Một gia đình.
Trời sập tối Tự Hà mới bò dậy khỏi giường, sau khi ngủ đủ giấc cô thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều. Tự Hà nhìn chiếc di động đã sạc đầy pin rồi giật phích cắm. Mấy cuộc gọi lỡ, bao nhiêu tin nhắn đòi chém giết đều là của Gia Kì. Tự Hà cười thầm, dứt khoát gập điện thoại. Hừ, để nó lo lắng một tí chắc không chết được đâu.
Cửa phòng bỗng bật tung ra, thằng em trời đánh kia lao thẳng vào la oái với người đứng trước cửa phòng nó.
- Mẹ! Con chẳng thay ra đâu, mẹ đừng hòng. Con sẽ không nmặc những bộ đồ đó. Kinh chết được.
Tự Hà đá nó ra ngoài phòng, cá nhân cô không thấy ngạc nhiên vì từ nhỏ đến lớn cô đã quá quen với những chiếc áo hồng và cái quần trắng không tì vết mà nó hay khoác lên người. Đình Quân nói nó phải mặc như thế mới lột tả hết nét quyến rũ rất đàn ông tiềm ẩn trên người nó. Trong đầu Tự Hà thoảng qua một người, người đó chỉ thích màu đen, một màu u tối…
- Mẹ đừng mà!. Đình Quân gào lên khi mẹ kéo tay nó ra phòng khách rồi ướm lên người nó chiếc áo vest đen thẳng là lượt.
- Không được, đứng yên đó để mẹ xem.
- Không!. Mẹ ơi con xin mẹ, ngàn lần xin mẹ tha cho con đi mà. Trời ơi!.
Tự Hà ngồi xuống salông, thong thả lấy quả táo cắt cắt rồi bỏ vào miệng, cái ngọt giòn tan khiến tâm tình vui vẻ, Tự Hà chêm thêm vài câu:
- Con thấy cái áo đó không hợp với nó đâu, nó mà mặc vào chắc con nghĩ mình lộn em trai.
Đình Quân tức tối, phóng tia lửa điện về phía cô, nó hét lên:
- Chị ở đó mà nói nữa.
- Chị chỉ nói sự thật và cũng đang giúp em nếu trong trường hợp em chưa nhận ra. Tự Hà cắn thêm miếng táo, đung đưa chân khiêu khích.
- Chị…Chị có hơn gì em đâu, mẹ nhìn chị kìa. Nó ngông cổ cãi.
- Thôi đi, mẹ chịu thua rồi, cái thằng như mày có nước đi cưới đàn ông. Bà bực bội ném chiếc áo lên bàn, ngồi phịch xuống uống nước.
Chí lí!. Đây là điều cô đang nghĩ đến mà chưa kịp nói. Tự Hà cười nắc nẻ, ngón tay cái ngoe nguẩy hướng lên không trung.
- Còn con nữa. Mẹ nói: Đừng ngồi đây nữa, qua nhà cô Trần mời cô ấy qua ăn cơm. Chắc hôm nay cái Xuyên về rồi.
Nhắc đến chị Xuyên, gương mặt Tự Hà bừng sáng, cô hấp tấp đứng lên:
- Sao mẹ không nói cho con biết sớm.
- Chị ấy mới về sáng hôm qua, tại em quên nói cho chị. Đình Quân trề môi nhìn cô bằng ánh mắt “cho chừa, ai biểu vừa nãy dám cười em.”.
Tự Hà liếc xéo, với đại cái áo khoác trên móc rồi chạy ra xỏ giầy, nói thêm: Con đi qua đấy đây mẹ, còn thằng kia chờ tao về tao tính sổ với mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro