Chapter 10.1: Không thể nói
Buổi chiều và những điều chưa từng kể
Sau khi rời thư viện, khi nhóm bạn chuẩn bị ai về phòng nấy, Hứa Bảo đứng lặng một chút, ánh mắt thoáng vẻ ngập ngừng rồi quay sang Mỹ Phương, người vẫn còn đang ghi chú nốt vài điều vào cuốn sổ nhỏ của mình.
"Phương," cậu khẽ gọi, giọng hơi ngập ngừng.
Phương ngước lên, mỉm cười nhẹ nhàng. "Sao thế, Bảo?"
"À... cậu có rảnh không?" Bảo hỏi, tay xoa xoa gáy, vẻ bối rối. "Tôi... tôi muốn mời cậu đi uống cà phê. Có vài chuyện tôi cần nói, và tôi nghĩ... cậu là người thích hợp để lắng nghe."
Mỹ Phương thoáng ngạc nhiên, nhưng cô nhanh chóng nở một nụ cười ấm áp. "Được thôi. Tôi cũng cần một chút thời gian để thư giãn. Đi nào."
Quán cà phê nhỏ bình yên
Quán cà phê mà Hứa Bảo dẫn Mỹ Phương đến nằm trong một con ngõ nhỏ, yên tĩnh giữa lòng thành phố Lumindale nhộn nhịp. Cánh cửa gỗ của quán kêu khẽ khi họ bước vào, và không gian bên trong ấm cúng với ánh sáng dịu nhẹ từ những chiếc đèn lồng treo trên cao.
"Cậu tìm ra nơi này ở đâu vậy?" Phương hỏi, ánh mắt lướt qua những kệ sách cũ và những bức tranh phong cảnh trên tường.
"Đức từng nhắc đến," Bảo đáp, cười nhẹ. "Cậu ấy bảo nơi này phù hợp để suy nghĩ và trút bầu tâm sự. Tôi nghĩ cậu sẽ thích."
Phương nhìn Bảo, ánh mắt thoáng chút bất ngờ, nhưng rồi cô chỉ khẽ gật đầu, bước theo cậu đến chiếc bàn gần cửa sổ.
Những cảm xúc thầm kín của Hứa Bảo
Sau khi gọi đồ uống, Hứa Bảo ngồi im lặng một lúc, ánh mắt dán vào chiếc ly trà trước mặt. Mỹ Phương lặng lẽ chờ, không vội vàng thúc ép cậu lên tiếng.
"Phương... cậu có từng cảm thấy khó hiểu về cảm xúc của mình không?" Cuối cùng, Bảo khẽ lên tiếng, giọng nói đầy sự trầm tư.
"Ý cậu là gì?" Phương hỏi, nhẹ nhàng đặt ly trà xuống.
"Ý tôi là..." Bảo ngập ngừng, đôi má thoáng đỏ. "Gần đây, tôi nhận ra mình có những cảm xúc lạ mỗi khi ở bên Đức. Cậu ấy khiến tôi cảm thấy an toàn, nhưng đồng thời, tôi cũng không muốn chỉ dựa vào cậu ấy mãi. Tôi muốn trở nên mạnh mẽ hơn, để có thể đứng ngang hàng với cậu ấy."
Phương nhìn Bảo chăm chú, khẽ nghiêng đầu. "Cậu có nghĩ rằng đó là tình cảm không?"
"Tôi không biết," Bảo đáp, đôi tay đan vào nhau. "Đôi lúc, tôi nghĩ đó chỉ là sự ngưỡng mộ, như cách một người ngưỡng mộ một người anh lớn. Nhưng rồi, mỗi khi nhìn thấy cậu ấy mỉm cười, hoặc mỗi khi cậu ấy giúp tôi vượt qua khó khăn, trái tim tôi lại đập nhanh hơn. Tôi không biết liệu đây có phải là tình yêu không, hay chỉ là một thứ cảm xúc nhất thời."
Phương im lặng một lúc, rồi cười nhẹ. "Bảo, không có gì sai khi cậu không chắc chắn. Tình yêu không phải lúc nào cũng dễ định nghĩa, nhất là khi cậu còn đang học cách hiểu bản thân. Nhưng nếu cậu thực sự cảm thấy như vậy, thì hãy để mọi thứ diễn ra tự nhiên. Cậu không cần phải vội vàng đưa ra câu trả lời ngay lúc này."
"Cậu nghĩ vậy sao?" Bảo hỏi, ánh mắt lấp lánh chút hy vọng.
"Ừ," Phương đáp. "Và nếu cậu muốn biết cảm xúc của mình có thật hay không, hãy thử tự hỏi: Đức có ý nghĩa thế nào với cậu? Và cậu có sẵn sàng ở bên cậu ấy, dù mọi chuyện có khó khăn đến đâu?"
Bảo lặng người trước câu hỏi của Phương. Cậu không trả lời ngay, nhưng trong lòng cậu, câu hỏi ấy đã gieo xuống một hạt giống, chờ ngày nảy mầm...
Nội tâm của Mỹ Phương
Mỹ Phương khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dán vào ly trà trên bàn, đôi tay vô thức xoay nhẹ chiếc ly. Không gian yên tĩnh của quán cà phê dường như khiến cô có đủ can đảm để nói ra những điều thầm kín trong lòng.
"Bảo, cậu có bao giờ cảm thấy... mình không đủ tốt chưa?" Phương khẽ hỏi, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng mang theo một nỗi buồn khó tả.
Bảo khựng lại trước câu hỏi bất ngờ ấy. "Không đủ tốt? Ý cậu là sao?"
Phương mỉm cười, nhưng đó là một nụ cười thoáng chút chua xót. "Từ nhỏ đến giờ, tôi luôn cố gắng hết sức trong mọi việc. Tôi học giỏi, tôi làm ba mẹ hài lòng, nhưng sâu trong lòng, tôi luôn tự hỏi: Mình có thực sự đủ tốt không? Mình có xứng đáng được yêu thương không?"
Bảo nhíu mày, nhìn Phương chằm chằm. "Cậu là người rất tuyệt vời, Phương. Sao cậu lại nghĩ như thế?"
Phương khẽ thở dài, ánh mắt lạc vào không trung như đang tìm kiếm điều gì đó. "Có lẽ vì tôi đã quen với việc sống trong những kỳ vọng. Ba mẹ tôi luôn muốn tôi đạt điểm cao, muốn tôi trở thành một người hoàn hảo. Tôi hiểu họ làm vậy vì họ yêu tôi, nhưng đôi lúc, tôi cảm thấy mình chỉ là một cỗ máy chạy theo những tiêu chuẩn mà họ đặt ra."
"Và điều đó khiến cậu cảm thấy mình không đủ tốt?" Bảo hỏi, giọng đầy sự cảm thông.
"Không chỉ thế," Phương đáp, đôi mắt hơi cụp xuống. "Tôi luôn cảm thấy mình thiếu một điều gì đó, một người nào đó. Một người mà tôi có thể dựa vào, có thể nói chuyện mà không cần che giấu bất kỳ điều gì. Một người bạn trai, có lẽ là vậy."
Bảo hơi bất ngờ trước lời tâm sự của Phương, nhưng cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe.
"Nhưng... tôi lại không chắc mình có thể tìm được một người như thế," Phương tiếp tục, giọng nói khẽ run. "Tôi có những điều khiến tôi tự ti. Tôi không cao lắm, không phải kiểu người nổi bật, và tôi cũng không giỏi trong việc thể hiện cảm xúc. Đôi khi, tôi sợ rằng, nếu tôi mở lòng với ai đó, họ sẽ nhìn thấy những khuyết điểm của tôi và rời bỏ tôi."
"Phương..." Bảo gọi tên cô, ánh mắt đầy sự xót xa.
"Cậu biết không, Bảo?" Phương cười nhẹ, nhưng đôi mắt cô ánh lên một sự buồn bã khó giấu. "Có đôi lúc, tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé. Tôi luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thực ra, tôi cũng chỉ là một cô gái muốn được yêu thương. Tôi muốn có ai đó để chia sẻ những lo lắng, để ở bên cạnh khi tôi cảm thấy lạc lõng."
"Nhưng đồng thời, tôi cũng sợ. Sợ rằng mình không đủ tốt, không đủ hoàn hảo để xứng đáng với tình yêu đó."
Bảo nhìn Phương, cảm nhận được sự chân thành và yếu đuối mà cô đang cố che giấu. "Phương, cậu không cần phải hoàn hảo để được yêu thương. Cậu là chính cậu – điều đó đã đủ rồi. Tôi chắc chắn sẽ có một người nhìn thấy giá trị của cậu, yêu thương cậu vì con người thật của cậu, chứ không phải vì những gì cậu cố gắng để trở thành."
Phương khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu đi đôi chút. "Cảm ơn cậu, Bảo. Nghe cậu nói, tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn nhiều. Nhưng đôi lúc, tôi vẫn không thể ngừng tự hỏi: Khi nào thì người đó sẽ xuất hiện? Và liệu tôi có đủ can đảm để mở lòng với họ không?"
"Cậu sẽ làm được," Bảo nói, giọng chắc chắn. "Cậu là một người mạnh mẽ hơn cậu nghĩ, Phương. Và dù bất kỳ điều gì xảy ra, cậu luôn có tôi, có mọi người bên cạnh."
Phương khẽ gật đầu, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Những lời của Bảo, dù đơn giản, nhưng lại chạm đến những góc khuất mà cô chưa từng chia sẻ với ai.
Khi trời đã nhá nhem tối, ánh đèn đường bắt đầu thắp sáng các con phố nhỏ của Lumindale. Hứa Bảo và Mỹ Phương bước ra khỏi quán cà phê, cảm giác nhẹ nhõm sau buổi trò chuyện dài.
"Phương, cậu đói chưa?" Bảo quay sang hỏi, tay xoa bụng. "Tôi bắt đầu cảm thấy mình cần một bữa tối thịnh soạn để nạp lại năng lượng."
Phương bật cười nhẹ. "Tôi cũng thấy đói rồi. Có quán ăn nào gần đây cậu biết không?"
"Tôi nghe Đức nhắc đến một quán mì rất ngon ở gần đây. Chắc chúng ta có thể thử."
"Cậu đi với Đức nhiều thế à?" Phương trêu, giọng nhẹ nhàng.
Bảo hơi ngại ngùng, nhưng cố giữ vẻ bình tĩnh. "Không nhiều lắm, nhưng cậu ấy giỏi tìm mấy chỗ ăn ngon. Tin tôi đi, quán này chắc chắn sẽ không làm cậu thất vọng.
Quán mì nhỏ trong phố – Hương vị đơn giản mà khó quên
Khi bước vào quán, cô chủ quán trung niên vui vẻ chào đón, dẫn Hứa Bảo và Mỹ Phương đến một chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ.
"Quán này thật dễ thương," Mỹ Phương nhận xét, ánh mắt nhìn quanh. "Đức giỏi chọn chỗ thật đấy, Bảo nhỉ?"
Bảo cười nhẹ, kéo ghế ngồi xuống. "Cậu ấy bảo đồ ăn ở đây ngon, giá lại rẻ. Cậu sẽ thích thôi."
"Cậu nhắc tới Đức nhiều quá nhỉ, chắc cũng sâu nặng ha" Mỹ Phương cười đùa.
Hứa Bảo thoáng đỏ mặt, thế rồi anh tiếp tục chọn một phần mì nhỏ kèm chút rau và nước dùng thanh nhẹ. Mỹ Phương cũng chọn một suất tương tự. Khi tô mì nóng hổi được bưng ra, hương thơm của nước dùng và gia vị ngay lập tức làm bụng cả hai réo lên.
"Ngon thật," Phương nói sau khi thử một miếng. "Nước dùng rất đậm đà. Đức quả thực không sai khi chọn quán này."
"Cậu biết đấy, Đức rất thích ăn cay," Bảo nói, ánh mắt ánh lên vẻ thích thú. "Lần trước, cậu ấy bị Nghĩa thách ăn một bát mì siêu cay. Và cậu biết điều gì xảy ra không?"
Phương nghiêng đầu, tò mò. "Cậu ấy thắng chứ?"
"Đúng vậy, nhưng với cái giá là mặt đỏ như lửa và mồ hôi đầm đìa," Bảo kể, không giấu được tiếng cười. "Nghĩa còn bảo rằng nếu Đức ăn thêm một bát nữa, chắc lưỡi của cậu ấy sẽ bốc khói luôn."
Phương bật cười, hình dung cảnh tượng Đức ngồi vật vã bên bát mì cay. "Tôi nghĩ Đức rất giỏi chịu đựng. Nhưng nếu là tôi, chắc tôi sẽ bỏ cuộc ngay từ miếng đầu tiên."
"Đừng nói thế," Bảo đáp, cười nhẹ. "Tôi cá là cậu sẽ làm được, miễn là có ai đó cổ vũ cậu."
Phương thoáng đỏ mặt trước lời nói bất ngờ của Bảo, nhưng cô chỉ khẽ mỉm cười và tiếp tục thưởng thức tô mì.
Những câu chuyện nhỏ trong bữa tối
Giữa bữa ăn, cả hai tiếp tục trò chuyện, chia sẻ những kỷ niệm hài hước và những điều thú vị trong cuộc sống hàng ngày.
"Bảo này," Phương nói, tay xoay nhẹ chiếc thìa trong ly trà sau bữa ăn. "Cậu nghĩ gì về lớp S? Về mọi người ấy?"
Bảo ngẫm nghĩ một lúc, rồi đáp. "Tôi thấy họ đều rất tuyệt vời. Dương thì điềm tĩnh, nhưng rất giỏi lãnh đạo. Vy thì luôn sôi nổi, nhưng cũng rất chân thành. Nghĩa và Toàn thì hài hước, nhưng cũng mạnh mẽ. Còn cậu... cậu rất giỏi, Phương. Tôi thực sự ngưỡng mộ cậu."
"Cậu nghĩ vậy sao?" Phương hỏi, giọng hơi trầm xuống. "Đôi lúc, tôi vẫn tự hỏi liệu mình có thực sự phù hợp với lớp S hay không."
"Cậu chắc chắn phù hợp," Bảo nói ngay, giọng đầy chắc chắn. "Cậu rất chăm chỉ và giỏi giang. Đừng tự nghi ngờ bản thân mình, Phương."
Phương nhìn Bảo, ánh mắt dịu lại. "Cảm ơn cậu, Bảo. Nghe cậu nói, tôi thấy tự tin hơn một chút rồi."
Trở về ký túc xá
Khi trời bắt đầu khuya, cả hai rời khỏi quán và cùng nhau đi bộ về ký túc xá. Ánh đèn đường trải dài, chiếu sáng những bước chân của họ trên con phố nhỏ.
"Cậu thấy hôm nay thế nào?" Bảo hỏi, phá vỡ sự im lặng.
"Tôi nghĩ hôm nay rất ý nghĩa," Phương đáp, nụ cười thoáng trên môi. "Cảm ơn cậu đã dành thời gian với tôi."
"Không có gì. Tôi cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều sau khi trò chuyện với cậu," Bảo nói, mắt khẽ liếc nhìn Phương.
Khi về đến ký túc xá, cả hai chào nhau trước khi về phòng riêng.
"Cậu ngủ ngon nhé, Phương," Bảo nói, khẽ mỉm cười.
"Cậu cũng vậy, Bảo. Ngủ ngon," Phương đáp, ánh mắt dịu dàng.
Khi bước vào phòng, cả hai đều cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Với Bảo, cậu nhận ra mình không còn quá mông lung về cảm xúc dành cho Đức. Còn Phương, cô cảm thấy như đã trút bỏ được một phần gánh nặng trong lòng.
Dưới ánh trăng sáng, họ chìm vào giấc ngủ yên bình, kết thúc một ngày đầy ý nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro