Chapter 11: Bài kiểm tra thử nghiệm
Buổi sáng tại học viện Lumindale
Học viện Lumindale sáng nay nhộn nhịp hơn hẳn thường lệ. Tiếng chuông báo hiệu giờ học vừa vang lên, nhưng thay vì đến các lớp học quen thuộc, toàn bộ học sinh lớp S được triệu tập đến hội trường lớn. Không khí sôi nổi, những tiếng trò chuyện vang lên khắp nơi, đặc biệt là những lời đồn đoán về một sự kiện bất ngờ sẽ diễn ra.
Hứa Bảo bước vào hội trường cùng Mỹ Phương. Cậu không khỏi bối rối khi thấy mọi người đều tỏ ra phấn khích. "Có chuyện gì đặc biệt sao?" Bảo hỏi khẽ, mắt liếc nhìn đám đông.
"Cậu không biết à?" Mỹ Phương đáp, khẽ mỉm cười. "Hôm nay là buổi kiểm tra thực chiến thử nghiệm. Đây là cách học viện giúp chúng ta làm quen với áp lực trước kỳ thi chính thức."
Hứa Bảo khẽ nhíu mày. Cậu chưa từng nghe về điều này trước đó, và ý nghĩ về một bài kiểm tra thực chiến khiến cậu có chút lo lắng.
Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, thầy Khương Duy – giáo viên chủ nhiệm lớp S – bước lên bục giảng. Dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày của thầy hôm nay lại pha chút nghiêm nghị. "Các em, như các em đã biết, kỳ thi chính thức đang đến gần. Để chuẩn bị tốt hơn, hôm nay chúng ta sẽ tiến hành một bài kiểm tra thực chiến thử nghiệm."
Cả lớp lập tức xôn xao. Thầy Duy lại tiếp lời
"Bài kiểm tra hôm nay sẽ được tổ chức tại khu vực giả lập của học viện, các em sẽ được ghép nhóm ngẫu nhiên, không phân biệt lớp. Nhiệm vụ của mỗi nhóm là khác nhau, nhưng đều liên quan đến việc phối hợp thực chiến, xử lý tình huống, và đối mặt với áp lực thực tế."
Thầy ngừng lại một chút, nhìn lướt qua các học sinh. "Hệ thống học viện Lumindale được chia thành 6 lớp: S, A, B, C, D, và E. Thông thường, việc thăng hạng giữa các lớp C, D, E hoặc S, A, B là điều phổ biến. Nhưng hôm nay, chúng ta sẽ xếp nhóm ngẫu nhiên từ tất cả các lớp. Điều này không chỉ giúp các em làm quen với việc làm việc cùng những người khác cấp bậc, mà còn kiểm tra khả năng giao tiếp và linh hoạt của các em."
Minh Nghĩa giơ tay, vẻ mặt tò mò. "Thầy ơi, vậy nhiệm vụ hôm nay là gì? Có liên quan đến chiến đấu không?"
"Đúng vậy," thầy Khương Duy gật đầu. "Các em sẽ phải thâm nhập vào một khu vực giả lập – hôm nay là một khu rừng – để hoàn thành nhiệm vụ được giao. Các em có thể phải đối mặt với quái vật, cạm bẫy, hoặc bảo vệ một di vật ma thuật. Điểm số sẽ được đánh giá dựa trên sự phối hợp và kết quả cuối cùng."
"Nghe thú vị nhỉ," Tường Vy thì thầm với Khánh Băng. "Hy vọng nhóm tôi không gặp phải ai quá phiền phức."
"Chờ xem," Khánh Băng đáp, giọng bình thản.
Thầy Khương Duy bắt đầu đọc danh sách nhóm, và khi tên Hứa Bảo được gọi cùng với Mỹ Phương, Tùng Dương, và một cái tên lạ hoắc – Connor Ash – Bảo không khỏi ngạc nhiên.
"Connor Ash?" Mỹ Phương lặp lại, ánh mắt hơi nghiêng nhìn Bảo.
"Cậu biết cậu ấy là ai không?" Bảo hỏi, lắc đầu khi thấy cô không đáp.
"Không. Nhưng cái tên nghe có vẻ... mạnh mẽ," Phương nói, giọng pha chút tò mò.
Cuộc gặp gỡ định mệnh – Connor Ash
Trước khi nhóm kịp ra khu vực kiểm tra, một chàng trai lạ bước vào hội trường. Connor Ash – cái tên vừa được gọi trong nhóm của Hứa Bảo. Với chiều cao khoảng 1m7, vóc dáng khỏe khoắn cùng làn da trắng khá đặc trưng của người lai, Connor ngay lập tức thu hút ánh nhìn. Đôi mắt sáng nhưng pha chút lạnh lùng, mái tóc ngắn, Connor bước đến gần nhóm, đôi tay khoanh trước ngực.
"Connor Ash," cậu ta tự giới thiệu, giọng hơi trầm và có chút cộc lốc. "Lớp C. Hy vọng tôi không làm phiền các cậu."
Tùng Dương, với phong thái lớp trưởng, nhanh chóng bước tới bắt tay. "Tôi là Tùng Dương, lớp trưởng lớp S. Đây là Hứa Bảo và Mỹ Phương."
Connor gật đầu chào nhẹ, ánh mắt thoáng lướt qua từng người trong nhóm. "Lớp S à? Vậy chắc tôi sẽ phải cố gắng không kéo tụt các cậu xuống rồi."
Lời nói nửa đùa nửa thật của Connor khiến không khí hơi chững lại. Nhưng trước khi căng thẳng, Mỹ Phương khẽ cười. "Tôi tin là cậu sẽ làm tốt. Chúng ta hãy cố gắng phối hợp với nhau."
Connor nhún vai, không đáp, nhưng ánh mắt dường như dịu lại đôi chút.
Khu vực giả lập – Nhiệm vụ bắt đầu
Khi đến khu vực giả lập, cả nhóm được phát bản đồ cùng vài thông tin cơ bản. Nhiệm vụ của họ là truy tìm một di vật ma thuật được giấu trong rừng, đồng thời bảo vệ nó khỏi những nguy hiểm được cài cắm.
"Tôi sẽ dẫn đường," Tùng Dương nói, tay cầm bản đồ. "Connor, cậu đi phía trước kiểm tra cạm bẫy. Phương, Bảo, hai người đi giữa, hỗ trợ và giữ khoảng cách an toàn."
Connor nhướng mày, khẽ nhếch môi. "Tôi không có ý kiến. Nhưng nếu gặp chuyện gì, đừng mong tôi tự cứu mình."
"Cậu sẽ không cần đâu," Dương đáp, giọng điềm tĩnh.
Cả nhóm bắt đầu di chuyển vào rừng. Connor đi đầu, đôi mắt sắc bén quét qua từng gốc cây, tán lá. Sử dụng sức mạnh Phong, cậu cảm nhận được những rung động nhỏ nhất trong không khí, giúp phát hiện những cạm bẫy được giấu kín.
"Dừng lại," Connor đột ngột nói lớn, giơ tay ra hiệu.
Trước mặt họ, một hàng dây bẫy mỏng manh hiện lên khi Connor dùng gió làm rung chuyển chúng.
"Tốt lắm," Tùng Dương gật đầu. "Cậu khá đấy."
"Cứ đợi xem," Connor đáp ngắn gọn, tiếp tục tiến về phía trước.
Tiến vào trung tâm – Những thử thách bắt đầu
Khi cả nhóm tiến sâu hơn vào khu rừng, không khí xung quanh trở nên khác biệt. Những tán cây dần rũ xuống, tạo thành những bóng đen dài đổ trên mặt đất. Không còn ánh sáng mặt trời lọt qua, chỉ còn lại một sự u ám và hơi lạnh len lỏi qua từng bước chân.
"Các cậu có cảm giác kỳ lạ không?" Mỹ Phương lên tiếng, đôi mắt lướt qua những thân cây trông như uốn cong một cách quái dị.
"Chắc chắn là có," Tùng Dương đáp, mắt chăm chú nhìn bản đồ trong tay. "Chúng ta đang tiến gần đến khu vực trung tâm – nơi di vật được giấu. Theo như ghi chú, chúng ta sẽ phải đối mặt với một chuỗi thử thách."
"Thử thách gì chứ? Sao không ghi rõ ra luôn?" Connor càu nhàu, tay khẽ vuốt cằm.
"Thử thách mà người ta nói ra hết thì đâu còn gì thú vị," Bảo lẩm bẩm, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
Khi cả nhóm bước thêm vài bước, mặt đất dưới chân đột nhiên rung chuyển. Cả bốn người khựng lại, đưa mắt nhìn nhau. Một giọng nói trầm đục vang lên từ hư không, vọng qua khắp khu rừng:
"Những kẻ muốn chạm vào di vật, hãy chứng minh rằng các ngươi xứng đáng. Chỉ những kẻ vượt qua thử thách của rừng thiêng mới có thể tiến bước."
Ngay sau đó, mặt đất nứt ra thành từng khe lớn, tạo thành những con đường chia cắt cả nhóm. Trước mặt họ hiện lên ba cánh cổng ma thuật phát sáng, mỗi cánh cổng mang một biểu tượng khác nhau: một ngọn lửa rực cháy, một dòng nước cuồn cuộn, và một vòng xoáy gió.
"Chúng ta bị chia ra rồi," Tùng Dương nói, giọng trầm xuống. "Có vẻ như mỗi biểu tượng đại diện cho một thử thách riêng. Chúng ta phải vượt qua từng cái để tiến vào trung tâm."
Mỹ Phương nuốt khan, ánh mắt hơi dao động. "Chúng ta không thể ở cùng nhau sao?"
"Không," Connor đáp, nhún vai. "Hệ thống này muốn mỗi người tự chứng minh khả năng của mình. Đây là cách nó đo sức mạnh và sự phối hợp của từng người."
"Đừng lo," Tùng Dương cất giọng, ánh mắt kiên định. "Hãy tập trung và tin vào bản thân. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở trung tâm."
Cả nhóm nhìn nhau lần cuối trước khi bước vào những cánh cổng khác nhau, sẵn sàng đối mặt với thử thách của mình.
Connor/Mỹ Phương
Khi bước qua cánh cổng mang biểu tượng vòng xoáy gió, Connor và Mỹ Phương nhận ra mình đã bị dịch chuyển đến một khu vực khác. Đây là một đồng bằng rộng lớn, mặt đất phủ đầy cỏ khô vàng úa. Gió thổi mạnh từng đợt, khiến không khí xung quanh như ngột ngạt hơn.
"Chúng ta bị ghép chung à?" Mỹ Phương lên tiếng, giọng khẽ rung khi nhìn xung quanh.
"Có vẻ vậy," Connor đáp, mắt vẫn chăm chú quan sát từng góc khuất. "Cậu có lo không?"
"Không," Phương đáp nhanh, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. "Nhưng tôi thắc mắc... chúng ta sẽ đối mặt với gì?"
Câu trả lời nhanh chóng xuất hiện khi mặt đất phía trước nứt ra, và từ dưới lòng đất, một đàn sói giả lập lao lên. Lông chúng xám đen, mắt đỏ rực, và trên lưng còn có những luồng khí xoáy lấp ló như được bao bọc bởi sức mạnh Phong.
"Trông không thân thiện chút nào," Connor nói, khẽ nhếch môi.
"Cẩn thận đấy!" Mỹ Phương thốt lên khi thấy đàn sói bắt đầu vây quanh.
"Không cần nhắc," Connor đáp, ánh mắt sắc lạnh. "Cậu hỗ trợ từ xa đi, để tôi xử lý đám này."
Ngay khi nói xong, Connor nhảy lên, luồng gió mạnh mẽ xung quanh cậu tạo thành một lớp khiên, đẩy lùi những con sói đang lao tới. Cậu tung một luồng gió sắc bén, chém thẳng vào một con, khiến nó rít lên đau đớn.
Phương lùi lại một chút, tập trung sức mạnh Thủy để hỗ trợ. Cô tạo ra một dòng nước bao quanh chân những con sói, làm chúng trượt ngã và giảm tốc độ. "Connor, tôi giữ chân chúng rồi. Tiếp tục đi!"
"Được lắm," Connor đáp, lao thẳng vào giữa bầy sói. Cậu tận dụng sức mạnh Phong để tăng tốc độ, liên tục di chuyển giữa các con sói và tung ra những đòn tấn công sắc bén.
Bỗng, một con sói lớn hơn hẳn những con còn lại nhảy lên từ phía sau, nhắm thẳng vào Phương.
"Phía sau cậu!" Connor hét lớn, nhưng không kịp lao đến.
Phương nhanh chóng quay lại, đôi tay cô khẽ nâng lên, dòng nước từ không khí tụ lại thành một bức tường chắn trước mặt. Con sói đâm sầm vào, nhưng chỉ đủ làm lớp nước dao động chứ không thể phá vỡ.
"Cậu không tệ đâu," Connor nói, ném một luồng gió mạnh vào con sói, kết liễu nó ngay lập tức.
"Tôi đã bảo tôi làm được mà," Phương đáp, nhưng giọng vẫn còn run nhẹ.
Cả hai tiếp tục phối hợp, mỗi người tận dụng nguyên tố của mình để hạ gục đàn sói. Connor sử dụng gió để đánh lạc hướng và tấn công từ xa, trong khi Phương dùng nước để khống chế và giảm tốc độ kẻ thù.
Cuối cùng, khi con sói cuối cùng biến mất, cả hai đứng thở dốc giữa đồng bằng. Connor nhìn Phương, ánh mắt có chút ngạc nhiên.
"Cậu khá hơn tôi nghĩ đấy," cậu nói, giọng nhẹ hơn trước.
"Cảm ơn," Phương đáp, nở một nụ cười mỏng. "Cậu cũng không tệ."
Connor nhếch môi cười nhẹ. "Tôi biết. Nhưng dù sao, tôi nghĩ chúng ta phối hợp khá ổn."
"Ừ, tôi cũng nghĩ vậy," Phương đáp, ánh mắt thoáng dịu đi.
Họ tiếp tục bước về phía cổng ra của thử thách, lòng dâng lên một cảm giác lạ lẫm. Dù mới làm việc chung lần đầu, cả hai dường như đã bắt đầu để lại ấn tượng trong lòng nhau.
Tùng Dương
Khi ánh sáng mờ nhạt tan đi, Tùng Dương nhận ra mình đã bị dịch chuyển đến một khu vực hoàn toàn khác. Đó là một thung lũng đầy đá và khe nứt, với những dòng dung nham đỏ rực chảy ngầm bên dưới. Nhiệt độ cao và tiếng sôi ùng ục của dung nham tạo nên bầu không khí cực kỳ ngột ngạt.
"Đúng là không dễ chịu chút nào," Dương lẩm bẩm, đôi mắt lướt qua xung quanh.
Từ phía xa, một con quái vật khổng lồ hiện ra, thân hình rực lửa với những mảng dung nham chảy khắp cơ thể. Nó giống như một con thằn lằn, nhưng to lớn hơn nhiều, với đôi mắt phát sáng rực rỡ và móng vuốt sắc nhọn như dao cạo.
"Thú vị đây," Dương nói, ánh mắt ánh lên sự kiên định.
Con quái vật gầm lên, rồi lao thẳng về phía Dương với tốc độ bất ngờ. Không hề nao núng, Dương giơ tay tạo ra một luồng Lôi mạnh mẽ, phóng thẳng về phía quái vật. Luồng sét đánh trúng lớp dung nham trên cơ thể quái vật, nhưng thay vì làm nó chậm lại, luồng sét dường như bị hấp thụ, khiến cơ thể nó phát sáng rực rỡ hơn.
"Chết tiệt, nó hấp thụ năng lượng của mình!" Dương thốt lên, lập tức lùi lại.
Con quái vật tiếp tục lao đến, buộc Dương phải chuyển sang chiến thuật khác. Cậu tạo ra những tia sét nhỏ hơn, nhắm vào mặt đất xung quanh để làm rung chuyển địa hình, khiến quái vật mất thăng bằng. Đồng thời, Dương sử dụng tốc độ nhanh nhạy của mình để né tránh các đòn tấn công từ móng vuốt của quái vật.
Khi nhận thấy một khe nứt lớn gần đó, Dương lập tức nghĩ ra cách tận dụng. Cậu dẫn dụ con quái vật tiến về phía khe nứt, sau đó dùng sức mạnh Lôi để tạo ra một cú va chạm lớn trên mặt đất. Sức rung từ tia sét khiến khe nứt mở rộng, và con quái vật mất thăng bằng, rơi xuống dòng dung nham bên dưới.
Khi con quái vật biến mất hoàn toàn, Dương đứng thẳng người, thở dốc. "Đúng là thử thách khó nhằn. Nhưng không có gì mà mình không vượt qua được."
Hứa Bảo
Hứa Bảo bước qua cánh cổng mang biểu tượng dòng nước, và ngay lập tức bị bao quanh bởi một màn sương dày đặc. Không gian trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ, chỉ có tiếng bước chân cậu vang vọng.
"Đây là đâu?" Bảo tự hỏi, đôi mắt quét qua màn sương trắng xóa.
Giọng nói trầm đục quen thuộc lại vang lên: "Ngươi, kẻ mang sức mạnh của bóng tối. Hãy chứng minh rằng ngươi có thể làm chủ nó, hoặc để nó nuốt chửng ngươi."
Ngay khi lời nói kết thúc, màn sương tan dần, để lộ một vùng hồ lớn với mặt nước phẳng lặng. Nhưng điều kỳ lạ là trên mặt hồ, những bóng đen giống như những chiếc xúc tu khổng lồ đang trườn tới.
"Mình phải đối mặt với thứ này?" Bảo lẩm bẩm, cảm nhận trái tim mình đập nhanh hơn.
Những bóng đen không chần chừ, lao thẳng về phía cậu. Bảo vội nâng tay lên, điều khiển bóng tối của mình để tạo ra một tấm khiên che chắn. Nhưng sức mạnh của bóng đen đối phương quá lớn, khiến cậu lùi lại vài bước.
"Mình không thể thắng nếu cứ phòng thủ mãi," Bảo nghĩ, cắn chặt răng.
Cậu nhắm mắt, hít sâu một hơi để tập trung. Bóng tối không phải kẻ thù – nó là một phần của cậu. Nếu cậu có thể chấp nhận nó, thì cậu có thể kiểm soát được nó.
"Bình tĩnh nào," Bảo tự nhủ. "Bóng tối không làm hại mình. Mình là chủ nhân của nó."
Khi những bóng đen lao tới một lần nữa, Bảo không lùi bước. Cậu nâng tay, để bóng tối của mình hòa quyện với chúng. Từng chiếc xúc tu đen từ từ tan biến, hòa nhập vào màn đêm mà cậu tạo ra.
Khi tất cả yên lặng trở lại, Bảo mở mắt, nhận ra mình đã vượt qua thử thách. Một cảm giác nhẹ nhõm và tự hào dâng lên trong lòng cậu.
Hội ngộ
Sau khi từng thành viên hoàn thành thử thách, họ được dịch chuyển về một khu vực trung tâm – một khoảng đất rộng lớn được bao phủ bởi ánh sáng dịu nhẹ từ những viên pha lê treo lơ lửng.
Mỹ Phương là người đầu tiên bước ra, ánh mắt đầy sự nhẹ nhõm nhưng vẫn còn chút căng thẳng. Connor xuất hiện ngay sau cô, đôi mắt liếc qua Phương như để kiểm tra xem cô có ổn không.
"Cậu không sao chứ?" Connor hỏi, giọng khẽ hơn so với thường ngày.
"Tôi ổn," Phương đáp, gật nhẹ đầu. "Cảm ơn cậu vì đã hỗ trợ."
Connor chỉ nhún vai, khẽ cười. "Tôi không nghĩ mình cần làm nhiều thế đâu. Cậu tự làm tốt rồi."
Hứa Bảo và Tùng Dương xuất hiện ngay sau đó, cả hai đều có vẻ thấm mệt nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh sự tự hào.
"Cuối cùng cũng gặp lại," Dương nói, giọng hơi khàn. "Các cậu đều ổn chứ?"
"Ổn," Bảo đáp, mỉm cười. "Mọi thứ... cũng không dễ chịu lắm, nhưng tôi đã vượt qua."
"Tôi nghĩ chúng ta đã học được rất nhiều từ thử thách này," Phương nói, ánh mắt nhìn mọi người.
Connor nhướng mày, liếc nhìn Bảo. "Cậu làm gì trong bóng tối mà lâu thế?"
Bảo cười nhẹ, trả lời với vẻ khiêm tốn. "Chỉ là cố hòa hợp với nó thôi."
"Cậu giỏi hơn tôi tưởng đấy," Connor nói, nhưng giọng pha chút thách thức.
"Vậy cậu thì sao? Thấy thế nào khi phối hợp với Phương?" Dương chen vào, nụ cười tinh quái hiện rõ trên môi.
Connor nhún vai, nhưng ánh mắt thoáng liếc nhìn Phương. "Cô ấy làm tốt. Khá hơn những gì tôi mong đợi."
Phương hơi đỏ mặt, nhưng cô chỉ khẽ mỉm cười thay vì đáp lời.
Dương nhìn cả nhóm, rồi nói: "Dù thế nào, chúng ta đã vượt qua. Nhưng đây mới chỉ là bước khởi đầu. Hãy chuẩn bị tinh thần cho những thử thách lớn hơn."
Cả nhóm gật đầu, ánh mắt ánh lên niềm tin và sự tự tin mới. Dù còn nhiều điều phải học, nhưng thử thách này đã giúp họ hiểu rõ hơn về bản thân và đồng đội, tạo nên sự gắn kết quan trọng cho những chặng đường phía trước...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro