🎩🪽
Nếu cậu phải mô tả thì cậu sẽ nói nụ hôn đầu tiên của mình chủ yếu là ướt át.
Cậu chẳng có ai để mà kể, nhưng nếu có, anh cũng sẽ chẳng nói đó là một kỷ niệm dễ chịu. Không giống như ly trà sữa đường nâu ấm áp mà cậu từng pha cho Hi Hi vào mùa đông lạnh giá ở Guidu, hoặc những lần hiếm hoi được tắm nước nóng ở rạp hát khi người cha dượng khốn nạn của anh cuối cùng cũng bật lò sưởi.
Giống như một ngày hè oi bức, kiểu nóng đến mức bạn phải đổ mồ hôi, kiểu cảm giác nhớp nháp khiến bạn chỉ muốn kết thúc càng sớm càng tốt. Mỗi nụ hôn là một yêu cầu dò xét, đào bới thứ gì đó ẩn sâu bên trong anh mà vốn dĩ không hề tồn tại. Vì vậy, khi nụ hôn kết thúc - và ít nhất là nó kết thúc nhanh chóng - cậu chỉ coi đó là một điều ngu ngốc khác trong một thế giới đầy thất vọng.
Cậu không bao giờ tưởng tượng mình sẽ làm điều đó một lần nữa, nhưng cuộc sống hiếm khi diễn ra như bản thân mong đợi.
Vì vậy, khi Lưu Kiêu bước vào phòng, khi vừa tắm xong, hắn mặc bộ đồ ngủ bằng lụa đen và ngồi trên giường của Lưu Mẫn—không, trên giường của hắn—với ánh mắt đó.
Vâng, cậu không ngốc đâu, được chứ
Mọi chuyện bắt đầu như thế này:
Ca ca đặt những đầu ngón tay lạnh ngắt của mình lên mặt cậu—lạnh đến nỗi khiến anh sốc, gần như tức giận—nhưng với ngón tay cái của gege trên má và một bàn tay mạnh mẽ trên hàm, cậu chìm đắm trong sự phô trương đó. Cậu để nó vượt quá giới hạn, thành một màn môi lưỡi giao triền miên, một cuộc đối thoại mà cậu chẳng có quyền lên tiếng.
Chà xát, rút, lặp lại
Vẫn những thứ vô vị lặp đi lặp lại, còn gì mới nữa không. Cậu đã quá quen với điều này từ rất lâu rồi. Cậu chưa bao giờ tìm được vị trí của mình trong bất kỳ câu chuyện nào hoặc thực sự cảm thấy thoải mái như ở nhà. Cuộc sống là một câu chuyện cổ tích lớn, một đống rác rưởi, được tô vẽ đẹp đẽ để cuộc sống của những kẻ ngốc trung bình trở nên dễ dàng hơn. Thế giới thực chỉ là một loạt các công việc và giao dịch.
Lưu Kiêu đã không để cậu có cơ hội phản kháng, khi hắn đè anh xuống giường, ngồi lên người và hôn anh, một nụ hôn sâu đậm. Cậu đành mặc kệ và tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào này.
Ga trải giường mềm mại, sạch sẽ; một căn phòng có ánh sáng mặt trời; một ngôi nhà ấm áp; một ngôi nhà an toàn. Nhưng thực sự không có gì là của cậu cả. Vì vậy, khi Ca ca nói "Mở miệng ra", anh ấy chỉ làm vậy, không cần hỏi gì thêm.
Đây là cách cậu học được hai điều: dương vật chẳng có vị gì, và việc giữ hàm mở quanh một vật lớn cực kỳ khó chịu. Tuy nhiên, cậu biết cách tự làm bản thân tê liệt để có thể ngậm nó, cậu không hề ngốc nghếch.
Nghe thấy tiếng khen của ca ca "Tốt lắm, cứ như vậy đi", cậu nhẹ nhàng ngậm vào sâu hơn, thở ra vào bộ lông mu được cắt tỉa gọn gàng, nhộn nhàng vì một cảm xúc nào đó mà cậu không thể gọi tên.
Nó quá xa để có thể là của cậu.
Tất cả những gì tồn tại là bàn tay của ca ca luồn vào tóc cậu, giữ anh ở nguyên vị trí, nhịp điệu đẩy tới đẩy lui như một chiếc thuyền liên tục vượt qua những con sóng, hơi ấm xung quanh căn phòng, một mùi xạ hương ngột ngạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro