Chapter 15: Ngày thi nhóm đầu tiên
Chương 15: Ngày thi nhóm thứ nhất
Chuẩn bị trước kỳ thi
Buổi sáng, không khí trong quảng trường lớn của học viện Lumindale sôi động nhưng cũng đầy hồi hộp. Tất cả học sinh khối 10, từ lớp S đến lớp E, đều tập trung đông đủ. Những ánh mắt lo lắng, những cái nhìn thăm dò, xen lẫn với những tiếng cười nói nhỏ nhẹ tạo nên một khung cảnh vừa thân quen vừa căng thẳng.
Cô hiệu trưởng Như Trang bước lên sân khấu, ánh mắt nghiêm nghị quét qua hàng trăm học sinh. "Chào các em. Hôm nay, các em sẽ tham gia kỳ thi nhóm kéo dài 48 giờ. Đây không chỉ là một bài kiểm tra thông thường mà còn là cơ hội để các em thể hiện khả năng chiến đấu, sinh tồn và phối hợp nhóm. Kết quả kỳ thi sẽ ảnh hưởng lớn đến thứ hạng của các em trong trường."
Một tấm bản đồ lớn hiện lên trên màn hình sau lưng cô Trang, mô phỏng khu vực thực tế ảo nơi kỳ thi sẽ diễn ra. Đó là một khu rừng rộng lớn, với những tán cây rậm rạp, các con đường mòn đan xen, và một hồ nước lớn ở trung tâm.
"Khu vực thi rộng 5km², được thiết kế để kiểm tra toàn diện các kỹ năng của các em. Mục tiêu của các em là thu thập 'Điểm sinh tồn' thông qua ba cách: tiêu diệt ma vật, tìm kiếm tài nguyên và, nếu cần thiết, đối đầu với đội khác."
Cả hội trường bắt đầu xôn xao khi nghe đến cụm từ "đối đầu với đội khác". Một số học sinh nhìn nhau, ánh mắt ngầm dò xét. Minh Tâm và Quốc An, hai học sinh từ lớp B, chỉ mỉm cười nhếch mép, ánh mắt tự tin như thể đã nắm chắc phần thắng
"Các em sẽ được chia thành nhóm bốn người, và đội hình đã được xếp ngẫu nhiên," cô Trang tiếp tục. "Mỗi đội sẽ có một vật phẩm bảo hộ. Nếu vật phẩm này bị cướp, đội của các em sẽ bị trừ điểm rất nặng. Tuy nhiên, các em không bắt buộc phải cướp điểm từ đội khác. Hãy cân nhắc chiến lược phù hợp.
Một danh sách đội hiện lên trên màn hình, và tất cả học sinh bắt đầu tìm kiếm tên mình.
• Nhóm 1: Hứa Bảo, Đình Đạt, Gia Hân, Trí Khôi.
• Nhóm 2: Mỹ Phương, Connor Ash, Thế Hoàng, Khánh Thi.
• Nhóm 3: Minh Tâm, Thanh An, Quốc An, Gia Huy.
Hứa Bảo nhìn quanh và nhận ra Đình Đạt đang vẫy tay về phía mình. "Đừng lo, chúng ta sẽ ổn thôi mà."
Những ký ức khó quên
Thuở nhỏ, Gia Hân và Hứa Bảo là đôi bạn thân thiết trong một khu phố nhỏ. Họ thường cùng nhau chơi đùa, chia sẻ những câu chuyện ngây ngô của tuổi thơ. Gia Hân, với tính cách dễ chịu và ánh mắt luôn tràn đầy sự hiền hòa, là người mà Hứa Bảo luôn cảm thấy thoải mái khi ở bên.
Nhưng một lần, trong một buổi chơi đùa bất cẩn, Hứa Bảo vô tình để sức mạnh bóng tối của mình thoát ra ngoài. Dòng năng lượng không kiểm soát ấy đã khiến Gia Hân bị thương ở cánh tay. Vết thương không quá nghiêm trọng, nhưng sự đau đớn và hoảng loạn trong mắt Gia Hân ngày hôm đó đã trở thành nỗi ám ảnh với Bảo suốt nhiều năm sau.
Cả hai không nhắc lại chuyện đó lần nào, nhưng khoảng cách giữa họ dần xuất hiện. Gia Hân trở nên dè dặt hơn mỗi khi ở gần Bảo, và Bảo thì luôn tự trách mình vì sự bất cẩn ấy
Thời gian trôi qua, cả hai không còn gặp lại nhau thường xuyên. Nhưng khi bước vào học viện Lumindale, họ nhận ra mình vẫn còn là những người bạn cũ. Tuy vậy, mối quan hệ giữa họ không còn thoải mái như trước. Gia Hân vẫn luôn giữ thái độ lịch sự và nhẹ nhàng, nhưng Bảo nhận ra cô luôn giữ một khoảng cách nhất định, như thể vẫn còn ám ảnh về chuyện năm xưa.
Khi danh sách đội thi hiện lên trên màn hình lớn, Gia Hân khẽ nhíu mày khi nhìn thấy tên mình cùng với Hứa Bảo. Cô cố che giấu cảm xúc, nhưng Bảo nhận ra điều đó qua ánh mắt thoáng qua của cô.
"Chúng ta chung đội nhỉ?" Bảo lên tiếng, cố gắng tỏ ra bình thường khi bước đến gần.
Gia Hân mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười của cô có chút gượng gạo. "Ừm... lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Hy vọng mọi thứ sẽ ổn."
Câu nói của Gia Hân như một lưỡi dao nhỏ đâm vào lòng Hứa Bảo. Cậu biết rõ nguyên nhân của sự dè dặt ấy, và cảm giác tội lỗi lại trỗi dậy.
Giới thiệu
Tại một góc khác trong khu rừng, nhóm của Hứa Bảo cũng tập trung để giới thiệu.
Đình Đạt là người mở lời trước, nụ cười rạng rỡ. "Tôi là Đình Đạt, hệ Phong/Đất. Tôi không phải người giỏi nhất, nhưng tôi sẽ cố hết sức để giúp nhóm."
Gia Hân chỉnh lại cặp kính tròn, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng. "Tôi là Gia Hân, hệ Thủy/Độc. Tôi sẽ hỗ trợ phòng thủ và tấn công tầm xa. Hy vọng chúng ta phối hợp tốt."
Trí Khôi cười hiền, ánh mắt lấp lánh sự thân thiện. "Trí Khôi đây, hệ Quang. Tôi không mạnh về cận chiến, nhưng nếu cần phối hợp, tôi có thể làm việc với bất kỳ ai."
Cuối cùng, Hứa Bảo nhìn cả nhóm và hít một hơi sâu. "Tôi là Hứa Bảo, hệ Bóng Tối. Có lẽ sức mạnh của tôi còn nhiều hạn chế, nhưng tôi sẽ làm hết sức để không làm mọi người thất vọng."
"Đừng lo, Bảo," Đạt lên tiếng, vỗ nhẹ vai cậu. "Chúng ta là một đội, cứ tin tưởng lẫn nhau."
Trước khi bước vào cổng dịch chuyển, Gia Hân cùng với các thành viên còn lại của nhóm – Đình Đạt và Trí Khôi – đứng thành một vòng tròn để lên kế hoạch ngắn gọn.
"Trước tiên, chúng ta cần tìm một nơi an toàn để thiết lập căn cứ," Trí Khôi nói, giọng điềm tĩnh. "Tôi sẽ phụ trách quan sát và phòng thủ. Còn Hân và Bảo, hai cậu có thể phối hợp tấn công nếu cần."
Gia Hân khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt cô vô thức liếc qua Bảo. Trong đầu cô, những ký ức về lần bị thương ngày nào vẫn còn nguyên vẹn. Cô không ghét bỏ Bảo, nhưng nỗi sợ hãi cũ đôi khi vẫn làm cô ngần ngại.
"Đừng lo, tôi sẽ không để chuyện gì xảy ra," Bảo nói, như thể đọc được suy nghĩ của cô. Ánh mắt cậu ánh lên sự chân thành.
Gia Hân im lặng một lúc, rồi khẽ mỉm cười. "Tôi tin cậu."
Bước vào khu rừng thực tế ảo
Khi cổng dịch chuyển sáng lên, cả nhóm bị bao bọc bởi một làn ánh sáng chói lòa. Chỉ trong tích tắc, họ đã đứng giữa một khu rừng rộng lớn. Những tán cây cao vút che kín bầu trời, ánh nắng chỉ len lỏi qua những kẽ lá, tạo nên một khung cảnh vừa thơ mộng vừa bí ẩn.
"Đẹp thật," Đình Đạt thốt lên, vẻ hào hứng. "Nhưng tôi chắc chắn nơi này không hề yên bình như vẻ ngoài đâu."
"Đúng vậy," Trí Khôi gật đầu. "Chúng ta cần cẩn thận."
Cả nhóm bắt đầu di chuyển, Gia Hân và Hứa Bảo đi sát nhau. Ban đầu, Hân vẫn giữ một khoảng cách nhỏ với Bảo, nhưng khi họ gặp một con ma vật cấp thấp – một con sói bóng tối – cô buộc phải phối hợp với cậu.
"Hân, tấn công bên trái. Tôi sẽ giữ nó ở đây!" Bảo hét lên, sử dụng sức mạnh bóng tối để làm chậm chuyển động của con sói.
Gia Hân tập trung năng lượng Thủy trong tay, tạo thành một mũi lao nước sắc bén và phóng thẳng về phía con sói. Đòn đánh trúng đích, kết liễu con ma vật trong chớp mắt.
"Không tệ," Đạt nói, "Cả hai phối hợp tốt đấy."
Gia Hân quay sang nhìn Bảo, ánh mắt cô dịu hơn. "Cậu đã tiến bộ nhiều."
"Cảm ơn. Và tôi cũng... xin lỗi vì chuyện ngày xưa," Bảo nói, giọng nhỏ dần.
Gia Hân khựng lại, rồi khẽ cười. "Tôi không giận cậu đâu. Chỉ là... tôi cần thời gian để quen lại. Và giờ, có lẽ tôi đã sẵn sàng."
Khoảnh khắc ấy, Hân và Bảo như gỡ bỏ được rào cản cuối cùng giữa họ. Dần dần, những nỗi e ngại trong lòng Gia Hân tan biến, thay vào đó là sự tin tưởng dành cho Bảo – người bạn thuở nhỏ của cô.
Cả nhóm tiếp tục hành trình, và lần này, Gia Hân không còn giữ khoảng cách với Bảo nữa. Họ phối hợp ăn ý, từng bước khẳng định sức mạnh của cả đội.
Nhóm của Mỹ Phương
Trước khi bắt đầu kỳ thi, cả nhóm đứng lại tại một góc rừng gần cổng dịch chuyển để làm quen và thống nhất kế hoạch.
Connor lên tiếng đầu tiên, ánh mắt bình tĩnh quét qua từng người. "Tôi là Connor Ash, hệ Phong. Tính cách hơi nóng nảy, nhưng các cậu có thể tin tưởng tôi trong trận chiến." Anh mỉm cười nhẹ, cố gắng phá bớt sự căng thẳng.
Mỹ Phương cười đáp lại. "Tôi là Mỹ Phương, hệ Thủy. Tôi sẽ hỗ trợ phòng thủ và tấn công từ xa."
"Khánh Thi, hệ Hỏa/Thép," Khánh Thi nói với nụ cười tinh quái. "Tôi mạnh mẽ, giỏi tấn công, và nếu cần, tôi sẽ... đốt sạch mọi thứ."
Thế Hoàng, với dáng vẻ hơi mũm mĩm nhưng dễ thương, chỉnh lại cặp kính đen của mình. "Tôi là Thế Hoàng, hệ Hỏa/Đất. Có thể tôi không nhanh, nhưng tôi có thể bảo vệ các cậu bằng những bức tường chắc chắn. Cứ tin tôi!"
Connor gật đầu hài lòng. "Tốt. Chúng ta sẽ phối hợp tốt nếu ai cũng hiểu rõ vai trò của mình. Cùng cố gắng nào."
Nhóm của Mỹ Phương đã bắt đầu triển khai kế hoạch. Connor, với phong thái lãnh đạo tự nhiên, luôn đi trước dẫn đầu, mắt liên tục quan sát mọi ngóc ngách. Mỹ Phương đi phía sau anh, đôi mắt hơi lo lắng nhưng lại mang theo sự quyết tâm.
"Cả nhóm nghe đây," Connor lên tiếng, giọng trầm ấm nhưng dứt khoát. "Mục tiêu trước mắt là tìm một nơi an toàn để lập căn cứ, sau đó mới tính đến việc thu thập tài nguyên. Đây không phải là một cuộc thi chạy đua, chúng ta cần sự bền bỉ."
"Nghe hợp lý," Khánh Thi nói, vừa đi vừa nghịch ngọn lửa nhỏ trên tay. "Nhưng này, tôi nghe nói khu vực gần hồ trung tâm có khá nhiều thứ hay ho. Chúng ta có nên đến đó không?"
Connor quay đầu lại, ánh mắt nghiêm nghị. "Gần hồ trung tâm cũng là nơi nguy hiểm nhất. Các đội mạnh sẽ tập trung ở đó. Chúng ta chưa đủ thông tin để mạo hiểm."
Khánh Thi nhún vai. "Được thôi. Nhưng nếu tôi thấy gì thú vị, đừng trách tôi không báo trước."
Thế Hoàng bật cười. "Thi, tôi nghĩ cậu nên kiềm chế ngọn lửa của mình trước khi nó thiêu rụi cả khu rừng."
"Hoàng, tôi thiêu rụi cậu trước đấy," Khánh Thi đáp lại, giọng hài hước nhưng ánh mắt cũng lóe lên một tia nguy hiểm.
Mỹ Phương mỉm cười nhẹ, cảm giác những người đồng đội này tuy có cá tính riêng biệt nhưng vẫn đáng tin cậy.
Cả nhóm di chuyển qua những tán cây rậm rạp, ánh nắng chỉ len lỏi qua những khe hở, tạo thành những mảng sáng tối đầy mê hoặc. Đột nhiên, một tiếng gầm thấp vang lên từ phía trước.
"Cẩn thận!" Connor hét lên, kéo cả nhóm dừng lại.
Từ trong bụi rậm, một con sói băng khổng lồ xuất hiện, bộ lông trắng muốt phản chiếu ánh sáng lấp lánh, đôi mắt xanh băng nhìn chằm chằm vào cả nhóm. Đây rõ ràng không phải một con ma vật bình thường – sức mạnh và tốc độ của nó toát ra một khí thế nguy hiểm.
"Phương, tập trung vào phòng thủ! Thi, Hoàng, chuẩn bị tấn công!" Connor ra lệnh, ánh mắt không rời con sói.
Mỹ Phương gật đầu, lập tức triệu hồi một dòng nước xoáy nhỏ quanh nhóm, tạo thành lớp bảo vệ mỏng. Con sói lao tới với tốc độ cực nhanh, nhưng bị dòng nước làm chậm lại.
"Làm tốt lắm!" Connor khen ngợi. Anh lập tức sử dụng sức mạnh Phong, tạo ra một cơn gió mạnh để đẩy lùi con sói.
Khánh Thi không bỏ lỡ cơ hội, cô lao lên, ngọn lửa trên tay bùng cháy dữ dội, tạo thành một đòn tấn công mạnh mẽ nhắm thẳng vào chân con sói. Lửa và băng va chạm, tạo ra những tiếng nổ lách tách trong không khí.
"Hoàng, hỗ trợ tôi!" Khánh Thi hét lên.
Thế Hoàng lập tức điều khiển đất, tạo ra một tảng đá lớn từ dưới mặt đất và ném thẳng về phía con sói. Cú đánh trúng đích, khiến con sói chao đảo.
Nhưng nó không dễ dàng bị khuất phục. Con sói gầm lên, bộ lông băng trên người dày hơn, che chắn mọi đòn tấn công tiếp theo. Nó nhắm vào Mỹ Phương, lao thẳng về phía cô với tốc độ kinh hoàng.
"Phương, cẩn thận!" Connor hét lớn, lập tức lao tới che chắn cho cô.
Anh tạo ra một cơn lốc xoáy mạnh mẽ, đẩy lệch hướng tấn công của con sói. Nhưng sức mạnh của nó quá lớn, Connor bị chấn động lùi lại vài bước, hơi thở trở nên dồn dập.
"Cậu ổn chứ?" Mỹ Phương hỏi, ánh mắt lo lắng.
Connor gật đầu, cười nhẹ. "Tôi ổn. Nhưng cậu cần tin vào bản thân hơn. Hãy tấn công đi, tôi sẽ hỗ trợ cậu."
Lời nói của Connor như một lời cổ vũ. Mỹ Phương hít một hơi sâu, tập trung toàn bộ sức mạnh Thủy của mình. Cô điều khiển dòng nước xung quanh, tạo thành những mũi lao nước sắc bén, nhắm thẳng vào những điểm yếu trên cơ thể con sói.
Connor lập tức phối hợp, sử dụng sức mạnh Phong để tăng tốc các mũi lao nước, khiến chúng trở nên nhanh và mạnh hơn gấp bội. Các đòn tấn công đồng loạt trúng vào con sói, phá vỡ lớp băng bảo vệ của nó.
Con sói gầm lên lần cuối trước khi gục ngã.
"Làm tốt lắm!" Connor nói, nhìn Mỹ Phương với ánh mắt đầy khích lệ.
"Cảm ơn... nếu không có cậu, tôi đã không thể làm được," cô đáp, giọng nhỏ nhẹ nhưng ánh mắt tràn đầy sự cảm kích.
Connor chỉ cười, ánh mắt anh dịu lại khi nhìn cô. "Tôi chỉ làm những gì cần làm thôi. Và tôi biết, cậu mạnh mẽ hơn những gì cậu nghĩ."
Khi con sói đã bị hạ gục, cả nhóm ngồi xuống nghỉ ngơi bên cạnh bìa rừng. Khánh Thi vẫn không quên chọc ghẹo: "Connor, cậu anh hùng quá nhỉ. Có phải cậu cố tình muốn ghi điểm với Phương không?"
Connor khẽ đỏ mặt nhưng cố tỏ ra bình thản. "Tôi chỉ làm điều cần thiết thôi. Còn nếu cô muốn tôi cứu cô lần sau, hãy cố mà đứng sau tôi đi."
Mỹ Phương bật cười, lần đầu tiên cô cảm thấy thoải mái hơn trong cuộc thi này. Ánh mắt cô nhìn Connor có chút gì đó khác biệt – sự biết ơn, và có lẽ là một chút rung động không tên.
Nhóm nhanh chóng đứng dậy, tiếp tục hành trình với tinh thần phấn chấn hơn. Connor vẫn đi trước dẫn đầu, nhưng lần này, Mỹ Phương bước song song bên cạnh anh, ánh mắt họ thỉnh thoảng giao nhau trong sự im lặng dễ chịu.
Đối đầu
Khi nhóm của Mỹ Phương tiến gần hơn đến khu vực rìa hồ trung tâm, không khí trở nên im lặng lạ thường. Ánh nắng xuyên qua những tán lá tạo nên những đốm sáng nhấp nháy trên mặt đất, nhưng cảm giác nguy hiểm vẫn rình rập.
"Cẩn thận, tôi cảm giác có gì đó không ổn," Connor nói, bàn tay nắm chặt thanh kiếm được tạo từ gió của mình.
"Tôi cũng cảm thấy vậy," Khánh Thi lên tiếng, ngọn lửa trên tay cô nhỏ lại như để chuẩn bị cho một tình huống bất ngờ.
Thế Hoàng nhìn quanh, rồi khẽ nói: "Các cậu nghĩ... có phải là bẫy không?"
Ngay lúc đó, từ trong bụi cây phía trước, Minh Tâm cùng đồng đội xuất hiện. Anh bước ra với nụ cười nhếch mép, đôi mắt ánh lên vẻ tự mãn.
"Nhìn xem ai đây, nhóm của Connor và cô Mỹ Phương. Đi sâu vào rừng như thế này mà không chuẩn bị trước à?" Minh Tâm lên tiếng, giọng nói đầy khiêu khích.
"Không có thời gian để cãi vã đâu," Connor đáp, giọng lạnh lùng. "Tốt nhất là tránh đường."
Quốc An bước tới, khoanh tay trước ngực, ánh mắt chế giễu. "Cậu nghĩ mình là ai mà dám ra lệnh ở đây? Chúng tôi có quyền làm bất cứ điều gì mình muốn."
Gia Huy bước tới, nhấc một khối đất nhỏ từ tay, ném lên không trung rồi bắt lấy. "Các cậu có biết luật của khu vực này không? Hoặc cướp điểm, hoặc bị cướp. Tôi nghĩ chúng ta nên chọn cách thứ nhất."
Connor bước lên một bước, ánh mắt sắc lạnh quét qua Minh Tâm và đồng đội. "Nếu các cậu muốn thử, thì cứ đến."
Minh Tâm là người tấn công trước. Anh triệu hồi sức mạnh Đất, tạo ra những mũi nhọn từ mặt đất phóng thẳng về phía nhóm của Connor.
"Phương, phòng thủ!" Connor hét lớn.
Mỹ Phương không chần chừ, lập tức triệu hồi một bức tường nước chắn trước cả nhóm. Những mũi đất va chạm với dòng nước, tạo nên những tia nước bắn tung tóe. Nhưng Minh Tâm không dừng lại, anh liên tục tấn công với sức mạnh dồn dập, ép nhóm của Connor phải lùi lại.
Thanh An tận dụng cơ hội, di chuyển nhanh như chớp, dùng sức mạnh Lôi để tấn công vào vị trí yếu nhất trong đội hình. Nhưng Khánh Thi đã kịp thời phản ứng.
"Không dễ đâu!" Thi hét lớn, tạo ra một vòng lửa xoáy quanh mình, buộc Thanh An phải rút lui.
Ở phía khác, Thế Hoàng đang đối đầu với Gia Huy. Với sức mạnh Hỏa/Đất, anh tạo ra một bức tường đất để chắn những đòn tấn công liên tục từ Gia Huy, đồng thời sử dụng ngọn lửa để phản công mỗi khi có cơ hội.
Minh Tâm và Quốc An hợp lực, tạo ra một cơn địa chấn nhỏ để làm rung chuyển mặt đất xung quanh nhóm của Connor. Connor nhanh chóng dùng sức mạnh Phong để cân bằng địa hình, đồng thời tạo ra một cơn lốc xoáy nhỏ để làm chậm đòn tấn công của Minh Tâm.
"Mỹ Phương, chúng ta cần phối hợp!" Connor hét lên, ánh mắt đầy quyết tâm.
Mỹ Phương hít một hơi sâu, tập trung sức mạnh Thủy trong tay. Cô tạo ra một dòng nước xoáy cực mạnh, nhắm thẳng vào Minh Tâm. Connor đồng thời sử dụng sức mạnh Phong để tăng tốc độ và sức mạnh của dòng nước, khiến Minh Tâm không thể né tránh.
Minh Tâm bị đẩy lùi, nhưng Quốc An lập tức lao tới, dùng sức mạnh của mình để chắn đòn tấn công. Mỹ Phương nhìn Connor, ánh mắt họ giao nhau trong một khoảnh khắc.
"Làm lại lần nữa," cô nói, giọng đầy quyết tâm.
Connor gật đầu. "Cậu dẫn, tôi hỗ trợ."
Lần này, Mỹ Phương không chỉ tạo ra dòng nước mà còn sử dụng chúng để bao vây Minh Tâm và Quốc An, hạn chế sự di chuyển của họ. Connor tăng cường sức mạnh Phong, biến những dòng nước thành lưỡi dao sắc bén.
Minh Tâm và Quốc An bị hất văng ra xa, cả hai rơi xuống đất, hơi thở dồn dập.
Gia Huy và Thanh An nhận ra tình thế bất lợi, lập tức rút lui về phía Minh Tâm. Minh Tâm, dù rất tức giận, cũng không còn cách nào khác.
"Tụibâygặp maymắn thôi," Minh Tâm nói, giọng đầy hậm hực. "Nhưng lần sau chúng ta sẽ không dễ dàng như vậy đâu."
Nhóm của Minh Tâm nhanh chóng rút lui, để lại một bầu không khí yên tĩnh hơn.
"Ổn rồi," Connor nói, thở phào. Anh quay sang Mỹ Phương, nở một nụ cười nhẹ. "Cậu làm tốt lắm."
Mỹ Phương nhìn anh, hơi ngượng nhưng cũng mỉm cười đáp lại. "Không có cậu, tôi đã không thể làm được."
Khánh Thi, đứng phía sau, cố nén cười. "Connor, cậu định làm người hùng trong mọi trận chiến à? Nhớ để tôi tỏa sáng lần sau nhé."
Connor nhướng mày, đáp lại bằng một giọng điềm tĩnh: "Nếu cậu kiểm soát được lửa của mình, tôi sẽ nghĩ về điều đó."
Tiếng cười vang lên trong nhóm, phá vỡ sự căng thẳng. Mọi người thu dọn lại đồ đạc và tiếp tục hành trình, nhưng trong lòng mỗi người, họ đều biết rằng mối liên kết giữa họ đã được củng cố thêm sau trận chiến này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro