Chapter 2: Ngày đầu tiên
Buổi sáng ở Lumindale Institute bắt đầu bằng tiếng chuông phép thuật vang vọng từ ngọn tháp cao nhất, len lỏi qua từng căn phòng ký túc xá. Hứa Bảo tỉnh giấc, đôi mắt vẫn còn mỏi mệt sau ngày đầu tiên đầy căng thẳng. Ánh sáng ban mai lấp ló qua khung cửa sổ nhỏ, soi rọi tấm bảng năng lượng bên cạnh giường cậu. Dòng chữ sáng lên nhẹ nhàng, liệt kê lịch trình của ngày mới:
•Tiết 1: Lý thuyết phép thuật cơ bản
•Tiết 2: Thực hành nguyên tố cơ bản
•Tiết 3: Tìm hiểu về mạch năng lượng phép thuật
Cả 3 tiết đều do cô Xuân Loan đảm nhiệm.
"Ắc hẳn mình phải nắm chắc tri thức phép thuật mới được" - Hứa Bảo nghĩ.
Hứa Bảo ngồi dậy, xoa hai bàn tay vào nhau để xua đi cái lạnh buổi sớm. Căn phòng nhỏ chỉ có vài món đồ đơn giản: một chiếc giường, một bàn học, và một chiếc tủ quần áo cũ kỹ. Không giống như những bạn học đến từ các gia đình giàu có, hành lý của cậu chỉ vỏn vẹn vài bộ quần áo và cuốn sổ ghi chép mà mẹ cậu đã tặng trước khi rời làng.
Nhìn vào gương, cậu chỉnh lại mái tóc đen mềm ánh xanh, tự nhủ phải đối mặt với ngày mới dù lòng vẫn ngổn ngang. Cậu không muốn lặp lại cảm giác bối rối và cô độc như hôm qua.
Buổi học đầu tiên – Cô Xuân Loan và bài học về bản chất phép thuật
Phòng học lý thuyết nằm trên tầng hai của tòa tháp phía đông, nơi ánh sáng mặt trời chiếu qua những ô cửa sổ kính màu, tạo nên những dải màu lấp lánh trải dài trên sàn đá cẩm thạch. Khi Hứa Bảo bước vào, lớp học đã gần như đông đủ. Một số bạn học ngoảnh lại nhìn cậu, rồi quay đi với những cái thì thầm nhỏ to.
Hứa Bảo chọn một chiếc bàn ở gần cuối lớp, nơi cậu nghĩ sẽ ít gây chú ý nhất. Trí Đức đã ngồi từ trước, tựa lưng vào ghế với dáng vẻ thoải mái. Khi ánh mắt họ giao nhau, Trí Đức nhếch môi cười nhẹ, nhưng Hứa Bảo vội vàng cúi đầu tránh đi.
Cô Xuân Loan bước vào lớp ngay sau đó. Mái tóc đen dài của cô búi gọn, dáng người thanh thoát trong chiếc áo choàng phép thuật màu xanh thẫm được thêu những ký tự nguyên tố ánh sáng. Cô đứng giữa lớp, đôi mắt sắc sảo lướt qua từng học sinh, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng và trầm ấm.
"Chào các em," cô bắt đầu, nụ cười mỉm hiện trên môi. "Hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu với bài học đầu tiên: mối liên hệ giữa phép thuật và bản chất con người. Các em hãy nhớ rằng, phép thuật không chỉ là năng lượng. Nó là một phần của các em, phản ánh cảm xúc, ý chí, và cả những điều sâu kín nhất mà các em mang theo."
Giọng nói của cô khiến cả lớp im lặng. Cô bắt đầu giảng về cách các nguyên tố đại diện cho những phần khác nhau trong tâm hồn con người. Hỏa là đam mê và sự hủy diệt. Thủy là cảm xúc và sự chữa lành. Quang là hy vọng, và Ám – cô dừng lại, đôi mắt vô thức lướt qua Hứa Bảo – là những điều chưa biết, là tiềm năng chưa được khai phá.
"Nguyên tố bóng tối thường bị hiểu lầm," cô nói, giọng nghiêm túc. "Nhiều người coi nó là nguy hiểm, nhưng sự thật là bóng tối chỉ nguy hiểm khi bị điều khiển bởi những trái tim yếu đuối và sợ hãi. Nếu ai đó đủ dũng cảm đối diện với nó, bóng tối có thể trở thành công cụ mạnh mẽ để bảo vệ."
Những lời nói ấy vang lên như một lời khích lệ, nhưng chúng cũng khiến không khí trong lớp thay đổi. Một số học sinh bắt đầu thì thầm. "Bóng tối? Cô đang nói về tên kia sao?"
Hứa Bảo cảm nhận được ánh mắt từ mọi phía, và trái tim cậu bắt đầu đập nhanh. Nhưng trước khi cậu kịp lúng túng, cô Xuân Loan đã ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm nghị quét qua cả lớp.
"Không có nguyên tố nào là tốt hay xấu. Điều quan trọng là cách các em sử dụng nó," cô nhấn mạnh, giọng điệu cứng rắn hơn.
Cả lớp trở nên im lặng. Trong lòng, Hứa Bảo thầm cảm ơn cô.
Buổi thực hành nguyên tố đầu tiên – Áp lực và thất bại
Sau giờ lý thuyết, cả lớp được dẫn đến khu vực thực hành ở sân phía nam. Đây là một không gian rộng lớn với nền đất được chia thành nhiều khu vực nhỏ, mỗi khu dành riêng cho từng nguyên tố. Ở giữa sân là một quả cầu năng lượng to lớn, phát sáng rực rỡ, được dùng để hỗ trợ học sinh trong việc khuếch đại phép thuật.
Nhiệm vụ đầu tiên rất đơn giản: các học sinh phải triệu hồi nguyên tố của mình và duy trì nó trong trạng thái ổn định.
Trí Đức là người đầu tiên bước lên. Với nguyên tố lửa, anh dễ dàng tạo ra một ngọn lửa nhỏ trong lòng bàn tay, sau đó biến nó thành một quả cầu lửa rực rỡ bay lơ lửng trên không trung. Những tiếng trầm trồ vang lên. "Quả nhiên là người xuất sắc nhất," một ai đó thốt lên.
Khi đến lượt Hứa Bảo, cả lớp dần im lặng. Cậu bước lên phía trước, cố gắng hít thở thật sâu để giữ bình tĩnh. Cậu đưa tay ra, tập trung toàn bộ ý chí vào việc triệu hồi bóng tối. Ban đầu, mọi thứ diễn ra tốt đẹp. Một làn sương đen mỏng manh xuất hiện, cuộn tròn như một dải lụa trong lòng bàn tay cậu.
Nhưng khi cậu cố gắng duy trì, làn sương bắt đầu rung chuyển. Cảm xúc lo lắng dâng lên, và chỉ trong tích tắc, luồng bóng tối bắn ra mọi hướng, khiến cả lớp nháo nhào né tránh.
"Cẩn thận đi, đồ bóng tối!" một học sinh hét lên, ánh mắt giận dữ.
Trí Đức ngay lập tức can thiệp, tạo ra một tấm chắn lửa để bảo vệ những người xung quanh. Anh quay lại nhìn Hứa Bảo, giọng pha chút bực dọc: "Cậu đang làm cái gì vậy? Nếu không biết kiểm soát, tốt nhất là đừng cố."
"Xin lỗi..." Hứa Bảo lắp bắp, cúi đầu.
Cô Xuân Loan bước tới, đặt tay lên vai cậu. "Không sao, Hứa Bảo. Đây là một phần của việc học. Chỉ cần em không bỏ cuộc, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Những lời nói ấy giúp cậu bình tâm, nhưng ánh mắt chế nhạo từ các bạn học vẫn khiến lòng cậu nặng trĩu.
Một sự kiện bất ngờ trong khu rừng phép thuật
Chiều hôm đó, sau khi kết thúc giờ học, Hứa Bảo quyết định đi dạo trong khu rừng nhỏ phía sau sân thực hành. Cậu muốn tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ. Nhưng khi bước sâu vào rừng, cậu nghe thấy tiếng xì xào và tiếng động lạ.
Theo bản năng, cậu tiến đến gần và phát hiện một nhóm học sinh lớp trên đang tụ tập quanh một linh thú nhỏ bị trói trong lồng phép thuật. Đó là một con Hắc Miêu Bóng Tối, loài linh thú hiếm gặp, thường được coi là điềm báo của sự hỗn loạn.
"Con quái vật này sẽ gây rắc rối. Tốt nhất là nên loại bỏ nó ngay," một trong số họ nói, tay cầm một quả cầu lửa.
"Dừng lại!" Hứa Bảo hét lên, bước ra khỏi bóng cây. "Nó không phải quái vật. Các người không có quyền giết nó!"
Những ánh mắt quay lại nhìn cậu, đầy ngạc nhiên lẫn thách thức. "Ồ, tên bóng tối đây sao? Thích làm anh hùng à?"
Hứa Bảo siết chặt tay, cố gắng kiểm soát nỗi sợ. "Thả nó ra."
Cả nhóm bật cười chế nhạo. "Nếu muốn bảo vệ nó, thì cho chúng tôi xem sức mạnh của cậu đi."
Cuộc đối đầu diễn ra ngay sau đó, và dù bị áp đảo, Hứa Bảo vẫn cố gắng dùng sức mạnh của mình để bảo vệ linh thú. Nhưng khi cậu gần như kiệt sức, một luồng lửa mạnh mẽ quét qua, khiến cả nhóm học sinh giật mình bỏ chạy.
Trí Đức bước ra từ bóng cây, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hứa Bảo. "Cậu đúng là ngốc. Đừng tự đẩy mình vào rắc rối khi không kiểm soát được sức mạnh."
Dù lời nói có vẻ gay gắt, nhưng trong ánh mắt anh, Hứa Bảo nhận ra một chút lo lắng khó che giấu.
Sau khi Trí Đức rời đi, Hứa Bảo vẫn đứng lặng giữa khu rừng, nhìn theo bóng dáng mạnh mẽ của cậu bạn cùng lớp. Con Hắc Miêu Bóng Tối đã được giải thoát, nhưng thay vì chạy đi ngay, nó quay lại nhìn Hứa Bảo bằng đôi mắt vàng sáng rực. Linh thú không kêu, chỉ ngồi đó, đôi tai vểnh lên như đang chờ đợi.
"Đi đi," Hứa Bảo khẽ nói, nhưng con Hắc Miêu không nhúc nhích.
Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng cậu. Cậu ngồi xuống, nhẹ nhàng đưa tay ra. Ban đầu, con linh thú lùi lại, nhưng sau vài giây, nó bước tới, cọ má vào lòng bàn tay cậu. Một luồng năng lượng ấm áp chảy qua, khiến Hứa Bảo ngỡ ngàng.
Cậu chưa bao giờ nghĩ bóng tối cũng có thể mang lại cảm giác ấm áp như vậy. Linh thú kêu khẽ một tiếng, rồi biến mất vào màn đêm, để lại Hứa Bảo với những suy nghĩ ngổn ngang.
Bữa tối và sự cô độc
Trở về ký túc xá, Hứa Bảo định đi thẳng về phòng, nhưng tiếng bụng đói réo lên nhắc cậu rằng mình đã bỏ qua bữa trưa. Cậu chần chừ một lúc rồi quyết định đi xuống nhà ăn chung.
Nhà ăn của Lumindale là một không gian rộng lớn, tràn ngập ánh sáng từ những chiếc đèn lồng phép thuật treo lơ lửng trên trần. Mùi thơm của các món ăn bốc lên, hòa quyện với tiếng cười nói rôm rả của các nhóm học sinh. Nhưng đối với Hứa Bảo, sự náo nhiệt ấy chỉ làm cậu cảm thấy lạc lõng hơn.
Cậu lấy một khay thức ăn đơn giản – súp rau củ và một chiếc bánh mì – rồi tìm góc khuất nhất để ngồi. Xung quanh, những nhóm bạn cười đùa, bàn tán về các tiết học trong ngày, nhưng chẳng ai để ý đến cậu.
Trong lúc cậu đang yên lặng ăn, một giọng nói vang lên từ phía sau.
"Ngồi một mình mãi không thấy chán à?"
Hứa Bảo ngẩng đầu lên, nhận ra đó là Trí Đức. Anh ta cầm khay thức ăn, thản nhiên ngồi xuống đối diện cậu mà không chờ sự đồng ý.
"Không phải chuyện của cậu," Hứa Bảo đáp, giọng nhỏ nhưng không giấu được vẻ ngượng ngùng.
"Ừ, đúng là không phải chuyện của tôi. Nhưng nếu cậu cứ thu mình như thế, sớm muộn gì cũng bị bỏ lại," Trí Đức nói, giọng vừa châm chọc vừa thẳng thắn.
Hứa Bảo không biết phải đáp lại thế nào, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn. Nhưng sự hiện diện của Trí Đức, dù có vẻ bất thường, lại mang đến cho cậu một chút cảm giác được quan tâm.
Khoảnh khắc bên cửa sổ
Sau bữa tối, Hứa Bảo trở về phòng. Cậu dành chút thời gian để sắp xếp lại sách vở, ghi chú những gì đã học trong ngày. Cuốn sổ cũ của mẹ cậu vẫn nằm trên bàn, những trang giấy ngả màu lưu giữ những dòng chữ khích lệ mà bà từng viết.
"Con là ánh sáng duy nhất trong bóng tối của mẹ," bà đã viết vậy.
Hứa Bảo khép cuốn sổ lại, rồi đứng dậy mở cửa sổ. Bầu trời đêm ở Lumindale trải rộng trước mắt, những ngôi sao sáng lấp lánh như những viên pha lê quý giá. Làn gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi hương dịu dàng của cỏ cây.
Cậu nhìn xuống sân trường bên dưới. Xa xa, ánh đèn từ các phòng học và ký túc xá vẫn còn sáng. Một vài nhóm học sinh đang tụ tập, luyện tập phép thuật, tiếng cười và trò chuyện vang vọng trong không gian yên tĩnh của đêm khuya.
Trong lòng cậu, một quyết tâm dần hình thành. Ngày hôm nay đã kết thúc với đủ những khó khăn và thất bại, nhưng nó cũng mang đến những tia sáng nhỏ bé – một linh thú bóng tối không ghét bỏ cậu, một người như Trí Đức sẵn sàng giúp đỡ dù ngoài miệng luôn tỏ ra khó chịu.
"Ngày mai," Hứa Bảo thì thầm với chính mình, "mình sẽ làm tốt hơn."
Và trong khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy rằng, dù con đường phía trước còn dài và đầy thử thách, nhưng ít nhất cậu đã bắt đầu bước những bước đầu tiên để khẳng định giá trị của bản thân trong thế giới đầy ánh sáng và bóng tối này.
Kết thúc một ngày
Đêm đó, Hứa Bảo ngồi bên cửa sổ phòng ký túc xá, nhìn lên bầu trời đầy sao. Những sự kiện trong ngày dường như vẫn hiện rõ trong đầu cậu, nhưng lần đầu tiên, cậu cảm thấy mình không hoàn toàn cô độc. Có lẽ, giữa những ánh mắt phán xét và những thử thách, cậu vẫn có thể tìm được một chỗ đứng, một nơi thuộc về mình.
"Bóng tối không phải thứ để sợ hãi," cậu thì thầm, nhớ lại lời mẹ. "Mình sẽ chứng minh điều đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro