Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

50 - 55

Chương 51:
Chương 51
Nắng gắt như lửa, ánh mặt trời chói chang càng lên cao.

Thiên Âm đặt cỏ non vừa cắt xong lên mặt đất, chỉ một lát sau, mười mấy con thỏ vội vàng chạy tới, gặm từng ngụm một. Thỏ xưa nay vốn nhát gan, nhưng những con thỏ này lại không mảy may sợ gì người lạ, giống như đã thành thói quen.

Thiên Âm vươn tay vuốt ve lớp lông mao trên tai thỏ, cảm giác ấm áp dễ chịu trên lòng bàn tay, khóe miệng bất giác cong lên mỉm cười. Vài tiếng bước chân từ xa truyền tới.

Đám thỏ đang ăn chợt dựng lỗ tai, Thiên Âm còn chưa kịp phản ứng, chúng nó đã phi nước đại về phía đường nhỏ bên phải. Nhào về phía bóng người màu lam kia.

“Đi ra! Không thì ta dẫm chúng mày đấy.” Linh Nhạc khó nhọc tránh đi, trên người là một bộ trang phục săn bắn, đáng tiếc, trong tay y ngoại trừ cái cung ra thì chẳng có gì. Nhưng mà xung quanh, hàng loạt các loại chim bay cá nhảy đứng đầy bên cạnh, có thể nhét hết một con đường. Đó lại còn là những con vật sống, không một vết thương, đối xử với y thì cực kì thân thiết.

Tình cảnh này không giống như y đi săn con mồi mà là con mồi dính lấy y thì đúng hơn. Thậm chí còn có một con khỉ trèo lên đầu vai Linh Nhạc, hai chân trước ôm vòng chặt chẽ. Ngay cả đám thỏ kia cũng dính dưới chân y.

“Con khỉ nhỏ, nếu không xuống , có tin ta làm thịt mày không hả?” Linh Nhạc mặt càng ngày càng đen, vươn tay kéo con khỉ đang dính trên thân mình xuống, hung dữ trợn mắt nhìn nó một cái mới dẹp được ý định trèo lên tiếp của nó.

Đảo mắt qua lại trừng mắt với đám thỏ đang chặn phía trước: “Tránh ra!”

Đáng tiếc thỏ nào có thông minh được như khỉ, từng con cứ tiếp tục cọ cọ âu yếm dưới chân, hai chân trước còn giơ lên như muốn leo trèo, bên cạnh lại chen thêm một con hươu sao, ngậm lấy tay y mà liếm lấy liếm để, phủ lên trên một lớp nước miếng, mặt Linh Nhạc nhất thời thoắt xanh thoắt đỏ.

Thiên Âm không nhịn được, bật cười thành tiếng, ngay cả giỏ trúc đựng cỏ trong tay cũng suýt không cầm vững.

“Sư tỷ…” Linh Nhạc như ai oán liếc nhìn nàng, tung người nhảy lên, vài bước đã nhảy qua hàng rào chắn bay tới bên cạnh nàng, nhanh tay đóng cửa rào lại.

Thiên Âm phủi phủi bớt lông chim, rễ cỏ không biết từ đâu dính trên người y, có thứ còn không biết là lông cáo hay lông sói, càng lau càng buồn cười, cuối cùng thì phì cười ngay trước mặt ai kia.

“Sư tỷ!” Linh Nhạc mặt đã đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận dỗi.

Thiên Âm mới miễn cưỡng kìm nén lại: “Đệ được động vật yêu thích thật đó”.

Mặt của y nhất thời đen đi vài phần, hung hăng trợn mắt nhìn đàn thú không chịu tản đi bên ngoài hàng rào một cái: “Cái này… cũng không phải ta muốn, ai biết chúng nó sẽ tới cùng chứ. Ta chỉ định đi săn thú thôi, cuối cùng lại bị chúng nó săn lại.”

Thiên Âm mỉm cười lắc đầu: “Đệ là long tộc, chúng nó dính đệ là bản năng thôi, ta thấy đệ đừng làm thợ săn nữa thì hơn.”

Vạn thú dĩ long vi tôn*, Linh Nhạc là long tộc, tuy hiện tại y đã ngăn tu vi của mình lại, nhưng trên người vẫn có long khí khiến động vật không thể chống cự lại uy lực đó. Nhưng những khu rừng mà hai người họ tới, không săn thú thì biết lấy gì mà sống.

*vạn thú lấy rồng làm chủ

“Không được!” Linh Nhạc kiên quyết, nhìn nàng một cái, đột nhiên kéo tay của nàng nói: “Người ở đây đều sống bằng nghề săn bắn cả, nuôi sống được cả một nhà già trẻ. Ta đương nhiên không thể thua kém họ được.”

Thiên Âm chỉ đành cười bất đắc dĩ.

Y nhìn thứ trong tay nàng: “Tỷ đang… cho đám thỏ này ăn à?”

+ "
-------oOo-------Chương 52:
Chương 52
Y nhíu mày một cái như không đồng ý, đi về phía rào chắn, đổ tất cả cỏ trong giỏ ra ngoài: “Đã nói đừng lo mấy con thỏ này nữa mà, chúng nó gặm hết cỏ trong viện của chúng ta rồi. Tỷ chỉ cần an tâm để ta nuôi là được.”

Thiên Âm trong lòng ấm áp, khóe miệng bất giác cong lên, đôi mắt cay cay, trong lòng lại tràn đầy mãn nguyện . Ngày đó y kéo nàng tới nhân gian này. Nàng tưởng cuối cùng chỉ là kích động nhất thời, không nghĩ y lại phong bế toàn bộ tu vi, nguyện cùng nàng làm một đôi phàm nhân, đột nhiên nàng lại cảm thấy có lỗi với y.

Y vốn là nhị hoàng tử của thiên giới, chờ mong vài trăm năm mới được ra đời, là đứa con Thiên Hậu thương yêu tới tận xương tủy. Hôm nay, y vì nàng mà lưu lạc giữa nơi trần thế ngập tràn ô uế, học cách để làm một phàm nhân tầm thường.

Giống như trộm lấy một thứ đồ vốn không thuộc về nàng, ích kỉ giấu đi.

“Linh Nhạc…” Đệ hối hận không?

“Ừ?” Y đưa tay muốn nhận lấy giỏ trúc trong tay nàng, ngẩng đầu lên, đôi mắt ntrong veo như nước, giống như là màu sắc trong trẻo nhất thế gian.

Nàng đột nhiên không thốt nên lời, đáy lòng lại dâng lên nỗi đau quen thuộc, Thiên Âm không nén được ho khan.

“Sư tỷ!” Vẻ mặt Linh Nhạc vụt đổi, đánh rơi giỏ trúc trong tay, vỗ vỗ sau lưng nàng: “ Tỷ sao thế? Có phải lại đau không? Ta đỡ tỷ vào trong nghỉ ngơi”.

“Không sao.” Nàng lắc đầu, hồi lâu mới nhịn được ho.

Lo lắng của Linh Nhạc lại không hề giảm bớt: “Tại sao lại thế? Là thương thế do thiên kị lần trước sao?” Lúc trước không thấy tỷ có bệnh này, vì sao khi hạ phàm, lại ho khan không ngừng.

“Chỉ là ho khan thôi, một lúc là khỏe mà.” Nàng khẽ cười cho y an tâm.

Nàng chưa từng nói ra, thực chất đây là mệnh số kiếp này của nàng, từ nhỏ đã bệnh hiểm nghèo. Sau khi trở lại thiên giới, thoát khỏi mệnh số nên không biểu hiện nữa. Hôm nay trở lại phàm trần, nàng sẽ lại tiếp tục mệnh số này. Tuy rằng bây giờ vì nàng thừa kê Thanh Vân, không đến mức gặp phải sinh mệnh âu lo, nhưng thỉnh thoảng vẫn xuất hiện ốm đau, không cách nào tránh khỏi.

Tay Linh Nhạc nắm thật chặt, cũng không nói tiếp nữa, nhìn thấy sắc mặt nàng khôi phục như thường mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Y kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, kể về chuyện ngày hôm nay.

Càng nghe Thiên Âm càng không ngừng cười được, nghĩ đến cảnh ngày đó y lần đầu đi săn. Đi ra ngoài chưa tới nửa khắc đồng hồ đã quay trở lại, bên ngoài rào chắn, hơn mười con thỏ, từng con nhảy tưng tưng xếp hàng lao đến.

Ý định săn thú vốn là định để đem ra chợ phụ cận bán, đổi lấy mễ lương* .Thế mà hết lần này tới lần khác nhìn đôi mắt hồng hồng hăng hái đó, làm thế nào cũng không nỡ xuống tay được. Thả chúng nó cũng không chịu đi, cứ tụ tập làm ổ ở vùng cỏ bên nhà.

*mễ lương: gạo.

May là, họ cũng không giống những phàm nhân thực sự một ngày ba bữa, cũng để tùy bọn nó đi. Nhưng hôm nay chuyện lại càng nghiêm trọng, có lẽ là bị long khí của y thu hút. Lúc này không chỉ thỏ, ngay cả những loài động vật khác như hươu, cáo, khỉ đều theo y trở về. Lần sau nếu thấy một con hổ đi sau lưng y, nàng cũng không bất ngờ.

“Tỷ đừng cười nữa” Linh Nhạc hơi giận, chỉ về phía bên ngoài rào chắn: “Ta cũng không phải cố ý mang chúng về, ai mà ngờ tới, ta kéo cung, chúng đã chui xuống phía dưới mũi tên mà đứng chứ”.

“Dạ dạ dạ!” Thiên Âm cười ra tiếng: “Là tiểu sư đệ của ta cực kì mỵ lực, chúng nó tranh nhau hiến thân”.

“Sư tỷ!” Câu nói của nàng đầy ý trêu đùa, mặt của y sưng đến đỏ bừng, vội vàng nói: “Chỉ là ta chưa thích ứng được thôi, tỷ chờ đấy, qua mấy ngày nữa, nhất định ta có thể giống như thợ săn bình thường.” Săn một đống, chứ không phải cùng một đống con mồi trở về.

Chuyện này thật là khó đó, Thiên Âm lắc đầu, “Quên đi!”

“Ta nói thật đó, cách đây mười dặm có một cái chợ. Chờ ta trở thành thợ săn thực sự rồi, chúng ta phải đi đổi ngân lượng, đến lúc đó… Tỷ thích gì, ta sẽ mua cái đó cho tỷ, được không?”

“Đệ đúng là am hiểu chuyện của phàm gian thật đấy.” Thiên Âm thuận miệng trả lời.

“Đây là đương nhiên!” Y đương nhiên khẳng định, thấy ánh mắt nghi ngờ của Thiên Âm, Linh Nhạc quay đầu sang chỗ khác, trên mặt thoáng hồng lên.”Ta đã tới… nơi này rồi.”

Đã tới? Phàm gian sao? Thiên Âm kinh ngạc, y thân là nhị hoàng tử, hẳn là rất ít khi rời khỏi thiên giới mới đúng, chứ đừng nói đến tới phàm gian. Thiên giới từ trước đến nay vẫn cấm lén tới phàm gian mà. Làm sao y có thể hiểu được những chuyện bình thường của phàm gian đến vậy.

“Ta lúc vừa thoát xác… đã tới!”

Thiên Âm hơi sững sờ, đúng là nàng đã nghe Thiên hậu nói qua, lúc y là một con rồng chưa biến hóa đã tự ý chạy nhảy khắp nơi . Lẽ nào y cũng tới phàm gian? Trong lòng càng thêm nghi hoặc.

Y lại ngượng nghịu gãi đầu: “Tỷ cũng biết, lúc ta ở trong trứng, cũng chỉ có tỷ nói chuyện với ta, sau này tỷ đột nhiên không tới nữa… Sau khi ta thoát xác thì muốn tìm tỷ. Cho nên…”

Cho nên y mới tới phàm gian sao? Ngực Thiên Âm bỗng nhiên đau xót, nàng vẫn cho là trong năm trăm năm kia, nàng bị mọi người lãng quên ở phàm gian, chưa từng có ai tới đó tìm nàng, không một ai ai tới đó cứu nàng. Thậm chí nàng đã không thể ngừng suy nghĩ, thực ra trong lòng mọi người ai cũng mong nàng không nên trở về nữa.

Hóa ra, vẫn có người đi tìm nàng.

+ "
-------oOo-------Chương 53:
Chương 53
“Khi đó ta không biết mệnh của tỷ là do Tư Mệnh định đoạt, cho nên tìm mãi cũng không ra…” Mi tâm nhíu chặt, năm đó y rất ỷ lại vào âm thanh của nàng, cho nên mới phải đi tìm. Nhưng thế giới to lớn như vậy, tìm kiếm nào có đơn giản đến thế. Hết lần này tới lần khác, Thiên giới như muốn lãng quên chuyện của nàng, y lại không nghĩ tới đi tìm Tư Mệnh thăm dò mệnh số. Một thời gian sau, y cũng phai nhạt dần tâm tư, cho đến khi nàng quay trở lại thiên giới.

“Sư tỷ, xin lỗi. Nếu như ta có thể tìm tỷ sớm một chút….”. Nếu như y có thể nỗ lực thêm một chút thì đã tốt rồi, nếu như y có thể tiếp tục tìm kiếm thì đã tốt.”Tỷ có oán ta không?”

“Không có, ta cảm ơn đệ.” Thiên Âm lắc đầu, thực sự cảm ơn, cảm ơn đệ đã khiến mấy trăm năm vô vọng trong đợi chờ của ta, đã có ý nghĩa. Bởi vì chí ít… Chí ít còn có một người đã đi tìm nàng.

Kỳ thực lúc đầu mỗi một kiếp, lúc nàng chết, trong lòng nàng luôn ấp ủ hy vọng, nàng mong có thể… Có thể có người tới cứu nàng. Có thể, kiếp này của nàng sẽ sống dễ dàng hơn một chút.

Nàng cho rằng, cho tới bây giờ sẽ không có mộng tưởng nào thành sự thật, cho đến khi nàng học được cách buông tay.

Nhưng hóa ra, mộng tưởng này, đã từng trở thành sự thật. Nàng thực sự… rất vui.

“Cảm ơn… Cám ơn đệ Linh Nhạc, cám ơn đệ… đã từng tới tìm ta.” Nàng ngẩng đầu, nhìn đôi mắt ngập tràn áy náy của y, đau lòng vô cơ, nàng cố gắng muốn cho y thấy một nụ cười, lại tự dưng muốn khóc.

“Sư tỷ.” Y tiến lên ôm chặt lấy nàng. Cũng không biết tại sao phải làm như vậy, chỉ là nhìn nụ cười đó của nàng, trong khoảnh khắc đó, nàng yếu ớt như có thể vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, y không nhịn được muốn ôm nàng, muốn cho nàng dũng khí.

“Từ nay về sau, ta sẽ bảo vệ tỷ, sẽ không để cho tỷ rời khỏi ta một bước.”

Mỗi câu mỗi chữ của y đều là một lời thề, mỗi một từ đều như đánh vào ngực nàng, nước mắt tuôn rơi, vùi vào trong lồng ngực mang theo hơi thở như mặt trời của người kia, kiếp này, vì câu nói này của y, vì tấm lòng không giữ lại chút gì của y, nàng có thể nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.

Sắc trời dần tối, chắc là có mưa, Thiên Âm đang định cất đồ thêu thùa trong tay để vào nhà, thì thấy Linh Nhạc đúng lúc từ trong nhà đi ra. Tò mò nhìn chằm chằm công việc trong tay nàng.

“Đây là cái gì?” Y kéo kéo vải vóc nàng đặt dưới chân, Thiên Âm vội cất kim chỉ, rồi đưa cho hắn. Linh Nhạc tò mò lại phấn chấn, là một bộ trường sam, nhìn kiểu dáng thì là nam trang. Sửng sốt một lúc, bỗng chốc ánh mắt y sáng rực, ngạc nhiên quay đầu lại nhìn nàng: “Đây là… Cho ta sao?”

Thiên Âm gật đầu, ở phàm gian mỗi nữ tử đều phải biết thêu thùa, sau khi quay trở về Thiên giới, nàng chưa hề chạm qua mấy thứ này, không biết có hợp ý y không.”Thích không?”

“Thích, đương nhiên thích!” Y cầm trường sam khoa tay múa chân, giống như một đứa trẻ, vội vàng choàng lên người “Tỷ bận rộn mấy ngày này, đều là vì may cái này sao?”

“Đệ thử xem có vừa người không, nếu là không vừa, ta sẽ giúp đệ sửa.”

Linh Nhạc cười đến đến hài lòng: “Sư tỷ làm, tất nhiên là tốt nhất.” Sờ sờ chất liệu trên y phục, lòng bàn tay ấm áp, ở thiên giới mỗi vật phẩm đều do tiên pháp hoàn thành, nào có từng đường kim mũi chỉ tri kỉ đến thế đâu.

“Thích là được rồi.” Nàng mỉm cười nhìn.

Có lẽ là quá vội, y mặc vài lần vẫn không xỏ được vào ống tay áo, cuối cùng lại bị quấn lấy, cầu cứu Thiên Âm đứng bên cạnh như đang xem trò vui.

“Sư tỷ…”

Thiên Âm xem xong lại không nhịn được ý cười, đành phải tiến lên giúp y kéo một góc áo, cầm lấy bàn tay vẫy không ngừng của người kia, xỏ tay vào, tay không tự chủ được vòng qua phía sau, theo quần áo, vừa thuận tay vuốt lên vừa nói: “Sao lại giống tiểu hài tử thế, mặc áo cũng ầm ĩ? Thật không biết nên nói đệ giỏi cái gì”.

Nàng đang dạy dỗ y, kì lạ là người kia lại không trả lời, ngẩng đầu chạm vào đôi mắt như lửa đốt của y, nhìn nàng. Lúc này nàng mới nhận ra, vì phủi lên quần áo, tay nàng đã vòng qua thắt lưng y, cả người giống như dựa cả trên người y vậy.

Mặt bất giác cháy bừng, trong tay còn đang nắm chéo áo của y, thả không được, mà không thả cũng không xong. Hai mắt long lanh ngập nước, giống như con thỏ bị hoảng sợ.

“Thiên Âm…” Tiếng của Linh Nhạc cũng bỗng nhiên trở nên trầm thấp, ánh sáng trong đôi mắt kia càng khiến cho Thiên Âm hốt hoảng, lo lắng chưa từng có từ trước đến nay. Y từ từ sát lại.

+ "
-------oOo-------Chương 54:
Chương 54
Cảm giác ấm áp, thoang thoảng mùi hương của ánh mặt trời, chạm lên môi nàng, không giống lần ngây ngô trước điện Thanh Vân, cẩn thận rụt rè, lần này giống như một ngọn lửa nhiệt tình bùng cháy, khiến hai người trở nên kì lạ.

Thiên Âm bị y hôn đến đau nhức, bất giác khẽ than. Âm thanh đó càng như thêm dầu vào lửa, Linh Nhạc chợt cảm thấy cổ họng mình căng cứng, mạnh bạo ôm chặt lấy thân thể của nàng, chạm vào môi nàng, buộc nàng phải há miệng rồi quấn quýt.

Hương vị ngọt ngào môi lưỡi thấm vào gan ruột, y không kìm được muốn nhiều hơn nữa, hô hấp càng thêm nặng nề. Thân thể như ngọn đuốc bừng lên, buộc y phải giảm bớt nhiệt độ. Càng cần lấy sự mềm mại của nàng, cần đến mức không chịu nổi. Bàn tay vô thức kéo y sam của nàng xuống, hôn lên cổ, xương quai xanh…

Tiếng tách tách giòn giã vang lên, ngay sau đó đó là rầm vang một tiếng. Hàng rào sau lưng Thiên Âm không chịu nổi sức nặng của hai người, đổ sập xuống. Hai người mới giật mình tỉnh giấc. Nhìn nhau, lại là hai khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt dời đi chỗ khác.

Linh Nhạc ho khan một tiếng, muốn tìm chủ đề nói chuyện để bớt ngượng ngùng, nhưng lại không biết phải nói gì. Y nhìn sang Thiên Âm bên cạnh, nàng cũng cúi gằm mặt, tự nhiên lại thấy hận mình quá vội vàng, rõ ràng đã thề với nàng rồi, phải đối xử với nàng thật tốt, vậy mà giờ trong lúc ý loạn tình mê, thiếu chút nữa ở nơi này… đúng là xấu xa.

“Khụ, sư… Sư tỷ, tỷ dạy ta Vô Ưu khúc, ta học xong rồi. Nhưng mà chưa có cơ hội thổi cho tỷ nghe, không bằng bây giờ ta thổi có được không?” Y mở lời, rồi như sợ nàng nghi ngờ, vội vàng lấy sáo ngọc ra.

Thiên Âm gật đầu, nét hồng trên mặt lúc này mới giảm đi không ít, ngồi xuống một bên, ý bảo y bắt đầu.

Tiếng sáo Vô Ưu vang lên, từ từ mướt mát, thanh âm như nước, xoa dịu thế gian. Vô Ưu khúc vốn là thần khúc, tiếng từ tâm phát ra, tâm kính bình hòa thì tiếng sáo sẽ ưu dương mềm mỏng, tâm kính cuồng loạn thì sát khí tứ phía, lấy thanh ngăn địch. Hiện tại Linh Nhạc phong ấn tiên lực, xướng tấu nhưng cũng có thể ninh thần* tĩnh khí, giống như dòng nước róc rách chảy qua tim.

*yên tĩnh, an tĩnh

Nàng mơ hồ nhớ lại ngàn năm trước, lúc mới gặp gỡ sư phụ, người đứng ở trên mặt nước Thiên trì, cũng thổi một khúc Vô Ưu như thế, hoa sen trong tiếng sáo tranh nhau đua nở đầy ao, người cứ thế đạp lên một đóa Bạch liên mà đi.

Hôm nay, lần thứ hai nghe được Vô Ưu khúc, mặc dù không như sư phụ tạo nên thiên trì kỳ cảnh, nhưng trong tam giới này cũng không ai sánh nổi, cho nên nếu có thời gian, tất nhiên là chỉ hơn không kém. Sư phụ quả nhiên đã thu một đồ đệ giỏi. Đáng tiếc là mình…

“Sư tỷ, có được không?”

“Cái gì?” Thiên Âm ngây ngẩn một lúc mới phát hiện Linh Nhạc không biết từ khi nào đã thổi xong, vẻ mặt mong đợi nhìn nàng.

“Múa Vô Ưu vũ cho ta xem được không?” Y lập lại: “Ta nghe sư phụ từng nói, sư tỷ am hiểu nhất và cũng yêu thích múa nhất, Vô Ưu vũ càng không ai bằng.”

Bàn tay bên cạnh vô thức nắm thật chặt, quả thực, trước kia nàng rất thích nhảy múa, từ khi mười tuổi Thiên Âm đã có thể múa được Vô Ưu khúc rồi. Từ khi thấy Diễn Kỳ nhiệt tình nhìn Phượng Minh múa đến vậy, nàng lại càng cuồng hơn. Chỉ là… sau đó nàng lại không thích.

“Sư tỷ… Nếu không tiện…” Thấy sắc mặt nàng thay đổi, y lập tức đổi giọng: “Vậy sau này múa cũng được, giờ không vội”.

“Không!” Thiên Âm đứng lên, nắm chặt Xích Cơ trong tay, khẽ cười với y, giống như ánh mặt trời lúc ban sơ : “Ta múa”.

Ở trần gian mấy trăm năm, nàng đã hiểu được một điều, năm đó Diễn Kỳ chưa bao giờ để ý đến Vô Ưu Khúc, mà thực ra y chỉ quan tâm đến người múa nó mà thôi. Sở dĩ bất kể ngày ấy nàng nói gì đi nữa, nói rằng mình cũng có thể múa được khúc Vô Ưu, y cũng chưa bao giờ tin tưởng.

Nàng bước lên hai bước, mở cây quạt trong tay rồi ném lên không trung. Xích cơ tự cảm ứng được ý muốn của nàng, tiếng phượng trầm thấp đi theo từng bước nhảy, mỗi một bước mỗi một một trạng thái đã khắc sâu trong hồi ức, đạt tới mức hoàn mỹ. Giờ khắc này, nàng múa Vô Ưu, không vì điều gì khác. Chỉ vì một người thực sự muốn xem nàng mà múa mà thôi, vì người duy nhất trên thế gian này, cũng là người cuối cùng quan tâm nàng mà múa.

Tiếng phượng trầm thấp, bước nhảy nhẹ nhàng thư thái, cùng với nắng ấm lúc tinh mơ hợp thành một bức tranh cực mỹ. Tuy rằng năm trăm năm rồi mới múa lại vũ khúc này lần nữa, nhưng nó giống như đã khắc sâu trong linh hồn Thiên Âm, mỗi một động tác, mỗi một một bước chân, đều như nước chảy, hồn nhiên thiên thành. Xích Cơ trong tay nàng lưu chuyển, đột nhiên tiếng vù vù nổi lên, bỗng chốc hoa bay đầy trời, cũng theo nàng nhảy múa.

Cơn mưa hoa phiêu tán đầy sân, Linh Nhạc ngơ ngác nhìn người uốn lượn trong trong màn mưa hoa đó, toàn thân như được bao phủ tầng tầng hào quang, đẹp đến kinh người. Rõ ràng gần trong gang tấc, rồi lại giống như cách xa thiên sơn vạn thủy, mơ hồ như thể chỉ một khắc sau sẽ bay lên chín tầng mây, mãi không tìm thấy. Y đột nhiên cảm thấy lo, bất giác bước ra phía trước.

Thiên Âm kết thúc bước nhảy cuối cùng, Xích Cơ vừa thu lại, tiếng phượng trầm thấp cũng ngừng bặt, chỉ còn lại đầy trời hoa bay. Nàng quay đầu, nhìn về phía Linh Nhạc đứng cách nàng không xa, mím môi cười, vạn vật thất sắc.”Không ngờ ta còn nhớ rõ như thế, thấy sao?”

Linh Nhạc không trả lời, y nhìn nàng chăm chú, trong lòng như có thứ gì đó kêu gào muốn chạy vọt ra.

“Linh Nhạc?” Thiên Âm nghi ngờ gọi một tiếng.

“Ta… Ta có thể ôm tỷ một lát không?” Đột nhiên y hỏi, không chờ nàng trả lời, Linh Nhạc đã kéo nàng vào ngực, giống như đang xác định điều gì, càng ôm càng chặt.”Sư tỷ, sau này, chỉ múa cho ta xem thôi được không?” Tự nhiên y lại muốn đem nàng giấu đi, giấu đến nơi chỉ có mình y biết.

Thiên Âm rung động, gật đầu: “Sau đó chỉ cần đệ muốn, ta sẽ múa cho đệ xem, chỉ múa cho đệ xem thôi”.

“Đồng ý rồi, nàng không được đổi ý đâu.” Y ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào mắt nàng như cần bảo đảm, cho đến khi thấy nàng gật đầu, y mới nở nụ cười. Rồi cứ tiếp tục nhìn nàng như thế, cuối cùng không kìm lòng được, cúi đầu, hôn mạnh lên môi nàng.

Đến lúc hồi thần Linh Nhạc lại cảm thấy mình lỗ mãng, trên mặt bắt đầu phiếm hồng, tay vội buông ra như bị bỏng: “Ta không phải… cố ý khinh bạc tỷ, không đúng, là ta cố ý. Không… Ta chỉ là… không nhịn được.” Y cứ lùi về sau từng bước.

Thiên Âm còn chưa kịp nói gì, người kia đã lùi mất ba bốn bước, càng lúc càng lùi xa hơn, bỗng đạp hụt một phát, thiếu chút nữa thì ngã sấp, Linh Nhạc cuống quýt đỡ được thân cây bên cạnh, nàng phì cười thành tiếng.

Xấu hổ đang dâng cao cũng tan biến mất dạng.

“Sư tỷ…” Linh Nhạc oán trách quay đầu, nhìn nàng cười gập cả eo, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đi tới.

“Chút nữa thì quên, sư tỷ, mượn tay của tỷ một chút.” Đột nhiên y kéo tay nàng, lấy một sợi dây đỏ từ trong lòng ra, vòng lấy cổ tay nàng rồi tỉ mỉ thắt lại, giống như đã chuẩn bị từ lâu, kết thành một nút thắt phức tạp.

Thiên Âm sửng sốt, nhìn chằm chằm nút kết trên tay, màu sắc đỏ tươi đầy ấm áp.

“Ta nghe người dưới chân núi nói, nữ tử trước khi thành thân đều phải cột trên tay cái này.” Y nắm thật chặt tay nàng, giống như sợ nàng từ chối, hai tay giữ lấy phía trên sợi dây màu đỏ,nhìn thẳng vào đáy mắt Thiên Âm: “Dây đỏ của sư tỷ là do ta kết, cho nên… tỷ đừng gỡ xuống được không?”

Dây đỏ kết tình, mà họa tiết trên mặt dây lại chính là kết đồng tâm, đây là tín vật dùng để cầu hôn ở trần gian. Nàng đau lòng lắm,tình cảm tràn đầy như muốn căng tràn cả ra, “Linh Nhạc, đệ có biết không, cái này là…”

“Ta biết!” Y vội ngắt lời nàng, đôi mắt nhìn thẳng: “Nàng… nguyện ý… gả cho ta không?”

“…”

“Ta biết chuyện này cũng hơi gấp với nàng.” Mặt y đã chuyển thành đỏ rực, ngượng ngùng chuyển mắt đi: “Nhưng ta đã đợi nàng một ngàn năm, từ khi ta chỉ là phôi trứng. Cho nên… mong nàng tin tưởng ta”.

Tin, nàng làm sao không tin được chứ, nếu như thế gian này còn có thể tin, ngoại trừ người trước mặt, nàng đâu tìm ra người khác. Hai mắt nóng lên, cúi đầu cũng không ngăn được nước mắt dâng ra, chỉ có thể nghẹn ngào gật đầu.

“Nàng đồng ý rồi! Tốt quá, thật tốt quá.” Vui mừng nháy mắt lan ra ngoài mặt, y kích động ôm lấy người trước mặt, xoay vòng vòng.”Chúng ta đêm nay sẽ thành thân, đúng rồi thành thân ở phàm gian, cần chuẩn bị… đúng rồi là hồng chúc giá y*. Ta đi mua, nàng đợi ta!”

*nến đỏ, áo cưới.

Nói xong cũng không quan tâm nàng có đồng ý không, cũng không dừng lại, xoay người ra sân, bước chân còn gấp hơn lúc trước, chốc lát đã không thấy bóng.

Chỉ còn lại Thiên Âm đứng tại đó một mình, dù cho lòng đầy lo lắng, cũng mặc buông xuôi. Nếu như có thể tiếp tục như thế thì thật tốt, không cầu vĩnh viễn, nàng chỉ cầu đời này, có thể cùng y. Yên bình qua hết quãng đời này, thì dù chỉ là một phàm nhân, dù chỉ có hơn mười năm ngắn ngủi.

+ "
-------oOo-------Chương 55:
Chương 55
Thiên mệnh đáng tiếc, từ năm trăm năm trước cũng chưa từng thiên vị cho nàng. Bắt đầu từ khi Diễn Kỳ xuất hiện, nàng càng lúc càng hiểu rõ.

Diễn Kỳ cứ như vậy xuất hiện trong sân, không vết tích, đạp lên những bông hoa rơi đầy trên mặt đất vừa cùng nàng nhảy múa, từng bước một đi tới, giống như đạp lên hy vọng bé nhỏ không thể thành hiện thực, dưới chân y vỡ thành bột mịn.

“Theo ta trở về!” Y lạnh lùng mở miệng.

Trở về, vẻn vẹn hai chữ này.

Nàng đã từng vô số lần trông chờ giữa những kiếp luân hồi, chỉ mong y tới phàm gian nói với nàng câu đó, mong chờ đằng đẵng vài trăm năm. Không ngờ rằng khi thực sự nghe được nó, nàng lại không hề vui vẻ, toàn thân lạnh lẽo, như thể huyết dịch cả người đông lại thành băng.

“Thái tử điện hạ.” Nàng không tự chủ lùi ra phía sau một bước, cánh tay buông bên cạnh nắm thật chặt vạt áo, vô thức níu chặt, toàn thân hơi run rẩy.

Diễn Kỳ nhíu chặt mi, dường như bất mãn với cách xưng hô của nàng, “Các nguời lén hạ phàm, phụ quân sẽ biết chuyện nhanh thôi, hôm nay theo ta trở về, có thể còn kịp.”

Y vừa nói vừa đi về phía nàng, vươn tay như muốn kéo nàng lại. Thiên Âm bước sang một bên, tránh khỏi.

“Không… Ta không quay về.” Nàng liên tiếp lùi về phía sau.

Diễn Kỳ bắt đầu tức giân, “Nàng có biết không hả, hai người đã phạm vào giới luật của trời rồi đó.”

Tuy nói cách làm của mẫu hậu đúng là hơi quá đáng, nhưng không ngờ hai người này lại có gan lén bỏ trốn, hơn nữa còn là hạ phàm ngay dưới mí mắt y. Lén hạ phàm là tội lớn thế nào, bọn họ không phải là không rõ. Nếu không phải bởi vì bây giờ quan hệ giữa hai giới tiên yêu ngày càng căng thẳng, không ai chú ý tới, lại thêm trên trời một ngày đêm bằng một năm dưới đất. Bọn họ có thể ở nơi này sống yên ổn qua mấy tháng sao.

“Nếu như phụ quân biết, hai người lén hạ phàm mấy canh giờ này thôi cũng đủ khiến cho nàng vĩnh viễn không trở về trời được rồi.”

“Ta vốn cũng không muốn trở về.” Nàng lạnh nhạt trả lời.

“Nàng…” Diễn Kỳ tức giận vô cùng, nàng thực sự cái gì cũng không để ý tới, cam nguyện vĩnh viễn rơi xuống phàm trần.”Nàng có biết, nàng bây giờ chỉ là một con người thôi, tại phàm thế này, một ngày nào đó nàng sẽ chết. Một ngày trên trời bằng một năm phàm thế, nàng ở đây còn có thể sống mấy ngày.”

Trong lòng nàng, mấy tháng qua ở cùng Linh Nhạc đáng giá để nàng dùng luân hồi vĩnh viễn đổi lấy sao? Nhớ tới điều này, tức giận trong lòng y lại bùng lên.

Vì sao, vì sao nàng tùy tiện như thế, có thể vì Linh Nhạc mà bỏ qua tất cả, nàng không phải thích quấn lấy y nhất sao? Nàng làm phiền y mấy trăm năm qua, vì sao nói bỏ là bỏ? Ai cho phép?

“Ta không quan tâm!” Nàng lớn tiếng phản bác, chết thì thế nào, nàng ở phàm gian trải qua còn ít sao?

” Linh Nhạc thì sao?” Y cười lạnh một tiếng, đầy châm chọc nhìn sắc mặt của nàng biến đổi trong nháy mắt, “Phàm nhân chỉ có mười năm thọ mệnh vội vã, nàng sẽ già, sẽ chết, nàng có thể đợi khi nàng tóc bạc trắng xóa, mặt đầy nếp nhăn, khi đó nàng còn có thể ở bên cạnh Linh Nhạc vẫn mãi tươi trẻ sao”.

Thiên Âm nắm tay thật chặt, hít sâu một hơi, hoảng loạn trong mắt dần dần trầm tĩnh, đôi mắt giống như dùng hết toàn bộ dũng khí nhìn thẳng vào Diễn Kỳ đang châm chọc , “Ta tin y.”

Thần sắc Diễn Kỳ tối sầm lại trong nháy mắt, đen tựa vực sâu, giận dữ cười lại, “Hay!Hay lắm. Hay cho cái gọi là tin tưởng, nhưng nàng đừng quên, trong số kiếp phàm nhân của nàng tất cả đều là khổ nạn, mỗi kiếp đều sống không quá hai mươi năm. Thiên mệnh không thể trái, nàng bây giờ đã bao nhiêu tuổi? Nàng còn bao nhiêu năm lưu lại trên đời nữa, lẽ nào nàng muốn nó tận mắt nhìn thấy nàng chết trước mặt sao?”

Trái tim Thiên Âm run lên, chợt lui ra phía sau một bước. Trong lòng rối loạn, khổ nạn của nàng, nàng tự mình hiểu rõ nhất, thời gian thực sự của nàng không còn nhiều.

“Đừng lề mề nữa, theo ta trở lại.” Diễn Kỳ lần thứ hai tiến lên.

Nàng lại né tránh tay y, ngẩng đầu cười khổ ra tiếng, “Trở lại? Trở lại ta có thể sống tiếp sao?”.

“Nàng…” Diễn Kỳ sửng sốt, kinh ngạc nhìn phía nàng: “Nàng biết!”

Thiên Âm khẽ cong môi nở nụ cười, tràn đầy cay đắng: “Thân thể của ta từ lâu đã không chống đỡ nổi nửa năm, không phải sao?”

“Nàng sao có thể…”

Nàng lại cười tươi hơn, cắn cắn môi nói: “Từ mấy tháng trước, lần Tru tiên trận kia, ta đã biết. Thượng cổ cấm thuật, ngoài hậu duệ của thượng cổ thần tộc như ta, ai có thể biết rõ hơn chứ”.Tuy rằng nàng đã mất tiên cốt từ lâu, nhưng cũng từng là truyền nhân cuối cùng của thiên tộc.

Diễn Kỳ trầm mặc hồi lâu: “Nàng theo ta trở về trước, nàng bị tru tiên trận gây thương tích Nguyên Thần, ta có thể nghĩ ra biện pháp trị hết.”

“Ngay cả Hướng Sinh Liên còn không chữa được, còn biện pháp nào nữa chứ?” Nếu phụ quân còn sống, đối với thượng cổ chi thuật còn có thể biết được một hai, thế nhưng hôm nay… Nàng cái gì cũng không có. Thế thì còn cần phải để ý đến cái mạng này sao.

“Ta nói được là được.” Diễn Kỳ cắt đứt lời của nàng, tiến lên kéo tay nàng.

Y nắm rất chắc, nàng tránh đi, vừa muốn mở miệng nói gì đó, ngực lại đau xót, cảm giác đau đớn quen thuộc ập tới, giống như thủy triều lan ra, trên miệng đầy máu, xích cơ trong tay cũng bắt đầu ong ong kêu lên.

“Nàng!” Diễn Kỳ kinh ngạc, vội vàng kéo nàng ngồi xuống một bên, sử dụng tiên pháp ngăn chặn nguyên thần của nàng nứt toác bên trong, vừa nghiêm giọng nói: “Nàng ở phàm gian sẽ chịu lấy tất cả khổ nạn của kiếp này, hơn nữa nguyên thần của nàng đã không được đầy đủ, còn ở lại chỗ này nữa, đến khi nguyên thần băng tán, vĩnh viễn nàng cũng không siêu sinh được, đừng tiếp tục tùy hứng nữa, lập tức theo ta trở về.”

Khóe miệng của nàng càng ngày càng nhiều vết máu chảy ra, ánh mắt lại có sự kiên trì chưa bao giờ có.

“Thay vì ở thiên giới nhẫn nhục sống tạm bợ, không bằng làm người phàm tùy ý vài năm.” Linh Nhạc từng nói, dù là luân hồi chuyển thế, y cũng sẽ tìm được nàng, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia cách, nàng tin y, bởi vì y là người duy nhất trên đời này đáng để nàng tin tưởng . Dù là tùy hứng cũng được, ích kỷ cũng được.

“Ta không muốn trở về…” Nàng đã cẩn thận, đã quy củ rất lâu, rất lâu, để nàng làm càn như thế một lần, một lần là tốt rồi.

“Thiên Âm!” Y tức giận vô cùng, nhưng lại phải đè nén tức giận, tiếp tục giữ vững nguyên thần của nàng.

Nàng lại đột nhiên lật ngược nắm lấy tay y, đáy mắt đầy vẻ cầu xin: “Diễn Kỳ ca ca, là ta cầu xin người, để ta ở lại nơi này đi.”

Diễn Kỳ sửng sốt, từ sau khi nàng trở về, đây là lần đầu tiên nàng nhượng bộ với y, lần đầu tiên gọi y là Diễn Kỳ ca ca, lại là vì để được cùng một người đàn ông khác ở cùng một chỗ.

“Diễn Kỳ ca ca, van cầu huynh, một ngàn năm qua cho tới bây giờ, huynh chưa hề đáp ứng với ta điều gì cả, lần cuối này, cũng là một yêu cầu bốc đồng duy nhất của ta, huynh buông tha chúng ta đi, được không?”

Y nắm chặt tay, gân xanh muốn nứt ra, phải dùng toàn bộ khí lực y mới có thể khống chế không bóp chết nữ nhân trước mắt này.

“Không, có, khả, năng!” Mỗi chữ y dường như nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra.

Nàng biến mất mấy canh giờ, y phát điên tìm nàng, ném lại một đống chuyện. Ném lại mệnh lệnh của thượng đế, chỉ mong trước khi bị phát hiện, y sẽ tìm thấy nàng về, chỉ sợ nàng lại nhận thêm tội, trong lòng y, trong mắt y, đều là vì lo lắng cho nàng. Nếu như y vẫn không hiểu điều đó có ý nghĩa gì, thì cũng sống uổng mấy nghìn năm.

Y không thể buông tha nàng, đến chết cũng không buông được, dù năm trăm năm trước hận nàng thấu xương,nhưng năm trăm năm sau, khi Thiên Âm trở về lại dịu ngoan như nước, còn y cũng không thể buông tay. Biết rõ như vậy là không đúng, nhưng y không muốn.

Vậy mà, ngay khi y quyết định bắt nàng quay về một lần nữa, nàng lại vì một người đàn ông khác, cầu xin y như thế.

Y đột nhiên lại thấy hận, vì sao nàng thay lòng đổi dạ, vì sao sau khi nhiễu loạn lòng y, lại thay lòng đổi dạ yêu một người khác, cho nên: “Không có khả năng, Thiên Âm, đừng nói là đời này. Dù là hồn phi phách tán, nàng cũng phải theo ta trở lại.”

Từng chữ như đao, cầu xin trong đáy mắt Thiên Âm vì lời của y mà biến mất, từng chút tan đi, biến thành tuyệt vọng. Quả nhiên, nàng làm sao có thể chờ đợi người trước mắt mềm lòng được chứ.

“Sư tỷ…” Xa xa truyền tới tiếng Linh Nhạc hưng phấn kêu lên.

Thiên Âm sửng sốt, mừng rỡ, xoay người định lớn tiếng trả lời, Diễn Kỳ lại nhanh trước một bước phất tay bày kết giới, bao lấy hai người.

Linh Nhạc từ cuối đường chạy tới, nét mặt vui vẻ, trong tay là giá y đỏ rực, đi thẳng vào sân, gọi Thiên Âm vài tiếng, lại đi vào phòng trong. Nhưng không nhìn thấy hai người trong kết giới gần trong gang tấc.

“Ngươi đã làm gì?”

“Nó che đi tiên lực, không nhìn thấy chúng ta đâu.” Diễn Kỳ lạnh lùng mở miệng.

Thiên Âm muốn chạy đi, lại bị y kéo, tránh mãi cũng không thoát khỏi tay y.

“Buông ta ra!”

Diễn Kỳ lại nắm thật chặt, Thiên Âm chỉ có thể trơ mắt nhìn Linh Nhạc từ phòng khách tìm vào phòng ngủ, rồi đến hậu viện, sắc mặt vui mừng, trở nên mờ mịt, rồi hoảng loạn, cuối cùng điên cuồng tìm kiếm, gào thét gọi tên nàng.

“Sư tỷ… Thiên Âm… Thiên Âm, Thiên Âm…”

Lòng nàng như bị kim châm, nước mắt mờ mịt, dường như muốn khóc cho hết uất ức của vài trăm năm qua, dùng hết khí lực toàn thân mà giãy dụa.”Ngươi buông ta ra, buông ta ra! Tại sao người phải làm vậy chứ, vì sao? Ta đã chịu tội năm trăm năm rồi, vì sao người cứ không chịu buông tha ta?”

“Ta đã nói rồi, cùng ta trở về thiên giới.”

“Ta không về, cho dù chết, ta cũng không muốn trở lại.” Nàng phát điên đấm vào người y, nhưng vẫn là không thoát được.”Ngươi buông ta ra, để cho ta tìm hắn đi.” Linh Nhạc, trong lòng Linh Nhạc chỉ vì nàng, nàng đã đồng ý đêm nay gả cho y, nàng có thể an tĩnh qua hết cả đời này mà.”Vì sao ngươi không chịu buông tha ta, vì sao?”

Sắc mặt Diễn Kỳ đã đen đến cực hạn, dứt khoát kéo nàng vào ngực, ôm lấy hai tay không ngừng vùng vẫy của nàng. Nàng lại cắn trên vai y, giống như dùng hết sức, cực kì ác độc, miệng đầy vị tanh ngọt, nàng vẫn cắn thật chặt.

Diễn Kỳ để mặc nàng khóc, cũng để mặc nàng cắn y, cho đến khi nàng khóc đến vô lực, ngã ngồi trên đất.

Một lúc lâu.

“Ta hận ngươi!” Nàng ngẩng đầu, lần đầu tiên trong mắt có một thứ ánh sáng bén nhọn sắc lạnh đến thế, làm mắt y đau nhói, “Một ngàn năm qua, ta chưa bao giờ oán ngươi nửa phần, nhưng lúc này, ta hận ngươi.”

Lòng Diễn Kỳ đau xót, Thiên Âm như vậy, lại khiến y hoảng loạn, bất giác lùi một bước, trong lòng thương tiếc, nhưng nhiều hơn lại là cảm giác không cam lòng, y ghét bộ dạng hiện tại của nàng , vì Linh Nhạc như vậy. Cho nên nhịn không được muốn chém một đao vào lòng nàng.

“Nếu nàng cứ khăng khăng muốn đi ra ngoài, ta sẽ không cản nàng. Nếu như nàng thực sự quyết định vứt bỏ tất cả, gồm cả “Thanh Vân”.”

Đôi mắt Thiên Âm thoáng cứng đờ, chợt ngẩng đầu lên: “Thanh Vân làm sao vậy?”

“Không phải quyết định buông xuôi tất cả rồi sao? Giờ lại muốn quan tâm?” Y hừ lạnh một tiếng, thấy sắc mặt nàng tái nhợt trong nháy mắt, trong lòng mới mừng rỡ hơn: “Còn nhớ ma trận lần trước chứ?Hiện nay hắn đã nhập vào yêu giới, cùng liên hợp với yêu giới. Bây giờ yêu giới đã bắt đầu rục rịch, tiên yêu đại chiến hết sức căng thẳng. Nàng nói xem, trong tiên giới, nơi có nhiều yêu loại nhất là nơi nào?”

Nàng run lên, choáng váng. Trong tiên giới, nơi trấn áp yêu tộc nhiều nhất, tất nhiên là Thanh Vân Sơn phủ đệ của chiến thần thiên giới trước kia.

“Hiện nay sơn chủ Thanh vân sơn không có ở đó, không có tiên ấn trấn áp Thanh vân sơn, thêm ảnh hưởng của ma khí. Nàng nghĩ sẽ thế nào?” Y tiếp tục nói: “Thanh vân sơn chỉ còn lại hai người Thanh Sơn, Lục Thủy, ngẫu nhiên có hai con yêu tinh trốn chạy khỏi phong ấn thì có thể đối phó, thời gian càng lâu…”

Tay Thiên Âm nắm chặt, đầu ngón tay cắm vào lòng bàn tay, rướm ra tia máu đỏ tươi

Thanh Vân, sư phụ…

“Nếu nàng theo ta trở về, ta sẽ đồng ý giúp nàng gia cố lại phong ấn. Còn Linh Nhạc, nếu tìm không thấy nàng, thì nó sẽ trở lại tiên giới thôi. Từ trước đến nay nó luôn có thói quen nhàn tản, cho dù có quay trở lại cũng không bị nghi ngờ là tự ý hạ phàm”. Diễn Kỳ kéo nàng từ mặt đất đứng dậy, gọi mây bay lên không trung, Thiên Âm mặc kệ để y cầm tay, có lẽ là không muốn, hoặc có lẽ đã không còn sức lực.

Đôi mắt vẫn đau đáu nhìn về phía Linh Nhạc dưới kia, nhìn y đang cầm giá y, điên cuồng tìm nàng, gào thét tên nàng.

Nàng chỉ có thể nhìn…

Cho đến khi không thể nhìn thấy nữa, giống như mong ước bé nhỏ của nàng vừa chạm đã vỡ tan.

+ "
-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro