Chapter 1: Khởi nguyên
Tuổi thơ của Hứa Bảo là những ngày u ám và lạnh lẽo như màn đêm không sao. Sinh ra ở một ngôi làng nhỏ, nơi mọi người tin rằng bóng tối là biểu tượng của tai họa, cậu sớm trở thành đối tượng của sự xa lánh. Từ khi còn bé, Hứa Bảo đã nhận ra mình khác biệt: trong khi những đứa trẻ khác vui đùa trong ánh nắng, cậu lại bị bao quanh bởi những bóng đen vô hình, không ngừng lay động như muốn bảo vệ cậu nhưng đồng thời cũng khiến mọi người sợ hãi.
Lên tám tuổi, biến cố lớn đầu tiên trong đời cậu xảy ra. Một buổi chiều, khi cậu và người bạn thân duy nhất –Gia Hân– đang chơi đùa bên bờ suối, một nhóm thanh niên lớn hơn đến chế giễu Hứa Bảo. Sự trêu chọc nhanh chóng leo thang, và trong lúc hoảng loạn, sức mạnh bóng tối mà cậu luôn cố kìm nén bỗng bùng phát. Một cơn lốc bóng tối quét qua, đẩy mọi người ra xa. Gia Hân ngã xuống, đầu gối rướm máu và ánh mắt sợ hãi nhìn Hứa Bảo. Cậu muốn tiến đến giúp bạn, nhưng đôi tay run rẩy không thể làm được gì. Từ đó, sự gắn kết giữa hai người đứt gãy, để lại trong lòng Hứa Bảo một vết sẹo không bao giờ lành.
Mẹ của cậu, người duy nhất luôn ở bên an ủi, là chỗ dựa duy nhất trong những ngày tháng khó khăn đó. Dù bị cả làng xua đuổi, bà không bao giờ ngừng động viên con trai mình. Khi Hứa Bảo tròn 16 tuổi, bà quyết định gửi cậu đến Lumindale Institute, một ngôi trường danh giá nơi phép thuật không bị kỳ thị. Trước khi chia tay, bà nắm tay cậu thật chặt và nói: "Bóng tối không phải thứ để sợ hãi, con trai. Con có thể biến nó thành nguồn sức mạnh bảo vệ người khác."
Hành trang của Hứa Bảo không chỉ là những bộ quần áo cũ mà còn là hy vọng của mẹ, nỗi sợ bị xa lánh, và một khao khát sâu thẳm muốn chứng minh bản thân
Hành trình đến Lumindale Institute là một trải nghiệm mới lạ đối với Hứa Bảo. Cậu chưa từng rời khỏi ngôi làng nhỏ, và mọi thứ trên đường đi đều khiến cậu vừa thích thú vừa lo lắng. Những khu chợ náo nhiệt với các pháp sư biểu diễn phép thuật đường phố, những quán ăn rực rỡ ánh đèn hay những chuyến xe ngựa chở đầy hàng hóa đều là cảnh tượng xa lạ với cậu. Nhưng tất cả những điều này không thể so sánh với sự choáng ngợp khi cậu lần đầu tiên nhìn thấy Lumindale.
Ngôi trường phép thuật hiện ra như một tòa thành cổ kính, được bao quanh bởi những ngọn tháp cao chọc trời và những con đường lát đá cẩm thạch sáng bóng. Những cánh cổng lớn làm bằng bạc khắc đầy ký tự cổ đại toát lên một sức mạnh thần bí, như thể nơi đây là trái tim của cả thế giới phép thuật. Bầu không khí tràn ngập năng lượng nguyên tố, với từng làn gió thoảng qua đều mang theo cảm giác sống động và kỳ diệu.
Bước qua cánh cổng, Hứa Bảo lập tức cảm nhận được sự xa lạ. Những học sinh khác, ăn mặc gọn gàng, mang theo sách phép và pháp trượng, đều đi thành từng nhóm. Ánh mắt của họ hướng về cậu, tò mò nhưng cũng đầy sự phán xét. Cậu cúi đầu, siết chặt chiếc ba lô cũ kỹ trên vai, cảm thấy bản thân nhỏ bé hơn bao giờ hết.
Buổi phân loại học sinh
Học sinh mới tập trung tại một khán phòng rộng lớn, nơi trung tâm là một viên pha lê khổng lồ lơ lửng giữa không trung. Đây là "Thạch Phân Loại" – vật thể sẽ tiết lộ nguyên tố và cấp độ tiềm năng của từng học sinh. Trước khi buổi lễ bắt đầu, một giọng nói uy nghiêm vang lên, là của Hiệu trưởng Như Trang – một người phụ nữ cao ráo, mái tóc bạc dài óng ánh như ánh trăng. Bà giải thích rằng sức mạnh nguyên tố của mỗi người không chỉ phản ánh năng lực mà còn là bản chất con người họ.
Lần lượt, các học sinh bước lên chạm vào Thạch Phân Loại. Mỗi khi một người đặt tay lên, viên pha lê sáng lên với màu sắc tương ứng: đỏ rực cho hỏa, xanh lục cho thủy, và vàng sáng cho quang. Những tiếng reo hò vang lên khi một học sinh đạt được cấp độ cao, và những tiếng thì thầm mỉa mai khi có người bị xếp vào cấp thấp.
Đến lượt Hứa Bảo, sự im lặng bao trùm. Cậu bước lên trong những ánh mắt soi mói, và khi bàn tay cậu chạm vào bề mặt pha lê, nó không sáng lên ngay lập tức như với người khác. Thay vào đó, một màu đen sâu thẳm lan ra, như thể hút cạn ánh sáng xung quanh. Cả căn phòng như chìm vào sự tĩnh lặng, và rồi một tiếng hét vang lên từ phía sau: "Nguyên tố bóng tối!".
Ngay lập tức, những tiếng xì xào lan tỏa khắp nơi. Một số học sinh tỏ ra sợ hãi, số khác thì thẳng thừng khinh miệt. "Người mang bóng tối? Thật là đáng ngờ," ai đó nói to. Hứa Bảo cố gắng lờ đi những lời đó, nhưng trong lòng cậu, nỗi lo sợ dâng lên. Liệu cậu có lặp lại quá khứ? Liệu nơi đây có thực sự chấp nhận cậu không?
Cuộc gặp gỡ với Trí Đức
Sau buổi lễ phân loại, các học sinh mới được hướng dẫn về ký túc xá và lịch học. Hứa Bảo được sắp xếp vào lớp S – lớp cao nhất, nơi tập trung những học sinh xuất sắc. Dù điều này đáng lẽ là niềm tự hào, nhưng đối với cậu, nó chỉ càng khiến cậu bị chú ý hơn.
Hứa Bảo đến lớp sớm hơn giờ quy định, chủ yếu để tránh ánh mắt tò mò hoặc kỳ thị của các bạn học. Phòng học của lớp S nằm trong một tòa tháp phía đông, nơi có tầm nhìn bao quát cả khuôn viên rộng lớn của Lumindale. Khi bước vào, cậu không thể không ngạc nhiên trước sự tráng lệ của căn phòng: những bức tường khảm đá quý khắc hình các nguyên tố, các kệ sách phép thuật được sắp xếp gọn gàng, và giữa phòng là một quả cầu năng lượng khổng lồ xoay tròn, phát sáng nhè nhẹ, như nhịp đập của một trái tim sống.
Dù cố gắng chọn một góc khuất để không gây chú ý, Hứa Bảo vẫn không tránh khỏi sự săm soi. Khi các học sinh khác lần lượt bước vào, một vài người ném ánh nhìn thẳng vào cậu, một số khẽ cười chế giễu, và có cả những tiếng thì thầm đủ lớn để cậu nghe thấy.
"Thằng nhóc bóng tối kia, làm thế nào nó lại được vào lớp S nhỉ?"
"Chắc là nhầm lẫn gì đó thôi."
Những lời nói ấy không ngừng vang vọng trong đầu Hứa Bảo, nhưng cậu cắn răng lặng im, chăm chú nhìn quyển sách phép thuật trên tay, dù không thực sự đọc được gì.
Trong lúc đó, Trí Đức xuất hiện. Anh bước vào với dáng vẻ tự tin, mái tóc đỏ rực nổi bật giữa đám đông. Ngay lập tức, anh trở thành tâm điểm chú ý, không chỉ vì sức mạnh nguyên tố lửa mạnh mẽ mà còn bởi thái độ kiêu ngạo nhưng quyến rũ của mình. Trí Đức liếc nhìn Hứa Bảo, rồi nhếch môi cười nhẹ. "Cậu là người mang nguyên tố bóng tối à? Thật thú vị. Nhưng nhớ đừng để nó nuốt chửng cậu."
Những lời đó khiến Hứa Bảo vừa bối rối vừa khó chịu, nhưng cậu không đáp lại. Trong lòng cậu chỉ mong mình có thể biến mất khỏi ánh nhìn của tất cả mọi người.
Giáo viên của lớp bước vào không lâu sau đó. Đó là thầy Khương Duy – một người đàn ông cao lớn với mái tóc hoa râm và đôi mắt sắc lạnh, đầy uy nghiêm. Ánh nhìn của thầy lướt qua từng học sinh trước khi dừng lại trên Hứa Bảo. Dù không nói gì, ánh mắt của thầy khiến cậu cảm giác như bị bóc trần.
"Chào mừng các em đến với lớp S," thầy bắt đầu, giọng trầm nhưng vang vọng. "Đây là nơi chỉ dành cho những người có tiềm năng thực sự. Nhưng sức mạnh tiềm tàng chỉ là khởi đầu. Kẻ yếu sẽ bị bỏ lại, chỉ người mạnh mới có thể tiến lên."
Sau phần giới thiệu ngắn gọn, buổi học chính thức bắt đầu. Thầy Khương Duy hướng dẫn một bài giảng về cách vận dụng nguyên tố theo ý chí, nhấn mạnh rằng phép thuật không chỉ là năng lượng mà còn là sự hòa quyện giữa tâm trí và bản chất cá nhân. Các học sinh được yêu cầu thực hành bằng cách tạo ra những thực thể nhỏ đại diện cho nguyên tố của mình – ngọn lửa, giọt nước, những viên đá nhỏ, hoặc ánh sáng lấp lánh.
Khi đến lượt Hứa Bảo, cả lớp im lặng. Cậu hít sâu, đưa tay ra phía trước, cố gắng triệu hồi sức mạnh bóng tối. Một lớp sương đen mỏng xuất hiện trong lòng bàn tay cậu, từ từ xoay tròn. Nhưng ngay khi cậu cố gắng duy trì, luồng sương ấy mất kiểm soát, bắn ra những tia đen loạn xạ khắp phòng. Một vài học sinh la lên, né tránh, và Trí Đức, đang ngồi gần đó, nhanh chóng tạo ra một bức tường lửa để chặn lại.
"Cẩn thận đi, đồ bóng tối," một học sinh càu nhàu.
Hứa Bảo cảm thấy tim mình thắt lại. Cậu cúi đầu, thầm xin lỗi và lặng lẽ ngồi xuống. Trí Đức nhìn cậu, ánh mắt xen lẫn sự cảnh giác và chút tò mò, nhưng không nói gì.
Sau giờ học, khi mọi người bắt đầu rời khỏi phòng, Trí Đức bất ngờ dừng lại trước mặt cậu. "Sức mạnh của cậu rất thú vị, nhưng nếu không biết kiểm soát, nó sẽ hủy diệt mọi thứ xung quanh, bao gồm cả chính cậu," Trí Đức nói, giọng nửa thách thức, nửa như lời khuyên.
Hứa Bảo không trả lời, chỉ gật đầu và rời đi, lòng nặng trĩu hơn bao giờ hết.
Buổi học đầu tiên kết thúc với sự mệt mỏi không chỉ về thể xác mà cả tinh thần. Cảm giác lạc lõng trong một nơi xa lạ, áp lực từ những ánh mắt phán xét, và nỗi sợ hãi chính bản thân mình khiến Hứa Bảo cảm thấy như đang đi trên dây giữa vực sâu. Nhưng đâu đó trong lòng, cậu biết mình không thể bỏ cuộc.
Trên đường về ký túc xá, Hứa Bảo lặng lẽ ngước nhìn bầu trời chiều. Ánh hoàng hôn phủ lên toàn bộ Lumindale một màu vàng cam ấm áp, nhưng đối với cậu, nó vẫn chỉ là một màu sắc xa lạ, không đủ xua tan bóng tối trong lòng.
Và đó là cách cậu kết thúc ngày đầu tiên ở Lumindale Institute – với một trái tim đầy tổn thương nhưng vẫn còn ánh lên chút hy vọng le lói.
Đêm đó, Hứa Bảo ngồi lặng lẽ bên cửa sổ phòng ký túc xá, ngắm nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời. Dù chỉ mới bắt đầu, cậu đã cảm thấy sự cô độc bủa vây. Nhưng giữa nỗi lo lắng, lời nói của mẹ vang lên trong tâm trí: "Bóng tối không phải thứ để sợ hãi, con trai. Con có thể biến nó thành nguồn sức mạnh bảo vệ người khác". Và trong khoảnh khắc ấy, cậu quyết định rằng, dù khó khăn, cậu sẽ chứng minh rằng bóng tối không chỉ là tai họa mà còn có thể trở thành ánh sáng dẫn lối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro