiên ôm lấy eo anh từ phía sau, anh cứ đứng đó không biết phải đáp lại như thế nào, tay cô ấm áp đến mức anh muốn giữ lại hơi ấm này và phản ứng não của anh rất chậm. Còn rượu khiến anh rất uể oải nên anh để cô ôm anh và không muốn cử động.
Cô úp mặt vào lưng anh, chậm rãi nói: "Anh không phải không uống rượu sao, như thế nào uống nhiều vậy?"
"Uống nhiều liền ngủ, trong mơ anh còn có thể nhìn thấy em." Anh mỉm cười, bây giờ dù là thật hay giả, anh cũng không đành lòng buông bỏ cảm giác được cô ôm lấy anh.
"Anh có thường mơ về em không?" Cô hỏi anh. Anh không nói dối vì không biết là mơ hay thực, anh chỉ muốn làm theo trái tim anh. "Ừ, anh nhớ em rất nhiều. Anh thường mơ về em. Nói đến em, em cứ khóc trong mơ..."
Anh nói bất cứ điều gì anh nghĩ đến, trong miệng có vị rượu đắng chát, nhưng cơn đau quặn trong bụng khiến cơ thể anh khẽ run lên, anh gần như đứng không vững. Tỏa Tỏa buông anh ra, đem anh xoay lại. "Anh đau ở đâu?"
Anh bất đắc dĩ dựa vào tủ rượu, ấn mạnh vào bụng, cố gắng chịu đựng cơn đau quá mức: "Bụng anh đau quá."
"Chắc là anh chưa ăn gì, uống nhiều rượu như vậy sao có thể không đau được?" Cô đỡ anh ngồi lên ghế sofa: "Em đi nấu đồ cho anh ăn."
Anh muốn kéo cô nhưng không được.
Cô vào bếp bận rộn, lục lọi trong tủ lạnh và nấu bất cứ thứ gì tìm được, anh nhìn bộ dáng bận rộn của cô mà lòng thấy xót xa. Cô rất nhanh nấu xong, mang ra ngoài và gọi anh: "Mau đến đây."
Anh ngồi vào bàn, cô ngồi đối diện anh, bưng một bát mì Dương Xuân và một bát cháo kê, anh ăn không được nhiều nên bảo cô lấy một bát chia cho anh một ít, "Tỏa Tỏa, em cũng ăn một chút đi."
"Em không đói." Cô chống cằm và nhìn anh.
"Nghe lời."
Cô bưng bát ăn một chút: "Ăn ngon không?"
"Ăn ngon." Cô đặc biệt làm món này cho anh, và tất nhiên là anh thích.
Ăn xong anh đi dọn bát đĩa, đã mười hai giờ rưỡi, cô bé vẫn ngồi ở bàn, anh vỗ vai cô bé nói: "Được rồi, đi ngủ đi."
"Em không buồn ngủ." Cô không nhúc nhích, nên anh dỗ dành cô: "Anh ở lại với em."
Cô nhanh chóng chạy về phòng ngủ, nằm xuống: "Chậm đã." Anh đi theo cô, cùng cô đi đến phòng khách, ngồi ở mép giường, ôm cô vào giường, "Nghỉ ngơi thật tốt, anh không đi đâu cả, chỉ ở đây thôi."
Cô mỉm cười với anh: "Anh không nhéo em một cái, giống như một giấc mơ vậy."
"Nếu đây là mơ thì đừng tỉnh lại nhé." Khóe môi anh nở một nụ cười, anh dịu dàng chạm vào đầu cô.
Cô trùm chăn vào đầu, nói: "Anh không cảm thấy em ngu ngốc à?"
Thành thật mà nói, tất nhiên là có, cô gái ngốc nghếch của anh ngốc nghếch đến mức khiến người ta cảm thấy đau lòng, nhưng anh không thể nói như vậy: "Em thật dũng cảm, cô bé của anh".
Cô kéo chăn ra khỏi mặt và mỉm cười nói với anh: "Chúc ngủ ngon"
Anh cũng chúc cô ngủ ngon và ở bên cạnh cô cho đến khi cô ngủ say rồi mới rời đi.
Sau một giờ, anh trở về phòng, ngơ ngác nằm trên giường. Chẳng tỉnh táo chút nào, trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào, bây giờ anh không quan tâm đến lý trí của mình, cảm xúc đã lấn át, hay đơn giản là anh đã say, anh say đến mức thể hiện cảm xúc của anh một cách vô lương tâm trong giấc mơ. Mưa ngoài trời dần dần tạnh, anh trằn trọc, cơ thể anh nhẹ nhõm, cuối cùng anh không thể cưỡng lại cơn say và chìm vào giấc ngủ say.
Đêm nay giấc mơ thật tuyệt vời, cô gái bé nhỏ của anh chưa bao giờ rời xa anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro