Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lưới Tình Của Người Cá •Nakzep• (Full)

Hoàng hôn nhuộm đỏ mặt biển, gió thổi tung mái tóc trắng của Nakroth khi hắn đứng trên mũi thuyền, đôi mắt đỏ như ngọc ruby nhìn về phía chân trời xa. Hắn là một thợ săn biển, từng thấy đủ loài sinh vật kỳ lạ. Nhưng lần này, hắn không săn kho báu, mà tìm kiếm một sinh vật huyền thoại: người cá.

Người ta đồn rằng, nơi vùng biển này có một người cá với giọng hát mê hoặc và đôi mắt tím biếc như oải hương. Bất cứ ai nghe thấy giọng hát ấy đều sẽ bị cuốn xuống biển sâu, vĩnh viễn không trở lại.

Nakroth không tin vào những lời đồn… cho đến khi hắn nghe thấy giai điệu đó.

Một giọng hát trong trẻo, vang lên giữa tiếng sóng vỗ rì rào, như lời gọi mời từ biển cả. Tim hắn khẽ rung lên, đôi tay cầm chặt mái chèo, hướng thuyền nhỏ về phía hòn đảo hoang.

Trên tảng đá lớn giữa bãi biển, Zephys ngồi đó.

Cậu có mái tóc trắng dài mềm mại, đôi mắt tím biếc rực rỡ, và chiếc đuôi cá màu bạc óng ánh dưới ánh trăng. Cậu nhìn Nakroth bằng ánh mắt tò mò xen lẫn chút đề phòng.

"Ngươi là ai?" Zephys cất giọng, giọng nói trong trẻo nhưng mang chút kiêu ngạo. "Ngươi đến đây làm gì?"

Nakroth bước xuống thuyền, không rời mắt khỏi người cá trước mặt. "Ta đến tìm ngươi."

Zephys nheo mắt, chiếc đuôi khẽ đập nước tạo thành những giọt nước li ti. "Ngươi muốn bắt ta? Như những kẻ khác à?"

Nakroth bước tới gần hơn, ánh mắt trầm lặng nhưng kiên định. "Không. Ta chỉ muốn nhìn thấy ngươi… mãi mãi."

Zephys hơi giật mình trước câu trả lời thẳng thắn đó. Cậu chớp mắt vài lần, rồi khẽ cười. "Ngươi nghĩ ngươi có thể giữ ta sao? Ta là người cá, không thuộc về thế giới của ngươi."

Nakroth tiến thêm một bước, nắm lấy tay Zephys. "Vậy ta sẽ kéo ngươi vào thế giới của ta."

---
Zephys khẽ nhíu mày, nhưng không rút tay ra. Thay vào đó, cậu nhìn thẳng vào Nakroth, như muốn đánh giá hắn.

"Ngươi thật kỳ lạ," Zephys nói nhỏ. "Những kẻ trước đây đều muốn giết ta hoặc bắt ta bán lấy tiền. Còn ngươi thì khác."

Nakroth siết chặt tay Zephys hơn. "Bởi vì ta không giống bọn chúng. Ta không cần tiền, cũng không cần danh tiếng. Ta chỉ cần ngươi."

Zephys bật cười khẽ, đôi mắt tím sáng lên trong bóng tối. "Ngươi nghĩ ngươi có thể chiếm hữu ta sao?"

Nakroth cúi xuống, hơi thở phả nhẹ lên tai Zephys. "Ngươi sẽ thuộc về ta. Không trốn đi đâu được."

Zephys rùng mình, nhưng lại cảm thấy một luồng hơi ấm kỳ lạ len lỏi vào tim mình. Cậu chưa từng gặp ai như Nakroth — kiên định, lạnh lùng nhưng lại đầy cuốn hút.

Cậu khẽ nghiêng đầu, đôi môi đỏ hồng cong lên thành một nụ cười nghịch ngợm. "Nếu ngươi muốn ta, vậy ngươi phải trả giá."

Nakroth không ngần ngại. "Ta sẵn sàng trả mọi giá."

Zephys nhìn thẳng vào Nakroth, đôi mắt tím sáng rực dưới ánh trăng. "Ngươi có biết người cá có thể nguyền rủa những kẻ bước vào thế giới của chúng ta không?"

Nakroth gật đầu. "Ta không sợ."

"Vậy ngươi thề đi," Zephys nói nhỏ, giọng nói như tiếng sóng vỗ bờ. "Thề rằng ngươi sẽ không bao giờ phản bội ta."

Nakroth cúi xuống, đôi môi hắn chạm nhẹ vào trán Zephys. "Ta thề."

Khoảnh khắc đó, Zephys cảm nhận được một sự rung động sâu sắc trong tim mình. Cậu không còn muốn trốn chạy nữa. Nakroth không giống những con người khác — hắn đến để bảo vệ cậu, không phải hủy hoại cậu.

"Ta là của ngươi," Zephys thì thầm. "Nhưng ngươi cũng là của ta."

Nakroth mỉm cười nhẹ, đôi mắt đỏ như ruby ánh lên trong bóng tối. "Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau."

Mặt biển lấp lánh dưới ánh trăng, như một tấm gương phản chiếu bóng dáng hai người đứng bên bờ. Zephys tựa người vào thân cây cao, đôi mắt tím nhìn xa xăm. Cậu có thể cảm nhận được sự thay đổi trong lòng mình, một sự kết nối mà cậu chưa bao giờ có với con người.

Nakroth đứng cách cậu vài bước, ánh mắt đỏ như ruby nhìn chăm chú vào cậu. Cảm giác này thật kỳ lạ — hắn chưa bao giờ cảm thấy thế với bất kỳ ai, kể cả những sinh vật huyền bí mà hắn đã săn lùng suốt bao năm qua. Nhưng với Zephys, cảm giác đó lại càng mãnh liệt, như thể cậu là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hắn.

"Ngươi muốn đi đâu?" Nakroth hỏi, giọng trầm thấp, gần như là một lệnh.

Zephys khẽ mỉm cười, đôi mắt tím sáng lên trong bóng tối. "Đi đâu sao? Ta chỉ muốn tự do, Nakroth."

"Ngươi không cần phải đi đâu," hắn tiến lại gần, bước chân vững chãi. "Ngươi sẽ ở đây với ta, mãi mãi."

Zephys ngước lên nhìn hắn, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa có chút đùa cợt. "Mãi mãi sao? Ngươi chắc chắn về điều đó không?"

Nakroth dừng lại trước mặt cậu, đôi tay nắm chặt lấy vai Zephys. "Không chắc chắn, ta khẳng định điều đó."

Một cảm giác kỳ lạ ùa về trong lòng Zephys, như thể mọi thứ xung quanh cậu trở nên mơ hồ. Cậu chưa bao giờ tưởng tượng sẽ có ngày mình rơi vào lưới tình với con người. Nhưng với Nakroth, mọi thứ đều khác biệt. Hắn không giống bất kỳ ai mà cậu từng gặp.

"Ngươi biết không," Zephys nói nhẹ, "biển cả này có thể nuốt chửng tất cả chúng ta bất cứ lúc nào."

"Biển không thể nuốt chửng những gì nó đã chiếm hữu," Nakroth đáp, giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy lực.

Zephys nhìn vào đôi mắt đỏ rực của hắn, trong đó chứa đựng sự chiếm hữu và quyết tâm. Cảm giác đó khiến trái tim cậu đập loạn nhịp, không phải vì sợ hãi mà vì sự cuốn hút mạnh mẽ mà Nakroth mang lại.

Hắn từ từ tiến lại gần, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve má Zephys. "Ngươi không phải lo. Ta sẽ bảo vệ ngươi."

Zephys không thể tránh khỏi cảm giác an toàn lạ lùng trong vòng tay của Nakroth. Cậu đã từng sống tự do, không bị ràng buộc, nhưng sự hiện diện của Nakroth khiến cậu cảm thấy mình cần phải ở bên hắn, mãi mãi.

"Ta sẽ không chạy trốn nữa," Zephys thì thầm.

Nakroth khẽ gật đầu, nụ cười nhợt nhạt trên môi. "Vậy thì, từ giờ ngươi sẽ là của ta."

Đêm tối đã bao trùm, và bầu trời đầy sao như muốn chứng kiến một bí mật được hé lộ. Zephys đứng bên bờ, chiếc đuôi cá khẽ vẫy nước. Cậu không thể hiểu hết những gì đang xảy ra trong lòng mình, nhưng có một điều cậu chắc chắn: cậu không thể rời xa Nakroth.

Nakroth đứng bên cạnh cậu, đôi mắt không rời khỏi từng chuyển động của cậu. Hắn vẫn không thể rời khỏi cảm giác ngập tràn chiếm hữu. Hắn biết rằng cậu là của hắn, và hắn sẽ không để ai hay bất cứ điều gì chia rẽ họ.

"Zephys," Nakroth gọi, giọng nói đầy ấm áp. "Nếu ngươi muốn tự do, ta sẽ cho ngươi. Nhưng ngươi cũng phải biết rằng, tự do trong thế giới này không phải là vô điều kiện."

Zephys quay lại, đôi mắt tím nhìn hắn với một chút ngạc nhiên. "Ngươi có biết, những gì ngươi nói khiến ta cảm thấy mình bị ràng buộc hơn bao giờ hết?"

"Vì ngươi đã là của ta," Nakroth đáp lại, ánh mắt đầy sự thật.

Zephys lặng lẽ nhìn ra biển, đầu óc quay cuồng với những suy nghĩ. Hắn nói đúng, cậu đã không thể thoát khỏi sự chiếm hữu của Nakroth. Nhưng có một điều làm cậu bối rối: Cậu không hề muốn chạy trốn. Cậu muốn ở lại, muốn cùng Nakroth khám phá thế giới này, dù nó có những mối nguy hiểm mà cậu chưa từng biết đến.

"Nakroth," Zephys gọi, giọng cậu đầy băn khoăn. "Có phải ngươi thật sự tin vào những lời hứa của mình?"

Nakroth tiến lại gần, đôi mắt đỏ của hắn sáng lên trong bóng đêm. "Ta không cần phải hứa, vì những gì ta làm cho ngươi sẽ chứng minh hơn bất kỳ lời nói nào."

Ngày hôm sau, Nakroth đưa Zephys lên thuyền, chuẩn bị rời khỏi hòn đảo. Cậu ngạc nhiên khi thấy mình không hề sợ hãi. Ngược lại, sự hiện diện của Nakroth bên cạnh khiến cậu cảm thấy an toàn.

"Ngươi không sợ biển sao?" Zephys hỏi, giọng cậu nhẹ nhàng.

"Ta không sợ gì ngoài việc mất ngươi," Nakroth đáp, đôi mắt không rời khỏi cậu.

Zephys cảm thấy trái tim mình đập mạnh. Những lời nói của Nakroth luôn có sức mạnh lạ kỳ, chúng làm cậu cảm thấy như mình đã tìm thấy người mà mình cần.

Nửa đêm, một cơn bão đột ngột ập đến. Sóng vỗ mạnh, thuyền nghiêng ngả, và cơn gió mạnh mẽ khiến mọi thứ như sắp vỡ tan. Zephys hoảng loạn, nhưng trong giây phút đó, hắn cảm nhận được bàn tay mạnh mẽ của Nakroth nắm lấy tay mình, kéo cậu vào lòng hắn.

"Không có gì phải sợ," Nakroth thì thầm. "Ta sẽ không để ngươi đi đâu."

Zephys ôm lấy hắn, đôi mắt sáng lên trong bóng tối. "Ngươi là của ta, Nakroth, và ta sẽ không để ngươi rời xa."

Khi bão đã qua, thuyền đã trở lại vùng biển yên bình. Tuy nhiên, những cảm xúc trong Zephys lại không bao giờ bình yên như thế. Cậu cảm nhận được sự thôi thúc trong lòng, sự chiếm hữu mà Nakroth mang đến khiến cậu không thể chối từ.

"Ngươi có cảm thấy thế không?" Zephys hỏi, đôi mắt đầy ngờ vực. "Có phải tình yêu là thứ gì đó không thể kiểm soát được?"

Nakroth nhìn cậu, đôi mắt đỏ như ruby đầy cơn bão của tình yêu và dục vọng. "Đúng. Nhưng ngươi phải hiểu rằng, tình yêu của ta dành cho ngươi là không thể thay đổi."

Zephys không thể phản kháng nữa. Cảm giác được Nakroth chiếm hữu khiến cậu không thể từ chối. Họ đã ở cùng nhau trong suốt những cơn sóng dữ dội, và giờ đây, dù chỉ là trong một khoảnh khắc yên bình, Zephys biết rằng mình không thể rời xa Nakroth.

Nakroth ôm chặt lấy cậu, đôi môi hắn tìm đến môi Zephys. Lần đầu tiên, Zephys cảm nhận được sự ngọt ngào và mãnh liệt của một nụ hôn.

"Ta sẽ yêu ngươi suốt đời," Nakroth thì thầm, đôi mắt đỏ rực lên trong bóng tối, "Và ngươi sẽ không bao giờ rời xa ta."

Zephys không trả lời, chỉ mỉm cười và chìm vào nụ hôn, để mặc cho tình yêu và sự chiếm hữu dâng trào trong lòng mình.

Zephys ngồi trên bờ cát, nhìn ra biển cả rộng lớn. Cảm giác yên bình dần tràn ngập trong cậu, nhưng sự hiện diện của Nakroth vẫn luôn khiến cậu không thể ngừng nghĩ về hắn. Một phần của cậu muốn được tự do như trước kia, nhưng một phần lại cảm thấy hoàn toàn hài lòng khi ở bên Nakroth.

Nakroth đứng sau lưng cậu, đôi tay vững vàng đặt lên vai Zephys. "Ngươi không cần phải suy nghĩ quá nhiều, Zephys. Hãy tin ta, ta sẽ luôn ở đây."

Zephys cảm nhận được sự ấm áp từ đôi tay của hắn, và dù cậu không muốn thừa nhận, một phần trong lòng cậu cũng muốn có được cảm giác ấy mãi mãi.

Ngày qua ngày, Zephys càng cảm nhận được sự chiếm hữu của Nakroth. Mỗi lần hắn nhìn cậu, đôi mắt đỏ như ruby lại khiến cậu cảm thấy mình không thể thoát khỏi vòng tay ấy. Nhưng dù thế, cậu vẫn không thể nào từ bỏ những cảm giác tự do mà mình đã từng có.

"Ngươi sợ ta sao?" Nakroth hỏi khi cậu nhìn ra biển, ánh mắt trầm ngâm.

Zephys im lặng, không trả lời ngay lập tức. Cậu sợ cảm giác bị ràng buộc, nhưng càng bên cạnh Nakroth, cậu càng nhận ra rằng mình không thể thiếu hắn.

"Không," cậu trả lời cuối cùng, "Tôi chỉ sợ mình sẽ mất đi tất cả."

Nakroth và Zephys tiếp tục cuộc hành trình trên biển, mỗi ngày lại mang đến những cảm giác lạ lùng. Zephys bắt đầu nhận ra rằng mình không chỉ là một người bạn đồng hành mà còn là một phần quan trọng trong cuộc sống của Nakroth. Cảm giác chiếm hữu không còn chỉ là sự đe dọa, mà đã trở thành một phần của mối quan hệ này.

"Ta muốn đi đến nơi nào đó mới," Zephys nói, giọng điệu hứng thú. "Một nơi không ai biết chúng ta là ai."

Nakroth nhìn cậu, mỉm cười nhẹ. "Ngươi muốn trốn đi sao?"

"Không phải trốn," Zephys đáp, "Mà là tìm kiếm một cuộc sống mới."

Họ đến một hòn đảo hoang vắng, nơi không có dấu vết của con người. Zephys thích thú khám phá mỗi góc của hòn đảo, nhưng Nakroth vẫn luôn ở gần cậu, như một người bảo vệ. Cậu nhận ra rằng, dù có ở đâu, cậu cũng không thể thoát khỏi Nakroth.

"Ngươi không cần phải bảo vệ ta," Zephys nói, giọng có phần hờn dỗi. "Ta có thể tự mình đối mặt với mọi thứ."

Nakroth mỉm cười, bước đến gần cậu. "Ta biết, nhưng ta sẽ không bao giờ để ngươi phải đối mặt một mình.

Một buổi tối, khi ánh trăng chiếu sáng vạn vật, Nakroth và Zephys ngồi cạnh nhau trên bãi biển. Lần này, không còn là cảm giác chiếm hữu hay sợ hãi. Thay vào đó, họ cảm nhận được sự gắn kết lạ kỳ giữa hai người.

Nakroth nhìn vào mắt Zephys, đôi mắt đỏ rực đầy đam mê. "Cảm giác của ngươi thế nào khi ở bên ta?"

Zephys cười nhẹ, đôi mắt tím lấp lánh dưới ánh trăng. "Cảm giác như mình đã tìm thấy nơi mình thuộc về."

Mọi chuyện dường như đã trở lại bình yên, nhưng một ngày, họ nhận được tin tức về một nhóm thợ săn biển, những người chuyên săn lùng sinh vật huyền bí như Zephys. Zephys lo lắng, nhưng Nakroth chỉ cười nhạt.

"Không ai có thể chạm vào ngươi," Nakroth nói, sự quyết tâm trong giọng nói khiến Zephys cảm thấy yên lòng.

Nhưng cậu biết rằng, dù có mạnh mẽ đến đâu, Nakroth cũng không thể bảo vệ cậu mãi mãi. Đến lúc nào đó, mọi chuyện sẽ không còn đơn giản nữa.

Zephys không thể không cảm thấy một chút lo sợ. Liệu Nakroth có thể bảo vệ cậu mãi mãi? Cậu nhìn hắn, ánh mắt đầy sự nghi ngờ.

"Ngươi có tin ta không?" Nakroth hỏi, nhìn cậu chăm chú.

Zephys im lặng một lúc, rồi gật đầu. "Ta tin ngươi, nhưng ta cũng sợ..."

"Sợ gì?" Nakroth hỏi, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.

"Sợ một ngày nào đó, chúng ta sẽ mất nhau," Zephys thì thầm.

Nakroth không trả lời, chỉ siết chặt cậu hơn. "Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra."

Khi thợ săn biển đến gần, Nakroth và Zephys không có sự lựa chọn nào ngoài việc đối đầu. Cả hai đều biết rằng, nếu muốn bảo vệ tình yêu của mình, họ phải chiến đấu.

Nakroth chiến đấu như một con quái vật, sức mạnh và quyết tâm trong từng đòn tấn công. Zephys không thể làm gì ngoài việc nhìn hắn chiến đấu, nhưng trái tim cậu không ngừng lo lắng.

"Chúng ta phải chạy," Zephys nói, giọng đầy căng thẳng.

"Không, chúng ta sẽ không bỏ chạy," Nakroth đáp, không ngừng chiến đấu.

Sau một trận chiến kịch liệt, Nakroth và Zephys cuối cùng cũng đánh bại được những thợ săn biển. Khi mọi thứ lắng xuống, họ đứng bên nhau, mồ hôi và máu dính đầy người, nhưng cảm giác chiến thắng khiến họ hạnh phúc.

Zephys nhìn Nakroth, đôi mắt tím đầy tình cảm. "Chúng ta đã chiến thắng."

Nakroth mỉm cười, cúi xuống hôn cậu. "Vì ngươi, ta sẽ làm mọi thứ."

Kể từ đó, Zephys và Nakroth sống bên nhau, không còn lo sợ hay những mối đe dọa từ bên ngoài. Cậu biết rằng, dù thế giới có thay đổi như thế nào, họ vẫn sẽ mãi mãi thuộc về nhau.

"Ngươi là của ta," Nakroth nói trong một đêm tĩnh lặng, đôi mắt đỏ rực sáng lên.

"Và ta là của ngươi," Zephys đáp, nụ cười ngọt ngào trên môi.

Cuộc sống dường như trở lại yên bình sau khi đánh bại những thợ săn biển. Tuy nhiên, một ngày, một đợt sóng lớn ập đến, phá hủy một phần ngôi làng ven biển mà Zephys và Nakroth đang sinh sống. Mọi thứ trở nên hỗn loạn, và Zephys cảm thấy sự bất an trong lòng.

"Chúng ta sẽ làm gì bây giờ?" Zephys hỏi, đôi mắt lo lắng nhìn về phía biển.

Nakroth đứng bên cạnh, mắt nhìn xa xăm. "Chúng ta sẽ không để bất kỳ thứ gì chia cắt chúng ta. Bắt đầu từ đây, chúng ta sẽ xây dựng lại."

Cảm giác bình yên trong Zephys dường như đang dần bị xáo trộn, nhưng cậu biết rằng nếu có Nakroth bên cạnh, mọi khó khăn sẽ qua đi.

Một tuần sau, khi Zephys và Nakroth đang cố gắng xây dựng lại ngôi làng, một nhóm người bí ẩn xuất hiện. Họ đến từ quá khứ của Nakroth, những kẻ mà hắn từng cố gắng rời bỏ. Những người này không chỉ muốn báo thù mà còn muốn chiếm lấy sức mạnh của Nakroth.

"Ngươi không thể trốn mãi, Nakroth," một trong những kẻ đó nói, ánh mắt đầy thù hận.

Zephys đứng cạnh Nakroth, quyết tâm không để hắn một mình đối mặt với quá khứ đen tối. "Nếu muốn chiến, thì chiến thôi."

Nakroth quay sang nhìn Zephys, đôi mắt đỏ như lửa. "Cảm ơn ngươi, nhưng ta sẽ không để ngươi bị cuốn vào chuyện này."

Trận chiến với những kẻ từ quá khứ quay lại khiến Nakroth phải đối mặt với những nỗi ám ảnh lâu dài. Dù cậu đã cố gắng chiến đấu, nhưng sự căng thẳng và lo lắng về việc bảo vệ Zephys lại khiến hắn mất đi một phần sức mạnh. Zephys nhận ra điều này và quyết định giúp Nakroth vượt qua.

"Ngươi không cần phải một mình đối mặt," Zephys nói, ôm lấy hắn. "Tôi sẽ luôn ở bên cạnh."

Nakroth ngạc nhiên trước sự quyết tâm của Zephys, nhưng cậu biết rằng những lời này không phải chỉ là sự an ủi mà là một lời hứa.

Cuối cùng, Nakroth phải đối mặt với quá khứ của mình. Những kẻ từ xưa trở lại không chỉ đe dọa mà còn làm sống lại những ký ức đau buồn mà hắn đã cố gắng chôn vùi. Nhưng chính tình yêu của Zephys đã giúp hắn vượt qua những cơn ác mộng đó.

"Ngươi không cần phải làm gánh nặng cho mình nữa, Nakroth," Zephys nói trong khi nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng. "Chúng ta có thể cùng nhau bước tiếp."

Nakroth nhìn Zephys, cảm thấy như cả thế giới này đã thu nhỏ lại chỉ còn lại hai người. "Cảm ơn ngươi."

Sau khi vượt qua những kẻ từ quá khứ, Nakroth và Zephys càng thêm gắn bó. Tình yêu giữa họ không còn chỉ là sự chiếm hữu hay bảo vệ, mà là sự hiểu nhau, sự tôn trọng và sự hy sinh.

"Ngươi có bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau không?" Zephys hỏi trong một buổi chiều khi hai người cùng ngắm hoàng hôn.

Nakroth nhíu mày, suy nghĩ một lát trước khi trả lời: "Không. Ta luôn biết rằng ta sẽ tìm thấy ngươi."

Zephys mỉm cười, đôi mắt tím lấp lánh. "Cảm ơn vì đã đến."

Cuộc sống của họ trở lại với sự yên bình. Cả hai cùng xây dựng lại ngôi làng, giúp đỡ những người dân còn lại và sống một cuộc sống giản dị, nhưng đầy yêu thương. Mỗi ngày trôi qua, họ lại nhận ra rằng điều quan trọng nhất trong cuộc sống này chính là có nhau.

"Chúng ta sẽ ở lại đây, phải không?" Zephys hỏi khi đang làm việc cùng Nakroth.

"Chỉ cần có ngươi bên cạnh, ta sẽ ở bất kỳ đâu," Nakroth đáp, nắm chặt tay cậu.

Một buổi sáng, Zephys tỉnh dậy và nhận ra rằng mình có một cảm giác rất lạ lùng. Cậu nhìn vào mắt Nakroth, cảm nhận được một sự thay đổi không rõ ràng nhưng đủ khiến cậu lo lắng.

"Chuyện gì vậy, Zephys?" Nakroth hỏi khi thấy vẻ mặt cậu có chút bối rối.

"Em không biết nữa," Zephys trả lời. "Nhưng có vẻ như có gì đó sắp thay đổi."

Nakroth nghiêm túc nhìn cậu, đôi mắt đỏ lấp lánh sự lo lắng. "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Zephys im lặng một lúc lâu, rồi mới lên tiếng. "Chúng ta sẽ phải đối mặt với thử thách mới, đúng không?"

Khi khám phá sâu hơn về đại dương, Zephys phát hiện ra một bí mật mà cậu không thể tưởng tượng nổi. Có một thế giới dưới đáy biển mà cậu chưa bao giờ biết đến. Cậu kể cho Nakroth về phát hiện này, và họ quyết định cùng nhau khám phá.

"Đó có thể là một phần trong lịch sử của ngươi," Zephys nói, sự tò mò không thể ngừng.

Nakroth nhìn về phía biển, ánh mắt đầy quyết tâm. "Dù có là gì, ta sẽ đi cùng ngươi."

Zephys và Nakroth bắt đầu cuộc phiêu lưu dưới đáy biển. Những điều kỳ diệu và đáng sợ mà họ khám phá ra khiến họ càng thêm gắn bó. Tình yêu của họ ngày càng trở nên mạnh mẽ, và mỗi thử thách họ vượt qua lại càng làm cho mối quan hệ này trở nên đặc biệt hơn.

"Không gì có thể chia cắt chúng ta," Nakroth nói khi họ đối mặt với những nguy hiểm mới.

Zephys mỉm cười, không còn cảm thấy lo sợ. "Chúng ta sẽ luôn bên nhau."

Cuối cùng, sau tất cả những thử thách và cuộc phiêu lưu, Nakroth và Zephys đã tìm thấy một nơi để gọi là nhà. Họ quyết định ở lại dưới biển, nơi không ai có thể quấy rối tình yêu của họ. Câu chuyện của họ là một câu chuyện tình yêu vĩnh cửu, nơi mà sự chiếm hữu không chỉ là quyền lực mà là sự trao gửi lòng tin và sự yêu thương không điều kiện.

"Chúng ta sẽ ở đây mãi mãi," Zephys thì thầm.

"Vì ngươi, ta sẽ ở đây mãi mãi," Nakroth đáp, ánh mắt của hắn như muốn hòa vào biển cả.

Zephys và Nakroth đã tìm thấy sự bình yên mà họ xứng đáng có. Cái giá phải trả cho những thử thách đã qua là không hề nhỏ, nhưng bây giờ họ có thể tận hưởng một cuộc sống tự do bên nhau. Không còn lo sợ kẻ thù, không còn ám ảnh từ quá khứ, chỉ còn tình yêu và những ngày tháng hạnh phúc.

Cả hai sống trong một ngôi nhà nhỏ ở bờ biển, nơi biển cả bao bọc và vỗ về họ mỗi ngày. Zephys đã quen với sự yên tĩnh, không còn lo lắng về tương lai, vì biết rằng mỗi khoảnh khắc bên Nakroth là một món quà quý giá.

Một chiều hoàng hôn, khi mặt trời lặn xuống biển, Zephys và Nakroth đứng bên nhau, đôi mắt nhìn về phía xa.

"Chúng ta đã đi qua rất nhiều," Zephys thì thầm, "nhưng cuối cùng chúng ta cũng đến được nơi này."

Nakroth nhìn vào mắt Zephys, mỉm cười dịu dàng. "Vì ngươi, ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc."

Zephys quay lại nhìn hắn, đôi mắt tím lấp lánh tình yêu. "Vậy thì mãi mãi là đủ rồi."

Cả hai ôm lấy nhau, cảm nhận được hơi ấm từ người kia. Tình yêu của họ là một sự lựa chọn, một sự hy sinh, nhưng trên hết là sự tin tưởng tuyệt đối. Họ không cần bất kỳ lời hứa nào nữa, vì tình yêu của họ đã vượt qua tất cả.

Hết truyện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro