ĐIỀU NGƯỜI KHÔNG BIẾT
Kim Min Seok
Được xếp vào nhóm M, cậu nhiều lần kể với cô bạn thân của mình rằng, có một thực tập sinh người Trung cứ hay nhìn chằm chằm vào cậu "Tại sao cậu ấy cứ nhìn mình như thế chứ?"
Cậu không biết... Lần đầu tiên thấy cậu, cậu ấy đã có một cảm giác thân thuộc đến lạ kỳ và cũng từ đó, cậu ấy cứ muốn ngắm nhìn cậu mãi, không thể rời mắt khỏi cậu.
Cậu hay bảo cậu ấy: "Lúc nào cậu cũng đòi tớ dắt đi thử món này món kia ở Hàn Quốc mà trông cậu cứ mãi ốm nheo như con cá khô còn tớ thì lại tăng cân nữa rồi!"
Cậu không biết... Cậu ấy sợ cậu lo giảm cân mà ảnh hưởng sức khỏe. Và cậu ấy thật ra chỉ muốn ngồi ngắm cậu ăn vì dù món ăn không hợp khẩu vị cậu ấy nhưng nhìn cậu ăn trông rất ngon lành, tự nhiên cậu ấy thấy hạnh phúc.
Mỗi lần cậu ấy bày trò trêu chọc cậu, cậu bực dọc quay mặt đi "Đừng có đến gần tớ nữa!"
Cậu không biết... Cậu ấy không chỉ thích nhất nụ cười của cậu mà còn thích ơi là thích cái vẻ mặt phụng phịu đáng yêu của cậu khi hờn dỗi.
Ở sân bay, cậu như muốn độn thổ mỗi khi bị tụi út ít nhưng "cột điện" nhất trong nhóm cố tình "kẹp giữa", biến cậu thành "nhóc con tí hon", cậu ấy còn xoa đầu cậu cười gian trá "Cậu lại quên lót giày rồi! ㅋㅋㅋ"
Cậu không biết... Cậu ấy dù cũng chẳng cao hơn ai, vẫn cố tình chen giữa cái đám "cột điện" kia, hoặc là đi phía sau cậu cùng rẽ qua biển người để đảm bảo cậu không bị thương, hoặc nắm tay cậu thật chặt vì lo "nhóc con" của cậu ấy bị lạc mất.
Tuổi đã nửa năm mươi mà hai đứa vẫn mang khuôn mặt trẻ con nhất nhóm, cậu và cậu ấy ghét nhất là nghe mọi người khen "xinh, cute" các kiểu và thường thi nhau xem ai manly hơn, ai sexy hơn.
Cậu không biết... Cậu ấy không đơn giản muốn thắng cậu, cậu ấy luôn muốn trở thành người có thể bảo vệ cậu, để cậu có thể tin tưởng.
Lâu lắm mới có dịp trò chuyện cùng hội bạn thân tại Idol Star, cậu bất chợt thấy nhột trong bụng khi nhìn thấy vẻ mặt nai tơ lạc lõng đến tội của cậu ấy.
Cậu không biết... Chỉ cần nghe giọng cậu gọi "Lu-ge!" thì tim cậu ấy lại rộn ràng, đãng trí quên luôn việc mình vừa bị bơ đẹp cả buổi.
Cậu không thèm chấp lý sự cùn của cậu ấy mỗi lần đưa tay lên so chiều cao cả hai "Sinh cách nhau chưa đến một tháng, ai cao thì làm anh!", đến giờ chưa phân thắng thua.
Cậu không biết... Cậu ấy cũng từng trả lời phỏng vấn về mẫu người lý tưởng "Tôi thích người thấp hơn mình, trông mũm mỉm dễ thương, mặt tròn và da trắng mịn màng ".
Cậu thi thoảng lại mắng thầm trong bụng "Đồ đậu hũ ngốc! Người gì đâu thành thật quá đi, tui mới làm aegyo có một cái nhẹ đã lơ ngơ đi mua tặng đôi giày tui thích..."
Cậu không biết... Mỗi lần mua quà cho cậu, cậu ấy cũng có thói quen mua cả cho mình, tất nhiên sẽ chỉ là cùng loại, cùng kiểu thôi, nhưng cậu ấy cứ tủm tỉm cười không khép miệng lại được vì một ý nghĩ đang lảng vảng trong đầu: đồ đôi.
Lần khác đi shopping cùng cậu ấy, cậu muốn tặng quà lại cho cậu ấy, liền chọn hai cái túi thật đẹp rồi hỏi "Đẹp nè, cậu thích cái nào?"
Cậu không biết... Cậu ấy kiềm chế lắm mới không buộc miệng "Tớ thích cậu".
Cậu ấy đi đi về về vì lịch trình đóng phim, cậu lo lắng cho sức khỏe của cậu ấy, cậu nhớ cậu ấy rất nhiều.
Cậu không biết... Cậu ấy giận bản mình không thể tự tay chăm sóc cậu khi cậu đổ bệnh như những lần trước đây.
MAMA 2014 không có cậu ấy bên cạnh, cậu ngồi lặng lẽ bên chiếc ghế trống.
Cậu không biết... Từ lúc quay lưng đi, cậu ấy chỉ có duy nhất một ước nguyện "Cậu đừng khóc nhé, vì tớ sẽ không thể lau nước mắt dùm cậu..."
Dù bận rộn luyện tập chuẩn bị cho concert lẫn album mới, mỗi đêm trở về mệt nhoài, cậu vẫn xem đi xem lại bộ phim cậu ấy đóng, rồi buộc miệng "Là bạn tui đó nha... Cậu vẫn khỏe mạnh đúng không?"
Cậu không biết... Mỗi đêm cậu ấy vẫn lẩm nhẩm hát "Tian Mi Mi" và mong trong giấc mơ lại có thể nhìn thấy cậu, ôm cậu thật chặt "Cậu nhớ tớ rồi phải không?"
Lộc Hàm
Ngày ấy, mỗi lần gặp cậu ấy cậu lại gào lên: "Mingsok ahh...~!" rồi còn đi rêu rao khắp nơi cậu ấy là "Baozi" vì mặt tròn vo, da thì trắng mịn.
Cậu không biết... dù ngoài mặt cậu ấy bảo không thích vì nghe như bị chê béo nhưng thực ra chả hiểu sao trong thâm tâm cậu ấy rất thích cái cách cậu gọi cậu ấy.
Có lần nắm tay cậu ấy, cậu nở nụ cười rớt hàm quen thuộc mà trêu rằng: "Người gì đâu đã thấp bé rồi tay cũng nhỏ xíu, mà mềm ghê ha... ㅋㅋㅋ".
Cậu không biết... Cậu ấy đã cố không để lộ ra vẻ bối rối. Vì chẳng rõ từ khi nào, tim cậu ấy khẽ rung rinh một cảm giác kỳ lạ và muốn bàn tay nhỏ xíu ấy sẽ nằm gọn trong bàn tay gầy xương nhưng ấm áp của cậu, lâu thật là lâu.
Cậu thích đứng cạnh cậu ấy, thích ngồi cạnh cậu ấy, thích kéo cậu ấy về phía về mình.
Cậu không biết... Trước khi gặp cậu, cậu ấy chưa từng thấy mình nhỏ bé, mềm yếu và muốn dựa dẫm vào một tên con trai. Nhưng ở bên cậu quả thực rất bình yên.
Trên sân bóng, cậu mừng rỡ ôm chầm cậu ấy thật chặt cho dù hai người ở khác đội.
Cậu không biết... Giữa đông đảo khán giả theo dõi, cậu ấy đã phải gom hết bao nhiêu dũng khí mới dám chạy đến vòng tay cậu.
Cậu rối rít tìm trò khác khiến cậu ấy cười sau khi lỡ trêu chọc cậu ấy bĩu môi bỏ đi.
Cậu không biết... Cậu ấy hiểu rõ cậu "lượn qua lượn lại" xung quanh phá rối vì muốn được chú ý và cậu ấy chỉ giả vờ dỗi cậu thôi, chứ làm sao giận cho được chú nai nhỏ với tuyệt chiêu "ăn vạ" dai dẳng siêu cùng cực.
Cậu của ngày xưa thích mùi trà sữa ngòn ngọt, từ khi gặp cậu ấy bỗng thèm vị đắng của ly Americano những sáng vội vã, vị beo béo thơm thơm của tách Capuchino những ngày mưa phùn.
Cậu không biết... Cậu ấy đã thêm một mục tiêu nhỏ vào quyết tâm học Barista "Pha một tách cà phê thật ngon đặc biêt dành cho Hannie mỗi ngày".
Cậu mắng cậu ấy cứ tập luyện quá sức có ngày lại thương tích đầy mình như Jong In và Yi Xing.
Cậu không biết... Cậu ấy hiểu mỗi lần cậu lên hình lại kéo cậu ấy theo cùng vì cậu luôn muốn cậu ấy được fans chú ý nhiều hơn nữa. Cho nên, cậu ấy luôn ngày đêm cố gắng chăm chỉ để khiến mọi người công nhận tài năng của mình.
Cậu hay "tố cáo" với mọi người rằng cậu ấy là kẻ "nghịch ngầm", bình thường cũng hay bày trò tinh nghịch chứ không riêng gì nai nhỏ cậu.
Cậu không biết... Cậu ấy chỉ thích giở trò trêu chọc với mình cậu vì cậu ấy thấy tự nhiên nhất khi ở cùng cậu và cũng chỉ cậu ấy mới có thể nhìn thấy được những lúc cậu không tăng hiếu động.
Cậu luôn thích ở bên cạnh cậu ấy nhiều nhất có thể nhưng có lần cậu bâng quơ hỏi cậu ấy: "Cậu ổn không?" vì chợt nhận ra: càng nhiều người chú ý mối quan hệ thân thiết của cả hai thì sự riêng tư cũng dần không còn nữa.
Cậu không biết.... Cậu ấy cũng sợ một ngày mọi hành động quan tâm sẽ chỉ là "fanservice". Nhưng đôi khi cậu ấy cũng bị lây căn bệnh trẻ con của cậu, cậu ấy có một chút gì đó ganh tỵ tình bạn thân thiết của cậu và Yi Xing.
Cậu rất vui sướng khi được diễn "fake kiss" cùng cậu ấy, dù tất nhiên đây là "fanservice" nhưng ít nhất cậu được ngắm nhìn thật gần mắt - mũi - môi, nụ cười tuyệt đẹp của cậu ấy.
Cậu không biết... Cậu ấy, khi nhìn thấy nhân ảnh mình in trọn rõ ràng trong đôi mắt nai trong vắt màu nâu cà phê của cậu, con tim cũng không khỏi reo lên nhịp đập hạnh phúc.
Đêm diễn cuối cùng của cậu cùng nhóm, cậu bất chợt có suy nghĩ: Giây phút đứng dưới muôn vàn ánh đèn lấp lánh, trước biển người hâm mộ, bên cạnh người anh em tốt và đặc biệt là người thương nhất, đây là giây phút hạnh phúc nhất. Phải chi có thể chết trong khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời mình".
Cậu không biết... Cậu ấy, lúc kéo cậu lên một bước khi sân khấu dịch chuyển vì sợ cậu ngã, lòng tự dưng dâng tràn một nỗi bất an kỳ lạ. Cậu ấy muốn quay sang ôm cậu thật chặt và thì thầm nhắc về một lời hứa nhưng thốt mãi không nên lời. Vậy nên cậu ấy đành giữ câu hỏi ấy lại cho riêng mình mãi mãi "Màn song ca của chúng ta sẽ là concert sau nhé!"
Ở cách cậu ấy gần 1000km, khi không có lịch trình cậu cuộn tròn trong chăn, lên mạng rồi cứ bất giác gõ tên cậu ấy, người mà trước đây hễ cậu thấy nhớ là có thể chạy ngay đi tìm và ôm chặt từ phía sau, dụi dụi đầu vào hõm cổ cậu ấy mặc sức hít hà mùi hương Blueberry thoảng nhẹ, luồn tay vuốt mái tóc cam mềm mại của cậu ấy. Giờ chỉ có thể nhìn và chạm cậu ấy qua màn hình vô tri.
Cậu không biết... Cậu ấy thỉnh thoảng vẫn đãng trí pha 2 tách cà phê rồi ngồi uống một mình, có bỏ bao nhiêu đường vẫn thấy nhạt, rồi lại thở hắt ra đi tìm đồ ăn vặt và mở một kênh bóng đá. Mỗi ngày cậu ấy tập thêm cho mình thói quen tự chăm bản thân, thói quen hay cười, thói quen tinh nghịch hoạt ngôn. Và mỗi đêm, cậu ấy luôn thầm cầu nguyện cho một người ở cách cậu ấy gần 1000km cũng luôn khỏe mạnh và luôn tươi cười như cậu ấy.
Ngày 8 tháng 3 năm 2015, cậu như thường lệ tìm kiếm hình ảnh của cậu ấy. Dưới ánh đèn sân khấu lung linh huyền dịu, cậu ấy trông thật tuyệt nhưng cậu chợt mơ hồ cảm thấy thấy chút gì đó xa lạ...
Cậu không biết... Cách đây đúng một tháng, thấy cậu tươi cười sánh bước cùng một người bạn cũ, cậu ấy chợt cười ngây ngô, miệng vô hồn lẩm bẩm lại câu nói ngày cậu kéo va li đi mãi "Cuối cùng thì, tớ vẫn không đủ là một lý do để cậu ở lại. Phải không?"
*********
Ngày 26 tháng 3 năm 2028
Một đêm trước ngày kết hôn Lộc Hàm trả lời phỏng vấn, người ta hỏi cậu quan niệm về tình yêu. Cậu nghĩ ngợi một thoáng.
"Tình yêu có thể lựa chọn từ bỏ. Nhưng không bao giờ thể quên đi".
Người phỏng vấn ngây ra. "Anh đang tỏ tình với cô dâu xinh đẹp của chúng ta ư?"
Lộc Hàm mỉm cười, không đáp.
Kim Min Seok khi đó ngắm Lộc Hàm qua tivi, bé trai nhỏ Hannie đang say ngủ trong vòng tay bố khẽ cựa mình, bờ mi dài cong vút nhẹ rung rinh.
Kim Min Seok đột nhiên nghe cơn ngủ bỗng tràn lên nặng trĩu...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro