Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 14: Bài thi đầu tiên

Buổi sáng – Kỳ thi lý thuyết

Ánh nắng ban mai chiếu qua khung cửa sổ lớn của hội trường, rải đều lên những dãy bàn ghế được sắp xếp ngay ngắn. Không khí trong hội trường mang theo sự căng thẳng pha chút hào hứng của hàng trăm học sinh đến từ các lớp khác nhau, tất cả đều chuẩn bị bước vào kỳ thi lý thuyết quan trọng.
Hứa Bảo hít một hơi thật sâu, ánh mắt cậu lướt qua những khuôn mặt quen thuộc trong lớp S. Trí Đức ngồi ở hàng đầu, đôi mắt trầm ngâm nhưng toát lên vẻ tự tin thường thấy. Mỹ Phương ngồi gần giữa, tay cô khẽ vuốt lại mái tóc, ánh mắt lộ rõ vẻ căng thẳng. Đình Đạt ngồi bên trái, thoải mái đến mức gõ tay nhịp nhàng trên bàn, trông chẳng có vẻ gì là lo lắng.
Bảo mỉm cười nhẹ khi nghĩ đến lời nhắc nhở của Đức hôm qua: "Cứ bình tĩnh, đừng hoảng. Chỉ cần nhớ những gì cậu đã học và làm hết sức mình là được."

Đề thi và diễn biến

Đề thi được chia thành hai phần:
    1.    Phần trắc nghiệm: 50 câu hỏi, xoay quanh các nguyên tắc cơ bản về nguyên tố ma thuật, ứng dụng vào thực tiễn, và những tình huống giả định trong chiến đấu.
    2.    Phần tự luận: 3 câu hỏi phân tích chiến thuật, phối hợp nhóm và giải quyết tình huống khó khăn.

    •    Hứa Bảo:
Khi vừa nhận được đề thi, Hứa Bảo cảm thấy phần trắc nghiệm có chút áp lực vì có khá nhiều câu hỏi đòi hỏi ghi nhớ lý thuyết cơ bản – điều mà cậu không giỏi. Nhưng nhờ buổi ôn tập với Trí Đức trước đó, cậu đã ghi nhớ được một số điểm quan trọng. "Câu này.. mình nhớ không lầm là sử dụng định luật Lorentz... " cậu thầm nghĩ, vừa suy nghĩ câu trả lời.
Đến phần tự luận, Bảo cảm thấy tự tin hơn. Một trong ba câu hỏi yêu cầu phân tích cách phối hợp bóng tối và một nguyên tố khác trong tình huống thực chiến. Cậu viết một cách trôi chảy, thậm chí thêm những ý tưởng sáng tạo của mình.

    •    Trí Đức:
Với khả năng ghi nhớ tốt, Trí Đức hoàn thành phần trắc nghiệm nhanh chóng. Cậu chọn đáp án gần như không cần suy nghĩ nhiều, thậm chí còn có thời gian để kiểm tra lại từng câu. Nhưng khi bước vào phần tự luận, cậu bắt đầu gặp khó khăn. Những câu hỏi yêu cầu phân tích chiến thuật và đưa ra các giải pháp trong tình huống phức tạp không phải điểm mạnh của Đức.
Cậu ngồi trầm ngâm vài phút, viết chậm rãi từng ý tưởng. Những câu trả lời của cậu tuy đúng trọng tâm nhưng thiếu sự sáng tạo và chiều sâu, khiến Đức cảm thấy không thực sự hài lòng khi rời khỏi phòng thi.

    •    Mỹ Phương:
Phương gặp nhiều khó khăn ở phần trắc nghiệm. Những câu hỏi về các nguyên tố khác ngoài Thủy khiến cô mất khá nhiều thời gian suy nghĩ. Nhiều câu hỏi buộc cô phải đoán, khiến cô có chút lo lắng.
Tuy nhiên, phần tự luận lại là nơi cô thể hiện được sự cẩn thận và tỉ mỉ của mình. Đặc biệt, câu hỏi yêu cầu phân tích cách sử dụng Thủy để kiểm soát chiến trường được cô viết rất kỹ lưỡng, trình bày rõ ràng và mạch lạc. Cô cảm thấy hài lòng hơn khi bước ra khỏi phòng thi, dù vẫn còn chút bất an về phần trắc nghiệm.
   
•    Đình Đạt:
Đạt dường như là người thoải mái nhất trong phần lý thuyết. Với niềm yêu thích nghiên cứu và trí nhớ tốt, cậu dễ dàng vượt qua phần trắc nghiệm. Những câu hỏi về nguyên tố Đất và Phong được cậu trả lời gần như chính xác tuyệt đối.
Ở phần tự luận, Đạt tiếp tục thể hiện sự sắc bén trong tư duy. Cậu viết chi tiết, đưa ra những dẫn chứng cụ thể và thậm chí thêm vào một số góc nhìn độc đáo khiến giám thị phải ghi chú lại. Khi kết thúc phần thi, Đạt bước ra với nụ cười tự tin, không hề có chút áp lực nào.

Buổi trưa – Giờ nghỉ giải lao

Sau phần thi lý thuyết căng thẳng, cả nhóm tụ tập tại nhà ăn của học viện. Không khí trong nhà ăn vẫn nhộn nhịp như thường lệ, nhưng hôm nay tiếng nói cười có phần giảm bớt vì ai nấy đều đang mải suy nghĩ về bài thi vừa xong.
"Phương, bài thi của cậu sao rồi?" Hứa Bảo hỏi khi họ ngồi xuống bàn.
"Trắc nghiệm thì không ổn lắm," Phương khẽ thở dài, gắp một miếng rau trên khay thức ăn. "Nhưng tự luận thì tôi làm được. Ít nhất là tôi đã cố gắng hết sức."
"Thế là tốt rồi," Đình Đạt chen vào, giọng anh hài hước. "Còn tôi thì nghĩ mình đã đạt điểm tối đa. Có lẽ giám khảo sẽ cảm thấy áp lực vì bài viết quá hoàn hảo của tôi."
"Cậu đúng là tự tin ghê," Trí Đức nói, cười nhẹ. "Nhưng phần tự luận của tôi thì không chắc lắm. Mấy câu đó... thực sự không phải sở trường của tôi."
"Đừng lo," Bảo lên tiếng, cố gắng an ủi Đức. "Chúng ta làm được đến đâu thì cứ tự tin vào bản thân. Kỳ thi chưa kết thúc đâu mà."
Không khí dần trở nên nhẹ nhàng hơn khi cả nhóm trò chuyện. Họ cùng nhau đùa giỡn, nhắc lại những câu hỏi khó trong bài thi một cách hài hước, khiến căng thẳng tan biến đi phần nào.

Buổi chiều – Kỳ thi thực hành

Buổi chiều, không khí ở khu vực thi thực hành căng thẳng hơn hẳn. Từng học sinh được đưa vào một khu vực riêng để thực hiện thử thách của mình.

    •    Hứa Bảo:
Bảo bước vào một căn phòng tối, nơi thử thách của cậu là vượt qua một mê cung đầy cạm bẫy. Ban đầu, nỗi sợ hãi về bóng tối bao trùm lấy cậu, nhưng cậu nhanh chóng trấn tĩnh lại. Sử dụng sức mạnh bóng tối để cảm nhận từng chuyển động nhỏ trong không gian, Bảo khéo léo tránh được các bẫy cơ học và hoàn thành thử thách trong thời gian vừa đủ.

    •    Trí Đức:
Đức phải đối mặt với một golem Hỏa khổng lồ. Anh sử dụng sức mạnh Hỏa của mình để chiến đấu, nhưng con golem dường như được thiết kế để khắc chế ngọn lửa của anh. Đức phải mất khá nhiều thời gian để tìm ra cách tấn công hiệu quả. Cuối cùng, anh tập trung năng lượng vào một chiêu bùng nổ mạnh mẽ, phá hủy lõi năng lượng của golem trong khoảnh khắc quyết định.

    •    Mỹ Phương:
Cô được giao nhiệm vụ bảo vệ một vật thể khỏi sự tấn công liên tục của các con sói băng. Phương ban đầu tạo lớp phòng thủ bằng nước, nhưng sức ép từ những đợt tấn công liên tục khiến cô phải thay đổi chiến thuật. Cô chuyển sang tấn công chủ động bằng cách điều khiển dòng nước tạo thành roi quất mạnh vào các con sói. Dù thấm mệt, nhưng cô vẫn hoàn thành nhiệm vụ với sự bình tĩnh đáng kinh ngạc.

•    Đình Đạt:
Đạt phải đối mặt với một đội hình ảo được điều khiển bởi AI. Ban đầu, anh sử dụng sức mạnh Đất để tạo ra chướng ngại vật và làm gián đoạn đội hình đối phương. Nhưng khi AI thay đổi chiến thuật, anh buộc phải linh hoạt sử dụng Phong để điều chỉnh vị trí và tốc độ tấn công. Dù gặp nhiều khó khăn, Đạt vẫn vượt qua thử thách nhờ sự kiên nhẫn và sáng tạo.

Kết thúc ngày thi

Khi buổi thi thực hành kết thúc, cả nhóm tụ tập lại, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Dù mỗi người có những khó khăn riêng, nhưng họ đều cảm thấy tự hào vì đã cố gắng hết sức.
"Ít nhất thì chúng ta đã vượt qua ngày đầu tiên," Bảo nói, mỉm cười nhìn mọi người.
"Đúng vậy," Phương đáp, giọng cô nhẹ nhàng hơn thường lệ. "Ngày mai nghỉ một ngày, chúng ta cần tận dụng để thư giãn và chuẩn bị tinh thần cho kỳ thi nhóm."
Cả nhóm gật đầu, ánh mắt họ ánh lên sự quyết tâm khi nghĩ về thử thách phía trước.

Kết thúc ngày thứ Hai – Một buổi tối tĩnh lặng

Khi kỳ thi cá nhân kết thúc, cả nhóm rời khu vực thi trong trạng thái vừa mệt mỏi vừa nhẹ nhõm. Trên đường về ký túc xá, tiếng cười đùa của họ vang lên, xua tan bầu không khí căng thẳng của một ngày dài.
"Ngày mai được nghỉ rồi, cuối cùng cũng có thời gian để thở," Đình Đạt vừa nói vừa vươn vai, bước đi thoải mái.
"Tôi nghĩ chúng ta nên tranh thủ nghỉ ngơi và luyện tập một chút," Trí Đức lên tiếng, ánh mắt bình thản nhưng thoáng chút lo lắng về kỳ thi nhóm sắp tới.
"Nghe cũng hợp lý," Mỹ Phương gật đầu. "Nhưng phải đảm bảo là không quá căng thẳng. Chúng ta cần giữ sức."
"Vậy chốt nhé. Sáng mai chúng ta tập trung tại sân luyện tập, rồi đi ăn trưa cùng nhau," Hứa Bảo nói, cố gắng giữ không khí nhẹ nhàng.
Cả nhóm tạm biệt nhau tại sảnh ký túc xá. Mỗi người về phòng mình, mang theo những cảm xúc và suy nghĩ riêng về ngày thi đã qua. Trong ánh đèn mờ nhạt của hành lang, Bảo thoáng nhìn thấy bóng dáng Trí Đức quay lại nhìn cậu trước khi bước vào phòng. Cậu không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, rồi lặng lẽ đóng cửa phòng mình, chuẩn bị cho một giấc ngủ bình yên.

Buổi sáng thứ Ba – Luyện tập chiến đấu nhóm

Ánh nắng dịu nhẹ của buổi sáng sớm tràn qua cửa sổ, đánh thức Hứa Bảo khỏi giấc ngủ. Cậu ngồi dậy, vươn vai, cảm nhận sự thư thái mà lâu lắm rồi cậu mới có được. "Một ngày không có bài kiểm tra," cậu lẩm bẩm, như tự thưởng cho bản thân một chút an ủi.
Sau khi chuẩn bị xong, Bảo rời phòng và gặp mọi người tại sân luyện tập như đã hẹn. Không khí buổi sáng trong lành, những âm thanh quen thuộc của khuôn viên học viện khiến mọi thứ trở nên dễ chịu hơn.
"Đến đúng giờ lắm, Bảo," Đình Đạt lên tiếng, cầm theo một cây gậy gỗ dùng cho luyện tập. "Chúng ta bắt đầu được chưa?"
"Khoan đã, cậu vội thế," Mỹ Phương nói, tay chỉ vào cậu. "Chưa khởi động gì cả mà đã đòi tập. Cậu muốn đau nhức cả ngày à?"
"Được rồi, khởi động nhanh thôi!" Đạt cười lớn, nhưng cũng bắt đầu xoay người và chạy bộ quanh sân.

Luyện tập phối hợp

Họ chia thành hai cặp để luyện tập kỹ năng phối hợp và chiến đấu.

    •    Cặp 1: Trí Đức và Hứa Bảo
Đức bắt đầu dẫn dắt bằng cách tấn công giả định, để Hứa Bảo tập cách sử dụng sức mạnh bóng tối nhằm hỗ trợ phòng thủ. Ban đầu, Bảo khá lúng túng vì chưa quen với tốc độ và sức mạnh của Đức. Nhưng sau một vài lượt, cậu dần bắt nhịp.
"Cậu phải tin vào bóng tối của mình hơn, Bảo," Đức nhắc nhở, tạo ra một ngọn lửa nhỏ trong tay để tấn công.
"Tôi đang cố đây," Bảo đáp, tập trung tạo ra một lớp bóng tối bao quanh để chặn đứng ngọn lửa.
Đức mỉm cười. "Không tệ. Nhưng cậu cần linh hoạt hơn. Hãy thử kết hợp phòng thủ và phản công đi."
Nghe lời Đức, Bảo tập trung sức mạnh để tạo ra một lưỡi kiếm bóng tối nhỏ, vừa đủ để phản đòn. Cả hai nhanh chóng bước vào một cuộc đối đầu căng thẳng nhưng không kém phần hào hứng. Đức cố ý giảm tốc độ để Bảo có thể bắt kịp, nhưng mỗi khi Bảo thành công, ánh mắt anh lại ánh lên sự tự hào.

    •    Cặp 2: Mỹ Phương và Đình Đạt
Phương và Đạt có một phong cách tập luyện khác hẳn. Đạt, với sự hài hước quen thuộc, liên tục pha trò để khiến Phương bớt căng thẳng.
"Phương này, thử tưởng tượng đòn tấn công của cậu là dòng nước đập thẳng vào mặt tôi đi. Sẽ dễ tập trung hơn đấy," Đạt nói, cười lớn.
Phương bật cười, nhưng nhanh chóng tạo ra một dòng nước xoáy, nhắm thẳng vào vị trí của Đạt. Đạt sử dụng Đất để tạo ra một bức tường chắn, nhưng nước của Phương khéo léo luồn qua kẽ hở, khiến cậu bất ngờ.
"Tôi tưởng cậu chỉ biết phòng thủ, hóa ra cũng giỏi tấn công nhỉ," Đạt vừa cười vừa lắc đầu.
Phương mỉm cười nhẹ, không nói gì thêm, nhưng trong ánh mắt cô đã có sự tự tin hơn so với trước.

Buổi trưa – Bữa ăn vui vẻ

Sau khi luyện tập, cả nhóm kéo nhau đến một quán ăn gần học viện. Không khí trong quán ấm cúng, hương thơm từ các món ăn lan tỏa khiến mọi người cảm thấy thư giãn hơn.
"Món này ngon thật đấy," Đạt nói, vừa cắn một miếng bánh bao, vừa hào hứng. "Tôi nghĩ mình nên cân nhắc sống ở đây nhỉ".
"Cậu có thể làm đầu bếp phụ cho họ. Với kỹ năng chém gió của cậu, chắc sẽ hút khách lắm," Trí Đức đáp, giọng điềm tĩnh nhưng đầy ý châm chọc.
Tiếng cười vang lên giữa những câu chuyện hài hước và những lời trêu chọc quen thuộc. Mỹ Phương nhìn quanh, cảm thấy ấm lòng khi được ở cùng những người bạn này.
"Dù ngày mai có đội hình ra sao, tôi nghĩ chúng ta đều sẽ làm tốt," Phương nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.
"Đúng vậy," Bảo gật đầu, ánh mắt cậu thoáng qua Đức. "Và quan trọng nhất, chúng ta có nhau."
Sau bữa ăn đầy tiếng cười và những câu chuyện hài hước, cả nhóm quyết định chia tay để về ký túc xá nghỉ ngơi. Không khí trưa hè ấm áp, ánh nắng nhẹ nhàng rọi qua những tán cây, tạo thành những mảng sáng tối trên con đường lát đá dẫn về khu ký túc xá.
"Chiều nay tôi sẽ ngủ một giấc dài. Sáng nay cậu ấy bắt tôi tập đến mệt rã cả người," Đình Đạt vừa đi vừa nói, giọng nửa thật nửa đùa, ánh mắt liếc về phía Trí Đức.
"Đúng là cậu có mệt thật," Mỹ Phương chen vào, cố nén cười. "Nhưng không phải vì tập luyện, mà vì nói nhiều."
Cả nhóm phá lên cười, và trong tiếng cười ấy, sự căng thẳng dường như tan biến hết. Khi đến trước cửa ký túc xá, mọi người tạm biệt nhau, hẹn gặp lại vào buổi tối nếu ai muốn trò chuyện thêm.
"Đừng ngủ quá đấy, Đạt. Tôi không muốn nghe than vãn vào sáng mai đâu," Đức nói, ném một ánh nhìn hài hước về phía Đạt.
"Tôi là hiện thân của sức mạnh. Ngủ chỉ là để làm đẹp thêm sức mạnh này thôi," Đạt nói, vờ vuốt tóc như một diễn viên nổi tiếng, khiến Mỹ Phương và Hứa Bảo không nhịn được cười.
"Thôi, về nghỉ ngơi đi. Mai còn nhiều việc cần làm đấy," Đức nói, vẫy tay chào mọi người.

Buổi tối

Hứa Bảo dành cả buổi chiều đọc sách và thả lỏng tâm trí. Cậu nằm dài trên giường, mắt dán vào một quyển sách hướng dẫn chiến thuật. Nhưng dù cố gắng thế nào, tâm trí cậu vẫn không ngừng nghĩ về Trí Đức và những lời anh nói suốt những ngày qua.
Đang mải mê với những suy nghĩ, tiếng gõ cửa vang lên. Bảo hơi giật mình, đặt sách xuống rồi ra mở cửa. Trước mắt cậu là Trí Đức, gương mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt lại dịu dàng đến lạ.
"Đức? Cậu đến đây làm gì vậy?" Bảo hỏi, vừa ngạc nhiên vừa hơi bối rối.
"Không có gì đặc biệt. Tôi chỉ nghĩ... hôm nay cậu cần nói chuyện một chút," Đức đáp, giọng trầm ấm, tay cầm chai nước đưa cho Bảo.
Bảo mời Đức vào phòng, cả hai ngồi xuống giường, không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng gió nhẹ qua khe cửa. Đức nhìn Bảo một lúc, rồi lên tiếng: "Cậu thấy thế nào về mọi thứ dạo này? Có quá nhiều áp lực không?"
Bảo cúi đầu, ngón tay vô thức mân mê chai nước. "Thật ra... tôi không biết nữa. Mọi thứ cứ đến quá nhanh. Kỳ thi, áp lực từ lớp S, và cả chuyện... giữa tôi và cậu."
Đức khẽ nhíu mày, như đang cân nhắc lời nói. "Chuyện giữa chúng ta? Cậu đang nghĩ gì, Bảo?"
Bảo ngẩng lên, ánh mắt bối rối nhưng lại chất chứa một sự chân thành hiếm thấy. "Tôi nghĩ mình rất ngưỡng mộ cậu. Nhưng đôi khi... cảm giác này không chỉ là ngưỡng mộ. Nó giống như... tôi muốn ở bên cậu nhiều hơn, muốn được cậu bảo vệ và tin tưởng."
Lời nói của Bảo khiến Đức thoáng sững sờ, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Anh nhìn thẳng vào mắt Bảo, giọng nói trầm ấm hơn: "Bảo, cậu không cần phải cảm thấy bối rối về những cảm xúc của mình. Tôi hiểu, và tôi cũng muốn cậu biết rằng... tôi luôn ở đây, bất kể cậu có cảm thấy thế nào. Tôi muốn cậu dựa vào tôi, không chỉ vì sức mạnh, mà vì tôi tin tưởng ở cậu."
Bảo im lặng một lúc, rồi khẽ cười, ánh mắt dịu đi. "Cảm ơn cậu, Đức. Thật sự... tôi không biết mình sẽ thế nào nếu không có cậu."
Đức bật cười nhẹ, ánh mắt ánh lên sự dịu dàng hiếm thấy. "Cậu không cần cảm ơn. Tôi ở đây vì tôi muốn thế. Hãy nhớ rằng, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ đứng bên cạnh cậu."
Khoảnh khắc ấy, cả hai chìm vào sự yên tĩnh dễ chịu. Bảo cảm nhận được một sự an toàn kỳ lạ từ Đức, và Đức, dù không nói ra, cũng cảm thấy lòng mình ấm áp hơn khi nhìn thấy nụ cười của Bảo.
Họ tiếp tục trò chuyện về những chuyện nhỏ nhặt trong ngày, những kế hoạch cho kỳ thi nhóm, và cả những mẩu chuyện hài hước về Đình Đạt. Tiếng cười nhẹ vang lên, hòa vào không gian tĩnh lặng của buổi tối, như một lời hứa thầm lặng về sự gắn kết không lời giữa hai người.
Khi Đức đứng dậy chuẩn bị rời đi, anh quay lại nhìn Bảo, nói thêm một câu: "Hãy tin tưởng vào bản thân mình, Bảo. Cậu mạnh mẽ hơn những gì cậu nghĩ."
Bảo nhìn theo bóng Đức khuất sau cánh cửa, lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Cậu mỉm cười, nằm xuống giường, cảm nhận trái tim mình như vừa được tiếp thêm sức mạnh
Thế rồi tựa lúc nào, cậu dần chìm vào giấc ngủ, gác lại cơn âu lo về kì thi ngày mai...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: