Chapter 16: Nguy hiểm
Ánh nắng đầu ngày nhẹ nhàng len qua từng tán cây rậm rạp, nhuộm cả khu rừng bằng một màu vàng dịu. Không khí buổi sáng mang chút se lạnh, khiến mọi người cảm thấy vừa dễ chịu vừa tỉnh táo sau một đêm căng thẳng.
Các nhóm bắt đầu ngày thứ hai với nhiều cảm xúc khác nhau: một số đầy hy vọng tích lũy thêm điểm, trong khi những nhóm khác tỏ ra thận trọng, tập trung củng cố căn cứ.
Nhóm Hứa Bảo
"Dậy thôi mọi người, hôm nay là ngày quyết định đấy," Trí Khôi lên tiếng, vươn vai ngay khi ánh sáng mặt trời vừa chiếu rọi căn cứ.
Hứa Bảo đứng dậy. Cậu cảm nhận được sự kì lạ và bất an, như thể cậu cảm nhận được một năng lượng nào đó nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Gia Hân và Đình Đạt đang thu dọn đồ đạc.
"Chúng ta nên làm gì trước?" Gia Hân hỏi, tay ôm lấy một giỏ hoa quả nhỏ mà cô tìm được từ hôm qua.
"Củng cố điểm số," Đình Đạt trả lời, giọng chắc chắn. "Tìm kiếm thêm thức ăn và tiêu diệt ma vật cấp thấp. Chúng ta không nên mạo hiểm vào sâu hơn."
"Đúng vậy," Trí Khôi đồng ý. "Nếu làm tốt, chúng ta có thể bảo toàn vị trí trong top 5."
Cả nhóm nhanh chóng di chuyển về phía đông, nơi bản đồ gợi ý rằng có một khu vực ít nguy hiểm hơn nhưng vẫn đủ ma vật để tích lũy điểm.
Tại một khu vực trống trải, họ chạm trán với một bầy chim bóng tối – những sinh vật nhỏ nhưng vô cùng hung hãn, với đôi cánh sắc bén như dao.
"Coi chừng, chúng đến đấy!" Gia Hân hét lên khi những con chim lao xuống từ trên cao, đôi mắt đỏ rực của chúng khiến mọi người không khỏi căng thẳng.
"Đạt, dựng tường chắn! Hân, hỗ trợ từ xa!" Hứa Bảo nhanh chóng chỉ đạo, tay triệu hồi thanh kiếm bóng tối, sẵn sàng chiến đấu.
Đình Đạt lập tức giậm chân xuống đất, tạo ra một bức tường đất chắn trước mặt nhóm, ngăn cản đàn chim lao tới. Gia Hân đứng phía sau, triệu hồi dòng nước thành những mũi giáo nhỏ, nhắm thẳng vào bầy chim.
"Chúng nhanh thật!" Trí Khôi nói, ánh mắt tập trung khi phóng ra những tia sáng chính xác, hạ gục từng con một.
Hứa Bảo tiến lên, triệu hồi những hạt bóng tối đâm xuyên thẳng vào những con chim đang lao xuống từ trên cao. Sự phối hợp ăn ý của cả nhóm giúp họ xử lý bầy chim mà không gặp quá nhiều khó khăn.
"Xong rồi!" Gia Hân thở phào khi con chim cuối cùng rơi xuống.
"Không tệ đâu," Đình Đạt nói, chỉnh lại gọng kính. "Nhưng chúng ta cần di chuyển nhanh hơn. Khu vực này có vẻ chưa phải nơi an toàn."
Trên đường di chuyển, Gia Hân bất ngờ quay sang Hứa Bảo. "Cậu có nhớ lần đầu tiên chúng ta chơi cùng nhau không?"
Hứa Bảo hơi bất ngờ, nhưng rồi mỉm cười. "Nhớ chứ. Lúc đó cậu rất hay nghịch, suýt nữa làm gãy chân tôi."
"Là cậu làm tôi bị thương trước đấy!" Gia Hân cười, nhưng ánh mắt cô thoáng chút nghiêm nghị. "Tôi đã nghĩ sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu... nhưng giờ thì khác rồi."
"Cảm ơn cậu," Hứa Bảo nói nhỏ. "Tôi vẫn cảm thấy có lỗi."
"Không sao," Gia Hân đáp, giọng nhẹ nhàng hơn. "Miễn là cậu không làm tôi đau thêm lần nữa."
Cả hai cười, không khí trong nhóm dần trở nên thoải mái hơn.
Nhóm Mỹ Phương
Tại một góc khác của hồ trung tâm, nhóm của Mỹ Phương cũng bắt đầu ngày mới với mục tiêu rõ ràng.
"Chúng ta sẽ tiếp tục tập trung vào việc tích lũy điểm từ tài nguyên," Connor nói, ánh mắt nghiêm túc. "Nhưng nếu gặp ma vật cấp trung, chúng ta sẽ phải phối hợp chặt chẽ."
"Nghe cậu cứ như lãnh đạo ấy nhỉ," Khánh Thi trêu chọc, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Connor chỉ nhún vai, dẫn cả nhóm tới một khu vực ven hồ. Tại đây, anh và Mỹ Phương phối hợp để bắt cá – một cảnh tượng vừa đẹp mắt vừa hiệu quả.
Connor triệu hồi một luồng gió nhẹ, đẩy đàn cá vào một góc hẹp, trong khi Mỹ Phương dùng sức mạnh Thủy tạo thành một chiếc bẫy nước, bắt gọn từng con cá.
"Không tệ chút nào," Mỹ Phương nói, không giấu được sự ngưỡng mộ.
Connor chỉ mỉm cười, nhưng trong ánh mắt anh thoáng hiện sự tự hào. "Cậu cũng giỏi lắm, Phương."
Trong khi đó, Khánh Thi và Thế Hoàng di chuyển xa hơn để tìm kiếm ma vật cấp trung.
"Cái này là gì thế?" Khánh Thi nhìn chăm chú vào một bụi cây lớn. Trước khi cô kịp nhận ra, những chiếc dây leo từ bụi cây bất ngờ lao tới, quấn lấy chân cô.
"Chết tiệt! Nó là cây ăn thịt!" Khánh Thi hét lên, triệu hồi một lớp giáp thép để bảo vệ mình.
"Bình tĩnh nào, tôi tới đây!" Thế Hoàng lao tới, dùng sức mạnh Đất để nhấn chìm rễ của cây vào trong đất, khiến nó không thể di chuyển.
"Tới lượt tôi," Khánh Thi nói, nở một nụ cười đắc ý trước khi tung ra một đòn lửa mạnh mẽ, thiêu rụi bụi cây.
"Được rồi, xong việc!" Thế Hoàng nói, chỉnh lại kính.
Khánh Thi phủi tay, liếc nhìn Thế Hoàng. "Không tệ đâu, nhưng lần sau đừng đứng nhìn lâu thế. Tôi suýt thành bữa sáng rồi đấy."
Dự cảm
Cả hai nhóm hoàn thành buổi sáng của mình với kết quả khả quan, nhưng không khí trong rừng dần trở nên bất thường.
"Có ai cảm thấy... không khí nặng nề hơn không?" Gia Hân lên tiếng khi nhóm Hứa Bảo dừng chân nghỉ ngơi.
"Tôi cũng cảm nhận được," Hứa Bảo gật đầu, ánh mắt trở nên nghiêm trọng.
"Có lẽ chỉ là do chúng ta mệt mỏi," Trí Khôi nói, nhưng giọng anh cũng không giấu được sự lo lắng.
Cùng lúc đó, nhóm của Mỹ Phương cũng nhận ra sự thay đổi trong không khí.
"Không bình thường chút nào," Connor nói, tay siết chặt thanh kiếm.
"Chúng ta cần cảnh giác hơn," Mỹ Phương đáp, ánh mắt thoáng lo lắng.
Cả hai nhóm không biết rằng, những gì đang chờ họ ở buổi trưa sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng...
Xuất hiện
Buổi trưa, khi ánh nắng chói chang chiếu rọi khắp khu rừng, không khí bỗng trở nên ngột ngạt một cách kỳ lạ. Tiếng chim chóc và côn trùng vốn vang lên không ngớt vào buổi sáng giờ đây hoàn toàn biến mất, để lại một sự tĩnh lặng đáng sợ.
"Cái này không ổn chút nào," Đình Đạt lên tiếng, đôi mắt cậu quét qua những tán lá dày. "Mọi người có cảm thấy không? Không khí như bị hút cạn vậy."
"Cứ như là..." Gia Hân định nói thêm, nhưng bị cắt ngang bởi một cơn rung chấn lớn từ lòng đất.
Cả nhóm Hứa Bảo lập tức đứng yên tại chỗ, mắt mở to nhìn quanh. Cơn chấn động ngày một mạnh hơn, khiến lá cây rơi rụng lả tả.
"Động đất sao?" Trí Khôi cau mày, tay đã sẵn sàng triệu hồi ánh sáng.
"Không phải đâu," Hứa Bảo lên tiếng, giọng cậu trầm thấp. Một cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng, luồng khí đen mà cậu cảm nhận được buổi sáng giờ đã rõ ràng hơn bao giờ hết.
Từ phía hồ trung tâm, một tiếng nổ lớn vang lên. Mặt nước bị xé toạc, bắn tung lên không trung, tạo thành một cột nước khổng lồ.
"Coi chừng!" Đình Đạt hét lên khi mặt đất lại rung chuyển dữ dội.
Một con quái vật khổng lồ trồi lên từ lòng hồ, cơ thể phủ đầy vảy bóng tối, ánh lên thứ ánh sáng mờ ma quái dưới ánh mặt trời. Đó là một con rắn Hydra với ba cái đầu dữ tợn, mỗi cái đầu đại diện cho một nguyên tố khác nhau: Lửa, Độc, và Băng.
"Ôi trời..." Gia Hân lùi lại vài bước, tay siết chặt vũ khí. "Đây... đây là cái gì?"
"Hydra," Trí Khôi trả lời, giọng đầy căng thẳng. "Đó là con quái vật trong truyền thuyết, nhưng làm sao nó lại xuất hiện ở đây?"
"Không quan trọng nó từ đâu tới. Quan trọng là nó muốn tiêu diệt chúng ta!" Hứa Bảo hét lên khi một trong ba cái đầu của Hydra – đầu Lửa – phun ra một luồng lửa khổng lồ, thiêu rụi cả một mảng rừng.
Sự hỗn loạn
Cảnh tượng Hydra xuất hiện không chỉ khiến nhóm của Hứa Bảo kinh hoàng mà còn làm tất cả học sinh trong khu rừng bàng hoàng.
Tại một góc khác, nhóm của Mỹ Phương cũng dừng lại khi cảm nhận được chấn động. Connor nhìn về phía hồ trung tâm, đôi mắt anh lóe lên sự cảnh giác.
"Cái gì đó... rất lớn," Connor nói, tay đặt lên chuôi kiếm.
"Không chỉ lớn đâu," Khánh Thi cau mày. "Cái thứ đó mang theo cả năng lượng nguyên tố mạnh mẽ. Chúng ta sẽ không dễ dàng vượt qua đâu."
"Chúng ta cần đến gần hơn và xem tình hình," Mỹ Phương quyết định, dù trong lòng cô không giấu được sự lo lắng.
Hydra tấn công
Ngay sau khi Hydra trồi lên, cả ba cái đầu của nó đồng loạt tấn công các đội học sinh:
• Đầu Lửa: Phun ra những cột lửa rực sáng, thiêu rụi toàn bộ cây cối trong phạm vi rộng lớn.
• Đầu Độc: Phát tán khí độc màu tím, lan nhanh khắp chiến trường, khiến các học sinh yếu hơn ho sặc sụa và buộc phải rút lui.
• Đầu Băng: Tạo ra những đợt đông cứng, biến mặt đất thành băng trơn trượt, làm cản trở mọi hoạt động của các đội.
"Coi chừng bên phải!" Đình Đạt hét lớn khi một tia băng từ đầu Hydra phóng tới, đóng băng toàn bộ mặt đất xung quanh họ.
Hứa Bảo và Gia Hân nhanh chóng nhảy ra xa, nhưng Trí Khôi suýt bị đóng băng nếu không nhờ Đạt tạo một bức tường đất chắn ngay trước mặt anh.
"Cảm ơn, Đạt!" Trí Khôi thở hổn hển, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Ở phía bên kia chiến trường, Minh Tâm và đồng đội của mình – vốn nổi tiếng là những kẻ kiêu ngạo và thích quấy phá – đang cố gắng đối đầu trực diện với Hydra.
"Tấn công đi! Nó chỉ là một con quái vật thôi!" Minh Tâm hét lớn, triệu hồi một thanh kiếm lửa lớn lao thẳng vào một trong những cái đầu của Hydra.
Nhưng chỉ sau một đòn phản công, con quái vật đã khiến họ phải trả giá. Đầu Độc phun ra một luồng khí tím dày đặc, làm cả đội Minh Tâm ho sặc sụa, buộc phải lùi lại trong hỗn loạn.
"Khốn kiếp, nó mạnh quá!" Quốc An hét lên, kéo Thanh An đang bị thương nặng rời khỏi khu vực nguy hiểm.
Cả đội Minh Tâm nhanh chóng rút lui, để lại một bãi chiến trường ngổn ngang và ánh mắt khinh miệt của các đội khác.
"Thật nhục nhã," Minh Tâm nghiến răng, nhưng không dám quay lại chiến đấu.
Nhóm Mỹ Phương và nhóm Hứa Bảo phối hợp
Ở gần hồ trung tâm, nhóm của Mỹ Phương cuối cùng cũng gặp nhóm của Hứa Bảo.
"Bảo! Các cậu vẫn ổn chứ?" Mỹ Phương hỏi, ánh mắt lo lắng khi thấy họ trông kiệt sức.
"Ổn, nhưng con quái vật đó quá mạnh," Đình Đạt trả lời, tay vẫn đặt trên đất để duy trì lớp phòng thủ.
Connor nhìn Hydra, ánh mắt anh lóe lên sự nghiêm túc. "Chúng ta phải phối hợp nếu muốn có cơ hội sống sót."
"Được thôi, tôi nghe theo kế hoạch của cậu," Hứa Bảo đồng ý.
Cả hai nhóm nhanh chóng chia nhiệm vụ:
• Connor và Đình Đạt: Sử dụng Phong và Đất để làm chậm chuyển động của Hydra, đồng thời bảo vệ đồng đội khỏi các đợt tấn công diện rộng.
• Khánh Thi và Thế Hoàng: Tấn công vào lớp giáp của Hydra, cố gắng tạo ra lỗ hổng để các đòn tấn công khác có thể xuyên qua.
• Mỹ Phương và Trí Khôi: Hỗ trợ từ xa, dùng Thủy và Quang để kiềm chế sức mạnh của đầu Độc và đầu Lửa.
Hành động
"Cẩn thận! Nó tấn công nữa kìa!" Connor hét lớn, chỉ tay về phía đầu Lửa của Hydra. Một cột lửa khổng lồ từ cái đầu dữ tợn lao thẳng xuống, đốt cháy toàn bộ cây cối trong khu vực chỉ trong tích tắc.
"Đình Đạt, dựng tường đi!" Trí Khôi hét lớn, nhưng giọng anh bị lấn át bởi tiếng gầm rú chói tai của Hydra.
Đình Đạt giậm mạnh chân, dùng sức mạnh Đất tạo ra một bức tường dày chắn trước nhóm. Tuy nhiên, sức nóng từ ngọn lửa khiến bức tường bắt đầu nứt vỡ từng chút một.
"Không ổn rồi, chúng ta phải rút lui!" Đình Đạt hét lên, mồ hôi túa ra trên trán.
Ở phía khác, Khánh Thi và Thế Hoàng đang cố tấn công vào lớp giáp của Hydra. "Tôi làm nó yếu đi rồi, Thi! Đánh mạnh vào điểm đó!" Thế Hoàng hét lớn, chỉ vào một vết nứt nhỏ ở phần thân của Hydra mà anh vừa tạo ra bằng sức mạnh Đất.
Khánh Thi lao tới, ngọn lửa trong tay bùng lên dữ dội. "Đây là cơ hội của chúng ta!"
Nhưng trước khi cô kịp giáng đòn, đầu Băng của Hydra quay lại, phóng ra một tia băng khổng lồ, đóng băng cả mặt đất lẫn ngọn lửa của Khánh Thi. Cô bị hất văng ra xa, lăn vài vòng trên mặt đất.
"Khánh Thi!" Mỹ Phương hét lên, vội vàng lao tới. Connor lập tức sử dụng sức mạnh Phong để tạo ra một lớp đệm ngăn Thi khỏi va đập mạnh hơn.
"Tôi ổn..." Khánh Thi thở dốc, cố gắng đứng dậy. "Nhưng con quái vật này quá mạnh... Chúng ta không thể làm gì được."
Ở phía xa, đầu Độc của Hydra nhắm vào nhóm của Hứa Bảo, phun ra một luồng khí tím dày đặc. Gia Hân hét lên hoảng loạn khi luồng khí bắt đầu lan ra, khiến mọi người ho sặc sụa.
"Chết tiệt, lùi lại! Đừng hít phải khí độc!" Hứa Bảo hét lớn, kéo Gia Hân ra khỏi vùng nguy hiểm.
Connor cố gắng tạo ra một luồng gió mạnh để thổi tan khí độc, nhưng áp lực từ ba cái đầu của Hydra quá lớn. "Chúng ta không thể tiếp tục thế này! Phải rút lui thôi!"
Mỹ Phương nhìn quanh, gương mặt cô hiện rõ sự bất lực. "Nhưng chúng ta chưa làm được gì cả... Không lẽ cứ bỏ chạy thế này sao?"
"Không phải bỏ chạy, mà là tập hợp lại!" Connor nói, ánh mắt quyết đoán. "Nếu không chúng ta sẽ bị tiêu diệt từng người một."
Ở phía sau, Trí Khôi và Đình Đạt vẫn cố gắng tạo lớp phòng thủ để ngăn Hydra tiến gần hơn, nhưng cả hai đã kiệt sức. "Không thể giữ được nữa..." Đình Đạt nói, giọng yếu ớt.
"Đạt, chúng ta phải đi thôi!" Trí Khôi kéo cậu ra phía sau, trước khi một cú quật đuôi từ Hydra phá tan lớp phòng thủ của họ.
"Rút lui! Nhanh lên!" Connor hét lớn, dẫn đầu nhóm của Mỹ Phương rút về phía rừng sâu.
Nhóm của Hứa Bảo cũng buộc phải lùi lại, dù ánh mắt cậu vẫn nhìn chằm chằm vào Hydra với sự bất mãn. "Chúng ta còn chưa làm được gì... Tôi không thể chấp nhận điều này!"
"Bảo, chúng ta phải đi thôi!" Gia Hân kéo tay cậu. "Đây không phải là lúc cố chấp."
Hứa Bảo quay đi, bàn tay siết chặt thanh kiếm bóng tối. "Được rồi... Nhưng tôi sẽ không từ bỏ."
Cả hai nhóm tập trung lại tại một khu vực an toàn hơn trong rừng, nơi họ thở dốc và cố gắng lấy lại tinh thần.
"Con quái vật đó... nó quá mạnh," Khánh Thi nói, giọng cô tràn đầy thất vọng. "Chúng ta không có cách nào để đánh bại nó sao?"
Connor im lặng, ánh mắt anh ánh lên sự lo lắng. "Chúng ta cần một kế hoạch khác. Lúc này, mạo hiểm là tự sát."
"Nhưng chúng ta đâu còn nhiều thời gian..." Mỹ Phương lên tiếng, đôi mắt cô thoáng chút tuyệt vọng.
"Đúng vậy," Trí Khôi đồng tình. "Nếu cứ như thế này, chúng ta sẽ không bao giờ vượt qua được."
"Không..." Hứa Bảo nói nhỏ, giọng cậu trầm nhưng chắc chắn. "Chúng ta sẽ tìm ra cách. Tôi chắc chắn điều đó."
Connor nhìn Bảo, gật đầu nhẹ. "Được rồi, vậy chúng ta sẽ nghĩ cách. Nhưng trước tiên, mọi người cần nghỉ ngơi và lấy lại sức. Chúng ta không thể chiến đấu trong tình trạng này."
Cả nhóm đồng ý, dù trong lòng ai cũng nặng trĩu. Họ biết rằng, trận chiến thật sự vẫn đang chờ đợi ở phía trước – và lần tới, họ không được phép thất bại...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro