Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

24-26


Chớp mắt đã thấy sắp qua năm mới, Thích Thiếu Thương đương nhiên muốn về nhà. Nhưng để lại Cố Tích Triều một mình trong ký túc xá, anh quả thật không đành lòng; nhưng nếu kéo Cố Tích Triều cùng nhau về nhà, anh cũng không thực mong muốn. Thời khắc cả nhà đoàn tụ, Cố Tích Triều không thân thuộc với bọn họ, ở chung chắc chắn sẽ thấy khó xử. Anh lo lắng suy nghĩ, đành gọi điện hỏi ý mẹ.

Ai ngờ mẹ anh rất hiếu khách, vừa nghe anh nói có bạn đang ở một mình không có chỗ nào để đi, liền bảo Thích Thiếu Thương kéo cậu về nhà. Thích Thiếu Thương nghe vậy, trong lòng vui sướng, cười hì hì nói cho Cố Tích Triều. Cố Tích Triều mặc dù không muốn, nhưng anh vừa nhõng nhẽo vừa kiên quyết, đành phải gật đầu đồng ý.

Thoáng đã tới đêm 30, Cố Tích Triều chợt nhớ phải về nhà Thích Thiếu Thương, liền đi mua quà. Cậu trước giờ chỉ sống một mình, vốn rất ít đi mua sắm, nên không biết phải mua quà gì cho xứng, tính qua tính lại, rốt cuộc trời đã xế chiều vẫn không chọn được thứ gì. Thích Thiếu Thương đã về nhà từ sớm. Cố Tích Triều đang định gọi anh, chợt thấy bên trong lớp kính của một cửa hàng bên kia đường là bóng dáng cô gái đang chỉ cho nhân viên cửa hàng cái gì đó. Cậu ngây người một chút, cô gái đó cũng nhìn thấy cậu, cũng ngẩn người, liền gật đầu, cười với cậu. Cô tiều tuỵ đi rất nhiều, nhưng vẫn xinh đẹp tao nhã.

Cô cười với Cố Tích Triều: "Chào cậu, Cố cơ trưởng, lâu rồi không gặp."

Cố Tích Triều cũng cười cười, trấn an lòng mình: "Xin chào. A, rất xin lỗi, tôi không biết tên cô."

Cô vươn tay ra: "Tôi tên Phó Vãn Tình."

Cố Tích Triều cũng bắt tay nàng: "Chào Phó tiểu thư, gọi tôi là Cố Tích Triều thì được rồi."

Hai người dù không quen thân, nhưng cô một lời tôi một tiếng, dần dần có cảm giác hiểu nhau. Phó Vãn Tình là một cô gái hiền thục xinh đẹp, giọng nói dịu dàng, nụ cười tựa thiên thần. Cùng cô nói chuyện quả thực có thể quên trời quên đất. Cố Tích Triều chỉ cảm thấy gặp được người như vậy rất khó, hết nói lại nói, quên đi thời gian đang chầm chậm trôi.

Hai người ngồi trong quán cà phê, Cố Tích Triều cẩn thận hỏi han: "Phó tiểu thư, chồng cô sức khoẻ đã hồi phục chưa?"

Phó Vãn Tình dừng lại, cô nâng ly cà phê, chậm rãi nói: "Anh ấy... đã về thế giới bên kia rồi."

Cố Tích Triều nhất thời không biết nên nói gì, hai người trầm mặc hồi lâu. Phó Vãn Tình đột nhiên cười nói: "Cho nên, hôm nay là đêm 30, tôi chỉ đi dạo một mình."

Tiếng "đêm 30" như một lời nhắc nhở Cố Tích Triều, cậu vội vàng lấy điện thoại di động ra, đã hết pin từ lâu. Lòng thầm nghĩ, thôi rồi. Phó Vãn Tình nhìn bộ dạng của cậu, cười nói: "Ở nhà có người đang chờ cậu, mau trở về đi. Nãy giờ cậu không nói, tôi cũng không tiện hỏi."

Cố Tích Triều gật gật đầu, hai người trao đổi số liên lạc, đoạn vội vàng rời đi. Ai ngờ đêm giao thừa ai nấy đều về nhà, đợi nửa ngày cũng thấy chiếc xe nào, Cố Tích Triều nóng ruột giậm chân, cũng không còn cách nào khác, đành dằn lòng đứng chờ.

Khi đã đến dưới nhà Thích Thiếu Thương, từ đằng xa đã thấy một bóng người quen thuộc đang đứng nhìn quanh quất. Cố Tích Triều vội vàng chạy tới. Người nọ nhìn thấy cậu, chỉ nhìn cậu một cái, không nói một tiếng liền đi lên lầu. Cố Tích Triều ở phía sau sợ hãi kêu một tiếng: "Thiếu Thương?"

Thích Thiếu Thương dừng lại, vẫn đưa lưng về phía Cố Tích Triều, rầu rĩ nói: "Em đi đâu? Di động em để đâu?"

Cố Tích Triều biết lỗi, chỉ giải thích: "Em... di động em hết pin."

"Vậy em ở chỗ nào? Chẳng lẽ đồng hồ em cũng hỏng rồi?"

"Không, em..."

"Nhà anh một mực chờ em."

"Thiếu Thương..."

"Em về đi. Anh đã bảo mẹ anh và mọi người ăn cơm rồi. Tụi nhỏ đói bụng lắm."

Ý đuổi khách rành rành ra đó. Cố Tích Triều sững sờ, đứng yên một lúc, sau đó nỗi buồn vây đến, tủi thân quay người chạy đi. Thích Thiếu Thương xoay người lại, vừa tức giận vừa đau lòng, đứng ngây ngốc một lúc lâu, mới chậm rãi đi lên lầu.

Cố Tích Triều một mình trên đường chạy không ngừng. Người đi đường, đèn đường, cửa kính lướt qua. Chạy một lúc đến khi không chạy nổi nữa, cậu dừng lại, tựa vào cột điện muốn nôn mửa. Chỉ là từ chiều đến giờ chưa ăn cơm, nên chỉ nôn khan, dịch dạ dày đều phun ra hết. Nôn được rồi, toàn bộ cơ thể mất hết sức lực, chỉ có thể dựa vào cột điện thở dốc từng cơn.

Bỗng nhiên, có một người đưa cậu chiếc khăn tay, Cố Tích Triều ngẩng đầu nhìn, là một người đàn ông trung niên xa lạ, quần áo gọn gàng, khí chất tao nhã. Người đàn ông đó thấy cậu nghi ngại nhìn mình, khẽ cười nói: "Một mình cậu, nhất định gặp chuyện gì rồi. Có thể nói tôi nghe không? Tôi cũng đang một mình đây."

Cố Tích Triều lắc lắc đầu, chuẩn bị đi. Người đàn ông này bỗng giữ chặt cậu, hơi thở nóng rực phả trên mặt cậu. Cố Tích Triều lúc đó mới phát hiện hắn uống rượu, sức lực hơn người. Cậu vốn chưa ăn gì, lại chạy lâu như vậy, so với gã làm sao chống cự nổi. Bị lôi kéo đến lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã vào lòng ngực hắn. Cố Tích Triều muốn cho tên đó một đấm, lại bị hắn nắm tay lại, miệng thốt ra những lời bẩn thỉu: "Một mình cậu, không cô đơn sao? Cậu không cô đơn sao?"

Cố Tích Triều đánh không lại, đang lo cuống cuồng. Bỗng nhiên từ phía sau một người lao đến, đấm một cú khiến tên đó ngã lăn quay trên mặt đất, sau đó tay chân đấm đá liên tục khiến hắn muốn thở cũng thở không nổi. Cố Tích Triều dựa vào cột điện, thấy người kia vẫn đang hung hăng đánh nhau, liền xoay người bước đi.

Người phía sau thấy cậu rời đi, một bước chạy theo nắm lấy vai cậu: "Tích Triều!"

Cố Tích Triều bỏ tay anh ra, tiếp tục đi về phía trước. Tiếc rằng đầu óc choáng váng tay châm mềm nhũn, ngay tức khắc ngã xuống, rơi vào lòng Thích Thiếu Thương.

Lúc cậu tỉnh lại, liếc mắt nhìn đã thấy Thích Thiếu Thương đang ngồi một bên xem báo, còn mình thì đang được truyền nước. Đáng tiếc, năm mới tốt như vậy, lại ở trong bệnh viện. Cố Tích Triều bất đắc dĩ cười khổ.

"Tỉnh rồi à, khoẻ hơn chút nào chưa?"

Cố Tích Triều lúc này không có sức để giận dỗi, chỉ gật đầu. Thích Thiếu Thương ghé người sát vào giường, lấy tay sờ lên trán cậu, không gây tiếng động, chỉ khẽ thở dài.

Tiếng thở dài này khiến lòng Cố Tích Triều chua xót, giơ tay áp lên mặt Thích Thiếu Thương, thanh âm vô lực hỏi: "Anh không giận nữa?"

Thích Thiếu Thương lắc lắc đầu, cầm tay cậu, đặt môi hôn một cái.

"Em đi tìm mua quà. Em không biết nên mua cho nhà anh cái gì. Lần đầu tiên ra mắt, em nghĩ..."

Thích Thiếu Thương đau lòng hôn tay cậu: "Em không biết đâu, lúc đó anh lo lắm."

"Em xin lỗi."

"Anh cũng vậy."

Cố Tích Triều cười cười: "Em đói bụng."

Thích Thiếu Thương cắn cắn vành tai cậu: "Mình ra ngoài ăn mừng năm mới, nha? Được không? Hai chúng ta thôi!"

"Ừ. Còn nhà anh thì sao?"

"Anh lì xì cho tụi nhỏ nhiều gấp hai lần người khác, lì xì xong bị đuổi đi luôn. Ây da, nhắc mới nhớ! Anh cháy túi rồi!"

Cố Tích Triều cười, hôn lên tai anh một cái.

Hai người tới khuya mới quay về ký túc xá. Thích Thiếu Thương ôm Cố Tích Triều ngồi trên ghế sa-lông xem chương trình đón xuân. Kỳ thực hai người cũng không xem kĩ, vừa ăn đồ ăn vặt vừa hôn nhau, hạnh phúc như lạc vào chốn thần tiên. Cố Tích Triều không được khoẻ, mơ màng buồn ngủ dựa vào lòng Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương vuốt đầu cậu, máy lạnh thổi ra gió mát, lòng anh ngấm men tình.

Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại di động phá vỡ sự yên tĩnh. Cố Tích Triều càu nhàu một tiếng, tiếp tục ngủ. Thích Thiếu Thương cầm điện thoại của cậu, trước mắt hiện ra một tin nhắn: "Bình an về đến nhà chưa? Cố cơ trưởng, năm mới vui vẻ." Tên người gửi là một cái tên xa lạ: Phó Vãn Tình.

Thích Thiếu Thương ngây ngẩn cả người, Cố Tích Triều đang nằm trong lòng bỗng chốc có chút không thực.


C25


"Anh ơi, bánh đậu xanh của anh đây."

"Ừ, cám ơn."

Cố Tích Triều bồn chồn đứng dưới nhà Phó Vãn Tình, trong lòng có chút do dự. Lần đó Thích Thiếu Thương đối với cậu quá đáng như vậy, cậu bỗng nhiên cảm thấy được mình đã không hiểu rõ Thích Thiếu Thương, cũng có thể nói, Thích Thiếu Thương đối với cậu không đủ bao dung. Cho dù cậu không muốn thừa nhận, trong lòng vẫn có chút sợ hãi. Lần đầu tiên cậu ý thức được tình cảm của bọn họ không vững vàng như cậu vẫn tưởng. Đối với Phó Vãn Tình, trong lòng cậu có nhiều cảm xúc khác nhau. Tuy rằng cậu giữ vững mối quan hệ là vì áy náy, có lẽ vì kỹ thuật của mình không tốt, lúc lái máy bay đã xóc nảy mạnh, dẫn đến cái chết của chồng Phó Vãn Tình. Vậy nhưng, mỗi lần gặp Phó Vãn Tình, cái cảm giác gắn bó đó không biết là cái gì, chẳng lẽ là bởi vì cô ấy giống mẹ mình? Cố Tích Triều lắc đầu, hai mươi mấy năm quá, cậu chưa bao giờ có cảm giác như hiện tại, mâu thuẫn quá.

"Cố cơ trưởng, sao vậy? Lạc đường à?" Giọng nói ôn nhu, làm cho dây thần kinh Cố Tích Triều đang căng ra chợt giãn nhẹ đi đôi chút.

"Phỏ tiểu thư."

"Tôi còn đang tự hỏi sao trễ rồi mà cậu còn chưa tới, thức ăn đã nguội hết rồi." Phó Vãn Tình mặc quần áo thể thao màu xám, giày màu trắng để chơi bóng, sau đầu tóc buộc đuôi ngựa. Sạch sẽ và dịu dàng như gió xuân tháng ba vậy.

"À, xin lỗi. Tôi không biết đường đến nhà."

"Ha ha, không sao. Đường đến nhà tôi quanh co khúc khuỷu, nhiều người bị lạc lắm." Phó Vãn Tình vừa nói vừa bước lên phía trước dẫn đường, vừa đi vừa nói chuyện, thoáng chốc đã vào bên trong.

Cố Tích Triều quan sát đánh giá nhà cô, đèn treo tường tỏa ra thứ ánh sáng vàng nhạt lên cái bàn xa hoa, giữa bàn là một chai rượu nhỏ phảng phất sắc đỏ thẫm mơ hồ. Cố Tích Triều đột nhiên nhớ đến một câu thơ: Phương khí lung nhân thị tửu hương (Mùi hương làm say lòng người chính là mùi rượu thơm mát). Rượu còn chưa được mở, nhưng Cố Tích Triều lại ngửi được hương vị lay động lòng người.

Hôm nay là sinh nhật của Phó Vãn Tình, trước đó vài ngày cô đã mời cậu đến ăn tối.

"Cố cơ trưởng, mời ngồi, cậu mau nếm thử tay nghề của tôi." Phó Vãn Tình bưng ra đĩa thức ăn cuối cùng, cười cười rót rượu nho vào ly.

"Được, chúc cô sinh nhật vui vẻ! Cheers!"

"Cám ơn!"

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, loáng mắt cả bàn thức ăn chỉ còn lại chén đĩa không. Cố Tích Triều chưa từng được nếm đồ ăn được nấu tại nhà, cậu và Thích Thiếu Thương cũng không có thời gian nấu, thường là ra ngoài ăn. Đang nghĩ mông lung, Phó Vãn Tình đột nhiên cười nói: "Sao, sinh nhật tôi không có quà sao?"

Cố Tích Triều đem hộp quà tới mở ra, bên trong là một hộp bánh đậu xanh được làm hết sức tinh xảo. Phó Vãn Tình thích thú "ồ" một tiếng, vẻ mặt giống như một bé gái tham ăn: "Đáng yêu quá, cám ơn cậu! Mình cùng nhau ăn đi!"

"Được thôi!"

Phó Vãn Tình trong miệng nhai bánh đậu xanh, tay mân mê cái hộp: "Bây giờ cái gì cũng phải đóng hộp, để trong bao là được rồi! Lúc tôi còn nhỏ thường ăn bánh đậu xanh chỉ gói trong bao, rẻ hơn mà lại ngon hơn nhiều!"

"Ừ! Lúc tôi còn bé cũng vậy. Cửa hàng này là nơi lúc bé tôi thường đi ăn bánh đậu xanh. Bây giờ đổi mới rồi."

"Cửa hàng bánh Tam Sao? Ây, bây giờ tôi cũng thường mua bánh ở đó!"

Cố Tích Triều nhìn bộ dáng hưng phấn của cô, trong lòng cũng thấy cao hứng. Trong vô thức vươn tay lau vụn bánh trên miệng cô. Không khí trở nên khó xử. Phó Vãn Tình vốn là tự nhiên hào sảng, mà lúc này mặt còn có chút đỏ lên, huống chi Cố Tích Triều trước giờ thẹn thùng nhút nhát, thời điểm đó chỉ hận không thể chặt đứt cánh tay của mình luôn cho rồi.

"Cố cơ trưởng, cậu, có muốn uống chút gì không?" Phó Vãn Tình cố gắng phá vỡ bầu không khí căng thẳng, đứng lên mở tủ lạnh.

"A, được, cho tôi nước lọc là được rồi."

Hai người tiếp tục nói, nhưng rốt cuộc vẫn có chút ngượng ngùng. Ngồi một hồi, Cố Tích Triều đứng dậy cáo từ, Phó Vãn Tình cũng không cương quyết giữ lại, đứng dậy tiễn cậu ra cửa.

Hai người đi tới phòng khách, Cố Tích Triều lúc này mới chú ý đến tấm ảnh chân dung chồng cô trên bàn thờ. Mặt mũi cương nghị, không ai nghĩ sẽ đoản mệnh như vậy. Cố Tích Triều không khỏi khẽ thở dài, nhân sinh đúng là khó lường.

Phó Vãn Tình đứng phía sau cậu, nói: "Đó là chồng tôi, chắc cậu đã gặp qua một lần."

"Đúng vậy. Phó tiểu thư," cậu xoay người lại, đối mặt với Phó Vãn Tình, "Người đã chết rồi, cô cũng đừng quá đau lòng."

Phó Vãn Tình cười buồn: "Yên tâm đi Cố cơ trưởng, tôi là bác sĩ, sinh lão bệnh tử đối với tôi mà nói, cũng bình thường thôi, tôi đã quen rồi."

"Ừ." Cố Tích Triều gật đầu, "Gọi tôi là Cố Tích Triều đi."

"Tích Triều, cảm ơn cậu đã đến dự sinh nhật tôi."

Buổi tối mùa xuân lạnh hơn bình thường, Cố Tích Triều rảo bước trên đường, vô thức tay nắm áo kéo chặt vào người. Gió lạnh làm cậu tỉnh táo hơn một chút, nhớ tới vừa rồi ở nhà Phó Vãn Tình có chút lỗ mãng, lắc mạnh đầu – rốt cuộc là vì say rượu hay vì lý do gì khác? Cậu không muốn suy nghĩ nhiều, nhưng ý nghĩ này cứ lảng vảng trong tâm trí cậu.

Lúc trở lại ký túc xá thì đã khuya. Cậu vốn tưởng Thích Thiếu Thương vừa bay về mệt, sớm đã ngủ rồi, nên trực tiếp quay về phòng mình. Không ngờ mới vừa mở cửa, đã chứng kiến cảnh Thích Thiếu Thương dựa trên ghế sa-lông, TV vẫn còn mở, nhưng người thì đã ngủ thiếp đi. Cậu cười cười, vào phòng lấy chăn bông định đắp cho anh, nhưng anh lại mở mắt.

"Em về rồi, đi đâu mà về trễ vậy?" Thích Thiếu Thương ngáp một cái, mắt lờ đờ buồn ngủ.

"Không đi đâu hết, chỉ gặp bạn cùng lớp một chút."

"Ờ." Thích Thiếu Thương nằm xuống tiếp tục ngủ. Cố Tích Triều lại đẩy vai anh: "Dậy đi, dậy, dậy, lên giường ngủ!"

Ngày hôm sau lúc Cố Tích Triều tỉnh dậy đã là giữa trưa. Cậu vừa mở mắt ra đã thấy Thích Thiếu Thương đang đứng dựa vào cửa sổ. Dưới ánh nắng, anh gầy đi trông thấy.

"A..." Cố Tích Triều vuốt vuốt hai mắt, rên rỉ một tiếng.

Thích Thiếu Thương xoay người, nghiêm túc nhìn Cố Tích Triều: "Tối hôm qua em uống rượu."

"Ừ."

"Với ai?"

Cố Tích Triều đẩy anh ra: "Mẹ nó, anh phiền quá, tui uống rượu một chút cũng phải báo cáo với anh hả?"

Thích Thiếu Thương mở to hai mắt ngạc nhiên, đè cậu xuống giường: "Ai! Chữ "tui" ở đâu ra vậy? Tiểu tử này càng lúc càng lợi hại nha!"

Cố Tích Triều nhìn bộ dạng đùa giỡn của anh, cười không dứt, xong thúc vào người anh, nói: "Đúng dậy, em muốn đi rửa mặt."

Thích Thiếu Thương vẫn đè cậu không tha, hai người giằng co một lúc, Thích Thiếu Thương vẫn nhìn vào mắt cậu: "Tại sao lại muốn uống rượu."

"Phiền quá."

"Tại sao..." Thích Thiếu Thương cắn môi, thì thào tự hỏi.


C26

Mây mưa qua đi, Thích Thiếu Thương ôm Cố Tích Triều khóc đến mệt lả vào lòng. Nhìn từng dấu vết tím bầm trên người cậu, lòng đau xót không thôi. Chỉ là, sáng hôm nay vô tình nhìn thấy, trong hộp thư điện thoại của cậu, tất cả đều là tin nhắn từ người lạ mặt tên Phó Vãn Tình, trong lòng anh rất hoảng loạn. Cái này không phải mới một hai ngày, nhưng cậu ấy vẫn không có ý định nói cho anh biết. Tuy những tin nhắn này nội dung không có gì quá đáng, nhưng cái loại quan tâm chăm sóc này không giống như bạn bè thông thường. Hơn nữa, giọng điệu này, chắc chắn là của phụ nữ. Phụ nữ... Thích Thiếu Thương trong lòng cảm thấy bối rối. Thì ra Cố Tích Triều không giống như anh, cậu ấy không phải chỉ thích con trai. Nói đến đây phải thừa nhận, đối với tình cảm này, thật sự càng ngày anh càng mất tự tin. Trước kia một lòng muốn cùng cậu ở bên nhau, chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Bây giờ xuất hiện cô gái kia, xem ra dù muốn trốn tránh cũng trốn tránh không được. Nhớ lúc ăn cơm tất niên, bảy tám người phụ nữ trong nhà thay phiên nhau giảng một bài, ba mẹ vừa ôm đứa con của chị mình vừa nhắc nhở là đã muốn ẵm cháu rồi, Thích Thiếu Thương ngồi nghe mà đầu muốn nứt ra.

Hoa Hàng cùng Liên Hàng (United Airlines) có việc hợp tác với nhau, tuyển phi công trẻ tuổi ưu tú trong công ty đi huấn luyện ở Mỹ. Thích Thiếu Thương đối với chuyện này không có hứng thú, cũng không giữ ở trong lòng. Hôm nay, Hách Liên Xuân Thủy đột nhiên chạy đến cười thần bí: "Ây da, các cậu cãi nhau cái gì rồi? Sao Tiểu Cố xin đi Mỹ huấn luyện mà cậu không đi?"

Thích Thiếu Thương đứng sững, ngây ngốc: "Không có đâu. Cậu ấy không nói gì với tôi hết!"

"Cậu mơ xong chưa! Hôm nay tôi nhìn kỹ danh sách những người được đề cử, cậu ấy là người đầu tiên đó!"

"Làm sao có thể..." Thích Thiếu Thương vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra bấm số như điên.

"Ấy ấy, cậu gấp cái gì.Cậu ấy không muốn nói với cậu, cậu ngẫm lại xem nguyên nhân là gì!"

"Nguyên nhân cái gì! Con mẹ nó, tôi làm gì đắc tội với cậu ấy!" Thích Thiếu Thương đột nhiên cảm thấy lửa giận đang phừng phừng bốc lên, rốt cuộc là làm sao vậy?! Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?!! Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong! Anh hết lòng yêu một người, sao bây giờ lại như thế này...

"Được rồi được rồi, cậu muốn phát điên về nhà mà phát! Tôi nói cho cậu biết, vị trí đi huấn luyện không nhiều, cậu còn không nhanh nhanh chuẩn bị tài liệu nộp đơn xin đi. Nếu để lỡ cơ hội, cậu sẽ không được gặp cậu ấy nửa năm đó!"

Thích Thiếu Thương trong lòng rối loạn, người đó sắp bay ra nước ngoài, cách anh cả một đại dương rộng lớn. Trong đầu nhất thời nhớ đến hàng loạt các tin nhắn trong điện thoại Cố Tích Triều, nhớ đến thái độ giấu diếm của cậu, nhớ đến ánh mắt ủy khuất của cậu lúc anh đuổi cậu đi đêm giao thừa đó...

Anh dựa vào tường, cơ thể trượt xuống, vô lực: Cố Tích Triều, em muốn anh phải làm sao bây giờ?

Thích Thiếu Thương tâm trí rối loạn chuẩn bị tài liệu, mấy thứ này nói phức tạp không phức tạp, nhưng đơn giản cũng không đơn giản. Anh và cậu ngoài thời gian làm việc không giống nhau, những lúc khác đều là sớm chiều ở chung. Cậu có thể giấu được một chuyện động trời như vầy, chắc chắn là cố ý rồi. Thích Thiếu Thương cầm một chồng tư liệu trong tay ném xuống đất, cả người mất hết sức lực ngồi phịch xuống ghế sa-lông.

Người đang xúc động, suy nghĩ thường hỗn loạn.Thích Thiếu Thương biết anh không thể quản những suy nghĩ của Cố Tích Triều. Thuận tay mở điện thoại di động, nhìn thấy hình nền là ảnh hai người đang dựa vào nhau cười rất vui vẻ. Đó là lúc hai người mới yêu nhau, mặc dù Cố Tích Triều nhất nhất phản đối, anh vẫn để ảnh đó làm hình nền. Càng nhìn, Thích Thiếu Thương càng thấy bất an.

Thích Thiếu Thương đã đánh giá thấp cuộc tập huấn này. Anh tưởng rằng tuy nộp đơn trễ, nhưng dựa vào thực lực, ắt hẳn sẽ có chỗ cho mình. Không ngờ khi anh mang tài liệu đến, nhân viên công tác trố mắt nhìn anh, lại liếc nhìn sang chồng đơn đăng kí đã chất thành núi. Anh biết, lúc này, trò chơi đã kết thúc rồi.

Quả nhiên, nhân viên công tác miễn cưỡng nói: "Anh tới chậm rồi, hết hạn từ ngày hôm qua."

"Không thể nào, công văn cấp trên viết rõ ràng là ngày mốt mới hết hạn!"

"Ngày mốt?! Số người nộp đơn đã vượt hạn mức rồi, cho nên chúng tôi đã chốt sổ. Toàn người trẻ tuổi mà, có cơ hội tốt phải nắm bắt cho nhanh. Anh xem đồng sự của anh, ngay cái đêm phổ biến xong đã vội chuẩn bị tư liệu mà đăng ký rồi."

Cố Tích Triều sau khi kết thúc chuyến bay, quay về ký túc xá, cậu chỉ ở trong phòng mình. Cậu không đi tìm Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương cũng không đi tìm cậu. Hai người tựa như đang chiến tranh lạnh. Thích Thiếu Thương thấy cậu tránh né, trong lòng càng phát hoảng. Nhưng anh không có dũng khí đi tìm cậu. Anh sợ, nếu nghe hai tiếng "chia tay" phát ra từ miệng cậu, sẽ không còn đường quay lại nữa. Có nhiều lúc, càng nói lại càng gây hiểu lầm nặng hơn. Thích Thiếu Thương trong lòng khổ não, một mình than ngắn thở dài.

Màn đêm đã buông xuống, Thích Thiếu Thương ngủ trên giường mơ mơ màng màng một lúc, đột nhiên nghe thấy tiếng người nhẹ nhàng mở cửa phòng mình. Khẽ nheo mắt, ánh trăng rọi vào cửa sổ, anh thấy Cố Tích Triều đang mặc áo ngủ nhẹ nhàng đi đến bên giường anh. Nhất thời trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, Thích Thiếu Thương do dự, không biết có nên giả bộ ngủ hay không.

Cố Tích Triều ngồi xuống giường, cúi đầu ghé vào tai Thích Thiếu Thương nói khẽ: "Mai em đi rồi." Thích Thiếu Thương mở choàng mắt.

Lần đầu tiên, hai người nằm cạnh nhau mà không làm gì, cũng không nói gì, nhưng trong lòng lại hoảng loạn. Bỗng nhiên lại cảm nhận sự ly biệt rõ ràng đến như vậy. Một hồi lâu sau, Cố Tích Triều bỗng cười một tiếng: "Ha ha, không phải nửa năm sau em có thể về sao?" Thích Thiếu Thương chẳng nói chẳng rằng, chỉ gật đầu.

Mới sáng sớm, đoàn phi công đi tập huấn bắt đầu khởi hành. Thích Thiếu Thương tiễn bọn họ lên máy bay. Cố Tích Triều trong đám người đó, một câu cũng không nói, trước lúc check-in, đột nhiên quay đầu liếc Thích Thiếu Thương. Chỉ một cái liếc này thôi, khiến trái tim anh đau như bị ai vò xé.

"Mọi người đã đi rồi." Hách Liên Xuân Thủy đi tới kéo kéo ống tay áo Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương đứng bất động: "Còn chưa lên máy bay mà."

"Haizzz."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: