Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Thất nghiệp


Trong một quán rượu nhỏ tối tăm, hai người đàn ông ngồi trong góc nói chuyện.

"Tiểu Chu, đừng nản chí! Nơi này không giữ được cậu, chắc chắn sẽ có nơi khác chào đón cậu. Cậu thông minh như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ thành công thôi." Trần Hổ vỗ vai Trình Chu, cố gắng động viên.

Trình Chu chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.

Sau khi tốt nghiệp, Trình Chu, giống như vô số sinh viên khác, bước vào biển cả rộng lớn của xã hội. Từ nhỏ, hắn luôn là học sinh xuất sắc, nổi bật trong lớp. Lúc lên đại học hắn cũng học ở một trường đại học danh giá, nhưng khi bước vào đời, hắn mới nhận ra xã hội tàn khốc đến mức nào đối với người trẻ tuổi.

Trong thị trường lao động hiện tại, thạc sĩ đầy rẫy, còn bằng cử nhân thì không đáng giá bằng một con chó!

Để giảm bớt gánh nặng cho gia đình, Trình Chu không học tiếp cao học mà tìm việc ngay sau khi tốt nghiệp. Dù thành tích không tồi, nhưng khi bước chân vào công ty, điều đó không phải là lợi thế quá lớn.

Trình Chu đã làm qua năm công việc, nhưng đều nghỉ vì đủ loại lý do. Mới hôm nay, hắn vừa bỏ công việc thứ năm. Thực ra Trình Chu rất thích công việc thứ năm này, nhưng lại không chịu nổi việc bị em vợ của ông chủ chèn ép. Người quân tử không đứng dưới bức tường nguy hiểm, Trình Chu đành phải từ chức.

"Tiểu Chu, cậu không định đổi tên à?" Trần Hổ hỏi.

"Đổi tên?"

Trần Hổ gật đầu, nghiêm túc nói: "Đúng vậy! Tôi thấy cậu cứ bỏ việc mãi, có lẽ cái tên này không hợp phong thủy. Ở giữa biển cả mênh mông, một chiếc thuyền nhỏ làm sao trụ vững được. Ít nhất phải là một con thuyền lớn!"

Trình Chu cười khổ: "Nếu theo kiểu đó thì tôi phải đổi tên thành Trình Thuyền?" Trình Thuyền, nghe cũng lạ lạ, phải không?

Không biết có phải do say hay không, Trần Hổ nhìn hắn, đắc ý cười: "Thuyền nhỏ thì chưa đủ, muốn vững vàng giữa đại dương, phải là tàu chiến có thể xé sóng!"

Trình Chu trợn mắt, thầm nghĩ: "Nếu vậy thì sao, anh muốn tôi đổi tên thành Trình Hạm à? Nghe kỳ quặc quá!"

Trần Hổ ngà ngà say hỏi: "Tiểu Chu, tiếp theo cậu định làm gì?"

Trình Chu lắc đầu: "Không biết, cứ đi một bước xem một bước thôi."

Trình Chu uống rượu, tâm trạng cũng không vì thế mà tệ đi. Trước đây, hắn có thể sẽ rất buồn vì chuyện công việc, nhưng bây giờ, hắn không còn nghĩ về chuyện từ chức nữa mà lại đang nghĩ về một bí mật lớn. Hắn cảm thấy bí mật này có thể thay đổi cuộc đời hắn, thậm chí thay đổi cả thế giới. Mấy ngày nay, hắn vẫn đang do dự có nên nói ra bí mật đó hay không, nhưng giờ thì hắn đã quyết định.

Bỗng nhiên, Trần Hổ ôm bình rượu, khóc nức nở: "Tiểu Chu, bạn gái tôi vừa chia tay với tôi rồi!"

Trình Chu gật đầu: "Ừm."

Trần Hổ ôm bình rượu, khóc càng lúc càng dữ dội: "Cô ấy nói tôi không có xe, không có nhà, là đồ vô dụng!"

Trình Chu không có phản ứng gì, chỉ "Ừm" một tiếng.

Trần Hổ ngẩng đầu, nhìn Trình Chu đầy bất mãn rồi nói: "Cậu không an ủi tôi sao?"

"Tôi cũng chẳng có xe, chẳng có nhà, giờ còn thất nghiệp nữa. Theo tiêu chuẩn của cô ấy thì tôi cũng là đồ vô dụng. An ủi anh còn chẳng bằng an ủi mình." Trình Chu bình thản nói rồi tiếp tục uống rượu.

Trần Hổ nhìn Trình Chu đầy bực bội nói: "Cậu và tôi đâu có giống nhau!"

"Khác chỗ nào?" Trình Chu hỏi.

Trần Hổ nhìn Trình Chu, giọng nói sặc mùi chua lòm: "Dù cậu không có xe, không có nhà, nhưng cậu có ngoại hình đẹp! Tiểu Chu, cậu lớn lên đẹp trai, chỉ cần cậu muốn, xe sẽ có, nhà cũng sẽ có."

Trình Chu lắc đầu, cười khổ nói: "Thôi, đừng bàn chuyện đó nữa."

Trình Chu lớn lên đẹp trai lại học giỏi, từ khi còn học tiểu học, Trình Chu đã thường xuyên phát hiện ở cặp sách của mình có đầy thư tình.

Lý do Trình Chu từ chức công việc thứ năm này thực ra cũng có liên quan đến chuyện tình cảm. Cậu em vợ của ông chủ vẫn luôn theo đuổi một cô nhân viên trong công ty, suốt ngày chăm chăm tán tỉnh cô ấy. Cô nhân viên này không có hứng thú với gã, nhưng lại kéo Trình Chu làm lá chắn, nói thích Trình Chu. Vì vậy, gã ta bắt đầu coi Trình Chu là cái gai trong mắt, mắng Trình Chu là "tiểu bạch kiểm", luôn tìm cách làm khó hắn.

Trần Hổ lau nước mắt, vừa nhai đồ nướng vừa nói: "Tiểu Chu, cậu thật sự không định tìm bạn gái sao?"

Trình Chu lắc đầu: "Đối với con gái mà nói thì tôi chỉ thích hợp yêu đương, không thích hợp kết hôn, mà yêu đương thì quá tốn kém."

Thời buổi bây giờ, các cặp đôi trẻ đi hẹn hò tốn kém không ít. Ngày Lễ Tình nhân mà tặng một bó hoa, không cẩn thận là tiêu mất cả ngàn, đúng là lãng phí.

Ngày trước, khi còn ở ký túc xá đại học, Trình Chu từng chứng kiến bạn cùng phòng của mình tằn tiện cả tháng trời chỉ để dẫn bạn gái đi hẹn hò. Nhưng cuối cùng, sau buổi hẹn, anh ta chẳng những không chinh phục được cô gái mà còn bị chia tay. Sau lần đó, bạn cùng phòng dường như bị đả kích nặng nề, suốt ngày chỉ mơ mộng về những cô bạn gái hoàn hảo trong tưởng tượng.

Trình Chu thì không muốn yêu đương, một phần vì không có tiền, một phần vì Trình Chu sớm nhận ra rằng hắn không cảm thấy gì với các cô gái xinh đẹp, hắn thích con trai.

Trần Hổ nhìn Trình Chu một lúc rồi bỗng nhiên gật đầu tán thành: "Đúng vậy, yêu đương thật là quá tốn kém!"

Trần Hổ không biết nghĩ tới cái gì, gào khóc nói: "Mới đây tôi còn tiết kiệm tiền, mua cho cô ấy một sợi dây chuyền đã ngốn hết hơn nửa tháng lương rồi, nếu biết trước, tôi còn thà dành tiền đó đi ăn thêm vãi bữa ăn ngon có phải hơn không hơn."

Trình Chu: "..."

Lương của Trần Hổ tháng 7000 tệ, đối với sinh viên mới tốt nghiệp mà nói cũng không thấp, nhưng nếu trừ tiền thuê nhà, tiền ăn uống, tiền điện nước, rồi đến chi phí cho mối quan hệ, thì cuối cùng chẳng còn bao nhiêu.

Khóc lóc một hồi, Trần Hổ có vẻ cảm thấy xấu hổ nên ngẩng đầu lau nước mắt, nói như tự trấn an: "Thôi, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ coi thường thiếu niên nghèo. Tôi nhất định sẽ thành công!"

Trình Chu nhìn Trần Hổ, thầm nghĩ Trần Hổ chắc xem quá nhiều tiểu thuyết rồi. Ba mươi năm, trong cuộc đời, đâu có mấy lần ba mươi năm? Ba mươi năm sau, cả hai đều ngoài năm mươi, dù có thành công rồi thì sao? Thời gian đâu có đợi ai!

Trình Chu rót rượu, cảm thấy ngọn lửa trong lòng bừng cháy. Muốn phát tài, chỉ có thể đánh cược một phen.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro