Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bất công của số phận.

Ra khỏi nhà, Tự Hà sực nhớ cô Trần và cả chị Xuyên đều rất thích chè quán bà Mễ. Quán không xa lắm, cô lấy di động ra coi giờ, lẩm bẩm tính toán rồi quyết định qua bên đó.

Vừa đến nơi, từ đằng xa, Tự Hà đã trông thấy bà Mễ luôn tay múc chè ra cốc, quán hôm nay không đông lắm, chỉ khoảng chục học sinh đang ngồi ở đó.

-         Bà Mè!. Tự Hà tiến đến đứng trước cửa quầy cất tiếng cười trong vắt.

Dường như bà chưa nhận ra cô, gương mặt bà nhăn nhúm lại, đôi mắt nhím lại thành một đường chỉ dài, miệng hóm hém khẽ mở ra, bà nhìn chằm chằm vào cô:

-         Cháu là?.

-         Cháu là Tự Hà, bà còn nhớ không, thời sinh viên khi còn ở đây cháu hay tới đây. Tự Hà cười rạng rỡ, gương mặt non trẻ không một chút phù hợp với tuổi 27.

-         Cô bé hay cười. Nhớ rồi. Lâu quá không gặp cháu, đi một mình thôi à. Bà nhớ lúc trước cháu hay đi cùng cái thằng bé đẹp trai ấy mới, cậu ấy thỉnh thoảng tới đây hỏi thăm bà. Ôi nó ngày càng trưởng thành.

-     Anh đấy còn tới đây sao…Nụ cười trên môi Tự Hà phảng phất nét buồn: Cháu cứ tưởng anh ấy sẽ…Tự Hà im bặt không nói gì. Mà cô cũng chẳng biết phải nói gì, Thành Phong đến đây thì sao, anh ây sao có khả năng còn nhớ những quá khứ trước kia.

Nói được vài câu, bà Mễ lại tất tưởi chạy xuống phía sau. Tự Hà ngó nghiêng quan sát khắp gian hàng, quán đã thay đổi, không gian thoáng hơn và mái tôn đã thay mới. Không hiểu vì sao cô lại thích cái quán cũ, hơi ngột ngạt, thậm chí vào những ngày mưa hơi ẩm bốc lên khó chịu, vài chỗ trên mái bị thủng khiến người ngồi trong quán phải đổi chỗ liên tục. Nhớ khi ấy cũng gặp phải trường hợp tương tự, Thành Phong lấy áo khoác phủ vào  vai cô, tuy gió lùa vào rét run nhưng cô không thấy lạnh trái lại còn cười rất hành phúc, cô không ngại ngùng ôm lấy eo anh, Thành Phong khi ấy còn ngượng ngùng, nói nhỏ vào tai cô “người ta đang nhìn kìa”.

Tự Hà nở nụ cười yếu ớt, ánh mắt ngập tràn nỗi buồn. Vẫn là như thế, dù quá khứ hay hiện tại hình bóng anh cứ vô tình hiện lên trước mắt cô. Còn anh…liệu có nhớ tới dù chỉ một chút.

Lơ đễnh bước chân ra khỏi quán, nhưng chỉ vài bước thôi cô đã không tài nào cất nổi bước tiếp theo.

Trái tim tưởng chừng đã ngủ yên trong những năm đó bây giở đập rộn ràng, đập đến quặn đau.

Cô muốn hỏi “ Ông trời, ông đang tội nghiệp cho cô sao?”.

Ông trời biết cô đang rất nhớ anh ấy sao?.

Tôn Thành Phong…

Cái tên cô đã gọi hàng ngàn lần trong giấc mơ…

Ngẫu nhiên chỉ là xác suất 1/100 và 1/100 đó để cô may mắn thấy anh trong hoàn cảnh này.

Thành Phong. Anh đang rất gần đây, anh đang đứng đợi ai đó. Sao anh vẫn như thế, luôn là tâm điểm của mọi ánh nhìn, hay bởi vì khuôn mặt quá đỗi hoàn mĩ, hay là vì phong thái lãnh đạm, tự tin đến kiêu ngạo.

Gặp anh lúc này Tự Hà mới nhận ra thời gian qua cô không quên được anh. Cô nhớ giọng nói anh, nhớ cảm giác nồng nàn trên đôi môi anh, nhớ vòng tay, lồng ngực ấm áp của anh, cô nhớ tất cả về anh , cô nhớ như sắp điên lên vậy.

Nhớ thì sao? Buồn thì đã sao? Tất cả đã xoá nhoà, mảnh kí ức còn lại chỉ là những nỗi đau.

Bên kia chính là tuyến xe bus cuối cùng, nhưng nếu qua đó chẳng phải sẽ gặp nhau.

Nếu làm theo lời trái tim sai khiến và bỏ qua cái lí trí mỏng manh hình thành suốt 6 năm trời thì cô sẽ chạy ngay đến bên anh, ôm anh, vùi vào ngực anh rơi nước mắt cho vơi đi nỗi nhớ và mặc Thành Phong có hắt hỉu, ghét bỏ thậm chí coi cô như kẻ thù muôn kiếp thì cô vẫn đi theo anh, vẫn mặt dày bám lấy anh như trước kia.

Nhưng Mạc tự Hà của bây giờ không thể làm được.

Tự Hà vẫn đứng trân trân tại chỗ, trái tim vẫn dội mạnh mẽ trong lồng ngực. Cô có nên bước tiếp, đằng nào sẽ chẳng có lúc gặp lại nhau. Gặp nhau rồi thì làm gì. Hay như những bạn bè lâu năm không gặp nhau mà mỉm cười và chào hỏi nhau một tiếng. Rất muốn thế nhưng đôi chân cô vẫn không tài nào nhúc nhích được. Là một Mạc Tự Hà trước đây chắc chắn không đắn đo hay ngần ngại, do dự thế này. Còn giờ…Tự Hà mỉm cười, nhẹ lắc đầu.

Do đi đường vòng nên khi  về được đến nhà trời đã tối mịt, không những thế Tự Hà lại quên không sang nhà mời cô Trần. Tự Hà cứ như thế từ lúc nhìn thấy Thành Phong trên đường.

-         Hôm nay, em gặp phải chuyện gì vậy? Tự Xuyên đã nhanh chóng nhìn ra tâm trạng không tốt của Tự Hà từ khoẳng khắc cô bước chân vào cửa rồi chào cả nhà.

Tự Hà không biết phải nói gì trước sự nhạy cảm của chị Xuyên, cô rất yêu mến chị, nhưng có những việc cô muốn giữ lại cho mình.

-         Em không…

-         Em biết em là cô gái rất lạ không. Tự Xuyên cười buồn, vuốt mái tóc mượt mà của cô: Một cô gái luôn mang đến nụ cười cho người xung quanh và giấu đi những phiền muộn của mình thật kĩ càng rồi, tự mình gặm nhấm tất cả. Có biết như thế sẽ rất mệt mỏi không.

Đôi mắt Tự Hà thấp thoáng sương mờ cô không nói gì cả hay nói đúng hơn không biết nói cái gì. Tự Hà chỉ lặng lẽ nhìn mảng đen trước mặt, đôi môi mím chặt lại.

-         Nếu em không muốn nói thì thôi, chị không ép em nhưng chị không muốn em thế này nó làm chị nhớ lại 6 năm trước em…Dù thế nào… chị cũng sẽ ở bên em.

Tự Hà vùi vào lòng Tự Xuyên, vùi sâu như đứa con tham lam hít lấy hương thơm người mẹ để tìm kiếm sự bình yên.

Làn gió cứ lặng lẽ thổi, cầu xin gió thổi vơi đi sự cô đơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #cảm