Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 19: Xếp lớp

Sáng hôm sau, học viện Lumindale chìm trong không khí náo nhiệt. Tin tức về việc công bố xếp lớp mới sau kỳ thi được lan truyền khắp các khu ký túc xá và hành lang. Học sinh các lớp từ S đến E đều không giấu được sự hồi hộp. Đối với nhiều người, đây không chỉ là ngày định đoạt vị trí của họ mà còn là cơ hội để chứng tỏ bản thân hoặc bắt đầu một chương mới.
Trong khu ký túc xá dành cho lớp S, Hứa Bảo đang chuẩn bị bước ra khỏi phòng khi tiếng gõ cửa vang lên.
"Bảo! Cậu dậy chưa? Đi thôi!" Giọng Đình Đạt vang lên đầy năng lượng từ bên ngoài.
"Tôi đây," Hứa Bảo đáp, chỉnh lại vạt áo đồng phục trước khi mở cửa. Ngoài cửa, Đình Đạt đứng đó với nụ cười tươi rói.
"Cậu có vẻ thoải mái nhỉ," Hứa Bảo nói, nhìn bạn mình.
"Tất nhiên rồi," Đình Đạt nhún vai. "Tôi biết chắc mình vẫn ở lớp S mà. Màn trình diễn của chúng ta trong kỳ thi nhóm vừa rồi thì sao mà bị loại được?"
Hứa Bảo bật cười nhẹ. "Đúng là cậu luôn tự tin như thế."
Cả hai bước ra hành lang, nơi Trí Đức và Mỹ Phương đang đợi.
"Đi thôi," Trí Đức nói, giọng anh trầm nhưng không giấu được sự thoải mái. "Buổi sáng hôm nay sẽ thú vị lắm đây."
Nhóm bạn bước chậm rãi trên con đường lát đá dẫn đến hội trường lớn. Cây cối hai bên đường rợp bóng, những tia nắng sớm xuyên qua tán lá tạo thành những vệt sáng lung linh.
"Phương, cậu sao thế? Trông cậu có vẻ căng thẳng," Đình Đạt hỏi khi thấy Mỹ Phương đi chậm hơn mọi người, đôi mắt cô lơ đãng nhìn xuống đất.
"Tôi ổn," Mỹ Phương đáp, nhưng giọng nói có chút ngập ngừng. "Chỉ là... tôi hơi lo cho Connor."
"Connor?" Trí Đức nhướng mày.
"Ừ. Cậu ấy từ lớp C mà. Dù màn trình diễn của cậu ấy rất xuất sắc, nhưng... tôi không chắc liệu học viện có thật sự cho cậu ấy lên lớp S không."
"Cậu lo thừa rồi," Đình Đạt cười, vỗ vai cô. "Connor là một trường hợp đặc biệt. Nếu học viện muốn giữ danh tiếng là nơi trọng dụng nhân tài, họ chắc chắn phải cân nhắc cho cậu ấy một vị trí xứng đáng."
"Cậu ấy sẽ ổn thôi, Phương," Hứa Bảo nói, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đầy sự chắc chắn. "Connor không phải người dễ bị đánh giá thấp. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ làm chúng ta bất ngờ."
Mỹ Phương khẽ gật đầu, cảm giác nhẹ nhõm hơn chút ít khi nghe lời động viên của bạn mình.
Khi đến gần hội trường, bầu không khí trở nên sôi động hơn hẳn. Hàng trăm học sinh từ khắp các lớp tập trung lại, từng nhóm nhỏ bàn tán xôn xao.
"Tôi nghe nói lần này sẽ có khá nhiều thay đổi," một học sinh lớp A nói với bạn mình.
"Thật sao? Cậu nghĩ ai sẽ bị loại khỏi lớp S?"
"Không biết nữa, nhưng chắc chắn sẽ có bất ngờ. Mà cậu nghe tin chưa? Connor Ash từ lớp C cũng có khả năng lên lớp S đấy."
"Connor? Học sinh lớp C á? Thật không thể tin nổi."
Những lời bàn tán rôm rả vang lên khắp nơi, tạo nên một bầu không khí vừa căng thẳng vừa háo hức.
Hứa Bảo liếc nhìn Trí Đức, người vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh như thường lệ. "Cậu nghĩ sao, Đức? Có bất ngờ gì không?"
"Có chứ," Trí Đức đáp, nhún vai. "Nhưng điều bất ngờ nhất là cậu vẫn hỏi tôi những câu thừa thãi như vậy."
"Ha, cậu lúc nào cũng tự tin," Hứa Bảo nói, bật cười.
Cả nhóm bước vào hội trường, nơi ánh sáng từ những chiếc đèn trần rực rỡ chiếu sáng cả không gian rộng lớn. Các hàng ghế được xếp ngay ngắn, phía trước là sân khấu lớn với biểu tượng học viện Lumindale được khắc nổi bật.
"Được rồi," Đình Đạt nói, vỗ tay một cái. "Đây rồi. Hãy xem hôm nay chúng ta sẽ đón nhận bất ngờ gì."
Hứa Bảo ngồi xuống ghế của mình, cảm nhận được nhịp tim đập chậm rãi nhưng chắc chắn. Cậu biết rằng, dù kết quả thế nào, đây sẽ là một ngày đáng nhớ.

Thông báo

Không khí trong hội trường dần yên tĩnh lại khi tiếng chuông ngân vang, báo hiệu buổi họp bắt đầu. Ánh mắt của hàng trăm học sinh đổ dồn về sân khấu, nơi hiệu trưởng Như Trang bước lên với phong thái điềm tĩnh, uy nghiêm. Chiếc áo choàng dài màu tím than viền vàng nổi bật, cùng với ánh mắt sắc bén khiến mọi người không thể rời mắt khỏi bà.
"Chào buổi sáng, các học sinh của Lumindale," hiệu trưởng Như Trang cất giọng, âm thanh vang vọng khắp không gian.
Mọi cuộc trò chuyện lặng đi, chỉ còn sự chờ đợi.
"Trước tiên, tôi xin chúc mừng tất cả các em đã hoàn thành kỳ thi vừa qua," bà bắt đầu, giọng nói có chút dịu dàng hơn. "Dù kết quả thế nào, các em đều đã trải qua một thử thách lớn, vượt qua giới hạn của bản thân. Đây chính là lý do chúng ta luôn tự hào về học viện Lumindale – nơi không chỉ dạy các em kiến thức, mà còn rèn luyện sự kiên định và lòng dũng cảm."
Hứa Bảo khẽ nhíu mày, ánh mắt cậu hướng lên sân khấu. Hiệu trưởng luôn biết cách làm giảm bớt sự căng thẳng bằng những lời động viên tinh tế.
"Tuy nhiên," giọng bà chậm lại, ánh mắt nghiêm nghị hơn, "như các em đã biết, kỳ thi này cũng là cơ hội để chúng ta đánh giá lại vị trí của từng học sinh trong hệ thống lớp học."
Một tiếng xì xào nhỏ vang lên trong đám đông, nhưng nhanh chóng lặng đi khi bà giơ tay lên.
"Lớp S – biểu tượng của tinh hoa học viện, chỉ dành cho 35 học sinh xuất sắc nhất," bà nói, ánh mắt quét qua từng hàng ghế. "Nhưng các em cũng cần nhớ rằng, vị trí này không cố định. Những người không đáp ứng được kỳ vọng sẽ phải nhường chỗ cho những cá nhân có tiềm năng và sự nỗ lực vượt bậc."

Công bố kết quả

Hiệu trưởng Như Trang dừng lại một lúc, để những lời nói của mình ngấm vào tâm trí từng học sinh, rồi bà bắt đầu đọc danh sách lớp S mới.
"Đầu tiên, tôi xin chúc mừng những học sinh tiếp tục giữ vị trí trong lớp S."
Bà liệt kê từng cái tên, bắt đầu từ những học sinh đã thể hiện nổi bật trong kỳ thi nhóm.

"•Hứa Bảo
•...
•Tùng Dương
•Đình Đạt
•...
•Trí Đức
•...
•Minh Nghĩa
•...
•Mỹ Phương
•...
•Anh Toàn
•Tường Vy"

Hứa Bảo cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút khi nghe tên mọi người, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Mỹ Phương ngồi bên cạnh cậu, khẽ thở phào, còn Đình Đạt thì nhếch môi cười tự tin.
"Kế tiếp, chúng ta sẽ đón nhận những gương mặt mới của lớp S."
Bà dừng lại, tạo chút không khí hồi hộp trước khi tiếp tục.
"Khánh Thi, lớp B."
Cả hội trường vỗ tay khi Khánh Thi đứng dậy, nở một nụ cười rạng rỡ nhưng không kém phần tự tin. "Tôi biết mà," cô thì thầm với chính mình khi bước tới khu vực ghế dành cho lớp S.
"Thế Hoàng, lớp A."
"Trí Khôi, lớp A."
Hai học sinh lớp A bước lên với dáng vẻ hài lòng nhưng không tỏ ra quá tự mãn. Thế Hoàng hơi cúi đầu chào khi đi ngang qua, trong khi Trí Khôi chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.
"Và cuối cùng," hiệu trưởng Như Trang cất giọng chậm rãi, tạo sự chú ý. "Connor Ash, lớp C."
Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm hội trường trong vài giây, trước khi những tiếng xì xào vang lên.
"Lớp C sao? Thật không thể tin được!"
"Cậu ta đã làm gì mà có thể lên lớp S?"
Connor đứng dậy, gương mặt không biểu lộ cảm xúc rõ ràng, nhưng ánh mắt anh sáng lên sự tự hào. Anh bước chậm rãi lên khu vực ghế lớp S, đi ngang qua Mỹ Phương, khẽ gật đầu với cô.
Mỹ Phương nhìn theo, cảm giác trong lòng cô trở nên khó diễn tả. Cô vừa bất ngờ, vừa cảm thấy một sự ngưỡng mộ nhất định dành cho Connor.
Sau khi công bố danh sách lớp S mới, hiệu trưởng Như Trang tiếp tục thông báo về những học sinh bị hạ lớp.
"Minh Tâm và Quốc An – chuyển xuống lớp E."
Cả hội trường xì xào khi hai cái tên này được gọi. Minh Tâm và Quốc An đứng dậy, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Họ cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt giận dữ và bất mãn không thể che giấu.
"Thanh An và Gia Huy – chuyển xuống lớp D."
Cả hai đứng dậy lặng lẽ, không nói gì, nhưng gương mặt cũng lộ rõ sự thất vọng.
"Các học sinh này cần hiểu rằng, đây không phải là sự kết thúc," hiệu trưởng Như Trang nói, giọng bà nghiêm khắc nhưng cũng đầy sự động viên. "Đây là cơ hội để các em nhìn lại và rèn luyện bản thân. Lumindale luôn chào đón những người sẵn sàng thay đổi và nỗ lực."
Hiệu trưởng Như Trang kết thúc bài phát biểu bằng lời chúc mừng và nhắc nhở toàn bộ học sinh:
"Lớp S không chỉ là một vị trí, mà là trách nhiệm. Tôi hy vọng các em sẽ luôn nỗ lực để xứng đáng với điều đó."
Khi buổi họp kết thúc, các học sinh bắt đầu rời hội trường. Nhóm Hứa Bảo đứng dậy, quay lại nhìn nhau với ánh mắt đầy hào hứng.
"Vậy là Connor cũng vào lớp S," Đình Đạt nói, nở một nụ cười. "Tôi đoán chúng ta sắp có nhiều chuyện thú vị đây."
Mỹ Phương chỉ mỉm cười, nhưng ánh mắt cô nhìn Connor đầy ẩn ý.
"Đi thôi," Trí Đức nói, vỗ vai Hứa Bảo. "Chúng ta có một học kỳ mới để chuẩn bị."
Cả nhóm bước ra ngoài, dưới bầu trời xanh trong, mang theo hy vọng và sự háo hức về những điều đang chờ đợi phía trước.

Buổi chiều

Buổi chiều muộn, ánh hoàng hôn đã nhạt dần, cả học viện chìm trong sự tĩnh lặng dễ chịu. Trên con đường trở về ký túc xá, Connor và Mỹ Phương cùng nhau bước đi, mỗi người mang một tâm trạng riêng.
"Cậu có vẻ khá trầm tư," Connor mở lời, phá tan sự im lặng.
"Có lẽ vậy," Mỹ Phương đáp, giọng cô nhẹ nhàng nhưng khó giấu được sự bối rối.
Connor nhìn thoáng qua cô, đôi mắt anh ánh lên sự quan tâm. "Cậu đang nghĩ về kết quả hôm nay à? Hay là... về nhóm của cậu trong kỳ thi vừa rồi?"
"Không phải," Mỹ Phương lắc đầu, khẽ cười. "Thật ra, tôi đang nghĩ về cậu."
Connor khựng lại một chút, rồi nở nụ cười nhẹ. "Về tôi? Sao thế? Tôi làm gì sai à?"
Mỹ Phương bật cười khẽ, ánh mắt cô hướng về phía xa xăm. "Không phải vậy. Tôi chỉ... tôi thấy cậu rất đặc biệt, Connor. Cậu đã vượt qua rất nhiều khó khăn để đứng ở đây, và điều đó làm tôi cảm phục."
Connor im lặng trong giây lát, rồi anh khẽ nói. "Cảm ơn cậu, Phương. Nghe vậy khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhưng thật ra... tôi cũng không phải người mạnh mẽ như cậu nghĩ đâu."
"Cậu không mạnh mẽ?" Mỹ Phương nhướng mày, đôi mắt cô đầy ngạc nhiên. "Connor, tôi đã thấy cậu chiến đấu. Tôi đã thấy cậu đứng lên khi mọi thứ chống lại mình. Cậu không nghĩ điều đó là mạnh mẽ sao?"
Connor cúi đầu, đôi vai anh hơi trùng xuống. "Tôi đã quen với việc phải cố gắng không ngừng, Phương. Nhưng đôi lúc, tôi cảm thấy mệt mỏi. Có những lúc, tôi ước gì mình có thể buông xuôi tất cả, nhưng tôi không làm được. Vì tôi không có quyền thất bại."
Mỹ Phương ngạc nhiên, ánh mắt cô dịu lại. "Connor..."
Connor khẽ cười, giọng anh thấp dần. "Tôi đã mất tất cả khi gia đình mình bị hủy hoại. Mẹ tôi và tôi đã cố gắng rất nhiều để sống sót, và tôi biết rằng nếu tôi gục ngã, bà ấy sẽ không thể vượt qua được. Đó là lý do tôi phải tiếp tục."
Mỹ Phương dừng bước, đứng đối diện Connor, đôi mắt cô nhìn thẳng vào anh với sự dịu dàng. "Connor, tôi không biết mình có thể hiểu hết những gì cậu đã trải qua. Nhưng tôi biết chắc một điều: cậu không cần phải gồng mình như vậy nữa. Cậu có thể chia sẻ, có thể dựa vào người khác."
Connor khẽ nhếch môi, ánh mắt anh thoáng vẻ bất ngờ. "Cậu nghĩ tôi có thể sao?"
"Đương nhiên rồi," Mỹ Phương đáp, nở một nụ cười nhẹ. "Cậu không cần phải chiến đấu một mình. Cậu đã có bạn bè, những người sẵn sàng giúp đỡ cậu. Và nếu cậu cần... tôi sẽ luôn ở đây."
Connor im lặng một lúc, rồi anh khẽ gật đầu. "Cảm ơn, Phương. Cậu thật sự là một người đặc biệt."
Mỹ Phương đỏ mặt, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Tôi chỉ nói những gì tôi nghĩ thôi. Nhưng nếu cậu cảm thấy tốt hơn, thì tôi vui lắm.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, cả hai tiếp tục bước đi, bầu không khí giữa họ trở nên thoải mái hơn.
"Phương," Connor lên tiếng sau một lúc im lặng.
"Gì thế?"
"Cậu có bao giờ nghĩ rằng..." Anh ngập ngừng, rồi khẽ cười. "Không, quên đi. Tôi nghĩ mình hơi lố bịch rồi."
"Không, nói đi," Mỹ Phương tò mò, bước chậm lại.
Connor hít một hơi sâu, rồi nói. "Cậu có bao giờ nghĩ rằng, đôi khi chúng ta gặp nhau trong đời là vì một lý do nào đó không?"
Mỹ Phương ngạc nhiên, nhưng cô mỉm cười. "Tôi không biết. Nhưng nếu có lý do, thì tôi nghĩ đó là để chúng ta giúp nhau trở nên tốt hơn."
Connor nhìn cô, ánh mắt anh dịu dàng hơn bao giờ hết. "Có lẽ cậu đúng. Và nếu điều đó là sự thật, thì tôi rất vui vì đã gặp được cậu."
Mỹ Phương khẽ đỏ mặt, nhưng lần này cô không tránh ánh nhìn của anh. "Connor, tôi cũng cảm thấy vậy."

Kết Thúc Một Ngày

Khi về tới ký túc xá, cả hai dừng lại trước cửa.
"Cảm ơn cậu, Phương," Connor nói, giọng anh chân thành. "Tôi nghĩ tôi sẽ ngủ ngon hơn đêm nay, nhờ cuộc nói chuyện này."
"Không có gì," Mỹ Phương cười nhẹ. "Tôi cũng thấy tốt hơn. Chúng ta nên nói chuyện thế này thường xuyên hơn."
"Chắc chắn rồi," Connor đáp, rồi khẽ gật đầu trước khi quay đi.
Mỹ Phương nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng cô dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Cô biết rằng, cuộc trò chuyện hôm nay không chỉ giúp Connor mà còn giúp chính cô nhận ra rằng, đôi khi, một người bạn thật sự có thể làm thay đổi tất cả.
Dưới ánh trăng dịu nhẹ, cả hai bước vào phòng mình, mang theo những suy nghĩ và cảm xúc mới, chờ đợi một ngày mới đầy hứa hẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: