Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 9: Kì thi sắp tới

Một buổi sáng bình thường tại lớp S

Ba tuần trôi qua kể từ khi Hứa Bảo và các bạn gia nhập lớp S tại học viện Lumindale. Cuộc sống dần đi vào quỹ đạo khi mọi người đã quen với lịch học dày đặc, những buổi thực hành ma thuật căng thẳng và cả những lần tán gẫu vui nhộn tại ký túc xá.
Trong lớp học, không khí sôi động hơn trước. Học sinh lớp S, vốn là những người xuất sắc nhất, đã dần thể hiện cá tính riêng và sức mạnh của mình.
Tường Vy, như thường lệ, đang ngồi ở bàn cuối nghịch vài tia lửa điện trên đầu ngón tay. "Này, Nghĩa, đừng ngủ nữa. Cậu không thấy thầy sắp vào rồi à?"
Minh Nghĩa, người đang nằm gục trên bàn, lười biếng ngẩng đầu lên. "Chờ chút. Tôi chỉ đang... tận hưởng nốt giấc mơ dang dở thôi. Tường Vy, cậu làm tôi mất tập trung."
"Giấc mơ? Đừng nói là mơ thấy cậu ăn thùng đất nữa nhé," Tường Vy trêu, khiến cả Khánh Băng và Mỹ Phương bật cười.
Ở một góc khác, Trí Đức đang giảng giải lại bài tập hôm qua cho Hứa Bảo. "Này, cậu hiểu chưa? Công thức này không khó đâu, chỉ cần nhớ quy tắc tỷ lệ là được."
"Ừ... tôi hiểu rồi," Bảo gật đầu, cố gắng ghi nhớ. "Cảm ơn cậu, Đức."
Đúng lúc đó, cửa lớp mở ra. Một người đàn ông cao lớn, mái tóc đen và khuôn mặt nghiêm nghị bước vào. Đó là Thầy Khương Duy, giáo viên chủ nhiệm lớp S.

Lớp học trở nên im lặng

Khi thầy Khương Duy bước vào lớp, không gian bỗng yên lặng đến lạ, dù không ai bảo ai. Thầy Duy vốn là người ít nói nhưng mỗi lời thầy nói ra đều sắc bén, khiến học sinh trong lớp không dám lơ là.
"Chào các em," thầy bắt đầu, đôi mắt sắc lạnh quét qua cả lớp. "Hôm nay tôi có một thông báo quan trọng liên quan đến kỳ thi định kỳ đầu tiên của năm học. Kỳ thi này sẽ diễn ra vào đầu tuần sau, tức là các em còn đúng 1 tuần để chuẩn bị."
Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên. Một số học sinh tỏ ra bình thản, trong khi một vài người lại có vẻ căng thẳng.
"Kỳ thi định kỳ?" Hứa Bảo thì thầm với Trí Đức. "Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy."
"Đúng vậy," Đức đáp, giọng nhỏ đủ để Bảo nghe thấy. "Kỳ thi này là truyền thống của Lumindale. Nó quyết định xem ai được ở lại lớp S và ai phải xuống lớp thấp hơn."
Thầy Duy gõ nhẹ cây thước lên bàn, ra hiệu mọi người im lặng. "Như các em đã biết, hệ thống lớp học của Lumindale không cố định. Kỳ thi định kỳ này sẽ đánh giá năng lực của từng cá nhân và phân loại lại lớp. Những người xuất sắc nhất sẽ tiếp tục ở lớp S, trong khi những ai không đạt yêu cầu sẽ chuyển xuống các lớp thấp hơn. Đồng thời, những học sinh từ lớp A hoặc B cũng có cơ hội được thăng hạng nếu thể hiện tốt."

Chi tiết về kỳ thi

Thầy Duy tiếp tục giải thích, giọng nói trầm ổn nhưng dứt khoát. "Kỳ thi gồm hai phần chính. Thứ nhất là thực chiến - lý thuyết cá nhân. Phần này nhằm đánh giá sức mạnh, kỹ năng chiến đấu và kiến thức của từng học sinh. Các em sẽ thi cá nhân, không có sự hỗ trợ từ bất kỳ ai."
"Thực chiến?" Minh Nghĩa nhướng mày, lẩm bẩm với Tường Vy. "Tôi thích phần này đấy. Cuối cùng thì tôi cũng có cơ hội trổ tài đấm đá rồi."
"Cứ làm được như cậu nói đi," Vy đáp, đẩy kính lên. "Nhưng đừng làm gãy sàn đấu là được. Tôi không muốn bị đè bẹp vì đất cát của cậu đâu."
Thầy Duy phớt lờ những lời xì xào và tiếp tục: "Phần thứ hai là thi nhóm bốn người. Mỗi nhóm sẽ được xếp ngẫu nhiên từ các học sinh cùng khối, không phân biệt lớp. Mục tiêu là kiểm tra khả năng phối hợp, lãnh đạo và thích nghi với những đồng đội mà các em chưa quen biết."
Lần này, tiếng xì xào lớn hơn.
"Ngẫu nhiên? Thầy nghiêm túc chứ?" Tường Vy giơ tay, mặt đầy vẻ bối rối.
"Hoàn toàn nghiêm túc," thầy Duy đáp, ánh mắt lạnh lẽo. "Trong thực tế, các em sẽ không thể chọn đồng đội của mình. Việc các em thích nghi với đồng đội và hoàn thành nhiệm vụ mới là điều quan trọng."
Khánh Băng nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói nhỏ. "Điều này thú vị đấy. Nhưng nếu gặp phải đồng đội yếu thì đúng là xui xẻo."
Tùng Dương, đang ngồi đầu bàn, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. "Ngẫu nhiên cũng không sao. Chỉ cần làm tốt vai trò của mình là được."

Một tuần chuẩn bị

Sau giờ học, không khí trong lớp S bỗng trở nên khác biệt. Dù không ai nói ra, nhưng rõ ràng ai cũng đang suy nghĩ về kỳ thi sắp tới.
Trong giờ sinh hoạt buổi chiều, nhóm Hứa Bảo và các bạn cùng ngồi lại bàn bạc.
"Chúng ta có đúng một tuần để chuẩn bị," Tùng Dương lên tiếng, giọng nói toát lên vẻ lãnh đạo. "Tôi nghĩ mọi người nên tập trung cải thiện điểm yếu của mình trong thời gian này."
"Điểm yếu?" Minh Nghĩa ngẩng đầu, cười lớn. "Tôi mà có điểm yếu chắc là... ăn nhiều quá."
"Điểm yếu của cậu là hay nói nhảm thì đúng hơn," Tường Vy đáp, khiến cả nhóm bật cười.
"Nhưng thầy Duy nói đúng," Mỹ Phương lên tiếng, giọng dịu dàng nhưng đầy ý tứ. "Nếu chúng ta không thể chọn đồng đội, thì cách tốt nhất là hoàn thiện bản thân trước đã. Như vậy, dù ở nhóm nào, chúng ta cũng có thể đóng góp hiệu quả."
"Cũng đúng," Trí Đức gật đầu. "Bảo, cậu thấy thế nào? Cậu muốn tập luyện gì không?"
"Tôi..." Hứa Bảo ngập ngừng. "Có lẽ tôi sẽ cần cải thiện khả năng kiểm soát bóng tối. Tôi không muốn làm ảnh hưởng đến đồng đội."
"Đừng lo quá," Đức vỗ vai Bảo, nhếch môi cười. "Nếu bóng tối của cậu quá lớn, thì để tôi đốt bớt cho."
"Đức! Cậu nói gì thế?" Bảo kêu lên, nhưng không giấu được nụ cười.
"Cố gắng hết sức thôi," Bảo thì thầm, rồi khẽ mỉm cười.

Tại nhà ăn

Buổi tối, cả nhóm tụ tập tại nhà ăn sau một ngày dài căng thẳng. Nhà ăn ký túc xá của lớp S rộng rãi và được thiết kế với phong cách cổ điển, nhưng không kém phần ấm cúng. Các học sinh xếp hàng lấy thức ăn, tiếng trò chuyện và tiếng bát đĩa va chạm tạo nên một bầu không khí sôi động.
Hứa Bảo cầm khay thức ăn, đang lưỡng lự chọn chỗ ngồi thì Trí Đức vẫy tay gọi cậu. "Bảo, lại đây. Ngồi chung đi."
Cậu gật đầu rồi bước tới bàn, nơi mọi người đã ngồi đông đủ. Minh Nghĩa đang xử lý một cái đùi gà khổng lồ, vừa ăn vừa nói không ngừng.
"Này, các cậu đã nghĩ ra chiến lược cho kỳ thi chưa? Tôi thì nghĩ, nếu thi nhóm, tôi chỉ cần làm việc mạnh tay là đủ. Ai yếu cứ bám sau tôi, đảm bảo không ai dám lại gần."
"Cậu mà thi như thế thì tôi cá là cả đội cậu sẽ chạy trối chết vì đất sập đấy," Tường Vy chêm vào, tay gắp một miếng bánh mì nướng. "Nghĩa, cậu biết mình không phải là cỗ xe tăng đâu, phải biết điều tiết sức mạnh chứ."
"Cậu đừng lo. Nếu cần, tôi sẽ làm thành pháo đài di động luôn," Nghĩa đáp, cười lớn.
Khánh Băng ngồi phía đối diện, nhấp một ngụm trà. "Tôi nghĩ các cậu nên thực tế hơn. Kỳ thi này không chỉ đòi hỏi sức mạnh mà còn cần sự tính toán. Nếu hành động tùy hứng, cả đội có thể bị loại ngay từ đầu."
Tùng Dương gật đầu đồng tình, giọng điềm tĩnh. "Băng nói đúng. Dù chúng ta không được chọn đồng đội, nhưng việc phối hợp vẫn là yếu tố quan trọng nhất. Chúng ta nên tập trung vào việc cải thiện khả năng cá nhân trong tuần này."
Đình Đạt chỉnh lại kính, nói thêm: "Đúng vậy. Càng chuẩn bị tốt, chúng ta càng có lợi thế. Đừng quên, kỳ thi này không phải ai cũng có cơ hội sửa sai."
Giữa những lời bàn bạc nghiêm túc, Trí Đức lại phá vỡ bầu không khí bằng một câu đùa. "Bảo, cậu cứ lo gì chứ? Nếu bị xếp chung với tôi, tôi gánh cậu là được. Dễ mà."
"Gánh?" Hứa Bảo tròn mắt, gương mặt đỏ lên. "Cậu đừng nói thế. Tôi đâu muốn làm gánh nặng của ai."
"Nhưng cậu là gánh nặng đáng yêu nhất," Đức nói, giọng nửa đùa nửa thật, khiến cả bàn bật cười.
Tường Vy đập tay xuống bàn, chỉ thẳng vào Đức. "Này, này! Đức, tôi tưởng cậu chỉ giỏi nói đùa, hóa ra cũng biết thả thính nữa à? Bảo, cậu phải cẩn thận đấy!"
Mỹ Phương mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn sang Bảo. "Cậu đừng ngại. Có Đức ở đây, tôi nghĩ cậu sẽ làm tốt hơn cậu nghĩ đấy."
Khi cả nhóm đang tiếp tục bàn luận về kỳ thi, Mỹ Phương nhẹ nhàng xen vào cuộc trò chuyện giữa Khánh Băng và Tường Vy.
"Khánh Băng nói đúng đấy," cô lên tiếng, ánh mắt bình tĩnh nhưng đầy ý tứ. "Dù chúng ta giỏi đến đâu, việc hợp tác vẫn là điều cốt lõi. Thử nghĩ xem, nếu cậu phải hợp tác với người mà cậu chưa bao giờ làm việc cùng thì sao? Điều đó không dễ đâu."
"Cậu thì sao, Phương?" Tường Vy hỏi, nheo mắt đầy tò mò. "Nếu xếp nhóm với tôi, cậu nghĩ mình sẽ làm được gì?"
"Tôi sẽ cố làm mọi thứ để cậu không phá hỏng kế hoạch," Mỹ Phương đáp, nở nụ cười tinh tế nhưng khiến cả bàn bật cười rần rần.
"Đau lòng quá," Vy kêu lên, giả vờ ôm ngực. "Tôi tưởng cậu là người nhẹ nhàng nhất nhóm cơ mà!"
Phía đối diện, Đình Đạt đang mải ghi chép điều gì đó vào quyển sổ nhỏ của mình, nhưng vẫn theo dõi cuộc trò chuyện. "Nếu là tôi," anh xen vào, giọng điềm đạm, "tôi sẽ không để ai tự quyết định. Một kế hoạch tốt luôn cần sự đồng thuận của cả nhóm."
"Nghe lý thuyết quá nhỉ," Minh Nghĩa trêu, tay chống cằm. "Nhưng Đạt này, nếu xếp ngẫu nhiên và gặp một người không chịu hợp tác thì sao?"
"Thì tôi sẽ buộc họ hợp tác," Đạt đáp, đẩy nhẹ kính vuông trên sống mũi. "Nếu không, tôi sẽ tự tìm cách đạt mục tiêu, bất kể họ làm gì."
"Lạnh lùng ghê," Tường Vy cười, nhướn mày nhìn Đạt. "Cậu đúng kiểu 'não to' trong đội hình đấy. Nhưng đừng nghĩ cái đầu thông minh của cậu sẽ thắng được tốc độ điện của tôi nhé."
Cả phòng lại bật cười. Khánh Băng lắc đầu, khẽ liếc nhìn Mỹ Phương, người đang nhấp trà một cách điềm tĩnh. "Còn Toàn đâu nhỉ? Cậu ấy đâu rồi?"
Đúng lúc đó, Anh Toàn từ quầy thức ăn bước tới, tay bê một khay lớn đầy món ăn. "Này, nói xấu tôi mà không đợi tôi à?"
"Chúng tôi đang nói cậu lúc nào cũng ăn chậm hơn cả tốc độ giải toán của cậu," Vy nói, cười trêu.
Toàn ngồi xuống, nhún vai. "Thế thì sao? Tôi thích tận hưởng từng miếng ăn, không giống cậu, điện còn nhanh hơn cả tốc độ nhai."
Mỹ Phương bật cười, nhìn Toàn. "Toàn, cậu nghĩ sao về kỳ thi sắp tới? Chúng ta đều không biết sẽ xếp nhóm thế nào, cậu có lo không?"
Toàn đặt khay xuống, vừa nhai một miếng bánh mì vừa nói. "Lo thì có lo, nhưng tôi tin là mình làm được. Nếu không được thì tôi... dùng công thức giải toán để thuyết phục đồng đội hợp tác. Đằng nào tôi cũng là 'bộ não di động' mà."
"Bộ não di động á?" Minh Nghĩa lặp lại, bật cười lớn. "Cậu chắc không? Bộ não của cậu di động được bao xa?"
Toàn cười nhạt, đáp trả. "Xa hơn tầm tay của cậu chắc chắn rồi."
Cả nhóm lại rộ lên tiếng cười, nhưng giữa những câu đùa ấy, ai cũng hiểu rằng mỗi người đều có cách riêng để chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng sắp tới.
Kết thúc bữa tối mọi người ai rồi lại về kí túc xá người ấy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: