45 - 50
Chương 46:
Chương 46
“Âm Âm!” Viêm Hoàng như quả cầu lửa chạy ào vào trong lòng Thiên Âm, Thiên Âm cứng ngắc lui một bước mới đứng vững được.”Vừa cảm nhận được khí tức của Âm Âm, hóa ra Âm Âm thực sự tới… Thực sự đến thăm Hoàng Nhi mà”.
“Hoàng Nhi…” Thiên Âm ngẩng đầu xoa xoa những sợi tóc mềm mại của bé, đáy lòng lạnh như băng giờ mới nhận được tia ấm áp.
“Hoàng Nhi rất nhớ Âm Âm, thật là nhớ, thật là nhớ.” Viêm Hoàng dụi dụi đầu, vùi vào trong ngực của nàng, giọng nói chất chứa uất ức: “Âm Âm… đã lâu không tới thăm Hoàng Nhi, muội chờ thật lâu… lâu.”
Đôi mắt lại cay cay, Thiên Âm không khỏi ôm chặt đứa trẻ trong lòng, nhẹ giọng trấn an: “Giờ không phải đã tới sao? Có ngoan không nào.”
“Có!” Cô bé gật mạnh đầu: “Hoàng Nhi học rất nhiều tiên pháp lợi hại, sau đó có thể bảo vệ Âm Âm rồi.”
Nói xong lại giơ giơ quả đấm nhỏ của mình, Thiên Âm bật cười. Ngồi chồm hổm, nắm bàn tay nhỏ bé của nó trong lòng bàn tay, nhìn vài vết thương nhỏ mờ mờ, tự nhiên lại thấy đau lòng.
“Có đau không?”
Nàng hiểu chuyện lắc đầu: “Âm Âm thổi là không đau nữa!” Nói xong lại nhào vào ngực nàng: “Âm Âm không đi có được không? Ở cùng Hoàng Nhi có được không?”
Thiên Âm xoa đầu nó, không giấu yêu thương . Hoàng Nhi vẫn chỉ là phượng hoàng con, chim non tình kết, nhất là không thể rời xa cha mẹ, nàng phá vỏ lần đầu tiên nhìn thấy nàng. Dĩ nhiên sẽ cho rằng nàng là mẫu thân.
“Ta sẽ ở lại chỗ này mấy ngày.”
“Thật?” Nghe được nàng nói ở lại, cô bé chui ra khỏi lòng Thiên Âm, thấy nàng gật đầu lần nữa, mới tươi cười hớn hở. Vui vẻ nhảy nhót, xoay vòng vòng.
“Thật tốt quá, thật tốt quá. Âm Âm sẽ ở lại, Âm Âm là của Hoàng Nhi mà.”
Xoay xong vẫn không quên nhào trở về, cánh tay bé nhỏ, ôm lấy cổ Thiên Âm, thơm nàng một cái, để lại dấu nước bọt, sau đó lại nhảy ra xoay vòng tròn.
Thiên Âm cười nhìn bé nhảy nhót, tâm tình nặng nề khiến nàng không thở nổi giờ mới thoáng nhẹ đi.
“Cẩn thận chút, đừng để bị thương.” Nhịn không được mở miệng nhắc nhở.
Con bé dừng động tác nhảy nhót, vùi vào lòng nàng lần nữa, Thiên Âm bế bé lên, dịu dàng xoa lên những sợi tóc như tơ trên chiếc đầu nhỏ, nàng lại anh anh ừ ừ* kiêu ngạo.
*tiếng chim phượng.
“Vẫn là Âm Âm tốt nhất, thích Âm Âm nhất. Linh Nhạc ca ca cũng nói đến xem ta, thế nhưng hắn chưa tới một lần. Ghét nhất là hắn.”
Tay Thiên Âm cứng đờ, lại bắt đầu run.
“Âm Âm?” Viêm Hoàng ngẩng đầu, vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía nàng.
“Hoàng Nhi…” Thiên Âm ôm chặt nàng vào lòng, tựa bên chiếc đầu nhỏ, đáy lòng đau đớn, mặc nước mắt tuôn rơi.
+ "
-------oOo-------Chương 47:
Chương 47
Đêm ở Kỳ Sơn lạnh hơn ở Thanh Vân rất nhiều. Thiên Âm kéo chăn, để gió lạnh bên ngoài không thể thổi vào, Viêm Hoàng trong lòng khẽ động đậy một chút, chôn mình càng sâu hơn.
Bên tai tiếng hít thở của cô bé, trong lòng nàng giờ mới dịu đi yên bình một chút, nhưng vẫn không hề buồn ngủ. Viêm Hoàng dính nàng rất chặt, từ sau khi đến, nó chưa hề rời khỏi nàng.
Đến buổi tối, nó càng ngang bướng ôm gối chui vào trong chăn của nàng luôn. Cô bé mặc dù còn nhỏ nhưng lại rất mẫn cảm, ban ngày khi nhắc đến Linh Nhạc, sắc mặt Thiên Âm khác thường như vậy, sợ là đã dọa nó rồi,
Cho nên dù con bé nói nhiều chuyện nhưng lại không hề đề cập đến Linh Nhạc nửa câu,ngoan ngoãn khiến Thiên Âm đau lòng. Thực ra từ nàng sau khi tới Kỳ Sơn, có rất nhiều lần muốn tới gặp Phượng Minh. Nhưng cuối cùng cũng không biết Phượng Minh ở nơi nào, cho nên không đi nữa.
Bây giờ ôm đứa bé ngủ, nàng không khỏi nhớ tới những ngày đầu ôm con bé mang về. Khi đó sư phụ cũng mang theo trứng của Linh Nhạc trở về, lại đặt trong Linh động, không cho nàng nhìn.
Nàng giận, cho nên tự mình đi chọn một con chim. Vỏ trứng của nó là màu đỏ khiến nàng thích vô cùng, từ từ quên đi chuyện tức giận với sư phụ, chuyên tâm chờ nó ra đời.
Thỉnh thoảng nàng hay nhìn thấy Thanh Điểu ấp trứng trên đỉnh Thanh Vân, cho nên nàng cứ tưởng rất cả trứng đều cần được ấp như vậy mới nở ra, đâu có biết rằng Phượng Hoàng tiên tộc cần linh khí để ấp trứng. Vì vậy mỗi ngày nàng cứ ôm, ôm, ngay cả khi ngủ cũng ôm nó vào trong ngực. Ngây thơ ôm ấp mong chờ trứng nở ra Phượng Hoàng.
Tiên tộc sau khi biến hóa mới bắt đầu lớn lên. Nhưng mà nó vẫn không hóa thành hình, lâu dần nàng cũng mất dần kiên nhẫn.
Hôm nay ôm cô bé lần nữa, nàng lại thấy đau lòng, giống như con của mình vậy. Hoặc có lẽ giống như tình mẫu tử thế gian thường nói, sẽ khiến nàng chỉ nhìn con bé, đáy lòng cũng sẽ tràn đầy hạnh phúc.
Chắc bởi vì thế, thân là Thiên Hậu của người kia, bà mới triệu nàng tới gặp. Không tiếc để nàng quỳ tròn ba canh giờ, khiến cho nàng nhận ra sự thật.
Tuy bà đã từng nói thương nàng, muốn nàng làm nữ nhi của bà thì tốt quá . Hay trong năm trăm điên cuồng theo đuổi Diễn Kỳ kia, bà cũng ngồi nhìn hết thảy.
Nàng muốn nói điều đó với bà ta, nhưng rồi nàng lại hối hận. Vì nàng không xứng… không bao giờ xứng!
“Xấu xa…” Cô bé trong lòng đột nhiên nói mê, cắt đứt tâm tình gút mắc của nàng, cúi đầu, Viêm Hoàng như mơ thấy chuyện gì đó. Tay xua xua vài cái, lầm bầm. Nàng nghiêng người, cẩn thận lắng nghe, từng tiếng ngắt quãng.
“Linh Nhạc ca ca… Không thích, xấu xa… Làm Âm Âm khóc. Không thèm để ý nữa”.
Trong lòng lại chua xót, nàng ôm chặt cô bé vào trong ngực, nước mắt im lặng đong đầy.
+ "
-------oOo-------Chương 48:
Chương 48
Ở Kỳ Sơn mấy ngày, Thiên Âm đã hiểu được dụng ý của Diễn Kỳ khi mang nàng tới đây. Một phần có thể là vì thủ đoạn của Thiên Hậu, không cho nàng có quá nhiều dính dáng với Linh Nhạc. Về phương diện khác, có lẽ là vì nơi này có Viêm Hoàng.
Còn chuyện vì sao y lại làm như vậy, cố ý để nàng và Viêm Hoàng ở cùng một phòng, nàng nghĩ không ra. Y ghét nàng như vậy, còn hận không thể khiến nàng biến mất trước mặt y mà. Nàng thậm chí còn nghĩ, hôm nay nếu nàng chết, có khi y sẽ là người đầu tiên vỗ tay vui mừng đó. Vì sao hôm nay lại đưa nàng tới Kỳ Sơn, để nàng bên cạnh Phượng Minh, người y yêu thương nhất.
Hay cuối cùng y cũng nhìn ra nàng không có uy hiếp gì, hoặc là y quá tự tin vào bản thân mình? Mỗi ngày y lại tới đây kiểm tra, trên danh nghĩa là hướng dẫn bài vở cho Viêm Hoàng, nhưng mỗi lần lại nhìn nàng đầy hàm ý, muốn nói lại thôi.
Nàng không muốn tìm hiểu suy nghĩ của y quá kĩ, cũng không muốn phí thời gian đi làm rõ tâm ý của người kia. Nàng của hôm nay, chỉ đơn thuần muốn ở cùng Viêm Hoàng mà thôi. Những thứ khác tạm thời không muốn nghĩ tới.
“Đưa tay cho ta.” Diễn Kỳ vào trong phòng ngồi xuống, duỗi tay về phía Thiên Âm bên cạnh . Nàng như không nhận ra y, ngơ ngác nhìn phía trước, giống như hồn phách bay mất. Không có Viêm Hoàng ở bên cạnh, nàng cũng không có lí do để tiếp tục ngụy trang.
Diễn Kỳ cau mày, cuối cùng nhịn không được bộc lộ ra. Đưa tay kéo một tay của nàng, giữ lấy mạch môn nghiêm túc nghiền ngẫm. Thiên Âm tránh thoát hai lần, tay lại bị bắt lại. Thôi thì không quản nữa, quay đầu nhắm mắt làm ngơ.
Cho đến khi xác định thân thể nàng không có gì đáng ngại, Diễn Kỳ mới buông tay ra. Ngẩng đầu nhìn nàng đầy chán ghét, như ai chọc gì y, lửa giận lại bắt đầu tràn ra.
“Thân thể cô không có gì đáng ngại, tu dưỡng* nhiều là được.” *tu dưỡng ở đây là tu bổ + bồi dưỡng.
Thiên Âm không đáp, y lại càng thêm tức giận, trước đây dù nàng không quấn quýt với y như quá khứ, nhưng tốt xấu gì vẫn khách khí lễ độ, bây giờ đã hoàn toàn không coi y ra gì rồi sao?
Vì cái gì mà đối với Linh Nhạc lại có thể cười rực rỡ như hoa, đối với y lại có cái bộ muốn chết không muốn sống vậy chứ. Thế mà y lại lo lắng cho thương thế của nàng nữa đấy.
Y cố gắng ngăn cảm giác tức giận trong lòng ngực, hít sâu một hơi.
“Hôm qua Linh Nhạc…”
Mới nói được câu đầu, nàng giống như bị sét đánh, chợt ngẩng đầu lên: “Y làm sao vậy?”
Diễn Kỳ cừng người, cắn chặt răng, nhìn đôi mắt mong đợi của nàng, cuối cùng tiếp tục nói: “Nó cãi ý chỉ của phụ quân, bị phạt ở băng vực suy nghĩ.”
Mắt Thiên Âm như mờ đi, băng vực, lại là băng vực. Người đó vẫn lỗ mãng như vậy, không đi tìm Thiên Hậu sao? Sao lại rước lấy phiền phức từ Thiên đế.
“Phụ quân cũng chỉ muốn cho nó có cơ hội để suy ngẫm thôi, nghĩ thông suốt thì đương nhiên sẽ thả nó ra.” Tuy vốn y không muốn nói những lời này, nhưng nhìn vẻ lo lắng của nàng, y lại không kìm được nói: “Mấy ngày này, cô nên an tâm đợi ở đây, nếu buồn chán thì có thể đi lại xung quanh một chút, ta đã nói với Phượng Minh rồi, ở đây sẽ không có ai đến làm phiền cô”.
Nàng không trả lời, quay đầu đi chỗ khác, bắt đầu sự yên lặng vừa rồi, vẻ kích động lúc nãy như chưa từng xuất hiện.
Diễn Kỳ nắm chặt tay, đột nhiên cảm thấy lời vừa rồi như không hề lọt vào tai nàng. Trong lồng ngực nghẹn ứ lại, ngay bản thân cũng không thể lý giải nguyên nhân tức giận là gì, nhưng lại không tiện phát tác.
Nhưng cứ nhìn thấy vẻ mặt trống rỗng của nàng, y nhìn không nổi. Một lúc lâu, Diễn Kỳ đứng lên nói: “Viêm Hoàng đi tới chỗ của Phượng Minh học thuật pháp của Kỳ Sơn, cô đi theo ta đến nhìn một chút”.
Thấy nàng vẫn không động đậy, y tiếp tục nói: “Không phải cô cũng thích khiêu vũ sao? Phượng Minh am hiểu cái này nhất, cô có thể học tập nàng thêm .”
Dứt lời, nàng lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn y chằm chằm. Đôi mắt như tìm tòi nghiên cứu, nghi hoặc và một chút kinh ngạc. Giống như hiểu ra điều gì, nàng đột nhiên nở nụ cười, đầy châm chọc.
Nụ cười kia quá gai mắt, Diễn Kỳ không tự chủ lùi về phía sau. Nhìn nàng giơ thần khí Xích Cơ trong tay lên, đưa tới trước mặt y.
“Cô… Đây là ý gì?”
“Không phải ngươi muốn nó sao?” Nàng vẫn là cười nhẹ nhàng như thế: “Ta tặng cho ngươi.”
“Cô!” Mắt trợn to, tức giận trong nháy mắt bùng lên, Thiên kỵ lần trước, cũng chỉ y vô tâm, mới có thể hại nàng thiếu chút nữa hồn phi phách tán, y cũng hối hận lắm rồi. Nhưng nàng như vậy là có ý gì? Nàng cho rằng y để nàng đến xem Phượng Minh khiêu vũ chính là mưu đồ thần khí của nàng sao?
“Cô coi bổn điện hạ là người như thế nào hả? Trong lòng cô ta là loại người tiểu nhân đến mức đó sao?”
Thấy y không nhận, Thiên Âm dứt khoát buông lỏng tay, đặt cây quạt lên mặt bàn. Đôi mắt chìm vào bóng tối, trước đây nàng vẫn muốn mắt mình có thể hồi phục thị lực, có thể tận mắt thấy thứ nàng muốn nhìn, nhưng hôm nay tự nhiên nàng lại muốn đừng nhìn thấy nữa, khi đó sẽ không cần phải thất vọng vì người duy nhất thật lòng đối xử với nàng.
“Cô nhìn ta!” Giữ lấy người trước mắt, tức giận nhịn cả buổi, rốt cục bùng lên. Y nhịn đủ cái vẻ mặt trống rỗng của nàng rồi, nhịn đủ cái kiểu khuôn phép nề nếp của nàng rồi, cả ánh mắt quan tâm nàng dành cho Linh Nhạc nữa. Y không chịu nổi! “Linh Nhạc quan trọng với cô đến vậy sao?”
Nàng vẫn không trả lời, vẫn không nhìn thấy, chỉ nhắm chặt hai mắt.
Bộ dạng như vậy, lại càng thêm chọc giận Diễn Kỳ, y cầm lấy cây quạt bên cạnh, nhét vào trong tay nàng. Còn tạo một bí thuật trói buộc.
“Đừng trách ta không cảnh cáo cô, cô và Linh Nhạc không có khả năng”.Y gằn từng chữ : “Đừng nói mẫu hậu không đồng ý, ngay cả phụ quân quần tiên cũng sẽ ngăn cản. Nó là nhị hoàng tử của thiên giới, thiên giới mong chờ nó mấy trăm năm mới đợi được ngày nó thoát xác, phụ quân mẫu hậu xem nó như châu như bảo. Nếu là lúc trước cô còn có chút hi vọng, thì bây giờ… sao cô cũng không nhìn xem thân phận của mình là gì đi? Đừng nói tới chuyện cưới cô làm phi, dù là thu vào phòng, cũng không tới phiên cô.”
Lửa giận trong đầu như cháy đốt cả người y, từng câu từng chữ đầy tàn nhẫn, mỗi một câu đau đớn ghim vào tim người đối diện. Nghĩ đến nàng hôm nay thất hồn lạc phách như vậy lại là vì người khác, lửa giận đó y không cách nào kìm nén được, không khống chế được càng nói càng ác ý.
“Dù cho sư phụ cô còn tại thế thì vì những vướng mắc trước đây của chúng ta, cô cũng đừng mong Linh Nhạc có thể lấy cô. Sao không nhớ tới lúc đầu cô mặt dày mày dạn theo đuổi ta như thế nào”.
Cho đến khi thấy đối phương sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, y mới giật mình nhận ra mình đã nói quá lời. Nhưng lời đã nói ra, không thể nào thu lại được.
Trên mặt Thiên Âm không có chút máu, đôi mắt trống rỗng, nước mắt tràn mi, toàn thân không ngừng run rẩy. Ngay cả tay bên cạnh, cũng nắm thật chặt, có vết máu đỏ sậm rỉ ra.
“Trước đây… đối với ngươi như thế nào sao?” Nàng đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt đầy nước mắt, cắn chặt răng.
Vẻ mặt đó như cây cung sắp đổ, như thể chỉ một khắc sau sẽ vỡ nát tiêu tan, làm y có ảo giác, trong đôi mắt kia không phải nước mắt chảy ra, mà là máu. Trong lòng đau xót, muốn nói vài câu xoa dịu, nhưng lại không thể nào mở miệng.
Nàng vốn nên là của y mới đúng, quấn lấy y năm trăm năm, sao có thể nói buông tay, là buông tay như thế, trong lúc y không hề hay biết, cứ như vậy buông tay. Y không cho phép, trước giờ sẽ không cho phép.
Không cho phép? Y đột nhiên kinh hoàng, giống như một chuyện trước nay không cách nào nghĩ thông suốt được, bây giờ lại nghĩ ra. Thế nhưng kết quả lại khiến y không thể tiếp nhận.
Nghe nàng kiên định nói.
“Ngươi yên tâm! Diễn Kỳ, đời này, dù cho thiên giới sụp đổ, tứ hải cạn kiệt, trọng lâm hỗn loạn, ta cũng không muốn yêu ngươi nữa.” Ngốc một lần là do nàng chưa hiểu chuyện, ngốc một ngàn năm nàng cũng đã ngu xuẩn đủ rồi.
Diễn Kỳ lùi một bước, trong lòng rối loạn. Muôn vàn tâm tình, cứ thế dâng lên. Tức giận vì nàng khuôn phép quy củ, phẫn nộ vì nàng phong đạm vân kinh, còn cả khi nàng quan tâm Linh Nhạc, tự nhiên y lại thấy thất bại, những lời nàng vừa nói, giống như lưỡi dao sắc bén, trực tiếp đâm vào ngực y.
Lần đầu tiên y nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng, hóa ra bên trong không chỉ thiếu đi sự cuồng nhiệt ngày trước, mà còn là đạm mạc không có chút tư tình.Nhưng y trước đây lại hoàn toàn không hề biết.
Đột nhiên y thấy sợ thấy ánh mắt đó, vội vàng dời đi chỗ khác. Thấy nàng mở miệng muốn nói gì, y vội vã xoay người rời đi, không muốn nghe nữa, không muốn nghe nửa chữ nàng nói ra. Sao lại khiến y cảm thấy… đau lòng?
+ "
-------oOo-------Chương 49:
Chương 49
Đêm lạnh như băng, Viêm Hoàng vẫn chưa trở về. Có tiên nga đến truyền tin, nói cô bé ngủ lại bên chỗ Phượng Minh, dù sao cũng là tỷ muội thân thiết, ở cùng nhau là chuyện đương nhiên.
Căn phòng yên tĩnh nhưng lạnh lùng đến đáng sợ, nàng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ rồi ngơ ngẩn, trong lòng trống rỗng, không biết phải nên làm gì. Những lời ban sáng Diễn Kỳ nói, không phải hoàn toàn không có lý.
Nàng thực sự không xứng với Linh Nhạc, nàng chẳng qua chỉ là một công chúa bị lãng quên, giờ là phàm nhân thấp hèn nhất trong tam giới, cho dù Linh Nhạc tốt gấp ngàn lần cũng không phải là nơi nàng với tới. Nàng tình nguyện bị khổ kiếp nhiều lần, trong lòng cũng sẽ không đau đến thế, nhưng trong những khổ kiếp đã qua, hạnh phúc vẫn luôn là hi vọng xa vời.
Giống như người chịu lạnh đã lâu, đột nhiên có bàn tay ấm áp đưa ra, mà Linh Nhạc chính là điều ấm áp đó. Năm trăm năm qua, nàng không học được gì ngoài những tập tính của người phàm mà thôi.
Nàng bất giác cười tự giễu, có lẽ ánh trăng kia quá chói lóa, nên dòng nước mắt mới không cầm lại được. Nàng lau vài lần, càng lau càng chảy nhiều hơn.
Nàng của trước kia, chưa bao giờ là một người yếu đuối, nhưng mà hiện tại lại thích khóc như thế này. nếu gặp Linh Nhạc bây giờ, y chắc chắn sẽ hỏi một câu: “Sao lại khóc?”
Đúng, là giọng điệu đó, là như thế. Nàng mơ màng đưa tay về phía ảo ảnh kia, chạm vào khuôn mặt thanh tú ấy.
Phút chốc được kéo vào lồng ngực, giọng nói trầm thấp dịu dàng chạm vào bên tai: “Đừng khóc, nàng biết mà, ta sợ thấy nàng khóc nhất”.
Hơi thở ấm áp phảng phất bên cổ, bên tai là nhịp tim đập khẽ, Thiên Âm mới giật mình bừng tỉnh. Ngẩng đầu lên, nắm lấy cánh tay người trước mặt.
“Linh Nhạc!” Đúng là y, sao y lại ở đây.
Y cười xán lạn, ngồi xuống nhẹ nhàng lau đi vết nước mắt trên mặt nàng: “Thiên Âm, ta tới đón nàng đây”.
Thiên Âm sửng sốt, nước mắt như vỡ đê trào khỏi mi, đón nàng, y nói y đến đón nàng. Đây là câu năm trăm năm qua dưới trần gian từ kiếp này qua kiếp khác nàng chờ mong nhất. Bây giờ rốt cục cũng được nghe.
“Sao lại khóc? Đừng khóc, Thiên Âm….. đại sư tỷ à”. Y trở nên luống cuống, kéo tay áo nhẹ nhàng lau, giọng nói mang theo vẻ cầu xin: “Nếu ta làm sai nàng phạt ta là được, đừng khóc”.
Trong lòng tràn đầy ấm áp, nàng không muốn nghĩ gì nữa, không muốn để ý gì nữa, ôm cổ người trước mặt, vùi vào lòng y, giữ lấy cảm giác ấm áp cuối cùng.
“Đưa ta đi”. Đi đâu cũng được, chỉ cần có y, rời đi là được.
Người kia hơi sửng sốt, rồi lập tức một đôi tay rắn chắc ôm lấy lưng nàng, giống như lò lửa ấm, khiến cả người ấm áp an lành.
“Được”.
Y chỉ trả lời một chữ, thoát cái đã bước ra khỏi phòng, gọi mây bay đi. Y bay rất nhanh, bên tai là tiếng gió vù vù, Kì Sơn ngày càng nhỏ bé.
“Viêm Hoàng….” Nàng đột nhiên nhớ tới phượng hoàng nhỏ kia.
Linh Nhạc cũng bật cười, biết nàng lo điều gì, ôm nàng chặt hơn một chút, “Nó là đứa bé ngoan, nếu không phải hôm nay nó ở chỗ Phượng Minh ta cũng không đưa nàng đi dễ dàng như thế”.
Thì ra là thế, nàng hít sâu một hơi, hơi thở đều là hương vị nhẹ nhàng khoan khoái như ánh mặt trời của Linh Nhạc, khiến người ta cực kì yên tâm.
Nàng không hỏi y ra khỏi băng vực bằng cách nào, cũng không hỏi y muốn đi đâu. Chỉ giao cho y hết thảy, giao cho Linh Nhạc, không muốn nghĩ muốn quan tâm gì nữa. Giống như nhớ lại ngày nổi loạn năm trăm năm trước kia, nàng muốn một lần nữa tùy hứng, một lần ích kỉ.
+ "
-------oOo-------Chương 50:
Chương 50
Đi thẳng một đường không nói gì, mãi đến khi bên tai là tiếng hít thở khe khẽ, Linh Nhạc mới phát hiện người trong lòng đã ngủ.
Thiên Âm chưa bao giờ ngủ ngon đến thế, không phải lo lắng đề phòng, cũng không gặp ác mộng. Bên tai chỉ có tiếng tim đập rất trầm. Nàng giống như trở về năm trăm năm trước, cuộc sống khi chưa biết Diễn Kì. Có phụ quân cưng chiều, có sư phụ yêu thương, và cả Bạch vũ ca ca quan tâm chăm sóc.
Đột nhiên nàng không muốn tỉnh dậy, mãi đến khi bên tai có tiếng gắt gỏng.
“Ai?”
Nàng mới mệt mỏi tỉnh dậy, bất ngờ phát hiện ra giờ đã tới trước Thiên môn, hai người đang ẩn thân phía sau cái trụ lớn. Phía xa vang lên tiếng bước chân, thủ vệ luôn nhạy cảm với linh khí của tiên nhân, cho nên mới phát hiện ra bất thường ở phía bên này.
Nàng có thể cảm giác được sự khẩn trương của Linh Nhạc, bàn tay ôm nàng cũng chặt hơn, cúi đầu nhìn nàng, trong mắt ánh lên tia lo lắng. Y đang tính mang nàng hạ giới sao?
Thiên giới không ủng hộ hai người, cho nên y muốn mang nàng xuống nhân gian. Tình nguyện bỏ lại hết thảy nơi đây, nàng như bị nhấn chìm trong cảm động, ôm người trước mặt càng thêm chặt chẽ.
Đủ rồi, có tấm chân tình này của y thôi, cả đời này đều đáng giá.
Y đột nhiên nghiêng người, nói vào tai nàng, giọng nói dịu dàng trong sáng: “Đừng sợ, ta không để họ mang nàng đi đâu”.
Nước mắt phút chốc lại dâng lên, nàng cảm thấy cho dù bây giờ cho bị hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh thì nàng cũng nguyện lòng.
Tiếng bước chân của thủ vệ càng lúc càng gần, chỉ chút nữa sẽ đến đây. Vẻ mặt Linh Nhạc trầm hẳn, tay đưa ra, sáo Vô Ưu đã xuất hiện trên tay y.
Thiên Âm kinh hoàng, giữ chặt lấy tay y, lắc đầu. Xông vào đây, thoát khỏi băng vực đã là trọng tội rồi, nếu còn xông vào Thiên môn, một mình hạ phàm nữa, thì tội càng thêm tội.
Linh Nhạc càng thêm lo lắng, như nài nỉ nhìn nàng, y không lo nhiều được vậy, hôm nay bằng cách nào cũng phải ra ngoài, chậm sẽ không kịp mất.
Y xoay người lao đi, đột nhiên bên tai có tiếng đáp.
“Là ta”.
Nam tử một thân hồng y như lửa từ bên kia bước ra.
“Hóa ra là Viêm Kì tinh quân”. Thủ vệ thu kiếm, cúi người hành lễ rồi cung kính nói: “Ngài đi tuần tra phân giới Ngân Hà sao?”
Viêm Kì gật đầu: “Ừ, vốn định đến thiên cung tìm Nhị hoàng tử bàn võ thuật, nhưng y đi ra ngoài rồi. Nhàn rỗi nên ta tới đây xem một chút”.
“Thì ra là vậy”. Thủ vệ hiểu rõ gật đầu, không hề hoài nghi. Viêm Kì trấn thủ phân giới Ngân Hà nhiều năm, cũng có danh tiếng trong giới binh quyền thiên giới, ngay cả thủ vệ Thiên môn cũng kính nể: “Ma tộc xuất thế, tam giới có thể sẽ lại chiến tranh, tinh quân trấn thủ phân giới Ngân Hà đến lúc đó sẽ rất vất vả”.
Viêm Kì cười cười, chỉ nói: “Đó là do mệnh ta không tốt, lúc nào cũng toàn phải thu dọn cục diện rối loạn thôi.
Nói xong còn vô tình nhìn về phía Linh Nhạc trốn, phất tay với thủ vệ: “Mấy người không cần đón tiếp ta, ta xem một chút rồi trở về thôi”.
“Rõ”. Thiên tướng lãnh mệnh, lúc này mới quay người rút quân.
Đợi cho đến khi không còn thấy động tĩnh gì nữa, y mới từ từ nói: “Cậu định thế thật sao?” Không xoay người, cứ quay lưng mà nói.
Linh Nhạc nắm chặt tay Thiên Âm, cười. Biết y không nhìn thấy nhưng vẫn gật mạnh đầu: “Chưa bao giờ thật như lúc này”
Viêm Kì ngẩn người, như bị giọng nói kiên định ấy làm kinh ngạc, một lúc sau mới thở dài: “Xem ra ta đã mất đi một đối thủ tốt rồi”. Y luôn muốn luyện võ, vất vả lắm mới tìm được đối thủ như Linh Nhạc, sau này thiên giới sẽ tĩnh mịch thôi.
Linh Nhạc cũng cười: “Coi như ta thua”.
“Nhận thua như thế ta không thích”. Y lắc đầu, đột nhiên chợt nhớ tới điều gì, giọng trầm hẳn: “Đối tốt với nàng, nếu không Bạch Vũ không tha cho cậu đâu”.
Linh Nhạc cúi đầu nhìn Thiên Âm trong lòng, bất giác ôm nàng chặt hơn: “Cậu không nói ta cũng sẽ làm thế, lần này…. đa tạ”.
Nói xong cũng không dừng lại, ôm người trong lòng hóa thành chùm tia sáng, tránh cửa Thiên môn mà đi thẳng xuống hạ giới, không chút chần chừ.
Thiên Âm không kìm được quay đầu lại, nhìn về phía Viêm Kì vẫn bất động ngày càng nhỏ, biết rõ vậy là không đúng, nhưng nàng lại không hề muốn ngăn cản người kia.
+ "
-------oOo-------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro