Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8 :Những Bí Mật Chưa Được Tiết Lộ

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng mỏng manh xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống bàn học, nơi tôi vẫn đang ngồi gặm nhấm sách vở. Huy đã đi học từ sớm, như mọi khi. Tôi vẫn chưa quen với việc có người trong nhà, nhưng rồi dần dần cũng phải thích nghi thôi. Dù sao thì tôi cũng chỉ ở tạm, chẳng phải đâu là nơi mình thuộc về.

Cứ nghĩ đến việc Huy có thể xem mình như một "vị khách" mà không phải người bạn thân quen thuộc như trước, tôi lại thấy có chút ngượng ngùng. Nhưng điều gì làm tôi bận tâm hơn nữa chính là những suy nghĩ về cuộc giao kèo hôm qua. Dạy tôi tiếng Anh, còn tôi thì phải giúp anh làm bài Toán. Nhìn vẻ ngoài lạnh lùng của anh ấy, chẳng ai nghĩ Huy lại cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của tôi. Nhưng đây chính là lần đầu tiên tôi cảm thấy có chút gì đó... giống như sự "cộng sinh" không lời giữa chúng tôi.

Tôi vươn vai, đứng dậy, định đi vào bếp làm bữa sáng thì một tiếng chuông cửa vang lên. Tôi lướt qua mắt nhìn đồng hồ – 7 giờ 45. Đúng lúc mà! Minh Huy về rồi.

Tôi kéo cửa, mở ra, chỉ thấy một chiếc xe thể thao đen bóng dừng ngay trước nhà. Huy vừa bước xuống, áo sơ mi trắng, quần âu đen, mái tóc hơi rối sau một buổi sáng dài. Anh nhìn tôi, đôi mắt tối sẫm như có gì đó ẩn giấu, rồi chỉ khẽ gật đầu một cái, đủ để tôi biết là anh đang tiến lại gần. Nhưng rồi anh dừng lại, ném cho tôi một ánh nhìn đầy ngạc nhiên.

"Em đang làm gì thế?" Giọng Huy trầm trầm, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi tôi.

Tôi gãi đầu, cười ngượng: "Em đang nghĩ về việc anh sẽ dạy cho em tiếng Anh như thế nào tiếp theo đấy."

Câu nói của tôi khiến anh khẽ nhếch môi, nhưng không nói gì thêm. Anh bước vào nhà, vứt chiếc ba lô lên ghế, rồi lại hướng tôi với ánh mắt chứa đầy vẻ tò mò. "Thế còn Toán thì sao? Em học được nhiều chưa?"

Tôi hừ một tiếng, giơ tay giả vờ sờ trán. "Anh không biết đấy thôi, em làm Toán nhanh lắm. Để xem, nếu anh không dạy em tiếng Anh tốt thì em có thể lừa anh dễ dàng."

Huy nở nụ cười đầy ẩn ý, rồi chỉ thản nhiên trả lời: "Được rồi, bắt đầu từ hôm nay, em sẽ thấy anh dạy giỏi như thế nào."

Tôi vừa chuẩn bị bước đi thì Huy lại lên tiếng: "Chúng ta bắt đầu buổi học luôn, sáng nay có bài tập về nhà không?"

Nhìn bộ mặt lạnh lùng của anh, tôi cảm thấy có chút bối rối. "Không đâu, chỉ có bài tập cũ thôi mà. Nhưng tôi cần ra ngoài một chút."

Anh nhìn tôi một lúc, như thể đang cân nhắc điều gì đó, rồi lại lạnh nhạt đáp: "Em đi đâu vậy? Cần tôi đưa không?"

"Không cần đâu. Em chỉ đi một chút thôi," tôi đáp nhanh chóng, để tránh ánh mắt của anh.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, tôi đến thư viện như đã hẹn với Huy. Anh đã đến từ trước và ngồi ở góc quen thuộc gần cửa sổ. Anh ấy không thay đổi, vẫn vậy – vẻ điềm tĩnh và sắc bén đến lạ. Cảm giác như mọi thứ xung quanh anh đều như phẳng lặng, không gì có thể lay chuyển.

"Chào anh," tôi bước đến và ngồi xuống đối diện.

"Chào. Đã chuẩn bị bài vở chưa?" Huy khẽ nhếch môi, không quên liếc nhìn tôi một chút.

"Vâng," tôi đáp lại và lấy sách vở ra. Tôi cố tình không nhìn vào mắt anh vì sợ cái ánh mắt ấy lại làm tôi mất tự chủ.

Huy nhếch môi, đôi mắt sáng lên, có gì đó thật sắc bén. Anh đưa cho tôi một tờ giấy và bắt đầu đi thẳng vào vấn đề. "Lần này sẽ không dễ đâu. Phát âm và cấu trúc câu không phải trò chơi."

Tôi gật đầu. Huy làm tôi cảm thấy mình thật sự phải nghiêm túc. Cậu ta rất khác so với những gì tôi nghĩ ban đầu.

Chúng tôi học cả một buổi chiều, không nghỉ. Khi tôi có dấu hiệu mệt mỏi, anh không hề bỏ qua. Đột ngột đứng dậy, Huy đi vòng ra sau tôi và đặt tay lên vai tôi. "Ngồi thẳng lên đi. Em có thể học được nhiều hơn nếu như không lười." Anh nói, giọng trầm và đầy áp lực.

Lúc ấy, tim tôi bất ngờ đập nhanh hơn. Dù anh chỉ chạm vào vai tôi một cách rất nhẹ nhàng, tôi cảm thấy cơ thể căng cứng. Chưa bao giờ tôi cảm thấy khó chịu như lúc này.

Nhưng Huy cũng không để tôi có thời gian để suy nghĩ thêm. Anh quay trở lại chỗ ngồi và tiếp tục dạy tôi. "Tiếp tục đi. Nếu không thấy tốt thì phải lặp lại."

Những giờ học đó trôi qua nhanh chóng, nhưng tôi không thể nào quên được cảm giác kỳ lạ khi Huy ở gần. Nó không chỉ là sự căng thẳng từ bài học, mà còn là thứ gì đó mơ hồ, khiến tôi chẳng thể lý giải nổi.

Khi chúng tôi hoàn tất bài học, Huy nói: "Xong rồi. Đúng như anh nghĩ, em sẽ giỏi nhanh thôi."

Tôi không đáp lại, mà chỉ vội vàng thu dọn sách vở. Nhưng trước khi ra ngoài, Huy đột ngột gọi tôi lại.

"Này," anh nói.

Tôi quay lại, mắt nhìn vào đôi mắt anh. "Gì ạ?"

Anh mỉm cười một cách kiên nhẫn, như thể anh biết tôi sẽ làm gì tiếp theo. "Ngày mai, học sớm hơn một chút nhé. Anh muốn kiểm tra lại bài toán của bé con ."

Tôi gật đầu, không nói gì, nhưng trong lòng lại có chút gì đó không thể giải thích. Liệu tôi có thực sự muốn tiếp tục mối quan hệ này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: