Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

Chương 4

Đầy khinh miệt cùng nghiền ngẫm.

"Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, thử làm gì ta xem?"

Thẩm Duyên nói.

Trong đầu ta la hét "Hỏng rồi!", vậy mà ta còn định xin lỗi hắn trước khi quay về thần vực!? Nhưng vẫn cố cứng miệng: "Cửa lớn Tương Tư Điện đóng kín một trăm ngày, làm cách nào ngươi có thể theo dõi ta suốt từng ấy ngày được, Thẩm Duyên tiên quân, ngươi mạnh miệng như vậy, chẳng lẽ đã quên lần trước bị sét đánh rồi sao?"

Thẩm Duyên tủm tỉm cười: "Xem ra, Pháp thần còn không nhìn ra chân thân của ta, xác thực cũng chẳng có bản lĩnh gì."

Ta kinh ngạc, bên cạnh đã có tiên nhân cười lạnh.

"Thẩm Duyên tiên quân sinh ra từ cây tương tư vạn năm tuổi, có như vậy mới quản được nhân duyên trong thiên hạ. Từ khi trời đất sinh thành, hắn đã cắm rễ ở Cửu Trùng Thiên, mọi cây tương tư ở đây đều chịu sự khống chế của Thẩm Duyên tiên quân!"

Sinh ra từ cây tương tư?

Chẳng lẽ cây tương tư trong hậu viện chính là chân thân của hắn?

Vậy hai đạo thiên lôi của ta ngày đó?

Một cái là ta cố tình đánh vào mặt hoa hồ điệp hắn, một cái là ta vô tình đánh vào chân thân hắn...

Ta... quả thực đã kết thâm thù cừu hận với hắn rồi.

Tiên nhân đang nói tất nhiên không biết những suy nghĩ sâu sa trong lòng ta, hắn chỉ tiếp tục giải thích: "Vườn cây kia trồng một nửa là cây ăn quả, một nửa là cây tương tư, một trăm ngày ngày nào ngươi cũng tới, còn hỏi tại sao hắn biết?"

Vườn trái cây trồng cây tương tư...

Hóa ra một trăm ngày qua! Ta vẫn luôn hành sự dưới con mắt của hắn!

Chẳng trách hắn dám ra tay với ta! Chẳng trách hắn dám lấy trộm chuông vàng của ta! Những kẻ ra vào Tương Tư Điện cũng không đơn giản là tới thăm hắn!

Hóa ra đều là âm mưu của hắn!

Ta mắng Thẩm Duyên: "Ngươi trồng cây tương tư trong vườn trái cây! Đồ đê tiện!"

Thẩm Duyên cười khúc khích nhìn ta: "Tám trăm tiên nhân Cửu Trùng Thiên, không lo tiên mệnh mà chỉ lo nhân duyên trần tục, chẳng phải chính ngươi đã nói như vậy sao. Bọn họ tương đầu ý hợp, tình sâu nghĩa nặng, không trồng cây tương tư chẳng lẽ trồng cây ăn quả?"

Ta chỉ có thể oán hận trong lòng.

"Đừng nhiều lời với cô ta nữa!" Chúng tiên nhao nhao hô hào, "Đẩy cô ta xuống đi!"

"Không cho cô ta phi thăng! Không cho cô ta quay về hành hạ chúng ta nữa!"

"Cô ta coi thường tình yêu! Vậy để cô ta nếm thử tình yêu đi!"

"Đúng! Để cô ta nếm thử tình yêu đi!"

Dứt lời, vô số pháp khí lại phóng tới, vẫn là pháp trận xanh đỏ tím vàng, ánh sáng đánh lên người ta, hất ta xuống Vẫn Tiên Đài.

Ta la hét thất thanh, không thể chống lại lực hút bên dưới.

Trơ mắt nhìn Cửu Trùng Thiên càng lúc càng xa, ở giây cuối cùng, ta chỉ có thể thấy Thẩm Duyên đang đứng bên Vẫn Tiên Đài, vừa nghịch chuông vàng của ta, vừa thích thú xem kẻ khác gặp họa.

Ngoại trừ hắn, chúng tiên đều đang nguyền rủa ta.

Cửu Trùng Thiên, tám trăm tiên nhân, đồng tâm hiệp lực, vạn người một ý...

Nguyền rủa ta...

Họ nói, ta phải đến nhân gian tìm chân ái.

Họ nói...

Nếu không tìm được... Ta sẽ không thể phi thắng, hơn nữa, còn phải chết.

Ta không ngờ ngày thứ một trăm hóa ra không phải ngày ta thắp hương thỉnh thần hỏi ngày trở về, mà lại là ngày ta bị vu oan, bắt đầu một nhiệm vụ mới càng gian nan hơn!

Chân ái!

Là thứ gì vậy!

___***___

Yêu đương chứ gì?

Có thể khó đến đâu chứ?

Ta bị ném xuống một vùng núi rừng dưới hạ giới, khi bụi đất nhân gian dính lên cơ thể, tiên thuật tiên pháp đều biến mất, chỉ có tơ hồng của Thẩm Duyên vẫn trói chặt cổ ta.

Ta tức giận ném tơ hồng xuống đất, dùng sức dẫm đạp, sau đó mới rời đi. Nhưng đi được hai bước, ta quyết định quay lại nhặt sợi tơ hồng lên.

Chẳng phải Ái thần, Nguyệt Lão đùng chính tơ hồng này sắp đặt nhân duyên trong thiên hạ sao?

Thẩm Duyên tuy rất đáng ghét, trước đây ta cũng coi tơ hồng của hắn là phế phẩm, nhưng giờ ta chỉ có thể tận dụng thứ phế phẩm này thôi.

Ta nghĩ kỹ rồi, ta sẽ đi theo đường núi phía trước, thấy nam nhân nào lập tức trói lại, chúng ta liền thành chân ái, sau đó ta sẽ đá chân ái đi.

Dù sao bọn họ cũng không nói nhất định phải ở bên chân ái.

Tìm thấy là được rồi, không phải sao?

Giải quyết xong "việc trần tục" này, ta lại nỗ lực tu tiên, phi thăng thượng giới, trở về Cửu Trùng Thiên, cướp lại chuông vàng, cuối cùng!

Dùng thiên lôi đánh chết Ái thần!

Như muốn tác thành cho suy tính của ta, bầu trời đột nhiên dậy sấm.

Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời ta vừa rơi xuống, không mưa không gió, trong vắt không thấy cả mây, chỉ có tiếng sấm rền từng trận.

Ta không biết nguyên do, bèn phủi quần áo, gằn giọng: "Các ngươi cứ chờ đi!"

Lời nguyền của chúng tiên không thể quật ngã ta, trái lại càng làm lòng ta thêm sôi sục.

Ta sốc lại tinh thần, giống như ngày đầu đến Cửu Trùng Thiên, đại náo Tương Tư Điện. Ta hiên ngang đi dọc theo con đường nhỏ, chỉ đợi gặp được "người có duyên"!

Trời giúp ta!

Chưa đi được bao xa, tại khúc quanh đường núi, ta thật sự đã gặp được một người có duyên!

Chỉ là người có duyên này thoạt nhìn có vẻ không ổn...

Thân hình hắn cường tráng, toàn thân mặc đồ đen, tóc vấn cao, tay cầm con dao nhỏ, dựa nửa người vào tảng đá lớn ven đường, toàn thân hắn đầy rẫy vết thương do đao chém, da thịt lộ ra ngoài áo quần đang chảy máu dữ dội.

Máu nhớp nháp dọc theo tảng đá chảy từng giọt xuống đất.

Cùng với tiếng thở chậm chạp nặng nề của hắn, ta đoán hắn sắp chết rồi.

"Tráng sĩ!" Ta cầm tơ hồng hớt hải chạy về phía hắn, "Ngươi đợi đã."

Ta ngồi xổm xuống cạnh tráng sĩ, vừa định sử dụng năng lực hấp thu linh khí trời đất của "quả" để thu thập linh khí xung quanh giúp hắn chữa thương... Lưỡi dao sắc bén trực tiếp chặn ngay cổ ta!

Ta sợ tới mức ngã dập mông, khó khăn lắm mới tránh được đòn tấn công của hắn.

Nhưng hắn không tiếp tục truy sát nữa, chỉ khó nhọc trở mình dựa vào tảng đá, vừa thở hồng hộc vừa chĩa mũi dao về phía ta, ý nói nếu ta còn dám lại gần, hắn sẽ lập tức đâm chết ta.

Một khuôn mặt anh tuấn, nhưng mang đầy vẻ đề phòng.

"Ngươi yên tâm, ta không muốn hại ngươi." Ta giơ tay trấn an hắn, "Ta muốn hợp tác với ngươi, ta giúp ngươi trị thương, sau đó ngươi yêu ta, thế nào?"

Con đường núi nhỏ nhất thời tĩnh lặng đến độ chỉ nghe tiếng thở dốc của hắn.

Hắn giống như bị dọa sợ, lại giống như thấy ta có bệnh, hắn nhìn ta chằm chằm, không có ý định trả lời.

Ngẫm nghĩ một hồi, lời vừa rồi kỳ thực có hơi đường đột, ta bèn sửa lại: "Hoặc là ta yêu ngươi cũng được. Ta thấy ngươi ngũ quan sáng sủa, dáng người cũng đẹp, buộc sợi tơ hồng này xong, ta cảm thấy ắt hẳn có thể dễ dàng yêu ngươi..."

Lời còn chưa dứt, tráng sĩ trước mặt hai mắt mở lớn nhìn lên trên núi.

Ta cũng nghe một tiếng "ầm ầm" rung chuyển, theo ánh mắt hắn quay đầu lại, liền trông thấy một tảng đá lớn! Nó đã nghiền nát toàn bộ cây cỏ trên sườn núi, đang nhắm thẳng hướng ta! Lao xuống!

Ta kinh hãi, không có cách nào né tránh, cứ thế bị tảng đá lăn qua.

Xương cốt vỡ vụn, cơn đau dữ dội ập tới, ta giống như một con muỗi...

"Bốp", bị đánh chết.

Chết.

Thật sự đã chết.

Ta cảm nhận rõ ràng máu bắn tung tóe, tim dập nát, não ngừng hoạt động...

Cái chết đến bất ngờ không kịp trở tay.

Thế giới của ta chìm vào bóng tối, thế nhưng, chớp mắt một cái, ta giống như cục đá bị ném xuống sông, chầm chập rơi xuống dòng nước lẫn bùn lầy.

"Cạch"!

Ta rơi xuống đáy sông, nhưng không phải đáy sông, mà là...

Cơ thể của ta.

Phía trước là con đường nhỏ ta vừa đi qua, và ngọn núi sắp rung chuyển.

Sau cơn choáng váng, phải mất một lúc lâu ta mới ổn định được cơ thể.

Ta vuốt ngực, sờ nắn xương tay, cuối cùng gõ gõ đỉnh đầu, "bang bang bang", vẫn ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro