Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

𝟭.

Sau gần hai năm tạm rút lui khỏi ánh đèn sân khấu, BTS – nhóm nhạc từng làm chấn động toàn cầu – đang chuẩn bị cho sự trở lại đầu tiên sau kỳ nghĩa vụ quân sự. Cả công ty HYBE như một tổ ong vỡ tổ, từng bộ phận khẩn trương vận hành, từng lịch trình được xếp chặt chẽ đến từng giờ.

Và rồi, như một đòn sấm giữa trời quang… HYBE công bố một quyết định không ai ngờ tới: BTS sẽ có thêm một thành viên mới.

Không phải một producer ẩn danh. Không phải một dancer hậu trường. Không phải một nhạc sĩ viết bóng.

Mà là… một thành viên chính thức. Thậm chí là một cô gái.

Khi quản lý cũ của BTS thông báo tin này trong phòng họp kín, không ai trong số bảy người ngồi đó lên tiếng. Sự im lặng kéo dài gần một phút. Không khí như đặc lại.

“Đây là đùa à?” Yoongi là người phá vỡ trước tiên, giọng trầm nhưng lạnh.

“Không đùa. Quyết định đã được ký,” quản lý nói, đưa mắt sang phía đại diện của bộ phận sản xuất. “Cô ấy tên là Qin. Họ Park – tên Hàn là Park Uy Ewa, nhưng hoạt động bằng nghệ danh Qin. Cô ấy có quốc tịch Hàn – Trung. 22 tuổi. Được đào tạo riêng, kín tiếng, hoàn toàn chưa từng xuất hiện trước công chúng.”

“Và tụi em thì không biết gì về chuyện này cho đến hôm nay?” Jin nhướng mày, nhưng không cười như mọi khi.
" Chúng tôi xin lỗi. Đây là cấp trên nhất quyết định. Qin sẽ phụ trách phần sản xuất âm nhạc, hỗ trợ các anh cả trong quá trình comeback. Nhưng cô ấy sẽ… chính thức là thành viên thứ 8 của BTS.”
______
Ngày hôm sau, Qin dọn vào ký túc xá.

Cô gái ấy đứng trước cửa với một chiếc vali màu đen, tóc vàng kim dài thả tự nhiên, làn da trắng gần như phát sáng trong ánh nắng ban sớm. Cô mặc một chiếc hoodie màu xám rộng, quần jeans đen ôm chân và giày thể thao cũ – nhưng mọi thứ đều được chọn cẩn thận, sạch sẽ, gọn gàng.

Cô cúi đầu 90 độ, nói bằng giọng Hàn chuẩn như người bản xứ:

“Xin chào. Em là Qin. Từ hôm nay, mong các anh giúp đỡ.”

Không ai trả lời ngay.

Jimin là người đầu tiên, gật đầu nhẹ, như để giữ phép lịch sự.

“Vào đi,” anh nói, và dạt sang một bên.

Qin kéo vali vào nhà. Cửa đóng lại sau lưng cô – và cũng mở ra một cánh cửa mới, một thử thách lớn hơn bất kỳ sân khấu nào mà cô từng đối mặt.

Đây không phải là một màn debut. Đây là một cuộc chiến sinh tồn.”

𝟐.

Sáu giờ sáng. Ký túc xá còn im lìm trong sương mờ đầu ngày, nhưng Qin đã đứng trước cửa, balo đeo một bên vai, tóc được buộc gọn gàng bằng một dây cột màu xám bạc. Ánh mắt cô tỉnh táo, nhưng không khẩn trương.

Hoseok bước ra khỏi phòng ngủ với chiếc mũ lưỡi trai đen quen thuộc và một bình nước lớn. Anh nhướn mày khi thấy cô đang đợi.

“Em dậy sớm nhỉ?” anh nói, giọng vẫn còn khàn ngủ.

“Vì em không biết phòng tập ở hướng nào cả,” cô đáp đơn giản, rồi nghiêng đầu: “Nếu được đi chung, em có thể đến sớm để khởi động. Khi em quen không gian rồi, anh sẽ thoải mái ‘đọc’ em… À ý em là, đánh giá ạ.”

Câu nói khiến Hoseok bật cười nhẹ, nhưng không đáp lại. Anh ra hiệu bằng ánh mắt: “Đi thôi.”

Phòng tập ở tầng hầm khu nhà phía sau, không xa nhưng phải đi qua một hành lang dài, rồi xuống hai tầng thang bộ. Trên đường đi, không ai nói gì. Hoseok đi trước, chân bước đều và không vội. Qin theo sau, giữ khoảng cách vừa đủ, không quá gần, không quá xa.

Khi họ đến nơi, đèn trần phòng tập bật sáng lên theo cảm biến. Tấm gương lớn phản chiếu hai bóng người: một cao ráo, tự tin; một mảnh mai, im lặng.

Qin không hỏi thêm gì. Cô đặt balo xuống góc phòng, tháo tai nghe từ cổ áo ra, đeo vào. Tay mở một playlist riêng – không cho Hoseok thấy màn hình. Nhạc vang lên qua tai cô, còn thế giới bên ngoài im lặng hoàn toàn.

Cô bắt đầu khởi động.

Không ồn ào. Không dư động tác. Từng cử chỉ của cô đều đúng vị trí, như thể cơ thể đã được lập trình sẵn cho chuyển động. Khớp cổ, vai, hông, đầu gối – tất cả di chuyển theo trình tự kỹ thuật chuẩn mực. Không chậm, không vội.

Hoseok đứng dựa vào tường, khoanh tay. Anh đã từng thấy hàng trăm dancer giỏi, hàng ngàn kiểu khởi động, nhưng cái cách Qin xử lý cơ thể – mượt và có chủ đích – khiến anh không thể rời mắt.

Khi bản nhạc đầu tiên trong tai cô chuyển sang beat khác – mạnh hơn, dồn dập hơn – cơ thể Qin đột nhiên thay đổi.

Giống như có một công tắc được bật lên.

Cô không còn là người đang khởi động. Mà là người đang sống trong nhạc.

Chuyển động của cô giờ đây không còn chỉ kỹ thuật, mà có chất. Có câu chuyện.

Từng cú xoay người, từng bước chân dứt khoát, từng cú đánh vai chệch nhịp có chủ đích – đều mang theo cảm xúc rõ ràng, gần như… tùy biến theo tâm trạng của bài nhạc.

Mỗi đoạn drop, cơ thể cô phản ứng ngay – không phản xạ, mà như một cảm nhận nội tại.

Cô không biểu diễn cho Hoseok xem.

Cô đang tập cho chính mình.

Và lạ thay… chính điều đó khiến cô gần như không để lộ sơ hở nào cho anh đọc.

Giống như có một công tắc được bật lên.

Cô không còn là người đang khởi động. Mà là người đang sống trong nhạc.

Chuyển động của cô giờ đây không còn chỉ kỹ thuật, mà có chất. Có câu chuyện.

Từng cú xoay người, từng bước chân dứt khoát, từng cú đánh vai chệch nhịp có chủ đích – đều mang theo cảm xúc rõ ràng, gần như… tùy biến theo tâm trạng của bài nhạc.

Mỗi đoạn drop, cơ thể cô phản ứng ngay – không phản xạ, mà như một cảm nhận nội tại.

Cô không biểu diễn cho Hoseok xem.

Cô đang tập cho chính mình.

Và lạ thay… chính điều đó khiến cô gần như không để lộ sơ hở nào cho anh đọc.

Khoảng hai mươi phút sau, Qin dừng lại. Cô đứng thẳng lên, tháo tai nghe ra. Không thở gấp. Không mồ hôi đầm đìa. Nhưng ánh mắt cô… sáng.

Hoseok đẩy người khỏi tường, tiến đến giữa phòng. Lần đầu tiên anh lên tiếng kể từ khi đến đây:

“Em tập không cần gương?”

Qin mỉm cười nhẹ, ngắn gọn: “Em nghe bằng lưng mình.”

Một cách nói đầy ẩn ý. Hoseok hiểu – và cũng không hỏi thêm.

“Lát nữa mọi người sẽ xuống. Sáng nay tụi anh muốn xem em làm gì với beat mới,” anh nói, nhấn nhá như thử phản ứng của cô.

“Vâng,” cô đáp ngay. “Nếu em được chọn nhạc, em sẽ làm được nhiều hơn.”

“Chọn đi,” Hoseok nói, đưa điện thoại cho cô.

Qin không lưỡng lự. Cô biết mình đang bước vào lãnh địa của những người từng đứng trên sân khấu lớn nhất thế giới. Nhưng cô không run.

Cô chỉ chuẩn bị.

“Nếu em không khiến họ nhớ, thì em sẽ bị lãng quên ngay trong tuần đầu tiên.”

𝟯.

Khi mặt trời lên hẳn, ánh sáng ngoài ô kính mờ hắt vào phòng tập tầng hầm. Không quá rõ, nhưng vừa đủ để biết rằng một ngày mới đã bắt đầu.

Bảy người – đúng, đủ bảy – đã có mặt. Không còn lặng lẽ như lúc sáng sớm, không gian giờ đây trở nên dày đặc hơn. Không khí không ồn ào, nhưng mang theo một áp lực âm thầm lan tỏa.

Qin đứng yên một góc, lặng lẽ quan sát.

Jin tựa vào tường, hai tay khoanh lại. Gương mặt không có gì là khó chịu, nhưng ánh nhìn sắc hơn thường lệ. Anh là người có thâm niên trong nhóm, biết cách im lặng để người khác tự lộ sơ hở.

Namjoon lật sổ ghi chép. Anh không nhìn Qin lâu, nhưng rõ ràng đang nghe nhiều hơn nhìn. Như thể chỉ cần một hơi thở lệch nhịp, anh cũng sẽ nhận ra.

Yoongi ngồi trên ghế, đầu đội mũ beanie, một bên tai vẫn còn đeo earphone. Anh liếc cô một lần duy nhất – ánh mắt vô cảm, nhưng sắc lẹm.

Jimin đứng gần gương, khởi động vai và cổ, nhưng mắt vẫn liếc ngang qua Qin, không giấu việc quan sát. Một cách cẩn trọng, nhưng không hẳn là thù địch.

Taehyung ngáp, kéo áo hoodie lên che một phần mặt. Nhưng mỗi lúc cô cử động, ánh mắt anh lại mở hé – như đang tìm một vết nứt trong gương.

Jungkook… đứng cách cô xa nhất. Không nói, không nhìn. Nhưng cơ thể căng lên, gồng nhẹ như đang chuẩn bị cho một trận đấu. Hoặc là đang nén mình không phản ứng.

Hoseok ra giữa phòng, vỗ tay hai cái:

“Ổn chưa? Khởi động rồi thì vào việc nhé.”

Qin vẫn đứng yên, hai tay chắp sau lưng. Bình tĩnh, không sợ sệt – nhưng không kiêu ngạo.

“Anh bảo em chọn beat,” cô nói, giọng chắc.

“Ừ. Chọn rồi?” Hoseok hỏi, tay cầm điện thoại.

Cô gật đầu. Điện thoại Hoseok bật nhạc.

Một tiếng trống điện tử vang lên. Trap jazz.

Nhịp chậm nhưng không lười. Trầm, có chiều sâu. Một lựa chọn khó chịu cho bất kỳ dancer nào không kiểm soát tốt chuyển động tinh tế.

Qin tiến ra giữa sàn, không nhìn vào ai trong số họ.

Cô không cúi đầu xin phép. Không cười. Không giới thiệu. Cô chỉ bắt đầu.

Động tác đầu tiên là một cú hất vai trái gần như không phát hiện – chỉ khi thấy tóc cô khẽ xoay theo mới biết cơ thể đang chuyển động. Từ đó, mọi thứ trượt ra như nước.

Cô không bám beat. Cô lướt theo nhịp. Mỗi cú drop là một biểu cảm. Mỗi đoạn nghỉ là một ngắt nhịp tinh tế đến mức… không phải người học nhảy thì sẽ tưởng là lỗi.

Jimin nhíu mày. Không vì cô sai. Mà vì cô không để lộ ý định.

Taehyung chống cằm. Mắt không rời khỏi cô. Một sự quan sát khó chịu, vì càng xem lại càng không đoán được cô đang định làm gì tiếp theo.

Yoongi nhắm mắt lại.

Namjoon nghiêng đầu, viết gì đó trong sổ.

Hoseok không nói. Nhưng ánh mắt… đã có lửa.

Qin dừng lại đúng lúc nhạc kết thúc. Không thừa một giây. Không thiếu một nhịp.

Cô không thở gấp. Cũng không liếc nhìn ai.

Chỉ nhẹ nhàng gỡ tóc ra khỏi má. Im lặng. Chờ phản hồi.

Không ai nói gì.

Sự im lặng lần này không vì từ chối. Mà vì… không thể chê.

Một người mới. Một cô gái. Vào BTS.

Nhưng cô không cầu xin sự công nhận.

Cô ép người khác phải nhìn nhận mình.

Namjoon là người phá vỡ đầu tiên:

“Em tập cái này lâu chưa?”

Qin trả lời gọn:

“Ba hôm. Em chọn bài này vì có khoảng trống cho cảm xúc – nhưng vẫn đủ khó để kiểm soát kỹ thuật.”

Yoongi mở mắt, hỏi không cảm xúc:

“Em học ở đâu?”

“Ở đâu có gương, em học ở đó.”

Một câu trả lời vừa ngông vừa thật.

Lần đầu tiên Jin mỉm cười, nhưng không phải kiểu dịu dàng. Mà là nụ cười của người hiểu rằng: đây là một người không dễ nuốt.

“Không biết BTS cần thêm người như thế này không…” anh nói nửa đùa nửa thật, “…nhưng có vẻ tụi anh phải cẩn thận rồi.”

Buổi tập đầu tiên khép lại mà không ai đưa ra đánh giá cụ thể. Nhưng ánh mắt đã khác.

Cô chưa được chấp nhận.

Nhưng cũng không còn bị coi thường.

𝟰.

Cả buổi sáng trôi qua trong tiếng nhạc và mồ hôi.

Hoseok là người dựng vũ đạo chính cho đợt comeback này – một bản phối có tiết tấu nhanh, chuyển động dày, đòi hỏi sự đồng bộ tuyệt đối. Dù nhóm đã luyện tập trước đó một thời gian ngắn, nhưng đây là buổi đầu tiên có mặt đủ tám người.

Không ai nói nhiều với Qin trong lúc tập. Nhưng tất cả đều để mắt đến cô.

Cô tiếp thu nhanh, nhớ tổ hợp không sai, di chuyển đúng vị trí, không chen lên, không lùi sau – vừa đủ. Không quá nổi bật, nhưng cũng chẳng thể bị hòa tan. Một kiểu thông minh âm thầm.

Hoseok dường như không phàn nàn. Và như thế đã là một lời khen.

Khi buổi tập kết thúc, các thành viên rời dần khỏi phòng – người về ký túc, người lên lịch họp cá nhân, người tranh thủ nghỉ ngắn. Không khí sau cùng nhẹ hơn, chỉ còn ba người nán lại.

Hoseok đứng giữa phòng, quay sang Qin:

“Ở lại chút được không?”

Cô khựng lại giữa lúc đang gom chai nước và khăn.

“Vâng.”

Taehyung từ phía gương đi tới, tay cầm chiếc máy quay nhỏ màu đen, gọn và nhẹ – loại chuyên dùng quay TikTok hoặc behind-the-scenes.

Hoseok nhướng mày cười nhẹ:

“Em nhảy challenge với anh bài Killin It Girl nhé.”

Qin chớp mắt một giây. Rồi hỏi thẳng, không vòng vo:

“Đăng TikTok ạ?”

Hoseok gật đầu, nghiêng đầu về phía Taehyung – ra hiệu chuẩn bị máy quay.

“Chỉ ghi là nhảy cùng dancer thôi. Đừng lo,” anh nói thêm, như đoán được suy nghĩ trong mắt cô.

Qin nhẹ giọng: “Vâng.”

Không ai ngoài BTS và Bang PD biết đến sự tồn tại của Qin trong nhóm lúc này. Tên cô chưa được công bố. Hồ sơ cô chưa xuất hiện. Trên giấy tờ – và cả truyền thông – cô chỉ là một cái bóng.

Nhưng hôm nay, bóng tối ấy sắp bước một chút ra ngoài rìa ánh đèn.

Đèn phụ bật lên. Taehyung điều chỉnh khung hình. Hoseok khởi động vai, quay sang nhìn Qin:

“Ready?”

Qin gật đầu.

Beat vang lên. Bắt đầu bằng tiếng bass nặng và nền synth mềm.

Cả hai người không nói câu nào, nhưng bước chân đều hệt như bản phối – từng cú đá hông, hất tay, vuốt cổ đều khớp không lệch nửa giây. Ánh mắt Qin đổi màu theo từng nhịp – lúc thách thức, lúc mơ hồ, lúc lại gần như mỉm cười.

Không một động tác thừa.

Không một ánh nhìn lệch hướng.

Taehyung không chỉnh sửa. Quay xong một lần – Hoseok gật đầu:

“Lên.”

Ba phút sau, video được đăng trên tài khoản TikTok chính chủ: @uarmyhope.

Chú thích đơn giản: “Killin It Girl challenge with dancer 🔥🔥🔥”

Không hashtag đặc biệt. Không tag tên. Không giới thiệu.

Chỉ có một đoạn vũ đạo – và một người lạ nhảy cạnh Hoseok.

Trong vòng 10 phút đầu tiên, lượt xem vượt 200k.

Phần bình luận bắt đầu sôi lên.

“WHO IS SHE???”

“Wait— she’s not one of the usual dancers right?”

“I don’t know who this is but she ATE.”

“Visual + stage presence = 🔥🔥🔥”

“ARMY NEEDS ANSWERS???”

“Hybe... explain.”

Qin vẫn im lặng, không hỏi Hoseok về phản hồi. Cô cũng không mở TikTok. Cô chỉ lặng lẽ thu đồ và nói:

“Em cảm ơn anh đã cho em nhảy.”

Hoseok lườm nhẹ:

“Gì mà nói kiểu tạm biệt vậy. Chưa xong đâu.”

Qin hơi cúi đầu.

Taehyung bật cười khẽ sau máy quay:

“Chưa công bố thôi, chứ em vừa debut soft-launch rồi đó.”

Cô không đáp, chỉ mím môi. Không hẳn là cười, cũng không phải né tránh.

Chỉ là…

Chấp nhận một cuộc chơi – nhưng chưa muốn lên bàn cờ.

- Kết chương -

buff là buff💥💥💥💥👅💅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro